Nửa đêm, hai người chọn từ biệt thự ba tầng, biệt thự song lập, biệt thự đơn lập, nhà một tầng, cuối cùng chọn nhà vườn.
Ngôi nhà vườn có tổng cộng bảy tầng, chọn hai căn liền nhau ở tầng một, trước sau có vườn hoa, có bốn phòng, mỗi căn có phòng thay đồ, nhà vệ sinh, một phòng khách và có ban công nối liền với vườn hoa, diện tích rất lớn.
Điều quan trọng nhất là cách trường ngoại ngữ rất gần, thuận tiện để cô Bạch đi về nhà.
Đây là điểm mấu chốt của Quý Khâm, anh kiềm chế không nhíu mày, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Chỉ vậy thôi.
”
*
Bạch Tiểu Vân dậy rất sớm, khi gần đến giờ thì qua tìm cha mẹ.
Cô không đề cập đến chuyện đi xem nhà mà hỏi: “Cha, hôm qua chú Tần không tới nhà ga đón, vậy những người khác đâu?”
Sắc mặt Bạch Thụ Thanh cứng đờ, quay mặt đi.
Thi Phong Lan: “Đừng nói nữa, không đáng tin, cha con hỏi mấy lần ông ta mới nói thật, hỏi có phải đến Bắc Kinh vay tiền hay không!”
Bạch Tiểu Vân: “Nói vậy là ông ấy không tới đón à?”
“Không tới, ông ta lừa chúng ta nói tới nhà ga đón, nhưng thật ra là đưa vợ đi chơi, còn gửi cho cha con một đống tin nhắn nói ông ta khó khăn như nào, tiền khó kiếm ra sao, không thể giúp đỡ về mặt vật chất, mẹ khinh, lúc trước đã đánh giá sai ông ta, nhà chúng ta có vay tiền ông ta sao? Hơn nữa cho dù cha con có phá sản thì trong nhà vẫn còn bất động sản mẹ đã dành dụm bao năm nay.
”
Giọng nói của Thi Phong Lan chợt dừng lại.
Bạch Thụ Thanh quay đầu lại: “Thật sao, tiền đưa cho bà giữ không phải đã tiêu hết rồi sao?”
Ánh mắt Thi Phong Lan chợt sáng lên: “Đúng vậy, tiêu hết rồi.
”
Bạch Thụ Thanh: “Kẻ lừa đảo.
”
Thi Phong Lan bực bội bứt tóc: “Đúng vậy, lừa đảo đó! Tôi đã tích góp hết rồi, mua cổ phiếu cũng kiếm được một ít, chỉ có mấy trăm vạn, giữ lại để ông làm lại từ đầu, ngoại trừ bất động sản ra cũng chỉ có mấy thứ này.
”
Bạch Thụ Thanh không nhịn được cười, nói với Bạch Tiểu Vân: “Mẹ con là một kho báu.
”
Bạch Tiểu Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tay có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói.