Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay


Cầu thang của khách điếm này thang gỗ xoay tròn, ngay khi đến chỗ rẽ cầu thang, Cố Ninh thấy phía trên vừa vặn có một đoàn người đang đi xuống.

Chỗ rẽ cầu thang tương đối hẹp, Cố Ninh vừa muốn nghiêng người tránh ra, đám kia người đã đi tới trước mắt, đỉnh đầu cũng bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn cổ quái: "Cút ngay——"
Cố Ninh chỉ nhìn thấy người tới mặc áo vải thô, trên chân lại là một đôi giày da trâu kết cấu tinh xảo, thoạt nhìn trên dưới thập phần bất hòa, nàng còn không kịp ngẩng đầu nhìn rõ bộ dáng đối phương, hắn ta đã đột nhiên đưa tay đẩy về phía bả vai nàng.

Nếu bị hắn ta đẩy trúng bả vai mà nói, nhất định là phải lăn xuống cầu thang thật dài này, người này hiển nhiên là hoành hành ngang ngược quen rồi mới có thể ra tay đả thương người.

Bất quá, tay đối phương còn chưa chạm vào quần áo nàng, phía sau đã có người duỗi tay ôm vai nàng đem nàng kéo vào lòng, nàng ngửi thấy được mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc, mặt cũng không cẩn thận đụng vào lòng Lục Minh Thâm, cảm giác được lồng ngực ấm áp dưới xuân sam đơn bạc.

"Ngươi muốn chết?" Thanh âm khàn khàn kia lại vang lên, rất thô bạo.

Nàng từ trong lòng ngực Lục Minh Thâm ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Minh Thâm bắt lấy cái tay người nọ lúc trước dùng đẩy nàng.

Mà người nọ lại là một bộ dáng dị vực, lông mày rậm, râu quai nón, bộ dáng rất hung ác, có lẽ là bị Lục Minh Thâm nắm đến cổ tay rất đau, sắc mặt hắn ta càng lúc càng vặn vẹo.

Lục Minh Thâm biểu tình cười như không cười, ánh mắt lại có vài phần lạnh lẽo, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Muốn đi sao? Các hạ có phải hay không đã quên xin lỗi?"
Đại hán xiêm y vải thô đang định nổi giận, phía sau hắn ta lại có người kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Lục Minh Thâm một cái, thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai đại hán, thần sắc đại hán liền thay đổi, nguyên bản còn có vẻ hung tướng muốn gây sự, hiện tại nhìn Lục Minh Thâm vài lần, sắc mặt dần dần hòa hoãn, lại khách khí nói xin lỗi nàng và Lục Minh Thâm.

Lúc này Lục Minh Thâm mới buông lỏng tay, nghiêng người tránh ra, ánh mắt lạnh lùng.

Đoàn người đại hán kia nhanh chóng rời đi như chạy trối chết.

Lục Minh Thâm nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt có chút ý vị không rõ.

Cố Ninh nhịn không được hỏi: "Thế tử nhận ra bọn họ?"
Lục Minh Thâm lại không trả lời, chỉ nói: "Biểu muội, muội lên lầu trước, ta đi một chút sẽ về.

"
Cố Ninh còn chưa kịp hỏi một câu hắn đi chỗ nào, hắn đã vội vàng xuống lầu, chỉ để lại Dương Phong còn xách theo một đống đồ vật đi theo bên cạnh nàng.

Cố Ninh đành phải giấu đi nghi hoặc trong lòng, đi lên lầu.

Lục Minh Thâm nói là đi một chút sẽ về, nhưng hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nuốt lời với nàng, cho đến khi nàng ăn xong bữa trưa này, hắn cũng không trở về.

Cố Ninh cũng suy đoán được hắn rời đi khẳng định có liên quan đến đám người vừa gặp phải, nhìn tướng mạo dị vực của đại hán kia, hẳn là người bên Bắc Tắc, rất có khả năng chính là người Nguyệt quốc thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh.

Nguyệt quốc cũng không tính quá lớn, nhưng người quốc gia này sức chiến đấu rất mạnh, thuộc về quốc gia đầu óc đơn giản tính tình hung hãn một lời không hợp liền đánh nhau.

Lục Minh Thâm lần này đánh giặc chính là cùng Nguyệt quốc đánh, tuy là thắng, thân thể của hắn cũng trở nên ốm yếu, thậm chí thiếu chút nữa đã chết.

Nghĩ đến đây, Cố Ninh liền có chút lo lắng, hiện tại cốt truyện thế giới này không ổn định, nam chính thân thể lại ốm yếu như vậy, vạn nhất sau khi đi ra ngoài gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Như vậy nghĩ, Cố Ninh cũng có chút ngồi không yên, tính toán về phủ trước, sau đó bảo Dương Phong dẫn người đi tìm hắn.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là nàng còn chưa xuống lầu, khách điếm đã loạn lên, dưới lầu có hai đám người đánh nhau, khách nhân trong khách điếm chạy tán loạn khắp nơi, loạn thành một đoàn.

Dương Phong che chở nàng muốn đi xuống dưới lầu, nhưng lối đi nhỏ trên lầu người thật sự quá nhiều, chen chúc đến mức chật như nêm cối*, ngay khi bọn họ thật vất vả đi tới cửa cầu thang, dưới lầu đột nhiên có một người bịt mặt dùng khinh công chạy trốn lên lầu hai, mọi người đều kinh hoảng tứ tán.

*水泄不通: Quá đông đúc, chật cứng đến nỗi không gì có thể lọt qua.

Người bịt mặt lại cầm đại đao đại khai sát giới, người tới gần đều bị hắn ta ngộ thương.

Dương Phong sợ nàng bị thương, để nàng ở góc lan can lầu hai bên kia đợi, lập tức cũng rút kiếm ra nghênh đón cùng người bịt mặt kia triền đấu.

Dương Phong võ công cao cường, người bịt mặt kia hiển nhiên không phải đối thủ của hắn, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Cố Ninh ở một bên nhìn, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại không biết ở đâu chạy ra một đám người chạy tới hướng cầu thang bên kia, khuỷu tay còn đụng về phía bụng nàng một chút.

Cố Ninh đứng không vững, bị đụng ngã ra sau, mà phía sau nàng chính là lan can chạm khắc gỗ, nàng cứ như vậy bị đụng ngã ra khỏi lan can, ngã xuống dưới lầu.

Lúc ngã xuống, nàng nhìn thấy Dương Phong khó có được vẻ mặt đại biến, nhưng hắn còn ở cầu thang bên kia, lúc chạy tới nàng có thể đã ngã xuống đất.

Ngã xuống như vậy không chết cũng phải tàn phế, cảm giác đột nhiên rơi từ trên cao xuống không trọng lượng làm cho đầu óc nàng trống rỗng, nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại, thậm chí ngay cả cảm xúc sợ hãi cũng không kịp có, tim đập cũng phảng phất bỗng nhiên đình trệ, thanh âm bốn phía cũng phảng phất đột nhiên biến mất toàn bộ.

Cho đến khi không biết từ khi nào trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm ôn nhã dễ nghe: "Cô nương? Ngươi thế nào rồi? Có bị thương không?"
Lúc này Cố Ninh mới mở to mắt, có chút ngốc mà nhìn gương mặt khí chất thanh quý như quan ngọc trước mắt này, lúc này tất cả các giác quan phảng phất cũng dần dần khôi phục, lúc này nàng mới phát hiện là nam tử trẻ tuổi trước mắt cứu nàng.

Tay không tiếp người, cánh tay hắn còn có thể dùng sao?
Trong đầu Cố Ninh không đúng lúc toát ra ý niệm này, bất quá, sau khi nàng mở mắt ra, nam tử liền đem nàng buông xuống, còn duỗi tay sửa sửa xiêm y có chút nếp gấp, phong độ công tử ôn nhã, xem ra tay không có chuyện gì.

Đại khái người tập võ cùng người thường năng lực chịu lực của cánh tay không giống nhau?
Cố Ninh còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ, Dương Phong đã vẻ mặt sợ hãi chạy tới, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Tiểu thư, người không bị thương chứ?"
Cố Ninh gật gật đầu.

Dương Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hướng nam tử trẻ tuổi nói cảm tạ, lo lắng ở bên ngoài lại xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đưa nàng hồi phủ.

Nam tử trẻ tuổi nhìn bóng lưng của chủ tớ này rời đi, thu hồi ánh mắt, phát hiện trong khách điếm đánh nhau đã kết thúc, đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên phát hiện trên quần áo treo thứ gì.

Hắn cầm lên, lại là một cây trâm hoa bích ngọc tinh xảo.

Thấy nam tử cúi đầu nhìn trâm hoa không nói, bên cạnh hắn một thiếu niên bạch diện tuấn tú thanh âm nhu tế nói: "Chủ tử, muốn đuổi theo cô nương kia sao?"
Nam tử trẻ tuổi liếc hắn ta một cái, nở nụ cười:: "Ở trong mắt ngươi, trẫm chính là người tham luyến mỹ sắc?"
Thiếu niên hì hì cười: "Là nô tài ngu dốt nói sai, cầu chủ tử thứ tội.

"
Nam tử trẻ tuổi nói: "Gian tế đã bắt được chưa?"
Thiếu niên thần sắc dừng lại, nói: "Bắt thì bắt được, chỉ là! " Hắn ta nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, thần sắc có chút ngưng trọng, "Triều công tử của Nguyệt quốc cũng tới.

"
Nam tử trẻ tuổi trầm ngâm không nói, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, một lát sau, đem trâm thu vào trong tay áo, nói: "Đi thôi, hồi cung.

"
Thiếu niên đáp một tiếng, chú ý tới động tác chủ tử đem trâm cất lại, không khỏi buồn cười mà oán thầm một câu, còn nói không phải tham luyến mỹ sắc, kia ngài cũng không thể là coi trọng cây trâm này đáng giá đi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui