“Sao mắt lại đỏ hết lên thế kia?” Ninh Vãn cười cười, đưa tay xoa má Thẩm Thư Vân “Mau nín đi, còn phải quay video với Tiểu Độ, để đứa nhỏ nhìn thấy anh khóc, có khi lại mất hết mặt mũi mất.” “Video?” Ninh Vãn từ đâu đó lấy điện thoại di động ra, mở app, bấm gọi qua đầu dây bên kia, tự nhiên nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua tôi đã dặn bảo mẫu của Tiểu Độ, ngày hôm nay hơn năm giờ sẽ gọi video cho Tiểu Độ, để bà ấy hỗ trợ mấy thao tác trên máy tính.” Thẩm Thư Vân còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia cũng đã tiếp thông, lời mời qua video, giọng nói phấn khích của Thẩm Độ phát ra từ điện thoại: “Ba!” Nụ cười của đứa trẻ rất dễ lây lan, thậm chí qua màn ảnh, niềm vui sướng không thể rời mắt được truyền đến hai ông bố.
Ninh Vãn nhìn Thẩm Độ, cũng cười đáp lại nó, hỏi: “Ở nhà có nghe lời bảo mẫu không?” Thẩm Thư Vân đến gần xem, chỉ thấy khuôn mặt nó nhăn tít lại, nghe đầu dây bên kia than thở một tiếng: “Nghe —— ——! Ba chừng nào thì trở về a, con nhớ ba.
Con cũng không muốn mãi ở chỗ này đâu, con muốn về nhà, muốn trở lại trường mẫu giáo ban đầu cơ…” Ninh Vãn lạnh lẽo vạch trần: “Ba thấy con chỉ vì nhớ bạn học Tiểu Diệp đúng không.” “Cái, cái gì nha, ” giọng điệu Thẩm Độ rõ ràng hoảng loạn, giấu đầu hở đuôi lên án “Ba sao lại nói bậy gì thế.” Ninh Vãn quay đầu giải thích với Thẩm Thư Vân: “Tiểu Diệp là một cô bé xinh đẹp từ lớp mẫu giáo ban đầu của thằng bé.” Thẩm Thư Vân cười khúc khích, cúi đầu nhìn, xem trò vui không chê chuyện lớn mà “Ồ” một tiếng, khuôn mặt Thẩm Độ dần dần ửng hồng theo tiếng cảm thán trêu đùa của Thẩm Thư Vân.
Ninh Vãn nhìn khuôn mặt Thẩm Độ quẫn bách, cũng không tiếp tục đùa nó, khuôn mặt nghiêm nghị, nhắc nhở: “Tiểu Độ, ba ngày hôm qua đã nói với con cái gì ấy nhỉ.” Thẩm Độ cũng rốt cục nhớ tới chuyện chính, nhếch môi, ngọt ngào hô: “Thẩm thúc thúc, sinh nhật vui vẻ nha.” Ninh Vãn đem điện thoại di động đưa cho Thẩm Thư Vân, cho anh cầm, cùng Thẩm Độ tán gẫu.
Thẩm Thư Vân bị lời chúc phúc ngọt như mía lùi của Thẩm Độ cảm động suýt nữa rơi lệ, nhắm mắt chịu đựng hồi lâu mới có thể nước mắt lưng tròng đáp: “Cảm ơn Tiểu Độ, thúc thúc rất cảm động.” Thẩm Độ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Thật hy vọng Thẩm thúc thúc có thể mau chóng cùng ba trở về, Tiểu Độ còn muốn cùng hai người dắt đi chơi.” Thẩm Thư Vân không ngờ Thẩm Độ lại nói ra lời này, trong lòng lập tức đau nhức ê ẩm, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, đành phải ngơ ngác nhìn Ninh Vãn.
Ninh Vãn hiểu ra, lập tức giải vây cho Thẩm Thư Vân: “Tiểu Độ, chuyển chủ đề đi.” Nói xong, Ninh Vãn đi đến ghế sô pha trong phòng khách, cầm lấy một cuốn sách và đọc nó, để lại chỗ cho hai cha con nói chuyện.
“Thúc thúc, chú biết không, bên trong nhà cũ Ninh gia quả thực vừa vô vị vừa nặng nề, ” Thẩm Độ ngồi trên chiếc ghế da lớn trong phòng làm việc của Ninh Vãn, đung đưa đôi chân nhỏ, “Tuy rằng nơi này còn lớn hơn nhà ba con rất nhiều, nhưng người thì lại ít vô cùng, ông nội còn rất dữ, con cũng không dám nói chuyện cùng ông, toàn bộ phòng ở đều bỏ trống.
Ba nói khi còn bé ba chính là ở nơi này, thật không biết làm sao ba chịu được nữa!” “Ông nội của con… dữ với con lắm không?” “Cũng không có, thế nhưng ông nội lúc nào cũng nghiêm mặt, rất nghiêm túc, ” Thẩm Độ âm thanh dần thấp, mang theo mấy phần cô đơn và oan ức, “Cũng không thường nói chuyện cùng con, chỉ có dì giúp việc mới tốt với con.” Thẩm Thư Vân biết đến “Dì giúp việc” chính là bảo mẫu Tiểu Độ, anh nhớ tới lúc kết hôn với Ninh Vãn, Ninh phụ cũng không có bày ra sắc mặt tốt với mình, chưa bao giờ cười với mình, nghĩ thầm chắc ông cũng không thích con ruột của anh.
Chắc chắn Thẩm Độ ở nhà cũ khẳng định chịu oan ức, mà đứa nhóc này vừa hiểu chuyện vừa quật cường, không nói cho ông, chỉ bày tỏ với anh và Ninh Vãn là được rồi.
“Trễ nhất là đến Tết, Thẩm thúc thúc nhất định về nước thăm con, có được hay không?” “Được, một lời đã định, ai nói dối người đó là chó con.” Thẩm Thư Vân lại cùng Thẩm Độ hàn huyên thêm vài chuyện khác, từ những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống cho đến mối quan hệ giữa các cá nhân trong học tập, thậm chí cuối cùng cũng hỏi thăm đến cô bạn Tiểu Diệp luôn, Thẩm Độ đối với anh ngược lại cũng không đề phòng, chả cần biết điều đó có nên nói hay không, một mạch tuôn ra hết.
Thẩm Thư Vân đã mấy tháng không gặp Thẩm Độ, thật ra anh cũng rất nhớ, lúc nói chuyện với Thẩm Độ, nụ cười trên mặt anh không thể kiềm chế, trong lòng như được rót đầy mật ngọt, mải miết tập trung trò chuyện với con, nên không quan tâm lắm thời gian trôi qua.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Thư Vân còn hứa với Thẩm Độ ngày mai cũng gọi video, đợi đến khi kết thúc, Thẩm Thư Vân mới đột nhiên nhớ ra hôm nay mình còn có một cuộc hẹn khác, cúi đầu nhìn đồng hồ thì hết hồn —— cuộc gọi này thế mà kéo dài hơn một giờ, hiện tại đã là sáu giờ năm mươi phút rồi! Anh hẹn gặp Tiêu Mạc đúng bảy giờ đúng! Mười phút làm sao chạy tới kịp đây! Thẩm Thư Vân vội vã đặt điện thoại di động xuống, chạy vào phòng ngủ thay quần áo khác, quơ vội bóp tiền chìa khóa sắp đi ra phía ngoài.
Ninh Vãn lúc này cũng để sách trong tay xuống, đứng lên, nhìn Thẩm Thư Vân đang vội vội vàng vàng, cố nặn ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vân ca, anh có muốn đi ăn với tôi không?” “Ừ ” Thẩm Thư Vân xoay người đổi giày, “Cám ơn cậu, Ninh Vãn, quà tặng này tôi rất thích.
Nhưng tối nay không có cách nào giúp cậu, cậu cũng mau đi ăn đi.” Nói xong câu đó, Thẩm Thư Vân liền quay người rời đi, đến quay đầu lại nhìn một cái cũng không có.
Tiếng đóng cửa như một cái bạt tai, nặng nề giáng lên mặt Ninh Vãn.
Hai tay Ninh Vãn buông thõng xuống, hai quả đấm nắm thật chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay, rách da đâm vào thịt, lòng bàn tay đã hơi rướm máu.
Gân xanh trên cổ nổi lên, chứng minh lúc này nội tâm cậu đã nổi sóng to gió lớn —— Ninh Vãn gần như dùng hết sức lực để trấn áp bản thân, không vội giữ lại Thẩm Thư Vân, không yêu cầu anh đừng cùng người đó đi cùng nhau.Thẩm Thư Vân là một người đúng giờ, bất kể gặp ai, anh vẫn luôn là người quen đến sớm.
Trước đây anh chưa bao giờ ra ngoài vội vàng như vậy, hoảng sợ đi xuống lầu, chạy tới chặn một chiếc xe, lo lắng chạy nhanh đến nhà hàng đã hẹn trước.
Nhưng có câu họa vô đơn chí, ngày hôm nay không biết tại sao, đường đến nhà hàng lại tắc như vậy, Thẩm Thư Vân trong lòng gấp kinh khủng, muốn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nhưng đến khi thò tay vào trong túi, lại phát hiện anh không mang theo điện thoại di động.
Xe đã đi được một quãng đường, bây giờ quay lại lấy điện thoại di động chắc chắn sẽ lãng phí thêm thời gian, Thẩm Thư Vân bỏ qua ý định quay về lấy điện thoại di động, hỏi một chút tài xế bây giờ là mấy giờ, thì đã là bảy giờ hai mươi.
Anh dựa vào cửa kính ô tô nhìn ra ngoài thì thấy xe cộ đi lại rất chậm, xe này nối sát đuôi xe khác, xe trước không thể vào, xe sau không có đường lui, xe của anh bị tầng tầng xe cộ vây cứng trên con đường này, không thể nhúc nhích.
Nhìn thời gian trôi qua một phút một giây, Thẩm Thư Vân nghĩ đến vẻ mặt mong đợi mời anh của Tiêu Mạc, trong lòng anh trào dâng một cảm giác tội lỗi.
Thế là bèn hỏi tài xế, đến nhà hàng có còn xa lắm không, tài xế trả lời nếu như không kẹt xe, thì chỉ còn đi thêm mười phút có thể đến, thế nhưng nếu đi bộ tới phải mất hơn ba bốn mươi phút.
Thẩm Thư Vân nhìn thấy đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, đành nghiến răng trả tiền, sau đó xuống xe đến lề đường chạy tới nhà hàng. Gió đêm mang hơi ẩm của sương, vỗ lên mặt Thẩm Thư Vân, anh biết đến đây là điềm báo cho một trận mưa lớn, nhưng nếu đã làm ra lựa chọn, dù mưa hay gió, anh đều phải chịu đựng, không thể làm gì hơn.
Thẩm Thư Vân thể chất không tốt, chạy không nhanh, chạy xong phải nghỉ ngơi một chút, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn.
Anh không có đồng hồ hay điện thoại di động, không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh chỉ hy vọng có thể nhanh hơn nữa, đừng để Tiêu Mạc chờ anh quá lâu.
Khi Thẩm Thư Vân cuối cùng cũng đến nơi, đứng dưới ánh trăng sáng mà thở hồng hộc rồi đi đến phòng ăn, anh mới phát hiện bên trong yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ người phục vụ đứng ở đằng xa, cũng chỉ có một mình Tiêu Mạc, không có khách ăn nào khác.
Tiêu Mạc lẻ loi ngồi bên cửa sổ, chống đỡ cằm nhìn phía bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Thư Vân lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, đi đứng như nhũn ra đến chỗ Tiêu Mạc.
Trên mặt của anh còn hơi đỏ sau khi chạy một lúc lâu, áo sơ mi cũng bị gió thổi đến nhăn nhúm, nhìn chật vật cực kỳ.
Anh mới vừa tới gần Tiêu Mạc, liền nghe Tiêu Mạc lạnh lùng chất vấn: “Cậu biết hiện tại mấy giờ rồi không?” Thẩm Thư Vân có chút quẫn bách nắm góc áo, trước tiên xin lỗi: “Xin lỗi, Tiêu Mạc, là lỗi của tôi, ngày hôm nay tôi…” “Bảy giờ bốn mươi lăm.” Tiêu Mạc ngắt lời Thẩm Thư Vân, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, âm thanh như miếng kim loại chìm trong đáy nước, vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc “Cậu biết tôi mấy giờ đã ngồi ở chỗ này không?” “Sáu giờ tôi đã đến.” Tiêu Mạc nở nụ cười một tiếng, cảm thấy chiếc hộp nhung đang nằm trong túi quần quả thực như một trò cười.
Không… Có lẽ, chính hắn mới là trò cười lớn nhất.
Hết chương 62.