Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

"Ký chủ, tôi chưa từng thấy chuyện nào cảm động hơn thế này." Hệ thống châm chọc.

Hệ thống nói chuyện từ trước đến nay đều vô cùng thẳng thắn, không có vòng vo rắc rối như con người, châm chọc cũng châm chọc trực tiếp.

Rõ ràng là ai cũng có mưu đồ riêng, lại cố tình làm ra bộ dáng tình thâm nghĩa trọng, thật sự nực cười.

"Ít nói nhảm, nhanh!" Lý Việt Bạch nhìn phi hành khí của Cesare biến mất phía chân trời, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy xuống cầu thang, đi xuống hoa viên dưới Thần điện.

"Thật không rõ kế hoạch tiếp theo của ngài đến cùng là gì." Hệ thống nghi hoặc: "Hệ thống còn nghĩ rằng lúc nãy ngài sẽ giữ Cesare lại, phái người khác tới cứu viện Tướng quân Ares."

"Tao đã nói tọa độ cho Cesare, hiện tại giữ y lại cũng vô dụng, y hoàn toàn có thể lén gửi tọa độ cho Nguyên soái." Lý Việt Bạch phẫn nộ: "Dưới tình huống này, Nguyên soái nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, phái người khác đi ám sát Lôi."

"Cho nên ngài định..."

"Trực tiếp lẻn vào!" Lý Vệt Bạch quát.

Hắn đời này chưa từng gấp gáp như vậy, giày hung hăng đạp lên bậc thang bằng đá, cơ hồ muốn dẫm nát bậc thềm, vạt trường bào trắng khiến người phiền toái phấp phới sau lưng, pháp trượng trong tay gần như muốn bóp ra nước.

Sinh tử tồn vong trong thời khắc này!

Bãi đất trống trong hoa viên có bày phi hành khí loại nhỏ.

Lý Việt Bạch mở khoang cửa tiến vào, khởi động phi hành khí, dùng tốc độ nhanh nhất. Phi hành khí không tiếng động bay lên, theo một phương hướng bí mật khác, bay theo bóng quân của hạm đội.

Đại tế ti của Tinh Hoàn giáo cũng được hưởng quyền hạn đặc biệt cấp cho ở quân bộ, điểm này, có thể thấy được từ buổi diễn tập của thiếu gia Richard từ một năm trước. Lúc đó, Lý Việt Bạch phát hiện bản thân không cần yêu cầu liền có thể tiến vào chỗ hạm đội đóng quân, thậm chí có thể trực tiếp tiến vào căn phòng không quan trọng nào đó trên thuyền, ví dụ như phòng nghỉ, về phần phòng lái trung ương có mức độ ngang với phòng cơ mật thì không vào được.

Gần đây quan hệ giữa quân bộ cùng Giáo hoàng trở nên căng thẳng, nhưng Nguyên soái hiểu rất rõ Đại tế ti, biết Đại tế ti quang minh lỗi lạc, không lén lút làm chuyện gì, không hề đề phòng, bởi vậy, vẫn chưa phong bế quyền hạn.

Hơn nữa, Cesare muốn giữ quan hệ thân mật với Đại tế ti, không muốn khiến Đại tế ti sinh nghi, đương nhiên không có khả năng phong bế quyền hạn của hắn.

Kỳ thực, cho dù bị phong ấn quyền hạn, làm người xuyên qua, cũng không có khả năng thúc thủ vô sách. Tool hack trên người Lý Việt Bạch ít hơn so với những người xuyên qua khác, nhưng không phải là tuyệt đối không có, bức bách hệ thống một chút có lẽ có thể đào được thêm một cái.

Lý Việt Bạch khống chế tốc độ chuẩn xác, duy trì tốc độ chậm hơn so với Cesare một chút, đi tới chỗ đóng quân, đương nhiên muốn gặp thủ vệ ở cổng vào.

Nhóm vệ binh đương nhiên nhận ra Lý Việt Bạch, thi hành quân lễ, có chút tò mò hỏi: "Đại tế ti muốn làm gì ạ? Phi hành khí của Trung úy Persephone vừa mới đi qua..."

Người trong quân bộ đều biết, giao tình giữa Cesare Persephone gần đây thăng cấp tương đối nhanh và Đại tế ti không phải là ít, thường xuyên tới Thần điện viếng thăm, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy.

Nếu Lý Việt Bạch gật đầu, nhóm vệ binh sẽ lập tức dùng máy truyền tin tức thời liên lạc với Cesare.

Trên mặt Lý Việt Bạch vẫn là vẻ ôn hòa, ngữ khí lại nghiêm túc mà khẩn cấp: "Không, tôi có chuyện quan trọng muốn thương nghị với Tướng quân XXXX."

Tướng quân XXXX là cái tên quan trọng trong quân bộ Lý Việt Bạch tùy tiện tìm trong kho trí nhớ, bình thường có quan hệ không xa không gần với bản thân, ngẫu nhiên có lui tới vài lần, gần đây lại từng hẹn gặp mặt nói chuyện trong tiệc rượu, dù có tra hỏi cũng không sợ lộ.

"Rõ." Nhóm vệ binh thấy không liên quan đến Cesare, cũng không nhiều lời, trực tiếp cho đi.

"Cảm ơn." Lý Việt Bạch mỉm cười gật đầu, phi hành khí bay qua cổng vào, liền tiến thẳng tới chỗ đỗ hạm đội.

Chỗ đỗ hạm đội rộng lớn không bờ bến, chứa hơn trăm hạm đội, dày đặc chật kín, lạnh lẽo mà đáng sợ.

"Ký chủ, ngài nhớ hạm đội Cesare điều khiển đi cứu viện Tướng quân Ares không?" Hệ thống hỏi.

"Cháy thành tro tao cũng nhớ được." Lý Việt Bạch lạnh lùng nói.

Hắn từ chỗ của hệ thống xem qua cốt truyện một lần, khắc sâu ấn tượng với cảnh Cesare ám hại Lôi, đồng thời cũng nhớ rõ hạm đội, nó đánh số BOX557, mấy hạm đội nhỏ hơn cũng có đánh số.

Giờ phút này, Cesare đương nhiên phải đi triệu tập lính, nhân cơ hội khó có được này, Lý Việt Bạch lặng lẽ tiến vào hạm đội BOX557.

Nói lẻn vào chính là lẻn vào, nói được làm được.

"Ký chủ, hiện tại ngài phải tìm một chỗ nấp đi." Hệ thống nói: "Đợi đến lúc phi thuyền đến gần mục tiêu thì đi ra."

"Đương nhiên." Lý Việt Bạch cảm thấy sốt ruột, trên mặt vẫn phải làm ra bộ dáng lạnh nhạt.

Bên trong BOX557 cực kỳ rộng rãi thoáng đãng, một mảnh vắng vẻ, nhìn một cái liền không sót thứ gì, rất khó để tìm chỗ nấp.

Lý Việt Bạch đi dọc theo hành lang của tàu chiến, cuối cùng đi tới khoang trồng cây.

Trong khoang trồng cây có một cái ao, bên trong đựng cây sống dưới nước, bởi vì quá sâu, thiếu ánh sáng, thoạt nhìn là màu đen.

"Ký chủ, thông báo khẩn, thông báo khẩn, bọn họ đã lên hạm đội, lập tức sẽ đến đây!" Hệ thống khẩn trương nhắc nhở.

Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, cẩn thận lặn xuống ao nước lạnh như băng.

Lạnh lẽo, tối tăm, ẩm ướt.

Nước từ bốn phương tám hướng tập kích bản thân, vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào), vận mệnh trong tình thế hổ rình mồi.

Ngay sau đó, Lý Việt Bạch nghe được tiếng động cơ gầm rú cùng chấn động rõ ràng, là thuyền đang bay lên.

Trước mắt một mảnh tối đen, nhưng được hệ thống thành thật nhắc nhở tiến độ, khiến hắn thời thời khắc khắc nắm được chính xác tình huống, Lý Việt Bạch một bên nghe hệ thống thông báo, một bên nắm chặt pháp trượng trong tay.

Cesare ngồi trong phòng lái trung tâm, một đôi đồng tử màu vàng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.

Trên màn hình có một điểm đỏ, biểu thị tọa độ của Lôi Ares, mấy điểm xanh biểu thị hạm đội của bản thân, nhóm điểm xanh đang lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận điểm đỏ.

Rõ ràng là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng Cesare lại ẩn ẩn dâng lên cảm giác bất an.

Để nhanh chóng tới hiện trường tiến hành "cứu viện", sau khi y nhận được tọa độ liền lập tức rời khỏi Thần điện, chạy tới chỗ đỗ hạm đội, triệu tập nhân mã, lập tức cất cánh, để tiết kiệm thời gian, trước khi cất cánh cũng không tiến hành kiểm tra triệt để kỳ hạm.

Hiện tại nghĩ lại, hình như có chút lơi lỏng.

Cesare quyết định thật nhanh, ra lệnh cho binh lính lập tức kiểm tra toàn bộ tàu, tìm được nhân vật khả thi lập tức báo lại.

"Ký Chủ, bọn họ bắt đầu kiểm tra tàu rồi!" Hệ thống khẩn trương thông báo.

"A, không sao cả." Lý Việt Bạch nói.

"Không sao cả?" Hệ thống nóng nảy: "Ký chủ, ngài thực sự không sợ bị Cesare phát hiện sao?"

"Suỵt."

Lý Việt Bạch nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, là tiếng binh lính tuần tra.

"Ký chủ, bọn họ sẽ phát hiện ra ngài." Hệ thống vội la lên: "Đây là ao, không phải thành lũy, không thể bảo vệ ngài an toàn..."

Quả nhiên.

Binh lính thấy trong ao có dị động, nhanh chóng giơ súng laze lên, nhắm ngay ao, đồng thời lạnh lùng quát lớn: "Ai ở trong đó, ra ngoài!"

Lý Việt Bạch ở dưới đáy nước hơi cong môi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Càng đáng sợ hơn là, Đại tế ti còn bày ra tư thái vô cùng tự nhiên, giống như chuyện hắn xuất hiện trên BOX557 là điều hiển nhiên, hoàn toàn không phạm quy.

"Chư vị, mạo muội quấy rầy, thật có lỗi." Lý Việt Bạch đứng lên, lộ ra nụ cười nhạt, nói: "Hiện tại, đưa tôi đi gặp Trung úy Persephone của các vị đi."

Một khắc nhìn thấy Lý Việt Bạch. biểu cảm trên mặt Cesare cực kỳ đặc sắc.

Lý Việt Bạch đứng trên cầu thang, có chút hứng thú quan sát vẻ mặt đang biến hóa của Cesare.

"Đại tế ti... Ngài..." Cesare trừng lớn đôi mắt màu vàng xinh đẹp, thiếu chút nữa khóc lên: "Vì sao? Vì sao ngài lại ở chỗ này?"

"Thật xin lỗi, Cesare," Lý Việt Bạch lộ ra một nụ cười có lỗi: "Tôi thật sự không an tâm về cậu, liền tự tiện đi cùng."

"Ngài có biết nơi này rất nguy hiểm hay không!" Cesare một trận kích động, chạy rầm rập tới, nắm lấy một góc trường bào ướt sũng của Lý Việt Bạch: "Hạm đội của chúng ta có thể gặp phải hố đen bất thường, làm quân nhân, tôi thế nào cũng không sao, nhưng là ngài..."

"Nhưng chuyện này cũng liên quan tới tôi." Thanh âm Lý Việt Bạch càng ôn hòa: "Lôi là người bạn tốt nhất của tôi, y gặp phiền toái, tôi rất lo lắng. Nhưng Cesare, cậu cũng là hậu bối mà tôi quý mến."

Ánh mắt Cesare run rẩy.

"Cho nên, làm sao tôi có thể ở lại tinh cầu Amien một mình, vô liên sỉ phái các cậu lấy thân mạo hiểm cơ chứ?" Lý Việt Bạch vươn hai tay lạnh như băng, cầm lấy tay Cesare.

Cesare bất đắc dĩ để cho hắn nắm, lập tức quay đầu nói với binh lính: "Các vị, nghe thấy không? Đại tế ti quan tâm chúng ta như vậy, chúng ta càng phải bất chấp sống chết, lấy thân đền ơn nước."

"Bất chấp sống chết, lấy thân đền ơn nước!" Binh lính tạm thời không rõ tình huống quỷ dị trước mắt, nhưng Trung úy đã nói vậy, cũng chỉ có thể máy móc hô theo.

"Tốt lắm, không cần ở lại chỗ này, đi tuần tra đi." Cesare đuổi binh lính đi.

"Hai người thật xúc động, tôi sắp khóc rồi này." Hệ thống lạnh lùng nói.

"Cái hệ thống mày càng ngày càng châm chọc đúng không?" Lý Việt Bạch phiền chán.

"Nhưng là, cho dù ngài có tới, cũng phải nói rõ với tôi, không thể trốn trong ao như thế nha." Cesare đuổi binh lính đi, xoay người đối diện Lý Việt Bạch, trong thanh âm có vài tia làm nũng, mắt lòe lòe tỏa sáng: "Đường đường là Đại tế ti của Tinh Hoàn giáo, trốn ở trong ao thì ra cái gì..."

"Cậu đó..." Lý Việt Bạch phát ra một tiếng thở dài yêu thương, nhéo nhéo mũi Cesare: "Cậu nhất định sẽ không để tôi lên thuyền, không cần nhiều lời."

"Ký chủ, tôi muốn nôn." Hệ thống khóc lóc kể lể: "Hai người thực sự quá kinh tởm mà."

"Chịu đi!" Lý Việt Bạch âm thầm quát lớn.

Hai người đứng trên hành lang dài, sóng vai nhìn ánh sao vô hạn ngoài kia.

"Cesare." Lý Việt Bạch đột nhiên ôn nhu nói: "Cậu thích Lôi sao?"

"Dạ?" Cesare giật mình một chút, lại vội vàng cúi đầu: "Gì cơ? Không ạ?"

"Thích một người không phải là bí mật không thể để ai biết." Lý Việt Bạch ôn hòa nói: "Huống hồ, nơi này không có người khác."

"Tôi chỉ cực kỳ sùng bái Tướng quân Ares mà thôi." Cesare kiên trì.

"Nếu chỉ là sùng bái." Lý Việt Bạch nói: "Sẽ khiến cậu không thèm để ý đến tính mạng đi cứu y sao?"

"..." Cesare trầm mặc, sau khi trầm mặc thật lâu, mới hỏi ngược lại: "Đại tế ti có người trong lòng sao?"

"Tôi?" Lý Việt Bạch nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn về phía Cesare, ánh mắt phức tạp: "Có lẽ..."

Đôi đồng tử vàng của Cesare không hề chớp nhìn chằm chằm vào mắt Lý Việt Bạch, giống như muốn nhìn thấy thứ gì từ trong đó.

"Đại tế ti tôn kính." Cesare thở dài, thấp giọng nói: "Kỳ thực tôi cứu Tướng quân Ares, hoàn toàn là vì một người."

"Ai?" Lý Việt Bạch trêu ghẹo nhìn y: "Sẽ không phải tôi chứ?"

"Ngài đến gần một chút, tôi liền nói cho ngài." Cesare lộ ra một nụ cười đáng yêu.

"Được." Lý Việt Bạch sủng nịch cười cười, cúi đầu.

Cùng lúc đó, Cesare vươn tay, đánh lên gáy Lý Việt Bạch.

Không phải cú đánh trí mạng, nhưng sẽ khiến người ta ngất đi.

"Ký chủ--" Hệ thống phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Đúng vậy, Cesare chưa từng quên nhiệm vụ của bản thân.

Một khi khống chế được Đại tế ti, mọi chuyện đều dễ làm.

- ----

Note: Sáng hôm sau anh tôi liền tra hỏi kiểu làm thế này có được tiền không, làm theo nhóm hay làm cá nhân đủ kiểu các cô ạ OTL btw, giờ tôi mới nhớ, ngay từ đầu tác giả đã ghi rõ là mỗi thế giới đều là niên hạ, thế là khỏi thắc mắc công quân rồi nhé =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui