Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại


Khoảng thời gian này người đến ăn cơm ở nhà ăn rất nhiều, trong tiếng ồn ào còn có thể nghe được tin tức liên quan đến chuyện nhà họ Tô.

Tô Diên bưng hộp cơm bằng nhôm, xuyên qua ánh nhìn chăm chú của mọi người đi vào nơi múc cơm, mua hai cái bánh mì hấp và một bát cháo.

Lúc này có hai cậu trai trẻ đi về phía cô, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Chị Diên Diên, chị ăn cùng bàn với bọn em đi, Tiểu Hổ có chuyện muốn nói với chị.”

Người nói chuyện tên Lý Triều Dương, bên cạnh cậu là Tôn Tiểu Hổ, mọi người là bạn cùng lớn lên từ nhỏ.

Tô Diên đi theo họ tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Nếu không có chuyện khẩn cấp, hai người này sẽ không đến nhà ăn chặn đường cô.

Tôn Tiểu Hổ nhìn Lý Triều Dương một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi Tô Diên: “Chị à, chuyện của chị và Tiêu Kỳ rốt cuộc là sao? Tại sao anh ta lại nói với người khác là muốn cưới chị vậy?”

“Anh ta nói lúc nào?” Tô Diên nhíu mày.

“Chiều hôm qua, giờ cả đại viện đều biết hết rồi, tin này truyền đi khắp nơi.”

Tại thời đại này thanh danh của con gái vô cùng quan trọng, Tiêu Kỳ làm như thế là quyết tâm phải làm cho bằng được, muốn cắt đứt đường tình duyên của Tô Diên.

Cực kỳ thiếu đạo đức.

Tô Diên lạnh mặt làm sáng tỏ: “Chị không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, anh ta nói nhảm đấy.”

Nghe thấy đáp án của cô, hai người đồng thời thở phào, bởi vì trong lòng của họ thì Phó Mặc Bạch và cô mới là một đôi.

Đáy mắt Lý Triều Dương lướt qua một tia tàn bạo, cậu vỗ ngực hứa hẹn: “Chị Diên Diên đừng sợ! Anh ta dám bắt nạt chị nhân lúc anh Mặc Bạch không có ở đây, bọn em tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.”

“Đúng! Tên Tiêu Kỳ kia là thằng hèn! Đúng là thiếu đòn.”

Gần đây nhà họ Tiêu đang trong thời kỳ hưng thịnh, sợ hai người rước họa vào thân, Tô Diên vội vàng ngăn cản: “Chị sẽ không sao đâu, bọn em tuyệt đối đừng tìm anh ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó thì cả đời này chị sẽ không tha cho mình.

Nếu bọn em không nghe lời chị, bây giờ chị sẽ gửi thư điện báo cho Phó Mặc Bạch ngay.”

Lý Triều Dương và Tôn Tiểu Hổ nhìn nhau một cái, vừa không cam lòng vừa bất lực, chỉ đành tạm thời đồng ý với cô mình sẽ bỏ ngay cái suy nghĩ đó.

Nhắc đến Phó Mặc Bạch, Tô Diên có việc muốn hỏi: “Trong… khoảng thời gian này bọn em có liên lạc với anh ấy không?”

Nhớ đến giấc mơ tối qua, cô không khỏi lo lắng.

Bởi trong toàn bộ quyển sách đó không hề nhắc đến Phó Mặc Bạch.

Như thể anh đã biến mất trong hư không, không hề tồn tại ở thế giới này.

Vẻ mặt Tôn Tiểu Hổ mờ mịt: “Không có, vài hôm trước em cũng gửi điện báo cho anh ấy, anh ấy vẫn chưa trả lời em.”

Lý Triều Dương gật đầu phụ họa, cậu cũng vậy.

Tô Diên vô thức siết chặt túi xách, không hiểu sao lòng cô thấy hoảng hốt không thôi.

Ăn sáng xong cô đến cục bưu điện gửi thư ra ngoài.

Ngay sau đó lại đến buồng điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại của quân khu nào đó ở phương Nam.

Sau vài tiếng “tút”, đầu bên kia truyền đến giọng nam vô cùng trung khí.

“Alo, xin hỏi tìm ai?”

“Chào ngài, tôi tìm Phó Mặc Bạch.”

Giọng cô rất nhỏ nhẹ, đối phương rõ ràng hơi ngơ ngác: “Tìm Phó Mặc Bạch hở… Cô là gì của cậu ta?”

Tô Diên do dự vài giây, chỉ nói mình là em gái hàng xóm của anh.

Đối phương không hỏi nhiều thêm mà trả lời: “Tạm thời cậu ta không có trong đội, chưa biết rõ ngày về, cô có việc gấp gì tôi có thể truyền lại giúp cô.”

Nghe ông ấy nói vậy, Tô Diên liền biết chắc chắn Phó Mặc Bạch đang ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ bảo mật không thể nói cho bất kỳ ai.

Cô ngắc điện thoại, cảm thấy có chút mất mát.

Bất tri bất giác đã về đến nhà, vẫn chưa đi vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc “hu hu” từ bên trong vọng ra.

“Mẹ, có phải mẹ đau lắm không? Đều do con không tốt, làm mẹ bị thương.”

Tiếng nói của Triệu Tiểu Tuyết khá đặc trưng, khá mỏng nhưng cao, người khác vừa nghe là nhận ra ngay.

Tô Diên cực kỳ nghi hoặc đi vào nhà chính, chỉ thấy Trương Lan Quyên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán xuống, đỡ eo ngồi trên ghế, mắt cá chân bên phải sưng tấy được gác lên đệm ngồi.

“Chuyện này là sao vậy? Tại sao không đến bệnh viện?”

Trương Lan Quyên thấy cô thì “hừ hừ” lớn hơn nữa: “Diên Diên, cuối cùng con cũng về rồi.

Mẹ đau muốn chết đi được, con mau mời bác sĩ Vương đến đây đi.”

Người nhà họ Tô đều đã đi làm, muốn tìm một người giúp đỡ cũng không có.

Tô Diên không dám trì hoãn, vội đến phòng khám ở bệnh viện tìm bác sĩ Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui