Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay


Cố Ninh còn tưởng rằng Bạch Túc thật sự muốn nhốt cô lại, ngay cả nụ cười ôn nhu của hắn thoạt nhìn cũng khiến người ta rùng mình.
Nhưng ngay sau đó, tay Bạch Túc lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, tựa hồ buồn cười nói: "Ninh Ninh, anh đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là nhân viên hướng dẫn nói năm nay rất thịnh hành kiểu dáng này, ngụ ý rất tốt, mới mua cái này."
Hắn cười như không cười nhìn cô, "Em có phải hay không thật bị hù dọa?"
Nụ cười cố Ninh khẽ cứng đờ: "...!Sao, sao có thể?"
Cô nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Bạch Túc, đáy mắt hắn nhu tình cũng không phải giả, cho dù tất cả mọi người sẽ thương tổn cô, hắn cũng sẽ không, ngược lại là hắn phảng phất cho cô tùy ý thương tổn hắn.

Cô cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nam chính có sụp đổ thế nào cũng không thể sụp đổ thành nhân vật phản diện a.

Lễ Giáng Sinh hắn cũng muốn cùng cô vui vẻ trải qua, nhưng cô một mực rầu rĩ không vui, thậm chí còn muốn hắn mặc trang phục nữ dỗ dành cô vui vẻ, còn phí tâm tư tặng quà cho cô.

Nhưng cô thậm chí không chút suy nghĩ đến quà tặng.
Cố Ninh trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy, không khỏi cúi đầu: "Thực xin lỗi, em cũng không có chuẩn bị lễ vật."
Đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cô ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Bạch Túc, phảng phất như có ngọn lửa bùng cháy, hắn khẽ chống lên trán cô, thanh âm khàn khàn: "Em có."
Cố Ninh sửng sốt, bất giác nắm chặt sách trong tay, có chút khẩn trương.

Hắn nói như vậy là ám chỉ cô chính là lễ vật, hay là ý tứ của hắn đơn thuần chỉ là cảm thấy cô nhất định nhớ chuẩn bị quà cho hắn?
Nếu như hắn biết cô căn bản không có chuẩn bị lễ vật, nói không chừng hắn sẽ rất mất mát.

Cố Ninh không muốn nhìn biểu tình cô đơn của hắn, sẽ làm cho người ta cảm thấy áy náy.

Nhưng thời điểm cô nghiền ngẫm tâm tư của hắn, lại cảm giác môi hắn rơi vào giữa lông mày, mũi, sau đó là môi, một chút dịu dàng ái muội khẽ hôn, làm cho người ta không khỏi nhớ tới lúc mới kết giao thân cận ngọt ngào.

Nhưng không biết vì sao cô lại có chút khẩn trương, có lẽ là lần đầu tiên thoát ly nguyên chủ không mang theo nhiệm vụ tiếp cận hắn, làm cho người ta cảm giác có loại cảm giác bối rối không chỗ che giấu.
Khi nụ hôn của hắn dần dần xâm nhập vào, cô không khỏi có chút lùi bước.

Bạch Túc rũ mắt nhìn cô, giống như là trấn an, cũng giống như thổ lộ, thanh âm có chút thấp: "Ninh Ninh, anh rất nhớ em."
Cố Ninh không nói gì, giống như là không biết nên nói cái gì, không có kịch bản, cũng không có nhiệm vụ, cô nên làm cái gì? Nói cái gì?
Ở thời điểm cô thần tư lơ đãng, Bạch Túc lại giống như đã hiểu được ý tứ của cô, bỗng nhiên buông cô ra.
Có lẽ là cảm thấy cô từ chối hắn, hắn im lặng một lúc, chỉ sờ vào đầu cô, nói: "Uống sữa xong, đi ngủ sớm đi."
Nhưng thời điểm hắn đứng dậy muốn đi, Cố Ninh đã hành động trước ý thức bắt lấy góc áo hắn, khi hắn nhìn xuống, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Cố Ninh trầm mặc một hồi lâu, mới mím môi, giống như là có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định nói: "Sữa nhiều như vậy, một mình em uống không hết, anh cũng uống một nửa."
Bạch Túc ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, sau đó cười nhạt, ôn nhu cầm lấy tay cô: "Được."
Chuyện kế tiếp xảy ra giống như nước chảy thành sông, Cố Ninh cũng biết lưu lại hắn khẳng định không có khả năng chỉ đơn thuần uống một ly sữa, bởi vậy cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt.

Nếu thế giới đã muốn sụp đổ, vậy liền tận hưởng lạc thú trước mắt cũng không có gì không tốt.

Có lẽ đã lâu không có thân cận như vậy, Bạch Túc đêm nay khác với sự dịu dàng khắc chế trước kia, giống như là mưa phùn dịu dàng hóa thành cuồng phong bão táp, làm cho người ta cơ hồ muốn chìm đắm trong nụ hôn của hắn.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết gia tăng, cửa sổ tựa hồ đều bị gió dùng sức đập mạnh.

Nhưng Cố Ninh cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy cứ như vậy cùng Bạch Túc ở cùng một chỗ, giống như thế giới sụp đổ cũng không có gì đáng sợ.

Bất quá, Cố Ninh không nghĩ tới ngày thế giới sụp đổ thủy chung không tới, trong suốt cuộc đời cô cũng không thể nhìn thấy thế giới sụp đổ là cái dạng gì.

Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, sau đó là ba năm bốn năm...
Cố Ninh đã chờ đến không kiên nhẫn, nhưng cho đến ngày cô chết, thế giới này vẫn còn tốt đẹp, hoàn toàn không có xu hướng sụp đổ.

Nếu không phải xác định trước kia mười tiền bối xuyên qua đều tận mắt chứng kiến thế giới này thảm thiết sụp đổ biến mất như thế nào, cô đều hoài nghi mình có phải bị lừa hay không.

Mà trong lúc này, nữ chính Nghê Chức trong sách đã cùng Lục Tắc kết hôn sinh con, vẫn sinh một đôi long phượng thai, phi thường ân ái.
Lục Tắc cũng đã vứt bỏ thân phận con riêng của Bạch gia, không còn một mực tranh đoạt tài sản với Bạch Túc nữa, mà là đi làm chuyện mình thích, trở thành một ca sĩ nổi tiếng khắp giới giải trí, so với kết cục cả đời phá sản sau khi kế thừa sản nghiệp Bạch gia trong nguyên tác tốt hơn nhiều.

Ngày Cố Ninh rời đi là một đêm mùa đông tuyết rơi, người có sinh lão bệnh tử, cho dù Bạch Túc chiếu cố cô tốt đến đâu, cũng không có khả năng ngăn cản cái chết của cô.

Gần đến cuối cuộc đời, Cố Ninh nằm trên giường, thân thể đã suy yếu đến cực điểm, ngay cả khí lực giơ tay cũng không có.
Trong phòng ấm áp như xuân, Bạch Túc ngồi trước giường, cho cô ăn cháo.

Chỉ là Cố Ninh hiện tại đã đến mức ăn không nuốt trôi, ăn không được mấy miếng liền nôn ra.

Động tác của Bạch Túc nhẹ nhàng lấy khăn giấy thay cô lau khóe môi.

Cố Ninh lại cảm giác được ý thức dường như dần dần mơ hồ, khuôn mặt rõ ràng trước mắt cũng trở nên dần mờ đi, cô biết đã đến lúc rời đi, mơ mơ màng màng nhìn về phía đôi mắt ôn nhu thâm thúy của Bạch Túc trước sau như một, lẩm bẩm: "Em rất buồn ngủ a."
Bạch Túc thay cô buông gối đầu sau lưng xuống, động tác rất ôn nhu, đỡ cô nằm xuống, vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt cưng chiều: "Vậy thì ngủ một lát, muốn anh đi cùng em sao?"
Cố Ninh "Ừm" một tiếng.

Bạch Túc nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm xuống vị trí bên cạnh, dựa lưng vào đầu giường, cầm một quyển truyện cổ tích cô thường đọc kể chuyện cho cô nghe.
Nghe thanh âm trầm thấp ôn nhu của hắn, Cố Ninh tựa vào lòng hắn, cảm thụ được hơi thở cùng nhiệt độ quen thuộc, buồn ngủ càng nồng đậm, dần dần nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần dần càng yếu ớt, cho đến khi biến mất, thật giống như chỉ ngủ bình thường an tĩnh.

Tựa hồ nhận ra cái gì đó, thanh âm Bạch Túc dừng lại, sau đó lại tiếp tục bình tĩnh kể chuyện xưa, thật giống như cùng những đêm trước kia không có gì khác nhau.

Chỉ là thanh âm dần dần nhẹ nhàng, cuối cùng giống như tiêu tán trong gió không nghe thấy.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt đã không còn ý thức của cô, khẽ hôn lên môi cô, ôm chặt người vào lòng, tắt đèn ngủ như thường lệ.
Mà bên kia, thời điểm đang tiến hành xuyên qua thời không, ý thức của kí chủ đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.

Hệ thống vừa mới mở ra đường hầm thời không, muốn đem hồn phách của kí chủ mang về khoang thuyền xuyên qua thời không, nhưng còn chưa kịp động tác, đã bỗng nhiên cảm giác được một cỗ uy áp khủng bố bỗng nhiên đánh tới mạnh tựa núi cao làm nó không thể động đậy.

Hệ thống phát hiện mình cũng không cách nào truyền tin tức gì ra bên ngoài, chỉ có thể run rẩy ở trong đầu kí chủ một đêm, phòng ngủ một mảnh yên tĩnh, thậm chí có chút yên bình, không có chút tung tích lực lượng khủng bố nào.
Thẳng đến bình minh ngày hôm sau, nó nhìn thấy người đàn ông trên giường mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt thâm sâu lạnh lùng kia, hệ thống rõ ràng không có tâm, cũng cảm giác lòng mình giống như bị cái gì đó đè ép lại, sắp hít thở không thông.

Nó tựa hồ mới nhận ra được cái gì, không khỏi kinh hãi nhìn người đàn ông ôm kí chủ trên giường.

Sức mạnh kia đến từ hắn sao?
Hệ thống không rõ hắn rốt cuộc là ai, làm sao còn có thể khống chế nó, nhưng rất khẳng định hắn đã biết nó tồn tại.
"Ngươi, ngươi là ai?" Nó cố gắng nói chuyện với hắn.

Nhưng nam nhân chỉ tựa vào đầu giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn kí chủ, rõ ràng nghe thấy lời nói của nó cũng làm như mắt điếc tai ngơ.

Hệ thống lần đầu tiên biết vừa hoảng vừa sợ là cảm giác gì, nó xác định người đàn ông này tuyệt đối không có khả năng chỉ là nhân vật chính thế giới sinh ra tự ý thức mà thôi, cũng rất xác định lúc trước hắn chính là hoàn toàn hòa làm một thể với nhân vật Bạch Túc này, không có nửa điểm không hài hòa, hẳn là đến bây giờ mới thức tỉnh ký ức vốn có của mình, nếu không nó nhất định đã sớm nhận ra nam chính không thích hợp.
Cho nên...!Nguyên nhân thế giới này có bug sẽ không bởi vì hắn đi?
Làm thế nào hắn làm được?
Nhưng nam nhân từ đầu đến cuối không để ý tới nó, chỉ cúi đầu nhìn kí chủ hồn phách trên giường đã ngủ say, hồi lâu sau mới nâng mắt lên, phảng phất có thể xuyên thấu thân thể của cô nhìn thấy hệ thống run rẩy bên trong.

"Dẫn ta cùng đi." Hắn không có nửa câu giải thích, cũng không có tò mò lai lịch và mục đích của nó và kí chủ, chỉ là ngắn gọn mà không tùy tiện hạ một mệnh lệnh.
Hệ thống muốn cự tuyệt, lại hoảng sợ phát hiện mình nói không ra nửa chữ, thậm chí chỉ có thể bị ép nghe theo mệnh lệnh của hắn, nếu không chỉ có thể lập tức bị tiêu hủy, mà nó vẫn không có cách nào cùng ngoại giới cầu cứu, chỉ có thể mang theo hắn cùng tiến vào đường hầm thời không.

Kí chủ đây là bị một con quái vật không biết là cái gì quấn lấy?
Chủ thần ở trên, mau tới cứu nó a!
Hệ thống rất hoảng hốt, nhưng kí chủ lại ngủ không biết gì, không phát hiện ra tình cảnh nguy hiểm chút nào, làm cho nó nhất thời càng luống cuống.

Xem ra chỉ có thể ở thế giới tiếp theo nghĩ biện pháp giải quyết hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui