Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay


Lục Minh Thâm thượng triều trở về đã là một canh giờ rưỡi sau đó.
Vào cung tự nhiên là không thể mang tùy tùng cùng ảnh vệ, bất quá ảnh vệ tin tức thực linh thông, tự nhiên rất nhanh liền biết sự tình xảy ra trong cung.
Thế tử chủ động giao binh quyền để thể hiện lòng trung thành, Hoàng thượng tự nhiên vừa lòng, phỏng chừng cũng biết chuyện Thế tử thích biểu tiểu thư, trừ bỏ ban thưởng Thế tử tài vật bên ngoài, còn thuận tiện ban hôn cho hai người.
Mà lần này ảnh vệ đi theo Thế tử vừa vặn là người lần trước nhìn thấy Thế tử chảy máu mũi, tên là Ảnh Nhất, khi hắn ta biết chuyện này có một loại dự cảm kinh hỉ thành sự thật.

Sau khi thấy Thế tử hồi phủ thay triều phục liền đi về phía viện biểu tiểu thư, hắn ta liền nhịn không được cùng Dương Phong bát quái đi theo phía sau nói: "Thế tử nhất định là muốn trước tiên nói cho biểu tiểu thư tin tức tốt này đi?"
Bước chân Dương Phong khẽ dừng lại: "Tin tức tốt?" Hắn nhàn nhạt liếc Ảnh Nhất một cái, "Ngươi không nhìn thấy biểu tình Thế tử?"
Ảnh Nhất chần chờ: "......!Thật cao hứng?"
Dương Phong nhìn Thế tử đã vào viện biểu tiểu thư, liền dừng bước, ở cửa đợi, mới dành thời gian nhìn về phía Ảnh Nhất, nói: "Nhìn không ra?"
Ảnh Nhất gật gật đầu, đang muốn truy vấn.
"Mà ta có thể hiểu." Dương Phong đã nhàn nhạt mở miệng, nói: "Đây là nguyên nhân ngươi ở trong tối, mà ta có thể ở ngoài sáng."
Ảnh Nhất: "......"
Bát quái vài câu mà thôi, như thế nào còn công kích cá nhân?
"Thế tử, ngài làm sao lại đứng ở trong sân?"
Yên Hồng kinh ngạc nhìn Lục Minh Thâm, nghi hoặc hắn như thế nào không tiến vào, còn tưởng rằng biểu tiểu thư lại nổi giận với hắn, vội vàng cung kính mời người vào nhà, một mặt phái tiểu nha hoàn đi thông truyền cho tiểu thư một tiếng Thế tử tới.
Yên Hồng làm người pha trà Long Tỉnh tốt nhất trong viện, rót một ly cho Thế tử, lại thấy Thế tử mặc một bộ y bào cẩm tú, trong tay cầm một thanh quạt xếp màu trắng, nhìn phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ lỗi lạc, vừa thấy liền cùng tiểu thư rất xứng đôi vừa lứa.
Nàng hơi hơi nhấp môi cười một cái, liền nghe thấy Thế tử đột nhiên hỏi: "Biểu muội nàng...!tâm tình như thế nào?"
Yên Hồng vừa nghe liền cảm thấy hai người quả thực lại cãi nhau, tự nhiên chỉ là biểu tiểu thư đơn phương tức giận, khó trách Thế tử mới vừa rồi đứng ở trong viện không tiến vào.

Nàng vừa muốn trả lời, liền nghe thấy được động tĩnh ở cửa, nàng thấp giọng nói: "Cái này khó mà nói, Thế tử vẫn là tự mình cẩn thận chút đi."
Nàng thấy tiểu thư thật là có chút tức giận Thế tử, buổi sáng cùng Chu di nương đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về lời đều lười chẳng nói, thần sắc nhàn nhạt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thời điểm Cố Ninh đi vào trong phòng, liền thấy Lục Minh Thâm đã từ ghế dựa đứng lên, đi về phía nàng, đảo khách thành chủ: "Biểu muội, muội đã đến rồi? Mau ngồi đi."
Cố Ninh vừa thấy hắn liền nhớ tới lời hắn nói trước khi đi, còn tưởng rằng hắn thật là tới đưa bánh hoa đào, nhưng trong tay hắn cũng không có đồ, nàng liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Thế tử sao lại tới đây?"
Nghe vậy, Lục Minh Thâm rũ mắt nhìn nàng, nói: "Đương nhiên là đến xem biểu muội."
Cố Ninh: "Vậy hiện tại đã xem xong rồi."
Nàng bưng trà lên, lại không uống, một bộ dáng lãnh đạm xem xong liền vội vàng đi.
Thấy nàng như vậy, Lục Minh Thâm im lặng một lát, ho nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật, ta tới là có một chuyện nghiêm túc muốn nói cho biểu muội."
Cố Ninh liếc hắn một cái, không nói gì, như là đang nói ngươi có thể có chuyện gì nghiêm túc?
Lục Minh Thâm lại nói: "Chỉ là chuyện này nói ra thì rất dài, không bằng ta bồi biểu muội ra ngoài dạo chơi, từ từ nói chuyện?"
Cố Ninh buông chén trà xuống, đứng lên, nhìn thoáng qua Yên Hồng đang ở một bên xem kịch, nói: "Ta mệt mỏi, Yên Hồng tiễn khách!"
Bất quá, không chờ nàng đi, Lục Minh Thâm đã duỗi tay ngăn cản, cúi đầu nhìn nàng, lười biếng mà cười khẽ: "Biểu muội không muốn nghe sao?"
Cố Ninh dời mắt không nhìn mặt hắn: "Không muốn nghe."
Nàng cho rằng dựa theo tính cách cố chấp của Lục Minh Thâm còn sẽ tiếp tục khuyên nàng, kết quả hắn lại phảng phất nhẹ nhàng thở ra thu tay lại, khẽ vẫy quạt, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Biểu muội nhớ kỹ lời này, ngày sau cũng đừng trách ta gạt muội, lại giận ta."
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Cố Ninh sửng sốt, nhìn bóng lưng hắn, không nhúc nhích, chỉ là khi hắn sắp nhấc chân bước qua cánh cửa, vẫn nhịn không được nói: "Đợi đã!"
Đáy mắt Lục Minh Thâm hiện ra chút ý cười, lúc quay đầu lại lại là thần sắc nghiêm trang: "Biểu muội, còn có chuyện gì sao?"
Cố Ninh cũng biết hắn căn bản không có ý định thật sự đi, nhưng đối với lời nói trong miệng hắn vẫn nhịn không được muốn biết rõ ràng, đáy lòng còn có một loại dự cảm không ổn, cho nên mở miệng gọi hắn lại.

Chống lại đôi mắt đào hoa đen nhánh thâm thúy của hắn, Cố Ninh có chút không được tự nhiên nói: "Ta thay xiêm y rồi lại đi."
Lục Minh Thâm gật đầu, ngữ khí ôn nhu: "Biểu muội đừng nóng vội, ta chờ muội."
Cố Ninh: "......"
Ai nóng vội a.
[Edit: Weirdo]
Thời điểm Cố Ninh ra cửa, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong.
Vết thương ở chân Lục Minh Thâm tuy đã khá hơn không sai biệt lắm, nhưng sau khi trúng cổ độc, thân thể vẫn rất suy yếu, cho nên vẫn ngồi xe ngựa.
Tuy rằng là mùa xuân, nhưng ánh mặt trời rất tốt, bên trong xe ngựa vẫn có chút oi bức.
Lục Minh Thâm rất săn sóc mà phe phẩy quạt gấp quạt gió cho nàng, vừa giới thiệu cho nàng những món ăn ngon trong kinh thành, vừa nhìn đã biết không ít lần đi qua những nơi này, nói rất thú vị, khiến người ta mê mẩn.
Cố Ninh còn suy nghĩ hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì, có chút thất thần mà nghe, thấy hắn tựa hồ thật đúng là chuẩn bị mang nàng đi những nơi đó chơi, liền muốn hắn đừng nói nữa, nàng ra ngoài cũng không phải vì đi chơi.
Vừa vặn trên bàn có một đĩa vải, nàng liền cầm một quả đưa cho hắn, để hắn câm miệng.
Lục Minh Thâm có chút ngoài ý muốn nhận lấy quả vải, nhìn nàng một cái, sau đó lại như trân quý bỏ vào trong lòng ngực.
Cố Ninh: "......!Huynh làm gì vậy?"
Lục Minh Thâm khép quạt gấp lại, hai tròng mắt híp lại, chẫm rãi nói: "Đây là lần đầu tiên biểu muội đưa ta lễ vật, đương nhiên phải..."
Không đợi hắn nói xong, Cố Ninh đã không thể nhịn được nữa: "Quả vải là dùng để ăn."
Lục Minh Thâm gật đầu, tựa hồ cảm thấy nàng nói có lý, nói: "Vải mà biểu muội đưa đương nhiên là ăn ngon."
Cố Ninh: "......"
Vậy thì ngươi ăn đi a!

Nhưng hắn chính là lấy ra ăn, dường như thật chuẩn bị cất đi.
Cố Ninh cảm thấy nếu lại cùng hắn ngồi chung trong xe ngựa sẽ bị hắn tức chết, nàng vén màn xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Trên đường yên liễu phồn hoa, tiếng người huyên náo, cực kỳ náo nhiệt, còn có mùi hương của đồ ăn vặt cổ đại mơ hồ bay tới.
Cố Ninh liền muốn xuống xe đi dạo.
Lục Minh Thâm liền bảo Dương Phong dừng xe, cùng nàng xuống xe.
Sau khi xuống xe, bốn phía náo nhiệt phồn hoa, rất có mùi vị nhân gian, tâm tình Cố Ninh cũng tựa hồ bình tĩnh hơn nhiều, nói: "Thế tử không phải có chuyện muốn nói, liền..."
Cố Ninh còn chưa dứt lời, đã thấy Lục Minh Thâm nhẹ lay động quạt xếp, bộ dáng phong thái nhẹ nhàng, tuấn mỹ nhàn tản, cười nói: "Biểu muội, khó có được ra ngoài, chúng ta có thể chậm rãi đi dạo, muội muốn mua cái gì đều được, ta giúp muội xách."
Cố Ninh bị cắt ngang vốn còn có chút mất hứng, nhưng vừa nghe lời này của hắn, nàng liền nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Mua bao nhiêu cũng được?"
Lục Minh Thâm phảng phất không nghe ra hàm nghĩa lời nàng hỏi, vẫn cười nói: "Đúng vậy."
Cố Ninh nhìn bộ dạng nàng nói cái gì làm cái gì đều ủng hộ có chút bực mình, nàng nghĩ hắn đối với loại sự tình đi dạo phố này hẳn là nhẫn nại không cao, lúc này nói dễ nghe, đợi không bao lâu liền sẽ chê nàng phiền đi.
Cố Ninh im lặng một lát, nói: "Vậy thì đi thôi."
Cố Ninh liền đi dạo quanh con phố này, thấy có chút hứng thú liền mua, nàng đi rất chậm, chọn đồ cũng chậm, còn thỉnh thoảng hỏi ý kiến Lục Minh Thâm.
Vốn tưởng rằng Lục Minh Thâm đã sớm không còn kiên nhẫn, nhưng tâm tình hắn trước sau dường như vẫn rất tốt đi theo nàng, đôi mắt đào hoa gợn lên vài phần ý cười, nhìn không ra nửa điểm không kiên nhẫn với nàng.
Cố Ninh không khỏi có chút thất bại, cũng thực khó hiểu, người này thật sự tùy ý nàng làm thế nào cũng sẽ không chán ghét nàng?
Nàng liền có chút mất hứng, lúc này hai tay Lục Minh Thâm cũng đã cầm đầy đồ vật.

Dương Phong tiến lên muốn hỗ trợ.
Cố Ninh liền nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Thế tử là chê ta mua nhiều?"
Lục Minh Thâm liếc nhìn nàng một cái, nhưng không để Dương Phong hỗ trợ, chỉ là thực nhẹ nhàng xách theo đồ vật, chậm rãi nói: "Chút đồ vật này mới có thể đặt một bàn, sao tính là nhiều?"
Nói xong, hắn còn chưa thỏa mãn nói thêm, "Biểu muội, ta biết còn có mấy con phố đồ vật so với nơi này càng tốt hơn, nếu không tiếp tục dạo?"
Cố Ninh: "......"

Cái gì gọi là một bàn đồ vật không tính là nhiều, chiếu theo cách đi dạo của hắn như vậy, phủ kho đều phải nhét đầy.
Cố Ninh hít sâu một hơi: "Không cần, Thế tử rốt cuộc muốn nói chuyện gì, hiện tại nói đi."
Lục Minh Thâm nói: "Biểu muội cũng mệt rồi đi? Vậy đi khách điếm đằng trước nghỉ ngơi một chút."
Cố Ninh nhìn hắn, không nói gì.
Lục Minh Thâm hơi mỉm cười, nói: "Đến lúc đó ta sẽ nói cho biểu muội biết."
Cố Ninh cũng cảm thấy một đường đi dạo này đã vất vả chính mình, Lục Minh Thâm là người thân thể ốm yếu so với nàng thể lực còn tốt hơn, cũng không biết có phải đang cố gắng chống đỡ hay không, nàng đành phải nói: "Thế tử nói chuyện giữ lời?"
Nàng cũng không muốn đi khách điếm ăn cơm xong, buổi chiều hắn lại đề nghị đi chỗ nào chơi.
Lục Minh Thâm gật đầu, dẫn nàng đi về phía trước, Dương Phong đi theo một bên ngăn cách người qua đường đông đúc trên đường.
Mặc dù hai năm nay Lục Minh Thâm không thường xuyên ở trong kinh thành, nhưng hắn giao hữu rộng lớn, đi qua yến hội cũng nhiều, danh khí trên chiến trường không gì địch nổi cũng rất lớn.
Bởi vậy, trong kinh người nhận ra hắn cũng rất nhiều.
Mà bọn họ đi khách điếm này cũng là nơi khách phú quý tụ tập ở kinh thành, Cố Ninh vừa mới đến khách điếm, vừa lúc cùng một đám tiểu thư trang điểm quý tộc lướt qua.
Khi đi ngang qua, Cố Ninh liền phát hiện ánh mắt các nàng vẫn luôn nhìn bọn họ, nói đúng ra, là đang nhìn Lục Minh Thâm, còn thấp giọng nghị luận.
"Đó là......!Lục công tử?"
"Hình như đúng vậy, trừ bỏ hắn trong kinh cũng không có nam tử đẹp như vậy."
"Vậy hắn tại sao lại xách nhiều đồ vật giống hạ nhân như vậy?"
"Ta nhận ra phía trước là muội muội hắn, tính tình cũng quá xấu rồi, cư nhiên sai khiến Lục công tử như vậy?"
Cố Ninh nghe các nàng nói, bước chân dừng lại, đang định làm bộ tức giận, Lục Minh Thâm bỗng nhiên xoay bước chân ngăn cản mấy cô nương kia, cười với nàng: "Biểu muội, có mệt hay không? Ta đỡ muội lên lầu?"
Mà lúc hắn nói chuyện, mấy cô nương kia đã đi ra khách điếm, chỉ là còn nhịn không được quay đầu lại nhìn Lục Minh Thâm vài lần.
Nhìn về phía Lục Minh Thâm hơi mỉm cười rũ mắt nhìn nàng, bộ dáng ôn hòa, Cố Ninh cũng không tiện nói gì nữa, im lặng một lát nói: "Không cần."
Nàng nhấc làn váy lên cầu thang, Lục Minh Thâm nhìn bóng lưng nàng, cưng chiều mà cười nhẹ một tiếng, đi theo phía sau nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận