Trận động đất không thể hiểu này là hệ thống nhất thời cho một đòn phản bàn tay vàng. Sau khi giết chết Diệp Thanh liền lập tức bình ổn.
Những người trong tòa nhà này đều nắm giữ kỹ năng thoát hiểm cơ bản, đã sớm chạy ra ngoài quảng trường, cho dù chấn động đã bình ổn, trong một lúc cũng sẽ không quay lại.
Đội cứu viện cũng chưa tới.
Lý Việt Bạch ít nhất có mười lăm đến hai mươi lăm phút, vậy là đủ rồi.
Hắn cúi người xuống, rút thanh kim loại chết tiệt trên ngực Diệp Thanh ra, sau đó ôm Diệp Thanh lên --- thật sự không nghĩ ra cách nào khác để khuân vác thân thể này, chỉ có thể ôm, máu tươi lạnh lẽo tí tách chảy xuống, khiến quần áo của Diệp Thanh cùng hắn ướt sũng. Chuyện liên quan đến mạng người, không rảnh để lo dính máu hay không.
Cách đó không xa có một gian phòng nhỏ, cửa không khóa, rộng mở, phòng nhỏ rất âm u, không có cửa sổ, là địa phương thích hợp nhất.
Lý Việt Bạch không dám nhìn Diệp Thanh trong ngực mình, chỉ cảm thấy cơ thể y thật nặng, độ ấm dần dần biến mất. Đập vào trong mắt, tất cả đều là một màu đỏ của máu... Hắn cắn chặt răng, bước chân càng thêm dùng sức, rất nhanh liền đi đến căn phòng nhỏ kia, đặt Diệp Thanh lên mặt đất, ngoài cửa ra thì trong phòng không có một khe hở, trên trần nhà không có ống thông gió, rất tốt, hoàn toàn là một không gian kín mít.
Hắn không lau đi máu trên tay, trực tiếp lấy quan tài nhỏ màu đen trong túi áo sơ mi ra.
Vampire thể ngủ đông bên trong, không biết là bộ dáng gì.
Vampire thể ngủ đông thường bám vào cơ thể người chết, nhưng cũng có khả năng sẽ chọn người bị hôn mê, nếu mở nó ở hành lang, có khả năng nó sẽ đến phòng phục chế, chọn Vương Văn, Tiểu Điền hoặc Trác Chước làm ký chủ.
Những khả năng như vậy cần phải ngăn chặn hoàn toàn, nên Lý Việt Bạch mới đưa Diệp Thanh tới nơi này.
Bế ngân tác trên quan tài dính máu trên tay Lý Việt Bạch, màu sắc hơi đổi.
Lý Việt Bạch cắn chặt răng, nắm lấy bế ngân tác, đột nhiên kéo ra!
Quan tài mở ra.
Kỳ thực trong túi tiền của Lý Việt Bạch chứa camera có công năng nhìn được, đây là chuẩn bị trước khi đi, qua kính này có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng vampire thể ngủ đông.
Nhưng hiện tại Lý Việt Bạch không nghĩ đến việc đeo kính vào, hắn không muốn nhìn thấy cảnh vampire thể ngủ đông mang theo nụ cười dữ tợn thỏa mãn xâm nhập vào não Diệp Thanh... Tuy kết quả đều giống nhau, nhưng chính là hắn không muốn xem.
Toàn bộ quá trình so với tưởng tượng của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Thân thể Diệp Thanh tựa hồ run rẩy một chút, ngay sau đó, cả người liền phát sinh biến hóa.
Từ lồng ngực rách toạc truyền đến tiếng tim đập kỳ dị, máu vốn đỏ tươi dần biến thành màu đen... Vết thương đáng sợ ở ngực dần dần khép lại, làn da vốn trắng nõn giờ đây tái nhợt, vài hoa văn quái dị xuất hiện trên làn da, lông mi quỷ dị khẽ chớp... Khóe mắt hình như xuất hiện ký hiệu gì đó...
Lần đầu tiên Lý Việt Bạch cảm thấy tay chân luống cuống.
Đây là lần đầu tiên hắn không hỏi ý kiến đối phương, cường thế thay đối phương quyết định chuyện lớn như vậy, đây hoàn toàn vi phạm nguyên tắc của hắn, nhưng hắn còn một nguyên tắc khác là đặt tính mạng lên hàng đầu, cho nên... Làm ra lựa chọn bây giờ cũng là đương nhiên. Mặc kệ hậu quả là gì, hắn chỉ có thể kiên trì gánh vác.
"Thực xin lỗi......" Lý Việt Bạch mặc niệm.
Giữa một mảnh tối tắm, Diệp Thanh mở mắt.
Biến hóa đã kết thúc, thoạt nhìn y không giống như lúc trước, nhưng lại không có vẻ huyết tinh dữ tợn của vampire... Bên tai bên trái của y, một phần tóc đen biến thành đỏ như máu, làn da dưới mắt phải nhiều hơn một hình xăm --- là một giọt nước mắt màu lam.
Màu lam cùng màu đỏ, hình xăm nước mắt...
Là tiêu chí kinh điển của vai hề...
Đầu óc Lý Việt Bạch một mảnh hỗn độn, không còn biết mình đang nghĩ gì nữa. Màu mắt Diệp Thanh cũng không giống như lúc trước, trước kia là màu đen thuần túy, hiện tại dường như lóe lên lam quang sâu kín, biểu tình vẫn là lạnh nhạt bình tĩnh nguyên bản, lại thêm vào hơi thở tử vong đáng sợ. Y chỉ lẳng lặng nhìn lại đây, lại khiến cho Lý Việt Bạch có một loại xúc động muốn chạy trối chết, nếu không phải đã chuẩn bị thật tốt công tác gánh vác, nếu không phải hiện tại hai chân nặng đến nỗi không thể di chuyển được, có lẽ hiện tại hắn đã thực sự chạy trối chết.
Còn chưa làm ra phản ứng gì, Lý Việt Bạch liền cảm thấy cái gáy của mình đụng phải mặt đất lạnh như băng.
Cả người hắn bị Diệp Thanh đè trên mặt đất, hai vai bị Diệp Thanh gắt gao nắm chặt, lực đạo này thực sự quá lớn, chỉ sợ xương cốt đều bị bóp nát. Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng hô hấp như có như không của Diệp Thanh, hơi thở lạnh như băng từng chút, từng chút một ghé sát vào cổ...
Y muốn hút máu.
Là mình biến y thành vampire, đương nhiên mình phải là vật hy sinh đầu tiên của y.
"Tiểu Diệp..." Giọng nói Lý Việt Bạch như nghẹn lại: "... Thực xin lỗi."
Hắn không biết Diệp Thanh còn nghe thấy mình nói không, không biết Diệp Thanh còn lý trí con người không, mặc kệ thế nào, những thứ nên nói vẫn phải nói.
Động tác Diệp Thanh đình trệ một chút.
"Tự tiện quyết định thay cậu, thực xin lỗi." Lí Việt Bạch bị y ép tới hít thở không thông, rất gian nan mới có thể phát ra từng âm từng âm thật sâu trong khí quản.
Hắn hoàn toàn có thể đẩy Diệp Thanh ra, nhưng hiện tại hắn đang đắm chìm trong áy náy, không hề nhúc nhích, mặc cho Diệp Thanh đè lên chính mình.
Tích tích tích tích —— ở giữa không khí giằng co quỷ dị, tiếng bộ đàm bén nhọn xé rách không khí, vang vọng trong văn phòng nhỏ hẹp.
Bộ đàm chỉ có di động lớn nhỏ, hiện tại đang ở bên hông Diệp Thanh —— là cục trang bị cho mỗi cá nhân, phương tiện liên hệ lúc giao nhiệm vụ, hơn nữa là trò chuyện video.
Lực đạo trên tay Diệp Thanh ngừng lại, dần dần buông bả vai Lý Việt Bạch ra, mặt cũng không đến gần như lúc trước, y nhíu nhíu mày, giống như đang lâm vào tự hỏi thống khổ.
"Bộ đàm kêu, cần phải nghe, nếu không sở cảnh sát sẽ cho rằng cậu mất liên lạc, sẽ lập tức phái người tới đây xem xét." Lý Việt Bạch chỉ chỉ bộ đàm bên hông y, tận lực giải thích: "Tình huống hiện tại, nếu bọn họ tới đây càng thêm rối loạn, cho nên cần phải nghe, nói cho bọn họ biết cậu không có việc gì."
Trong phòng cực kỳ tối tăm, chỉ ánh sáng sâu kính của sản phẩm điện tử phát ra, miễn cưỡng có thể chiếu sáng, hiện tại thân thể này của Lý Việt Bạch có thị lực khá tốt, trước sau có thể nhìn rõ mặt Diệp Thanh --- đồ án nước mắt màu lam dưới mắt, tóc màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, cả người đẫm máu, biểu tình lạnh nhạt tràn ngập hơi thở tử vong...
Không được, cái dạng này tuyệt đối không được để cho người trong cục nhìn thấy, bọn họ sẽ nhìn ra thân phận hiên tại của Diệp Thanh, sau đó...
Lý Việt Bạch gian nan vươn tay ra, hướng tới bên hông Diệp Thanh sờ soạng, hắn rất khẩn trương, rất sợ Diệp Thanh chịu phải kích thích, nhưng lần này Diệp Thanh đang đắm chìm trong nội tâm thống khổ rối rắm, không thèm quản tay hắn, rất nhanh hắn lấy được bộ đàm, hướng màn hình về phía chính mình, mở ra.
"Tiểu Cố? Diệp Thanh đâu?" Màn hình bộ đàm xuất hiện khuôn mặt cục trưởng Dương, ông nhíu mày, hiển nhiên nhận thấy tình huống không đúng.
"Chúng cháu đang ở viện bảo tàng thành phố, nơi này vừa xảy ra động đất, không có nhân viên bị thương vong, Diệp Thanh đang đi hỗ trợ kiểm tra tình huống tổn thất." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, cố gắng làm ra biểu tình bình thường: "Cục trưởng Dương, tình huống bên công ty Vĩnh Phong thế nào, thuận lợi không?"
Không quản hiện tại xảy ra chuyện lớn gì, Lý Việt Bạch cũng nhớ rõ cục trưởng Dương lãnh đội đi công ty Vĩnh Phong.
"Thuận lợi, các cậu ở nguyên tại chỗ đợi mệnh, đợi cứu viện đến." Cục trưởng Dương đơn giản phân phó vài câu.
"Phòng phục chế trong viện bảo tàng, yêu cầu trong cục phái người tới đây nhanh một chút." Lý Việt Bạch sợ lát nữa xảy ra chuyện gì, vội vàng báo cáo: "Chuyên gia văn vật Trác Chước là nhân chứng quan trọng, ngoài ra tổ trưởng tổ phục chế Vương Văn cùng thực tập sinh Tiểu Điền có hành vi phạm tội, yêu cầu tạm giam."
Cục trưởng Dương biết tình huống đại khái, liền ngắt điện thoại.
Trong quá trình nghe điện, Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn Diệp Thanh cứng đờ đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa, định rời khỏi căn phòng.
"... Tiểu Diệp!" Lý việt Bạch ngắt video, lập tức tiến lên ngăn cản, tình huống hiện tại của Diệp Thanh, tùy tiện chạy ra ngoài, sự dị thường này nhất định sẽ khiến người khác chú ý đi? Thật không dám tưởng tượng hậu quả...
Chính là lúc hắn đến gần Diệp Thanh, Diệp Thanh đột nhiên quay người lại, gắt gao nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là Lý Việt Bạch, cũng không biết bây giờ nên làm cái gì cho tốt.
Tới gần Diệp Thanh, sẽ bị y hút máu, không đến gần, y sẽ một mình chạy tới nơi nào không biết.
Hóa ra vampire cũng có loại trẻ con biệt nữu này sao...?
Có lẽ, chỉ có thể bạo dạn lên.
Sức mạnh của vampire nhân loại không cách nào có thể sánh bằng, nhưng Cố Tây Sa có bàn tay vàng là giá trị vũ lực cao đến nghịch thiên, lúc trước chiến đấu cùng vampire khác cũng không hề áp lực, hiện tại đối phó Diệp Thanh, có lẽ không nhất định sẽ thua. Lý Việt Bạch cũng không có ý làm tổn thương Diệp Thanh, chỉ định đánh ngất y, sau đó suy nghĩ thật tốt xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, tích tụ lực lượng, tính toán sức mạnh cần dùng, định nhằm một giây đồng hồ trước khi Diệp Thanh ra khỏi cửa, một kích đánh trúng.
Sau đó hắn nhìn thấy Diệp Thanh giơ tay lên, trong không khí ngoắc tay.
Động tác này có ý nghĩa gì?
Lý Việt Bạch còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy mùi khí gây mê quen thuộc.
Khí gây mê không biết từ nơi nào thổi qua, trong nhất thời tràn ngập hô hấp của hắn.
Ngay sau đó, hắn liền lâm vào bóng tối.
Lý Việt Bạch bị người của thị cục cùng người của đội bảo an lay tỉnh, khi tỉnh lại đã là buổi tối, vừa mở mắt là nhìn thấy tinh quang (ngôi sao) đầy trời, màn trời chiếu đất, nơi này là quảng trường viện bảo tàng, dưới thân là mặt đất làm bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, chung quanh hỗn loạn, hình như có võ cảnh bộ đội tới tới lui lui, khuân vác đá cùng một ít đồ vật linh tinh.
Lý Việt Bạch đột nhiên ngồi dậy, khiến người chung quanh giật nảy mình.
"Diệp Thanh đâu?" Hắn rống.
"Tiểu Cố, đầu óc cậu bị hỏng rồi à? Diệp Thanh ở nơi nào không phải nên hỏi cậu sao?" Cục trưởng Dương nhíu mày: "Còn có, vết máu trên người cậu là như thế nào?"
"Cháu..." Lý Việt Bạch cúi đầu, nhìn vết máu trên áo sơ mi mình, là máu của Diệp Thanh, ướt một mảng lớn, đỏ đến ghê người, vừa rồi đều là sự thật, không phải mộng.
"Sao lại thế này? Điểm ý thức an toàn cũng không có? Động đất còn ở lại trong tòa nhà, tìm chết hả?" Cục trưởng Dương quở trách: "Sau khi mọi người tới mới chuyển cậu ra ngoài, nghi phạm cũng đã bắt giữ, nhân chứng bố trí ổn thỏa, thế nào thằng nhóc cậu lại lạc mất Diệp Thanh?"
Diệp Thanh...
Trong lòng Lý Việt Bạch có áp lực khó chịu không thể nói, Diệp Thanh đi đâu rồi?
Hắn đột nhiên bò dậy, không quan tâm đi ra ngoài.
Nhất định, nhất định phải nhanh chóng tìm được Diệp Thanh.