Tuy rằng khách sạn này rất xa hoa, nhưng cũng không phải là nhà!
Bạch Thụ Thanh muốn dùng ánh mắt để ngăn cản Thi Phong Lan, bởi vì dù sao cũng là cuộc sống riêng tư của người ta, nhưng Thi Phong Lan đã nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Ngược lại Trình Xuyên rất không để ý: “Quý tổng là người bận rộn, ở khách sạn rất thuận tiện, có thể đi lại tự do, lại càng không cần thuê người giúp việc, hơn nữa…”
“Trong nhà chỉ có lão phu nhân và lão gia quanh năm ở nước ngoài, cho dù anh ấy về nhà cũng chỉ có một mình, không bằng ở khách sạn nổi tiếng.
”
Chỉ nghe Trình Xuyên miêu tả đã phác họa ra một bóng lưng cô đơn.
Khiến cho Thi Phong Lan cảm thấy cảm động, ngay cả Bạch Thụ Thanh cũng nhíu mày.
Bạch Tiểu Vân đột nhiên nói: “Không phải lúc trước lão phu nhân đã…”
Trình Xuyên giật mình sợ hãi.
Suýt nữa thì lộ tẩy.
Anh ta vội sửa lại: “Thời gian trước lão phu nhân nhớ chuyện xưa nên đã trở về một chuyến, bây giờ lại ra nước ngoài rồi, bọn họ cảm thấy sự nghiệp của Quý tổng thành công, không thiếu thứ gì, thật ra Quý tổng mặc dù đứng ở vị trí không ai với tới nhưng lại khao khát một cuộc sống như người bình thường.
”
Thi Phong Lan lập tức nói: “Cái này thì có gì khó đâu, chỉ cần Quý tổng không chê, chờ nhà chúng tôi sắp xếp xong, hoan nghênh cậu ấy thường xuyên đến chơi, cả cậu cũng phải đến nha.
”
Bạch Thụ Thanh cũng gật đầu theo.
Trình Xuyên: “Như vậy thì tốt quá rồi, có qua có lại mới có tình cảm, nói như vậy là mọi người thật sự muốn sống ở đây sao?”
Bạch Tiểu Vân nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thi Phong Lan: “Mẹ, con đi vệ sinh.
”
Thi Phong Lan nhỏ giọng nói: “Có muốn mẹ đi cùng con không? Chỗ này rất rộng, cẩn thận lạc đường.
”
Bạch Tiểu Vân: “Không cần đâu, con có thể tự đi.
”
Bạch Tiểu Vân ra khỏi phòng, bên ngoài rất yên tĩnh, tấm thảm dày và mềm mại, đi trên đó không phát ra một tiếng động nào.
Sau khi cô hỏi nhân viên phục vụ chờ ở cửa, rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Phía trước đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ.
Một đám người mặc âu phục đi giày da đi qua chỗ rẽ, đi về phía này.