Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài FULL


Ninh Vãn cùng Thẩm Thư Vân cùng nhau trở về, vì đã đồng ý giúp Thẩm Thư Vân khuân đồ, thì nào có chuyện chỉ đứng nhìn Thẩm Thư Vân thu dọn đồ đạc một mình, thế là cậu cũng cùng Thẩm Thư Vân dọn mấy đồ linh tinh muốn mang đi.

Thẩm Thư Vân tìm điện thoại di động trên bàn đầu giường trong phòng ngủ, mở màn hình lên thấy có 23 cuộc gọi nhỡ, đều là của Tiêu Mạc, anh thở dài.
Sự tức giận của Tiêu Mạc hôm nay chắc hẳn không chỉ vì anh đến muộn, có lẽ phần nhiều là trút hết nỗi phiền muốn tích lũy bấy lâu.

Trên thực tế, việc giải thích rõ ràng theo cách này là một điều tốt cho cả hai người.

Trong suốt ba năm thân thiết, Thẩm Thư Vân không nghĩ đến việc chấp nhận tình bạn trân quý này, nhưng mọi cố gắng của anh đều thất bại, anh không thể lừa dối trái tim mình, chứ đừng nói đến việc lừa dối Tiêu Mạc, lợi dụng Tiêu Mạc như một công cụ chữa bệnh.
Nếu không có cách nào yêu Tiêu Mạc, vậy thì ít nhất không nên lừa gạt người ta.
Việc thích có thể bắt đầu trong nhiều khoảnh khắc.

Ví dụ, một nụ cười ấm áp, một cái ôm thật chặt hay một chiếc ô trao dưới trời mưa đều có thể khiến một người có cảm giác “thích” một người khác.

Nhưng nói chung, cảm giác thích này sẽ không kéo dài quá lâu, thứ có thể thực sự đáng nhớ và khó quên trong đời, có lẽ chính là yêu.
Giữa thích và yêu là quan hệ tiến dần lên, nỗi niềm thích một người mỗi ngày sẽ dần chất đầy, thời gian dài dần dần lên men thành tình yêu.
Tình cảm của Thẩm Thư Vân dành cho Ninh Vãn cũng vậy, anh đã dành tất cả trái tim và sức lực để yêu Ninh Vãn trong ba năm.


Để rồi từ chối tình cảm của rất nhiều người, Ninh Vãn vẫn là một thành trì sừng sững bất khả xâm phạm trong lòng anh.
Anh nào có thể lần thứ hai tiếp tục toàn tâm toàn ý nữa, trái tim cũng chẳng còn chỗ cho tình yêu của Tiêu Mạc.
Không phải Tiêu Mạc chưa đủ tốt, là anh không làm được.
Ninh Vãn dẹp xong đồ vật trong phòng khách và phòng vệ sinh, thế là tiến vào phòng ngủ, thấy Thẩm Thư Vân ngồi ở trên giường ngẩn người, cười trêu chọc: “Ra là anh đang ở đây lười biếng.”
Cậu vừa nói, vừa ngồi xốm xuống cạnh giường, kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, muốn tiếp tục dọn dẹp, nhưng vừa mở ra, khiến Ninh Vãn sững sờ tại chỗ ——
Ngăn kéo đầy thuốc ngủ xếp chồng lên nhau, hộp thuốc lộn xộn, một số đã mở rồi, một số vẫn chưa, còn có mấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng và vỏ hộp vứt ngổn ngang, vừa nhìn là biết tiện tay ném vào.
Ninh Vãn ngẩng đầu ngốc nghếch liếc mắt nhìn Thẩm Thư Vân, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chặp những lọ thuốc kia, hồi lâu không ngẩng đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thẩm Thư Vân vốn là cảm thấy đây là những đồ rất bình thường, không ngờ Ninh Vãn sẽ phản ứng lớn như vậy, như thể cậu đã làm sai điều gì đó … Thẩm Thư Vân do dự không biết nên mở miệng giải thích cho Ninh Vãn từ đâu, đây chỉ là thuốc trợ giấc ngủ thôi, nhưng chưa chi Ninh Vãn đã mở lời trước: “Vân ca, anh thường thường mất ngủ sao?”
Những hộp thuốc này được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, nơi có thể lấy chúng khi nằm trên giường.

Hộp thuốc cái rỗng cái đầy cũng chứng tỏ Thẩm Thư Vân thực sự đã phụ thuộc vào loại thuốc này trong một thời gian dài.
Ninh Vãn trái tim như bị ai tàn nhẫn bóp một cái, cậu nghĩ, hóa ra những ngày tháng dài dằng dẵng ấy, Thẩm Thư Vân cũng hàng đêm khó ngủ ư?
Trong những đêm trằn trọc, Ninh Vãn thường nghĩ đến Thẩm Thư Vân, cậu thường đoán Thẩm Thư Vân sẽ làm gì ở Singapore —— Singapore và Trung Quốc lệch múi giờ nhiều như vậy, liệu vầng minh nguyệt chiếu vào cửa sổ phòng ngủ của Thẩm Thư Vân có sáng như ở nơi này không?
Cậu cũng tự an ủi mình trong lòng, Thẩm Thư Vân đi Singapore như anh mong muốn, có cây cối xanh tươi, bầu không khí thoáng đãng, tâm trạng của Thẩm Thư Vân sẽ từ từ tốt lên.

Không phải lo lắng gì cả.


Làm sao có thể trằn trọc, mất ngủ như cậu được, làm sao có thể nhìn thấy mặt trăng muộn như nơi này.
Nhưng hiện tại xem ra, sự thật không như cậu nghĩ.
Ninh Vãn cảm thấy tiếc nuối cho những đêm Thẩm Thư Vân ở một mình với thuốc ngủ, bởi vì cậu cũng biết đêm dài và đen tối như thế nào.

Nếu cậu biết là như vậy, cậu đã đến với Thẩm Thư Vân sớm hơn và ở bên cạnh anh nhiều hơn.
“Tương lai, những thứ này không được phép uống nữa,” Ninh Vãn đẩy ngăn kéo, giọng điệu kiên quyết, không có chỗ để bàn luận, “Không tốt cho sức khỏe, còn bị ỷ lại vào thuốc nữa.”
“Cậu nói không dùng thì tôi sẽ không dùng ư? Tôi…”
Ninh Vãn lần này không nghe Thẩm Thư Vân nói hết cậu, ngắt lời Thẩm Thư Vân giải thích: “Ngoan, nghe lời.”
Giọng điệu của cậu như đang dỗ dành Thẩm Thư Vân, Thẩm Thư Vân hơn Ninh Vãn năm tuổi, về mặt tâm lý thì anh luôn coi Ninh Vãn là em trai, lúc này bị Ninh Vãn dỗ dành bằng giọng điệu này, anh cảm thấy xấu hổ, máu dồn lên mặt, thoắt cái đã đỏ au.
Thẩm Thư Vân tự biết chính mình nói không lại Ninh Vãn, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói nữa.
Hai người lúc về đến nhà đã hơn tám giờ, đến khi Thẩm Thư Vân dọn xong đồ thì đã gần mười giờ, Thẩm Thư Vân sống một mình, cũng không thích mua đồ, cho nên hành lý của anh cũng không tính là quá nhiều, chuyển một chuyến như vậy là đủ rồi.

Thẩm Thư Vân trước khi rời đi, đặt chìa khóa trên bàn trà trong phòng khách, dưới chùm chìa khóa là một tờ giấy, trên giấy chỉ viết hai chữ “Cảm ơn”.
Sau khi dọn vào căn nhà do Ninh Vãn thuê, sắp xếp lại đồ đạc xong thì đã qua mười hai giờ, hai người đều chưa ăn cơm tối, thế là Thẩm Thư Vân đành vào bếp nấu hai bát mì, hai người ngồi vào bàn ăn.


Căn nhà mà Ninh Vãn thuê rất rộng và được trang trí đẹp mắt, nhưng anh luôn cảm thấy trống trải khi sống một mình.

Bây giờ Thẩm Thư Vân đã chuyển đến.

Có thêm dép ở cửa, một đôi bàn chải đánh răng được đặt trong cùng một ly súc miệng trong phòng tắm, còn có ánh đèn sáng lấp lánh trong từng ngóc ngách căn nhà, xua tan đi cái vắng lặng bấy lâu, để cậu biết rằng chúng chả còn là một ngôi nhà cô quạnh nữa.
Ngoài cửa sổ mưa không biết đã ngừng từ bao giờ, mây mù tản đi, một ánh trăng trong veo lọt vào nhà.
Ninh Vãn dùng nồi nhỏ làm nóng rồi cho sữa vào ly, bưng vào trong phòng Thẩm Thư Vân, đưa sữa ấm cho người trên giường, cười híp mắt nhìn Thẩm Thư Vân nói: “Uống chút sữa bò, cái này giúp ngủ ngon.

Uống hết sạch sẽ có thưởng nha.”
Thẩm Thư Vân không kìm được, bật cười, sau đó uống hết sữa theo lời anh, sữa ấm chảy vào bụng dọc theo cổ họng, làm ấm bụng, không lâu sau anh đã uống cạn một hơi, Thẩm Thư Vân lắc chiếc ly rỗng vào trong tay anh: “Còn phần thưởng thì sao?”
Ninh Vãn trừng mắt nhìn, từ đâu đó móc ra một chiếc chìa khóa, đặt ở trong lòng bàn tay Thẩm Thư Vân.
Thẩm Thư Vân nắm chìa khóa, nhíu mày nói: “Chỉ có cái này? Đây không phải là đồ cậu nên cho tôi sao, cũng gọi là thưởng?”
“Thật ra, tôi muốn hôn anh.” Ánh mắt Ninh Vãn mềm mại, mang theo vẻ e thẹn hiếm có, giống như một thanh niên vừa mới bắt đầu yêu vậy, “Thế nhưng tôi lại nghĩ kỹ, phần thưởng này lại hóa ra chỉ giành cho tôi thôi, hẳn là anh sẽ không thích đâu… Thế là đành tạm đổi sang chìa khóa.”
Thẩm Thư Vân xiết chặt chìa khóa, chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay, dần dần bị nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, không còn là một mảnh kim loại lạnh lẽo nữa.
Kim loại còn có thể được ủ ấm, huống chi là lòng người.
Sữa bò hiệu quả không thể nào so với thuốc, điểm ấy Ninh Vãn cũng biết, vì vậy ngay đêm đó, người nào đó bắt đầu mặt dày chơi xấu trèo lên giường Thẩm Thư Vân, mỹ danh nói là cầm điện thoại di động kể chuyện cho anh nghe, nói xạo là Thẩm Thư Vân đảm bảo nghe xong sẽ ngủ luôn, còn lấy ví dụ rõ ràng là Thẩm Độ.

Thẩm Thư Vân bị sự ngụy biện vớ vẩn này chọc tức cười, nhưng lại không đuổi người đi.

Mãi đến khi Ninh Vãn phải bảo đảm liên chờ Thẩm Thư Vân ngủ rồi thì sẽ đi ngay, Thẩm Thư Vân mới hòa hoãn úp rúc vào trong chăn, nghe Ninh Vãn kẻ chuyện cổ tích cho mình.

Ninh Vãn cách anh không xa, tín tức tố quen thuộc phảng phất quanh quẩn tại bên người, đối với omega đã kết hợp có hiệu quả động viên rất mạnh.

Cũng không biết là do sữa bò và lời lải nhải đều đều của Ninh Vãn, hay là do ảnh hưởng của tín tức tố, Thẩm Thư Vân dĩ nhiên thật sự dần dần sinh ra một cơn buồn ngủ.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại và vô thức đi vào một cõi mộng say sưa.
Ngày thứ hai Thẩm Thư Vân bị một mùi khét đánh thức, Thẩm Thư Vân cảnh giác mở mắt ra, lập tức tìm kiếm mùi vị đó phát ra từ đâu —— còn không đợi anh tiến vào nhà bếp, Ninh Vãn đã chặn anh ở cửa bếp cười xòa: “Vân ca, anh dậy đi, đợi lát nữa em mang bữa sáng đến cho anh ngay.”
Thẩm Thư Vân nghi ngờ liếc nhìn cái nồi đang bốc khói sau lưng, lo lắng ngồi xuống bàn ăn.
Hai mươi phút sau, Ninh Vãn bưng hai bát cháo bột đi ra, đặt ở trước mặt Thẩm Thư Vân, ngoài ý muốn chính là, tuy gạo có hơi khét nhưng cùng không đến nỗi nào gạo này khét thoạt nhìn ngược lại là cũng không tệ lắm bộ dáng, không giống như là thiêu dán, nhưng chính là thoạt nhìn khá giống mấy món cháo cho trẻ em.
“Vân ca anh tạm ăn một chút đi, em thấy cái này vẫn ăn được, ” Ninh Vãn lau mồ hôi trên trán, bồi thêm một câu, “Trước đây thường hay làm cho Tiểu Độ ăn.”
Thẩm Thư Vân ở đáy lòng cảm khái một tiếng, Tiểu Độ có thể sống đến ngày hôm nay dưới tay Ninh Vãn, thật sự là rất may mắn.
Anh múc một muỗng cháo bột, mùi vị cũng chỉ đạt đến trình độ ăn được, nhưng vẫn tán dương: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
Nụ cười của Ninh Vãn còn chưa kịp nở rộ, đã bị câu hỏi tiếp theo của Thẩm Thư Vân dập tắt: “Thứ mới bị cháy khét kia là gì vậy?”
“… Trứng chần.”
Sau đó, Thẩm Thư Vân đi đến thùng rác trong bếp để quan sát kiệt tác của Ninh Vãn, bỏ ra rất nhiều sức lực mới nhận ra cái đống đen thùi lùi ấy là trứng chần trong miệng Ninh Vãn.
Sau khi ăn sáng, Thẩm Thư Vân cầm một lọ thuốc màu trắng, đổ ra hai viên rồi uống với nước.

Cái lọ thuốc kia thực sự có chút quái lạ, bởi vì trong đó không có bao bì nhãn mác gì hết, Ninh Vãn nhìn Thẩm Thư Vân, đặt câu hỏi: “Vân ca, anh uống thuốc gì vậy?”
Thẩm Thư Vân xiết chặt lọ thuốc, đầu ngón tay trở nên hơi trắng bệch, một lát sau, anh chậm rãi nói: “Chỉ là thực phẩm chức năng thông thường thôi, bổ sung vitamin.”
Hết chương 64.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận