Cũng may, người bên ngoài không mở cửa ra, tay nắm cửa trở lại như cũ.
Bạch Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, chờ một lúc thì lặng lẽ mở ra một khe hở.
Cô nhìn thấy trên hành lang xa hoa có một bóng lưng cao lớn, đang dần dần đi xa.
“Tiểu Vân à?”
Thi Phong Lan để ý tới động tĩnh bên ngoài, ngó ra ngoài tấm bình phong hét lên.
“Mẹ, là con.
”
Bạch Tiểu Vân trở lại bàn ăn, dường như vô tình nói với Trình Xuyên: “Vừa rồi hình như có người ở bên ngoài, nhân viên phục vụ cũng bị gọi đi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
”
Trình Xuyên không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh ta vội vàng đứng lên: “Để tôi đi xem.
”
Anh ta mở cửa, ở cuối hành lang nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Quý tổng đã đến?
Rõ ràng là đã đến vì sao lại không vào?
Làm nhiều việc như vậy, không phải là vì muốn gặp cô Bạch sao?
Bạch Thụ Thanh bình thường thích uống rượu, tuy đã tự nhắc nhở bản thân uống ít một chút đừng để vượt quá chừng mực, nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của Trình Xuyên, lúc này đã có chút say.
Bạch Tiểu Vân nhỏ giọng nói: “Cha, đừng uống nữa, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.
”
Thi Phong Lan cũng nói: “Đúng, ngày mai còn nhiều việc lắm.
”
Bạch Thụ Thanh đứng lên: “Ừ, được rồi.
”
Trình Xuyên đang có chút suy nghĩ đã quay trở lại.
Bạch Thụ Thanh nói: “Tiểu Trình, cậu có chuyện quan trọng thì cứ đi đi, không cần lo cho chúng tôi, chúng tôi ăn xong rồi, cảm ơn cậu đã chiêu đãi.
”
Trình Xuyên vội nói: “Đâu có đâu có.
Vậy chú, dì về nghỉ ngơi sớm một chút, cháu tiễn hai người.
”
Bạch Tiểu Vân đi ở phía sau, sóng vai với Trình Xuyên, dường như vô tình hỏi: “Vừa rồi không có chuyện gì chứ?”
Trình Xuyên xua tay: “Không có việc gì, ngày mai ở đây cử hành buổi họp báo thương hiệu thời trang, nhân viên phục vụ tạm thời bị điều đi, cô Bạch có hứng thú không? Ngày mai tôi giúp cô sắp xếp một vị trí, có thể tiếp xúc với rất nhiều người nổi tiếng, nếu cô thần tượng người nào tôi cũng có thể sắp xếp cho cô chụp ảnh lưu niệm.
”
Ánh mắt Bạch Tiểu Vân sáng lên, sau đó lại lắc đầu.