Anh ta kịp phản ứng lại, phải gọi là cô Bạch.
Anh ta cân nhắc từ ngữ, nói: “Rất khỏe mạnh, ở cùng với cha mẹ rất tốt, lúc tôi nói chuyện với cha mẹ cô ấy, cha cô ấy có nhắc tới việc cô ấy đã thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa sẽ đến nhập học.
”
Quý Khâm gật đầu.
Trình Xuyên lại nói: “Còn có một chuyện, lúc tôi đến nhà cô ấy đã có một số chuyện xảy ra, có người tới đòi nợ…”
Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt đột nhiên ngước lên của Quý Khâm, tim anh ta đập thình thịch.
Ánh mắt của Quý tổng thật đáng sợ, vừa tàn nhẫn vừa dọa người khác sợ.
Anh nói: “Cô ấy có bị sợ hãi không?”
Trình Xuyên lắc đầu: “Không, không, cô Bạch rất bình tĩnh, còn báo cảnh sát.
”
Vẻ mặt Quý Khâm dịu lại: “Điều tra rõ ràng, phiền cậu xử lý giúp tôi.
”
Trình Xuyên: “Được.
”
Đoàn xe dần dần rời khỏi tầm mắt người nhà họ Bạch.
Bạch Tiểu Vân nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ có nhìn thấy một người ngồi ở ghế sau xe của trợ lý Trình không?”
Thi Phong Lan rất vui vẻ, một tay kéo Bạch Tiểu Vân lại gần, một tay khoác tay chồng, bà còn đang đắm chìm trong sự vui sướng: “Con gái, hôm nay con thật sự khiến cha mẹ hãnh diện, con chính là may mắn của cả nhà, buổi tối mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.
”
Bạch Thụ Thanh có chút lo lắng, vẻ mặt bất an: “Đi, về nhà trước.
”
Bạch Tiểu Vân cắn môi, không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Người nhà họ Bạch đi về phía cửa nhà, những người hàng xóm chưa rời đi liếc nhìn họ đầy ghen tị, có người muốn tới nói chuyện với bọn họ nhưng Thi Phong Lan chỉ cười không nói gì.
Về đến nhà, Thi Phong Lan đang nói về thực đơn, nhưng Bạch Thụ Thanh lại nhíu mày nói: “Đi thu dọn đồ đạc.
”
Thi Phong Lan kinh ngạc hỏi: “Hả? Còn thu dọn sao?”
Bạch Thụ Thanh: “Cứ làm theo kế hoạch ban đầu, bà và Tiểu Vân ngày mai sẽ lên xe rời đi, không nên trì hoãn.
”
Bạch Tiểu Vân có chút nghi ngờ, nguy hiểm không phải đã được giải quyết rồi sao?
Thi Phong Lan nổi giận: “Này Bạch Thụ Thanh, ông thật sự là muốn ly hôn với tôi, nợ nần chỉ là lý do còn ly hôn là thật!”