Trong phòng khách, ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu Quý Khâm, khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm rõ nét.
Anh hơi cúi đầu, ngón tay lật qua lật lại tấm bản vẽ, theo động tác cổ áo ngủ bị kéo ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh nói: “Vào đi.
”
Trình Xuyên đi vào: “Quý tổng.
”
Quý Khâm không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn bản vẽ, không chút để ý nói: “Cậu có mang hợp đồng tặng quà tới không?”
“Ở đây.
”
Trình Xuyên lấy túi hồ sơ cất kỹ ra, mắt thoáng nhìn bốn chữ “Bất động sản Vân Các”, mí mắt giật giật.
Thấy vẻ mặt Quý Khâm nghiêm túc, anh ta do dự nói: “Quý tổng, anh muốn tặng nhà ở Vân Các cho cô Bạch sao?”
Quý Khâm lạnh nhạt ừ một tiếng.
Chọn tới chọn lui quyết định chọn một căn hộ lớn rộng hơn bốn trăm mét vuông.
Khu nhà ở này nằm ở khu đất vàng trong nội thành, đối diện với hoàng cung thời xưa, môi trường tốt, giao thông thuận tiện và có cơ sở hạ tầng phát triển.
Khá hợp ý.
Anh vặn nắp bút, phát hiện trợ lý đứng bên cạnh không nhúc nhích cũng không có ý định giúp anh lấy hợp đồng ra.
Anh nhìn lên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Trình Xuyên hoàn hồn, nói chuyện có chút vội vàng: “Quý tổng, không được, không việc gì phải đặc biệt quan tâm như vậy, không phải…”
Anh vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Quý Khâm, trong lòng thoáng giật mình, giờ mới ý thức được mình đang nói chuyện với ai.
“Không, tôi không có ý đó…”
Quý Khâm ngắt lời: “Đây không phải là đặc biệt quan tâm, bây giờ cô ấy là ân nhân, xứng đáng được tặng như vậy.
”
“Anh nói rất đúng.
”
Trình Xuyên vội vàng nói, anh ta không dám dị nghị, Quý tổng là người có tiền có thể tùy ý, anh làm sao hiểu được khó khăn trên đời này chứ.
Căn nhà này, đừng nói đến gia đình bình thường, cho dù là người có thu nhập một năm lên đến hàng tỉ cũng sẽ cân nhắc về giá cả mới dám mua.
Quý tổng nhẹ nhàng đưa cho cô Bạch như vậy, không sợ sẽ dọa cô sợ sao?
Nhận món quà lớn như vậy có vẻ mất lịch sự, nhưng không nhận thì người khó chịu chính là Quý tổng.
Hơn nữa không chỉ mỗi cô Bạch mà người nhà của cô cũng sẽ rất khó xử.