Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

"Hệ thống nhắc nhở, ký chủ, xét đến thể chất Vila của ngài, tốt nhất không nên gia nhập chiến đấu." Kẻ Xét Xử nói: "Ngài chỉ biết nhiễu loạn chiến cuộc, tạo ảnh hưởng tiêu cực với minh hữu." 

Kẻ Xét Xử nói một chút cũng không sai. 

Hiện tại nếu mình thâm nhập cuộc chiến, giống như ném một miếng thịt vào ổ sói, cho một bát nước vào chảo dầu, hỗn loạn tạo thành có thể tưởng tượng. 

"Cảm ơn cậu, hệ thống, những điều cậu nói tôi đều hiểu rõ." Lý Việt Bạch gật gật đầu, không hề dừng bước: "Vila đi vào giữa đống vampire, chỉ dẫn đến hỗn loạn, sau đó bị vampire ùa lên xé thành mảnh nhỏ." 

"Phải." Kẻ Xét Xử lần thứ hai cường điệu: "Hơn nữa ngài không mang theo bất luận vũ khí gì, trạng huống thân thể cũng không lạc quan." 

Hiện tại toàn thân Lý Việt Bạch ướt đẫm, quần áo bị nước làm ướt sũng, gắt gao dán trên người, trở ngại động tác tứ chi. Trải qua ảo giác trong lâu Thất Tinh khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều mệt, hơn nữa vừa mới chiến đấu cùng sinh vật có xúc tu kia... Thân thể đã mệt tới muốn hỏng, mỗi một khối cơ bắt đều ẩn ẩn đau, các đốt ngón tay cũng giống như bị gỉ, mỗi một bước đều cực kỳ gian nan. 

Vũ khí còn lại chỉ có tiểu đao trong tay. 

Cho dù như vậy, Lý Việt Bạch vẫn nắm chặt tiểu đao, nghiêng ngả đi về phía Diệp Thanh. 

"Lý Việt Bạch, không cần lại đây." Giọng nói Diệp Thanh một lần nữa vang lên. 

Nghe rất mỏi mệt, rất khàn, thanh âm rất thấp, nhưng Lý Việt Bạch lại phảng phất cảm thấy như có một tia sét bổ trúng. 

Hắn chưa từng nghe thấy Diệp Thanh dùng ngữ khí tuyệt vọng như vậy để nói chuyện. 

"Tiểu Diệp, cậu muốn chết sao?" --- Lý Việt Bạch theo bản năng nói, hệ thống tận chức tận trách chuyển những lời này thành văn bản. 

"Phải." 

Một từ phải nhàn nhạt, khiến cả người Lý Việt Bạch rét run, không tự chủ được mà run rẩy. 

Hắn nhìn về phía Diệp Thanh, nhưng bởi khoảng cách quá xa, phế tích cùng cây cối quá nhiều, không thể nhìn thấy tình huống. 


"Hệ thống, cậu có thể nhìn thấy tình huống của Diệp Thanh không?" 

"Có thể thấy một chút, hiện tại gửi hình ảnh cho ngài, xin cẩn thận nhận lấy." Kẻ Xét Xử rất nhanh gửi một thứ giống như video hình ảnh tới trước mặt Lý Việt Bạch. 

Lý Việt Bạch thấy được một vòng tròn. 

Xác thực mà nói, là vòng tròn tạo từ vampire, đại khái là hơn hai mươi vampire, khoác áo đen, hình thái khác nhau, bọn chúng tạo thành trận hình hoàn trạng đường kính không tới mười mét, trong tay cầm đủ loại vũ khí quái dị, dùng ánh mắt tàn nhẫn thị huyết nhắm ngay người ở trung tâm vòng tròn. 

Là Diệp Thanh, y không một chút hoảng loạn, lạnh lùng đứng ở nơi đó, trong tay y là một khẩu súng, trên mũi súng dính đầy máu đen sền sệt, súng hẳn là không có đạn, nhưng trên mũi súng còn trang bị thêm một lưỡi lê lóe ngân quang --- lưỡi lê hướng về phía nào, vampire ở hướng đó sẽ lộ ra thần sắc sợ hãi, e sợ tránh không kịp. 

Chính là, so sánh từ nhân số lẫn vũ khí, nhóm vampire vẫn chiếm ưu thế --- trong tay chúng có vũ khí đủ dạng --- có cung hình chữ thập với mũi tên bạc, có trường kiếm sắc bén, súng... Tất cả những vũ khí này, tất cả đều nhắm vào chính giữa, nhắm ngay ngực Diệp Thanh. 

Giằng co như vậy, lại đạt tới loại cân bằng kỳ dị. 

Cho dù nhóm vampire người đông thế mạnh, lại đều sợ lưỡi lê trên đầu súng Diệp Thanh, bọn chúng biết rõ, ai dám công kích Diệp Thanh trước, kẻ đó liền trở thành vampire duy nhất, và cũng là vampire cuối cùng chết dưới tay Diệp Thanh. 

Bởi vậy, bọn chúng ngược lại chần chừ đùn đẩy, ai cũng không muốn trở thành người ra tay đầu tiên, ai cũng không muốn trở thành vật hi sinh. 

Nhưng mà, cân bằng như vậy cũng không duy trì lâu lắm. 

Mục đích hàng đầu ở hiện tại của Cao Thừa Dục là giết chết Diệp Thanh, thời điểm thủ hạ gã chần chừ, đương nhiên gã không thể mặc kệ, mà sẽ lập tức tuyên bố mệnh lệnh, hứa hẹn sẽ tăng thêm thù lao mê người, kích thích bọn chúng nhanh chóng ra tay. 

Ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên vũ khí, tản ra quang mang tử vong. 

Sau đó Lý Việt Bạch nhìn thấy Diệp Thanh nhíu mày dưới ánh trăng, bộ dáng giống như rất không cao hứng. 

"Lý Việt Bạch, tại sao anh còn không đi? Đừng tiếp tục đến gần." Y nói không coi ai ra gì. 

Vampire đều rất mẫn cảm với hơi thở Vila, Diệp Thanh có thể cảm nhận được Lý Việt Bạch ngày càng đến gần, những vampire khác cũng cảm nhận được một chút, nhưng bởi đang thi hành nhiệm vụ, nhất thời không bị dụ dỗ. 


"Tôi không tới cậu sẽ chết." Lý Việt Bạch có chút nổi giận, đã đến loại tình huống này, cư nhiên đứa nhỏ này còn cố chống. 

"Anh tới đây cũng thế." Diệp Thanh cười cười: "Đừng náo loạn, nhanh chạy khỏi nơi này đi." 

"Không giống nhau." Đáy lòng Lý Việt Bạch bốc lên một ngọn lửa không tên: "Tôi nói rồi, tôi sẽ cứu cậu, hơn nữa một ván này, chúng ta nhất định sẽ thắng." 

Diệp Thanh không trả lời, hiển nhiên, y vẫn cảm thấy mình sẽ chết, dù sao trước mặt có mấy chục vũ khí đang chờ thời cơ đâm vào trái tim y, cơ hội chạy trốn cực kỳ xa vời, gần như bằng không. 

Lý Việt Bạch cảm thấy hỏa khí dưới đáy lòng càng thêm lớn. 

Quen biết Diệp Thanh lâu như vậy, thật vất vả mới khiến y có hứng thú với thế giới này, thật vất vả mới kết thành minh hữu với y, thật vất vả mới khiến y cảm thấy thắng trận chiến này rất thú vị, kết quả hiện tại, y cư nhiên từ bỏ hy vọng sống sót? Còn giống như nam chính trong phim, hy sinh bản thân để cho người khác chạy thoát? 

Nực cười. 

Lý Việt Bạch dừng lại, tính khoảng cách giữa mình cùng Diệp Thanh. 

"Tiểu Diệp, những lời tiếp theo của tôi, cậu nhất định phải làm theo." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, trực tiếp nói với Diệp Thanh: "Đó chính là --- ngừng thở." 

"Ngừng thở?" Kẻ Xét Xử cả người ngây ngẩn: "Ký chủ, ngài có ý gì." 

"Ý trên mặt chữ." Tay phải Lý Việt Bạch nắm chặt tiểu đao, hung hăng đâm về phía mình. 

Máu tươi lập tức phun ra, mới mẻ, ấm áp, ngọt nị. 

Trong không khí nguyên bản tràn ngập mùi bụi đất nhàn nhạt, nhưng hiện tại, toàn bộ bị mùi máu mãnh liệt che phủ, mùi máu tươi phiêu tán khắp nơi, vô khổng bất nhập. 

Loại khí vị này, đối với vampire, là dụ hoặc trí mạng. 


Những vampire lúc đầu vũ khí trong tay nhắm vào Diệp Thanh, trong lúc nhất thời hoảng thần, gần như không đứng vững được, thậm chí có kẻ thất thủ làm rơi vũ khí trên mặt đất. 

Rất nhanh, bọn chúng không chịu nổi khống chế mà vứt bỏ nhiệm vụ giết chết Diệp Thanh, không cùng Diệp Thanh giằng co nữa, mà quay người lại, nhắm đến nơi tản ra vị máu Vila. 

Thế cục đại loạn trong nháy mắt. 

Đau đớn thật lớn đánh úp lại, Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trước mắt từng đóa huyết hoa nở rộ, đau đớn quá mức kịch liệt, không thể thừa nhận, hắn không biết phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể cố gắng chống đỡ không ngất đi. 

Hắn vẫn luôn là người cẩn thận, vĩnh viễn đều chú ý đến việc bảo vệ bản thân, chưa bao giờ làm tốt chuyện dũng cảm đấu tranh, cho dù sau khi xuyên qua, cũng chưa từng gánh chịu vết thương nặng. 

Chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng tin rằng, mình sẽ làm ra loại chuyện này --- tự mình đâm mình bị thương. 

Mặc cho máu tươi chảy xuống, Lý Việt Bạch không băng bó, chỉ lui về phía sau một bước. 

"Tiểu Diệp... Đi mau!" Giữa cơn đau đớn, hắn mơ hồ gửi một tin như vậy qua chỗ Diệp Thanh. 

Lúc này, tuyệt đối không thể cho Diệp Thanh cứu mình, cho dù lực nhẫn nại của Diệp Thanh rất mạnh, cũng không đại biểu y có thể nhẫn nhịn đối với máu của Vila. Cho nên, biện pháp sáng suốt nhất, chính là khiến y đi thật xa. 

"Ký chủ, hiện tại ngài đang ở trong trạng thái nguy hiểm cực độ." Kẻ Xét Xử nhắc nhở: "Ngài thật sự muốn đối mặt một mình?" 

"Đúng vậy." Lý Việt Bạch thở phì phò từng ngụm, đau đến nỗi không thấy rõ mọi thứ trước mắt: "Cho Diệp Thanh trốn đi, chuyện tiếp theo, tôi có thể ứng đối." 

"Ứng đối?" Kẻ Xét Xử nói: "Ngài phải đối phó với hơn hai mươi vampire có pháp lực và sức chiến đấu, hơn nữa ngài bị thương." 

"Yên tâm." Lý Việt Bạch hộc ra hai chữ này từ cổ họng, sau đó nói không nên lời. 

Bởi vì, hơi thở lạnh băng của vampire đã gần trong gang tấc. 

Một bàn tay có móng tay sắc bén vươn lại đây, hung tợn quặp cổ Lý Việt Bạch. 

Vài tên vampire mặc áo đen đã theo hướng hơi thở cùng máu tươi Vila, tìm ra Lý Việt Bạch, hơn nữa, không hề lãng phí một giây giằng co với hắn, trực tiếp đẩy xuống. 

Nếu dùng mắt nhìn đến, cảnh này chính là địa ngục nhân gian. 


Lý Việt Bạch không phản kháng, cũng không có sức nói chuyện, hắn bị nhóm vampire đẩy xuống mặt đất lầy lội lạnh băng, vô số hàm răng bén nhọn cắn lên thân thể, vô số móng tay sắc bén đâm vào làn da, máu tươi cuồn cuộn chảy ra khỏi thân thể không ngừng bị hút lấy, làn da nguyên bản trơn bóng trong nháy mắt chồng chất vết thương, huyết nhục mơ hồ. 

Lý Việt Bạch nghe thấy thanh âm cổ mình bị cắn, thanh âm máu trong mạch máu từng chút bị hút ra, thanh âm xương cánh tay bị cắn nuốt. 

Ngay từ đầu đã rất đau, chậm rãi liền không cảm giác được. 

Thời điểm Lý Việt Bạch lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nhóm vampire đã bắt đầu giết hại lẫn nhau. 

Số lượng vampire thật sự quá nhiều, mà Vila lại chỉ có một, căn bản không đủ phần. 

Cho dù là đồng bạn trong một trận doanh, trước mặt là thuốc phiện mê người như vậy, cũng không thể duy trì hòa bình. 

Mấy vampire bổ nhào vào người Lý Việt Bạch đầu tiên đã bị chính đồng bạn của mình phát động công kích ở sau lưng, thậm chí có một tên bị chém thành từng mảnh nhỏ, máu màu đen dính dớp chảy xuống, bắn trên mặt đất, nhìn thấy ghê người. 

"Ký chủ, tại sao lại biến thành như vậy?" Ngay cả Kẻ Xét Xử cũng không thể tiếp thu sự thật đáng sợ như vậy, trong thành âm tất cả đều là khiếp sợ: "Nếu tiếp tục như vậy, ngài... Ngài rất nhanh sẽ chết." 

Cho nên, tại sao còn chưa chết? Tại sao không lâm vào hôn mê hoàn toàn? Tra tấn như vậy còn chưa đủ sao? 

Lý Việt Bạch mơ hồ nghĩ, cảm giác như mình quay lại thời điểm ở hồ nước, bị sinh vật xúc tu kéo xuống không ngừng, chìm xuống, chìn xuống. 

Ngay sau đó, hắn cảm giác nhóm vampire hình như đình chỉ động tác, không gặm cắn thân thể mình nữa. 

Một giọng nói vang lên bên tai. 

May mắn, không phải giọng của Diệp Thanh, là giọng của Cao Thừa Dục. 

"Cố Tây Sa, mày muốn chết như thế sao?" Giọng nói Cao Thừa Dục vẫn ôn tồn lễ độ như vậy: "Vì không muốn cho tao một thân thể Vila còn sống làm vật thí nghiệm, thế là không tiếc tổn hại thân thể mình, từ bỏ sinh mệnh của mình, liền tự sát, chỉ có nhân loại yếu đuối mới chọn tự sát." 

"..." Lý Việt Bạch dùng hết sức lực cuối cùng, miễn cưỡng mở mắt, trước mắt một mảnh đỏ tươi. 

"Mà tao cố tình, không cho mày quyền tự sát đó." Cao Thừa Dục cười cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận