Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công


Trình Xuyên không biết tại sao lại như vậy.


Rõ ràng là một người quyền lực như vậy, là một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng…

Cho đến khi anh nhìn thấy ở trong phòng làm việc của Quý tổng có một bức tranh thủy mặc về một người đã bị ố vàng.


Nó được treo trên tường.


Vị trí đối diện đầu giường.


Giống như là để tiện cho chủ nhân của nó vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy.


Trong tranh là một cô gái thời cổ đại, tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh lá, nụ cười ngọt ngào, khí chất và khuôn mặt giống cô Bạch đến tám chín phần.


Quý tổng coi bức tranh này như báu vật.


Ánh mắt của anh không thể che giấu được tình cảm mãnh liệt, sâu sắc, vừa thân thiết lại vừa cô đơn.



Trình Xuyên là người ngoài cuộc, cảm thấy có chút hồi hộp.


Quý tổng bảo anh ta tìm một người có khuôn mặt giống với cô gái trong tranh, tầm mười bốn mười lăm tuổi, tên là Bạch Tiểu Vân.


Trình Xuyên còn cảm thấy khó tin.


Nhưng dường như cuối cùng anh ta cũng đã thăm dò được nội tâm của Quý tổng, thì ra không phải anh không thích phụ nữ mà là anh như bị bệnh tâm thần, yêu người phụ nữ trong tranh kia.


Anh cũng không phải không có nhiệt huyết mà là nhiệt huyết của anh đã lãng phí vào một giấc mơ viển vông.


Vừa buồn cười vừa thảm hại.


Nhưng Trình Xuyên vẫn dựa theo ý của Quý tổng, tìm kiếm “Bạch Tiểu Vân”.


Mãi cho đến một ngày, anh ta vô tình tìm được cô Bạch này, sau đó đã kích động điều tra bản thân và gia đình của cô rồi mang một tờ giấy chứng nhận nho nhỏ đặt ở trên bàn của Quý tổng.



Quý tổng lật xem xong rồi vẫn im lặng.


Áp suất không khí trong văn phòng tụt xuống rất thấp.


Anh ta không dám thở mạnh, lén nhìn vẻ mặt Quý tổng, sắc mặt Quý tổng vô cùng lạnh lùng.


Nhưng lại có chút kỳ lạ.


Lông mi hơi rủ xuống tạo thành một vòng cung dài, nhẹ nhàng rung rung, giống như anh đang cố gắng kiềm chế thứ tình cảm không muốn người khác biết.


Rất lâu, anh mới ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu, nhẫn lại đến cùng cực.


Anh nói: “Là cô ấy.


……

“Cô ấy thế nào?”


Một giọng nói vang lên từ ghế sau kéo Trình Xuyên ra khỏi dòng suy nghĩ.


Trình Xuyên vội nói: “Cô ấy…?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận