Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Nếu dựa theo tính cách của Cố Tây Sa nguyên chủ, e là đã sớm bắt Trác Chước mang đi chỉnh đốn, hoặc là vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, hoặc là de dọa lừa gạt, thế nào cũng phải bắt hắn ngoan ngoãn giao Tiểu Sửu Mộc Điêu ra.

Chính là Lý Việt Bạch không định làm như vậy.

Hắn gọi Diệp Thanh ra, hai người ngồi trên hành lang lặng lẽ trao đổi ý kiến.

"Trác Chước rất khả nghi, tôi nghi ngờ theo ba hướng." Lý Việt Bạch nói: "Thứ nhất, có thể hắn bị vampre thể ngủ đông khống chế."

Ý kiến này rất dễ giải thích, trước đây họ từng gặp vài trường hợp bị vampire thể ngủ đông khống chế, tất cả sẽ trở nên cực kỳ cố chấp, cực kỳ khác thường, ai khuyên gì cũng không nghe.

"Thứ hai, hắn biết tin tức, biết chuyện vampire này, có lẽ hắn muốn trở thành vampire." Lý Việt Bạch nói ra từ ngữ kinh người: "Hắn giấu đi Tiểu Sửu Mộc Điêu chính là muốn tìm cơ hội mở ra để nó bám vào người."

Dựa theo lý thuyết, nếu vampire không bị giết chết hoàn toàn, thì sẽ có được cuộc sống vĩnh hằng.

Cuộc sống vĩnh hằng, từ này có bao nhiêu dụ hoặc cơ chứ, có thể nghĩ đến vị hoàng đế đầu tiên Tần Thủy Hoàng, sau khi tọa ủng thiên hạ vạn dặm giang sơn, liền dùng nửa cuộc đời còn lại, dốc hết sức lực của đất nước để theo đuổi cuộc sống vĩnh hằng.

Những người thống trị sau ông, cầu tiên vấn đạo, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng đều đau khổ theo đuổi cộc sống vĩnh hằng đó.

Có thể tưởng tượng sau khi bí mật vampire này công bố ra ngoài có thể làm cho bao nhiêu người điên cuồng.

Cuộc sống vĩnh hằng! Cuộc sống vĩnh hằng!

Cầu bám vào người!

Sau thời gian điên cuồng ngắn ngủi, phần lớn mọi người sẽ dần bình tĩnh lại.

Cứ cho là làm vampire có được cuộc sống vĩnh hằng, nhưng chắc chắn sẽ sinh ra biến hóa, hoặc nhiều hoặc ít, cần hút máu, sợ ánh mặt trời, sợ tỏi và bạc... Cái này cũng được thôi, nếu không tính đến trường hợp bị cảnh sát toàn thế giới đuổi bắt, cùng với bị thợ săn vampire săn lùng, cộng thêm việc bị bạn bè người thân ruồng bỏ.

Nói là cuộc sống vĩnh hằng, nhưng chỉ cần một viên đạn bạc nhắm vào người, tất cả mọi thứ đều kết thúc.

Nói là cuộc sống vĩnh hằng, nhưng liệu sau khi bị vampire thể ngủ đông bám vào người, mình có còn là chính mình nữa không? Có lẽ ý thức của bản thân đã không còn nữa rồi.


Bởi vậy, vẫn có nhiều người thành thành thật thật chọn con đường tránh né.

Trên phương diện khác, vẫn có người vì cuộc sống vĩnh hằng mà hóa liều, không phải số ít, đặc biệt là những người nắm trong tay quyền lực.

Bọn họ mạnh mẽ, tiến bộ, sợ cái chết, nhiệt tình yêu thương quyền thế cùng tiền tài, một lòng muốn làm kẻ khống chế, cũng có đủ tự tin có thể đối kháng với thợ săn vampire.

Cho nên trong cốt truyện nguyên bản, nhân loại sẽ lâm vào loại đối kháng đau khổ với vampire – bởi vì có nhiều nhân loại tinh anh cao tầng vì theo đuổi cuộc sống vĩnh hằng mà tham gia vào trận doanh vampire.

Hiện tại, thế cục còn chưa có phơi bày, phần lớn dân chúng còn chưa biết về chuyện vampire.

Nhưng cũng có thể đoán rằng, trong số những người biết chuyện vampire này, chắc chắn có người muốn vampire thể ngủ đông bám vào người, muốn trở thành vampire!

Trác Chước có lẽ là một trong số đó.

Bản thân hắn là chuyên gia văn vật, lại nắm bắt thông tin vô cùng nhanh nhạy, mấy vụ án lúc trước đều có liên quan đến văn vật, nhưng không thông báo ra ngoài, có lẽ Trác Chước qua con đường nào đó mà biết nội tình.

"Còn khả năng thứ ba?"

"Khả năng thứ ba chính là." Lý Việt Bạch dừng lại một chút: "Hắn là thủ hạ của Cao Thừa Dục."

"..."

"Đứng ở vị trí của Cao Thừa Dục mà suy nghĩ một chút." Lý Việt Bạch nói: "Cậu là Vladislav III Basarab, vua vampire, có lực lượng cường đại cùng thọ mệnh vĩnh hằng, cậu không ở trong nước, nhưng vây cánh của cậu vẫn ở đó, trong nước lại rải rác một số vampire thể ngủ đông vô chủ... Vậy tại sao cậu không phái vây cánh của mình đi thu thập những vampire thể ngủ đông đó? Nghĩ sâu xa hơn, có lẽ cậu còn định tổ chức một đội quân vampire..."

"Đứng ở vị trí vây cánh của Cao Thừa Dục suy nghĩ một chút, thủ lĩnh cậu theo nhiều năm đột nhiên trở thành Vladislav III Basarab, cậu là một tên đàn em trung thành, có phải càng muốn vì gã bán mạng không? Có phải cảm thấy trở thành vampre là một lời mời vô cùng dụ hoặc? Có phải quyết định như vậy không?" Lý Việt Bạch nói: "Cho nên bọn chúng không đuổi giết tôi là bởi vì chúng đang bận rộn đi thu thập vampire thể ngủ đông, chờ đến lúc chúng trở thành vampire, lúc đó trong mắt bọn chúng tôi liền không chịu được một kích của chúng."

"Chính là Trác Chước quá cao ngạo." Diệp Thanh nói.

"Bởi vì tính cách nguyên bản của hắn vốn như thế." Lý Việt Bạch gật đầu: "Mọi người đều biết hắn cực kỳ cao ngạo, gặp chuyện này cũng không cảm thấy khác thường, cậu có chú ý đến những chuyên gia phục chế vừa nãy không? Bọn họ làm cộng sự với Trác Chước không phải ngày một ngày hai, đều quen biết tin tưởng hắn, hoàn toàn không cảm thấy hành vi chiếm đoạt văn vật của hắn là chuyện kỳ lạ... Cho nên mọi người đều vội vàng hoàn thành công việc của chính mình, căn bản sẽ không chuyện bé xé ra to."


"Nếu chúng ta không tới, tin tức hoàn toàn sẽ không bị truyền ra ngoài." Diệp Thanh nói.

"Đúng vậy, hành vi của Trác Chước nhóm chuyên gia nhìn mãi cũng thành thói quen sẽ không nói ra bên ngoài, tổ trưởng Vương da mặt mỏng lại càng ngại nói... Huống hồ Tiểu Sửu Mộc Điêu không nằm trong danh sách trưng bày." Lý Việt Bạch thở dài: "Nếu chúng ta không tới, Trác Chước sẽ tìm cơ hội tránh ánh mắt người khác, lén mang Tiểu Sửu Mộc Điêu đi."

Nếu khả năng thứ ba là sự thật, hẳn là Trác chước không ngờ tới Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh sẽ tự mình tìm đến cửa.

Kế hoạch hoàn hảo như vậy lại bị hai người thấy rõ, Trác Chước không có kinh hoàng thất thố, ngược lại bất chấp tất cả mà cãi ngang, cứng rắn trước sau như một.

Dù sao hắn cũng có rất nhiều đường lui, cho dù cuối cùng bị người ta vạch trần cũng có thể đổ cho bị vampire thể ngủ đông mê hoặc thần trí.

"Tiếp theo Trác Chước sẽ thay đổi kế hoạch." Diệp Thanh nói: "Nếu chúng ta tới, hắn nhất định sẽ đối phó lại."

"Đúng vậy." Ánh mắt Lý Việt Bạch xuyên qua cửa sổ, nhìn vào tình huống trong phòng phục chế.

Số chuyên gia phục chế thực sự quá nhiều, càng đừng nói đến đội ngũ cảnh vệ đang ở chỗ này nhìn chằm chằm --- các nhân viên an ninh cũng sợ Trác Chước trộm đi văn vật, nên trò duy nhất Trác Chước có thể làm là cất Tiểu Sửu Mộc Điêu vào trong két sắt, không cho mọi người có cơ hội tiếp xúc với nó.

Điều tiếp theo Trác Chước làm chỉ sợ là đơn độc tiếp xúc với nó, hoặc là tìm cơ hội chạy trốn.

Đối với tội phạm đang giương nanh múa vuốt, Lý Việt Bạch đương nhiên có thể trực tiếp cho một đấm, nhưng đây là phòng phục chế, là địa bàn của tổ phục chế, Trác Chước làm chuyên gia nên tạm thời có quyền bảo quản văn vật, nếu Lý Việt Bạch đi lên bức hắn nói ra mật mã thì chính là phạm pháp.

Lý Việt Bạch cũng không nóng nảy, cùng Diệp Thanh ở phòng phục chế tìm một cái ghế ngồi xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát.

Trác Chước giống hắn, cũng không hề nóng nảy, vẫn cứ ngồi bắt chéo chân trước bàn, vừa chỉ huy vừa chửi mắng người khác.

Quá trình phục chế văn vật đã đến giai đoạn kết thúc, mắt thấy việc lớn sắp thành, trong phòng phục chế lại một mảng áp suất thấp.

Tổ trưởng Vương thấy mọi người sắc mặt không tốt, sợ tới mức nhỏ ra vài giọt mồ hôi lạnh.


Vương Văn là tổ trưởng tạm thời do viện bảo tàng bầu chọn, y không có kỹ thuật chữa trị văn vật, không giống bọn chuyện gia như Trác Chước, tuy rằng chỉ làm cộng sự của Trác Chước trong mấy ngày, cũng bị hắn tra tấn không nhẹ.

Hiện tại thấy tên ôn thần này sắp đi, không ngờ hắn lại chọc phải công an.

Việc này khiến Vương Văn lo lắng trong chốc lát sẽ bùng nổ chiến trận.

Dù sao công tác phục chế rất nhanh kết thúc, tổ trưởng như y cũng không có việc gì làm, tốt hơn là nên trấn an đồng chí cảnh sát một chút.

Vương Văn ho khan hai tiếng, kéo cái ghế lại, ngồi đối diện Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh, còn vẫy tay với một thực tập sinh: "Tiểu Điền, pha trà mang lại đây."

Thực tập sinh đeo kính đen vội vàng thoát ra khỏi ma trảo của Trác Chước, lấy ba cái ly sứ trấn Cảnh Đức từ trong tủ ra, rửa sạch sẽ, pha trà bưng tới.

Động tác nhu thuận lưu loát, không giống động tác của người mới tốt nghiệp, cũng khó trách, làm cộng sự của Trác Chước, mỗi ngày đều bị hắn mắng, động tác cũng trở nên thành thạo.

"Tiểu Điền làm việc ở đây lâu chưa?" Lý Việt bạch nhận lấy chén trà, thuận miệng hỏi.

"Chưa được mấy ngày." Tiểu Điền thẹn thùng buông chén trà, gãi gãi đầu: "Em thông qua thực tập trên thống báo truyển dụng, làm xong còn phải trở về học."

"Làm cộng sự với vị chuyên gia kia rất vất vả đi?" Lý Việt Bạch cảm giác càng nói càng bát quái (lắm chuyện), cảm giác bản thân đang huyên thuyên, nhưng không có biện pháp khác, để có thể hỏi thăm thông tin về Trác Chước, chỉ có thể như vậy.

"Không có gì không có gì, không vất vả không vất vả." Tiểu Điền vội vàng xua tay: "Trình độ chuyện nghiệp của thầy rất cao, em đi theo thầy có thể học được rất nhiều thứ."

Cậu thực ra rất ngoan ngoãn, biết Trác Chước ở bên cạnh có thể nghe thấy, cái gì cũng không dám nói bậy.

Lý Việt Bạch lấy giấy bút từ ngăn kéo ra, đổi thành bút đàm (nói chuyện bằng giấy bút).

Từ góc độ của Trác Chước, căn bản không thể nhìn thấy bọn họ viết cái gì.

Lý Việt Bạch viết: Trác Chước có hành động dị thường nào không?

Tiểu Điền nhìn dòng chữ, giật mình, trên mặt xẹt qua một tia khủng hoảng.

Rốt cuộc cũng chỉ là thực tập sinh, không dám đắc tội với ai, nhưng người hỏi chuyện là cảnh sát, không thể không trả lời.

Tiểu Điền liếc nhìn tổ trưởng Vương, thấy y không ngăn cản, mới cẩn thận viết lên giấy: Hình như có.


Hai người đàm bút rất chậm, Lý Việt Bạch dò hỏi mãi mới biết được, gần đây Trác Chước rất lạ, hình như lén liên lạc với ai đó.

Liên lạc với Cao Thừa Dục? Lý Việt Bạch suy đoán.

Hắn chỉ lo đặt bút viết, căn bản chưa uống trà, vừa mới cầm chén lên, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.

Tinh thần hắn lập tức khẩn trương, vừa nghe thấy tiếng động lập tức ném phăng chén trà đi, quay đầu lại tính toán nghênh chiến...

Kết quả là thanh âm của dụng cụ khi tắt máy.

"Không có dị động, đừng khẩn trương." Diệp Thanh bình tĩnh xem thường hắn.

"..." Lý Việt Bạch thực xấu hổ.

Lại xoay người, phát hiện chuyện càng xấu hổ đã xảy ra —— chén trà vừa ở trên tay hắn giờ lại ở trên người tổ trưởng Vương.

"Không đáng ngại không đáng ngại..." Tổ trưởng Vương cực kỳ chật vật, lấy khăn giấy trên bàn lau nước dính trên quần áo, hắn không phải chuyên gia khôi phục, không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc một chiếc sơmi mỏng, lại bị dính nước trà lên người, áo sơ mi biến thành trong suốt.

Lý Việt Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy mình hoàn toàn có thể đóng vai em gái nữ chính ngu ngốc thuần khiết trong phim truyền hình, tính cách thiết lập của Cố Tây Sa đã sớm không biết chạy đi đâu.

Trận ồn ào này khiến Trác Chước không khỏi nhìn sang, cho rằng Lý Việt Bạch chơi trò chơi ở chỗ làm.

Lý Việt Bạch thật hổ thẹn, cảm thấy nên xin lỗi vì đã làm cho vai phản diện chú ý đến.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh liền đến 2 giờ trưa.

Diệp Thanh đã sớm không kiên nhẫn, lấy máy tính ra gõ một hồi.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, bí thư tiến vào.

"Trác Chước, cấp trên đã phê duyệt." Trong tay bí thư là văn kiện của Đảng: "Đồng ý cho cậu mang khắc gỗ đi."

Trác Chước nhướn mày, lộ ra một nụ cười thắng lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận