Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Lý Việt Bạch tỉnh lại từ trong mộng, theo bản năng sờ sờ giường đệm mềm mại, lại chỉ sờ đến nham thạch cứng rắn.

Hắn rùng mình một cái, tỉnh lại, chỉ thấy bốn phía một mảnh đen nhánh.

Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được gió lạnh xẹt qua gò má.

Nhưng mà trên người một chút cũng không thấy lạnh, mềm mại ấm áp là bởi được bọc lại trong một kiện áo lông.

"Hệ thống." Lý Việt Bạch mơ mơ màng màng hỏi: "Tao đang ở nơi nào?"

"Hiện tại là rạng sáng, ngài đang ở trong sơn môn." Hệ thống không hề buồn ngủ, trả lời rành mạch.

"Sơn môn?" Lý Việt Bạch kiệt lực tìm về suy nghĩ, lúc này mới nhớ ra mình không hề bị nhốt trong phòng tối ở Cát Tường điện, Tô Hủ đã chạy trốn, không cần phải ngụy trang nữa rồi.

"Ký chủ, hệ thống thật không rõ, rốt cuộc ngài muốn tới nơi này chịu tội làm gì? Ngủ một giấc thật tốt ở tẩm điện không được sao." Hệ thống bất đắc dĩ.

"Trước kia tao từng dạy một từ trên lớp học, gọi là gối giáo chờ sáng." Lý Việt Bạch cười khổ: "Hiện giờ Ngọc Thiên Lưu mỗi thời mỗi khắc đều có khả năng phát động công kích, thời cơ không thể đoán được, tao đành phải chờ ở chỗ này."


Trong sơn môn tiên trướng dựng lên thành phiến, thủ vệ trốn trong trướng chờ đợi trận đấu sắp tới.

Ở phương xa có ánh huỳnh quang sáng lên, lóe lóe.

"Là Ngọc Thiên Cơ." Lý Việt Bạch chỉ chỉ chỗ ánh huỳnh quang: "Đứa nhỏ này so với ta... Còn cần mẫn hơn một chút."

"Ái chà? Là ai đang nói xấu bổn Tiên Chủ đó?" Ánh huỳnh quang từ xa đến gần, cùng với đó là thanh âm ngọt nị của Ngọc Thiên Cơ: "Tế tửu đại nhân? Thế nào lại là ngươi?"

Ngọc Thiên Cơ trong bóng đêm làm bộ sờ soạng, nhân cơ hội véo vài cái trên eo Lý Việt Bạch.

"..." Lý Việt Bạch hung tợn đấm một quyền.

"Làm gì đó? Lại ngược đãi bổn Tiên Chủ." Ngọc Thiên Cơ tội nghiệp sờ sờ: "Thời gian dài như vậy không thể gặp mặt tế tửu đại nhân, người ta nhớ sắp chết rồi nè..."

"... Cũng không lâu lắm đi?" Lý Việt Bạch nhớ lại chuyện mình "quyết liệt" với Ngọc Thiên Cơ, chỉ cảm thấy chuyện vừa xảy ra mấy hôm trước.

"Lão nhân gia ngài còn ngại không đủ lâu?" Ngọc Thiên Cơ ủy khuất: "Có biết bổn Tiên Chủ giả vờ vất vả thế nào không?"

Lý Việt Bạch lại nghiêm túc nhớ lại biểu tình giận tím mặt của Ngọc Thiên Cơ ngày đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy căn bản không giống giả vờ.

"Cái kia... Chiến hữu ở thế giới trước của ta, ngươi thật sự không để ý đấy chứ?" Lý Việt Bạch cười nói.

"Còn không phải vì lừa gạt bọn họ nên ta mới nhập diễn như vậy sao?" Ngọc Thiên Cơ giang tay: "Nói cái gì cũng phải cho bản thân một lý do nổi giận đi..."

"Hệ thống cho rằng các ngài quá mức rồi." Hệ thống thở dài: "Cần đến nỗi đó sao."

"Đến nỗi cái gì?"

"Vì giấu giếm tai mắt của Ngọc Thiên Lưu, vì chế tạo giả thuyết bên trong Côn Luân hỗn loạn, cực dễ công phá để lừa Ngọc Thiên Lưu, các ngài cư nhiên thật sự... Mặc kệ hỗn loạn bên trong Côn Luân?" Hệ thống líu lưỡi: "Không sợ loạn thật sao? Chiến thuật đâu? Luyện binh đâu? Trận hình đâu? Mắt thấy Ngọc Thiên Lưu sắp đánh tới, các ngài định nghênh chiến như thế nào?"

"Không cần lo lắng." Lý Việt Bạch nói: "Trận hình luyện vẫn rất tốt."


Khi sắc trời mông lung, vệ binh Côn Luân liền nghe được ngoài sơn môn truyền tới tiếng vang quỷ dị.

Tiếng xì xì như rắn thè lưỡi, lại như tiếng thở dốc của dã thú, chưa từng kết thúc truyền tới trong bóng đêm, thê lãnh mà đáng sợ.

Bắt đầu rồi?

Nhóm vệ binh vừa đi xuống nhìn, mắt thất ma vật đã xuất hiện, liền vội vàng lặng lẽ truyền lại tin tức, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến.

Trong sương mù dày đặc, toàn là đồ vật màu đen nhúc nhích di động, lúc này nhiều hơn so với lần trước, cũng trật tự hơn.

Rất nhanh, chúng nó tiếp cận sơn môn.

Các tu sĩ tránh trong sơn môn âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, lần đầu tiên đối mặt với địch nhân quái dị như vậy, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Nhưng trước khi chiến đấu tế tửu đại nhân từng dặn dò qua, không cần kinh hoảng, cứ dựa theo trận hình diễn luyện thường ngày là được.

Theo vài tiếng thê lương ttru lên, đại quân ma vật đông đúc phá tan kết giới ở sơn môn phía tây nam, xâm nhập vào sơn môn Tây Nam.

"Chủ thượng, vì sao không làm theo lời Tô các chủ, tấn công sơn môn Đông Nam?" Cát Hòe chần chờ hỏi.

"Dương đông kích tây, ám độ trần thương." Tô Hủ nói: "Nếu đã biết Côn Luân binh lực hữu hạn, trước tiên chúng ta giải vờ công kích Tây Nam, đợi đến lúc Côn Luân điều toàn bộ nhân thủ sang phía tây nam, đội ngũ khác của chúng ta đã tới sơn môn Đông Nam, phần thắng còn lớn hơn nữa."


Trên người Ngọc Thiên Lưu mặc một bộ trường y màu đen, dưới sự bảo vệ của mấy chục tu sĩ khiến người ta khó có thể thấy được vị trí của hắn.

"Xem thế cục trước mắt, sơn môn Tây Nam cho dù có người trông coi cũng chưa chắc có thể chống đỡ được ma vật." Cát Hòe xa xa nhìn lại, nói: "Xác thật Côn Luân từng tác chiến qua với Ma giáo không sai, nhưng ma vật này hoàn toàn khác với giáo đồ Ma giáo, nếu muốn đối phó với ma vật, phải dùng trận pháp khác..."

Như là trả lời suy đoán của hắn, ma vật đánh vào sơn môn Tây Nam đột nhiên bị vô số chuôi kiếm sáng như tuyết ngăn trở.

Trong vô thanh vô tức, ma vật bị trường kiếm chém thành mảnh nhỏ.

Lúc này Lý Việt Bạch cũng đã chạy tới sơn môn Tây Nam, hắn quấn chặt áo khoác trên người, bước lên đầu tường nhìn xuống.

"Đây là trận pháp kỳ quái gì vậy? Là ngài dạy sao?" Hệ thống thấy động tác của các tu sĩ Côn Luân loạn mà không sắc bén, mềm như khóm hoa bắt bướm, trận pháp cuốn hút nhu hòa như vậy đối phó với đám ma vật thượng vàng hạ cám này lại thập phần hữu dụng.

"Chính là bộ điệp trận." Lý Việt Bạch một bên để ý tới chiến sự, một bên nói cho hệ thống: "Sau khi ma vật đến, ta liền bắt đầu lệnh cho mọi người tu tập trận pháp này..."

"Không phải ngài nói cái đó là dùng để nghỉ ngơi lấy lại sức sao?" Hệ thống bất mãn.

"À, bỉ nhan gần đây nói dối hơi nhiều." Lý Việt Bạch thừa nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận