Trên Vương Mẫu đài, đám người vẫn cứ đứng nghiêm, không hề có ý rời đi.
Tang lễ của lão Tiên Chủ đã kết thúc, nhưng vẫn cần có người cầm linh vị hộ tống đến từ đường đặt vào.
Từ xưa, việc này đều là người thừa kế Tiên Chủ tự tay làm.
Nhưng hiện tại, trưởng tử Tiên Chủ là Ngọc Thiên Lưu đang xuất chinh bên ngoài, trong chốc lát không có khả năng trở về.
"Tế tửu đại nhân, người hộ tống linh vị, chỉ sợ phải để ngài rồi..." Tô Hủ khom lưng, nói khẽ với Lý Việt Bạch ngồi trên ghế đá.
Lý Việt Bạch suy xét một chút, cảm thấy không quá thích hợp, nhẹ nhàng cự tuyệt.
"Hệ thống, Tiên Chủ Ngọc Bồng Trách còn có đứa con khác không?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Còn một người, chẳng qua..." Hệ thống ấp úng.
"Chẳng qua?"
Hệ thống không trả lời, liền thấy trên Vương Mẫu đài truyền đến một trận xôn xao.
Các vị tu sĩ nguyên bản vốn đang đứng rất chỉnh tề, hiện tại, đột nhiên đều ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ là mỗi chỉ thôi cũng không đủ, còn sôi nổi châu đầu ghé tai thảo luận, thảo luận một lúc, đều lắc đầu rồi thở dài.
Đây là nhìn thứ ghê gớm gì?
Lý Việt Bạch cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy một bóng hình trên bầu trời --- có người đang ngự kiếm phi hành.
Đây là thế giới tu tiên, ngự kiếm phi hành cũng không có gì hiếm lạ, hiếm lạ chính là bản thân người đang ngự kiếm.
Y mặc một bộ quần áo rực rỡ, hoàn toàn bất đồng với quần áo thuần tịnh các tu sĩ khác mặc, đường phi hành nghiêng ngả lảo đảo, giống như muốn rơi xuống từ trên bầu trời, từ xa nhìn lại, trong tay còn cầm bình rượu, đang rót rượu vào trong miệng, giống như vừa bay vừa hát.
Càng đáng sợ hơn chính là, trên phi kiếm không chỉ có một mình y, còn có hai nữ tử thướt tha yêu diễm khác, đại khái các nàng cũng cảm thấy phi hành quá nguy hiểm, thường nũng nịu mà phát ra tiếng kêu sợ hãi, người nọ lại không chút để ý, mỗi bên ôm một người, thường hôn một cái trên má các nàng.
Này... Giống như mấy băng đảng đua xe thời hiện đại vậy? Lý Việt Bạch không khỏi đỡ trán.
"Hệ thống, đây là ai?"
"Đây là người tôi vừa nhắc đến, con thứ của Tiên Chủ, Ngọc Thiên Cơ." Hệ thống bất đắc dĩ trả lời.
Ngọc Thiên Lưu là trưởng tử của Tiên Chủ, người thừa kế, thân phận cao quý người người đều ca tụng. Mà Ngọc Thiên Cơ hoàn toàn tương phản, mẹ đẻ y là một nữ tử không biết tên, đã sớm qua đời, y thân phận nghèo hèn, thiên tư cực kém, thân thể còn bị tàn tật --- y trời sinh chân trái đã bị thọt. Bởi vậy, Tiên Chủ mới đặt tên cho y là Thiên Cơ, ý nghĩa của "Cơ" là hạt ngọc không tròn, so sánh với sự vật tàn khuyết nhưng tốt đẹp đó, ý muốn y vượt qua thiếu sót tận lực tu luyện.
Không ngờ Ngọc Thiên Cơ này đúng là phế vật tới cực điểm, mọi thứ không đạt cũng thôi đi, đức hạnh còn kém, không chỉ không tận lực tu luyện, từ nhỏ đã không ngay thẳng, phong lưu phóng đãng, mỗi ngày chỉ biết ca tửu cầm cơ, cùng nữ tử vui đùa, làm ra đủ việc hoang đường. Mới đầu Tiên Chủ còn tìm mọi cách trách phạt y, về sau cũng dần dần mặc kệ.
Bởi vậy, cả tòa Côn Luân tiên sơn, không ai coi trọng vị nhị công tử này, mỗi lần nhắc đến y đều chế giễu, nói y quả thật ném hết mặt mũi của phụ thân cùng huynh trưởng.
Hiện tại vị trí Tiên Chủ đang trống, Ngọc Thiên Cơ cũng bởi thanh danh không tốt, không thể kế vị.
"Ký chủ, tôi cần phải nhắc nhở ngài, thế giới đã xảy ra một chút biến động." Hệ thống kiểm tra một chút, nói: "Nhân vật Ngọc Thiên Cơ này không giống nguyên bản."
"Hả?"
"Ngọc Thiên Cơ nguyên chủ gặp chỉ là kẻ vô năng yếu đuối tàn tật mà thôi, không mê rượu phóng đãng như hiện tại, tuy đều là phế vật, nhưng vẫn có chút khác nhau." Hệ thống giải thích.
"Cái khác nhau này rất quan trọng sao?" Lý Việt Bạch cười khổ.
"Quan trọng." Hệ thống đáp: "Bởi vì nguyên chủ hộ tống Ngọc Thiên Cơ bước lên vị trí Tiên Chủ."
Côn Luân tiên sơn không có Tiên Chủ, chung quy vẫn là vận hành không thuận, có rất nhiều mệnh lệnh không có phương tiện thực thi, hiệu suất chống Ma giáo xâm lấn sẽ rất thấp. Mục Thanh Ninh nguyên chủ suy xét đến tâm địa thiện lương của Ngọc Thiên Cơ, y tuyệt đối sẽ không trở thành một vị bạo quân, bởi vậy, hắn mới phụ tá Ngọc Thiên Cơ bước lên vị trí Tiên Chủ.
Mới đầu mọi người có chút không phục, về sau cũng dần bị đả động.
Nhưng hiện tại...
"Ký chủ, tôi rất tiếc khi phải báo cho ngài, nếu ngài muốn phụ tá Ngọc Thiên Cơ, so với nguyên bản khó hơn rất nhiều." Hệ thống nói: "Chỉ vô năng yếu đuối cũng thôi đi, Ngọc Thiên Cơ này thật sự kéo rất nhiều cừu hận..."
"Tao sẽ không phụ tá y." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiên Chủ như vậy, không có còn hơn."
Rất rõ ràng, Ngọc Thiên Cơ căn bản không thể đảm đương nổi vị trí Tiên Chủ, nói không chừng không biết khi nào y rơi từ trên trời xuống mà chết.
Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy một tiếng vang lớn.
Ngọc Thiên Cơ lẫn cả hai nữ tử kia, quả nhiên bị rơi từ trên trời xuống.
Phi kiếm mất khống chế, rơi xuống mặt đất.
Hai nữ tử kia thoạt nhìn pháp thuật cũng không tệ lắm, trong nháy mắt rơi xuống, song song đọc khẩu quyết, nhẹ nhàng đáp đất, bảo vệ tính mạng của mình.
Mà pháp thuật Ngọc Thiên Cơ vốn dĩ chẳng ăn ai (bản gốc của nó là nửa chai nước chao đảo, nhưng chẳng biết nên làm thế nào cho thuận nữa...), lại say cực kỳ lợi hại, trực tiếp ngã xuống Vương Mẫu đài, phát ra tiếng vang lớn.
"..." Trong lúc nhất thời các vị tu sĩ cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tô Hủ phát ra một tiếng thở dài.
Lý Việt Bạch cảm thấy trên ót mình xuất hiện vô số đường hắc tuyến.
Nhưng là, vô luận thế nào, vẫn cần tiến lên thăm hỏi.
Lý Việt Bạch suất lĩnh chúng tu sĩ tiến lên phía trước, cẩn thận xem xét Ngọc Thiên Cơ nằm trên mặt đất.
Không thể không nói, vị nhị công tử phế vật chọc người chán ghét này lại có diện mạo khiến người ta muốn đánh y một trận.
Khóe mắt hơi hơi nhíu lên, trường mi tà phi nhập tấn, trên mí mắt có chút ửng đỏ, khả năng là do vừa dính chút phấn, khóe miệng mang theo một nụ cười không tim không phổi không mặt mũi, vừa nhìn liền biết đây là loại người cho dù đánh chết cũng nhất quyết không chịu cải tà quy chính.
Trên người mặc y phục xanh đỏ lòe loẹt, cổ áo mở rất lớn, lộ cả xương quai xanh lẫn ngực ở bên ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy cơ bụng ở dưới, dáng người thiên gầy nhưng có cơ, rượu màu đỏ tươi chảy xuôi xuống ngực, một đầu tóc dài đen nhánh xõa tung, thoạt nhìn có chút ý vị dụ hoặc.
Quả thật là say đến lợi hại, vừa rồi rơi cũng không nhẹ, Ngọc Thiên Cơ rầm rì lăn trên mặt đất một cái, hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, trong miệng không biết lầu bầu cái gì, hoàn toàn không có ý đứng lên.
"Người đâu? Còn không mau đỡ nhị công tử đi chữa trị!" Tô Hủ vội vàng nói: "Nhị công tử thương tâm quá độ, mượn rượu giải sầu, lúc nãy rơi xuống bị trọng thương, cần phải trị liệu thật tốt mới được."
Không hổ là Tô các chủ, lời hay thiên hạ đều bị hắn nói hết.
Vừa dứt lời, Ngọc Thiên Cơ liền nấc một cái, bò lên từ mặt đất, mở mắt.
Lý Việt Bạch nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của y, cảm giác trong đó có thứ gì chợt lóe lên.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Giây tiếp theo, Ngọc Thiên Cơ liền khôi phục bộ dáng phóng đãng, gãi gãi đầu, cười nói: "Tô các chủ nói gì vậy, bản công tử... Căn bản không bị thương... Ợ..."
Mọi người âm thầm mắng y vô số câu trong lòng.
Vạn Quảng Lưu thật sự không nhìn nổi, trực tiếp mắng ra: "Nhị công tử, thây cốt Tiên Chủ chưa lạnh, ngươi lại ở chỗ này uống rượu phóng đãng, ra cái thể thống gì!"
Vừa dứt lời, vị mỹ nữ nũng nịu bên kia liền xoay chuyển tròng mắt, vội vàng biện giải: "Vạn phong chủ có điều không biết, sau khi nhị công tử biết được tin dữ Tiên Chủ đi về cõi tiên, khóc lớn một canh giờ, hộc rất nhiều máu... Bởi vì thương tâm quá độ, không thể không mượn rượu giải sầu..."
"Đúng vậy, huống hồ nhị công tử bởi thương tiếc Tiên Chủ mà thân thể suy yếu, cho nên phải ăn uống một chút mới có thể bồi bổ trở lại..." Một mỹ nữ khác lại nói.
Ngọc Thiên Cơ rất phối hợp mà đờ người ra, phảng phất như nhớ ra phụ thân đã đi về cõi tiên, chớp chớp mắt đào hoa, khóc.
Lý Việt Bạch không biết nên nói cái gì cho tốt.
Vị nhị công tử này chính là danh sĩ thời Ngụy Tấn Nguyễn Tịch (*) sao?
Cũng may, mọi người đã sớm nhìn quen loại trường hợp này, cũng không quá mức kinh ngạc, trừ bỏ âm thầm thở dài âm thầm khinh bỉ, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
Rất nhanh y giả liền tới, giúp vị công tử này tỉnh rượu, trận khôi hài này mới xem như kết thúc.
Trò khôi hài này còn chưa kết thúc hẳn, đang lúc nhị công tử xiêu xiêu vẹo vẹo được hai vị mỹ nữ đỡ rời đi, Lý Việt Bạch gọi y lại.
"Thiên Cơ quân, xin dừng bước." Lý Việt Bạch nói.
Dựa theo quy củ của giới tu tiên, xưng hô công tử ở thế gia tu tiên, sau tên phải thêm một chữ quân vào.
"Hửm?" Đôi mắt đào hoa của Ngọc Thiên Cơ quét qua.
"Dựa theo quy củ, mời Thiên Cơ quân mang linh vị Tiên Chủ tới từ đường." Lý Việt Bạch nói.
"..." Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt, ngón tay lảo đảo lắc lư chỉ về hướng Lý Việt Bạch: "A, ta thấy ngươi khá quen mắt, ngươi là người kia... Người kia là ai nhỉ? Là lão bất tử nào?"
"Mục Thanh Ninh, tế tửu đương nhiệm." Lý Việt Bạch thở dài.
"À, Mục mỹ nhân, đa tạ nhắc nhở." Ngọc Thiên Cơ không quy không củ nghiêng người, miễn cưỡng sửa sang lại dung nhan một chút, liền đi qua nâng linh vị Tiên Chủ lên.
Lý Việt Bạch thấy bước chân của y lảo đảo, trong lòng lo lắng một trận, nhịn không được đọc khẩu quyết, cho y pháp thuật đề phòng té ngã.
Cũng may, cuối cùng Ngọc Thiên Cơ cũng không đâm thọc gì, hảo hảo đưa linh vị về từ đường, bày biện thỏa đáng.
Nghi thức tế lễ này, cuối cùng cũng kết thúc.
Đang lúc mọi người tính toán tản ra, Ngọc Thiên Cơ gọi lại.
"Ta nghe nói, chư vị tranh luận cực kỳ náo nhiệt, có người nói nên nghênh chiến Ma giáo, có người lại nói bảo toàn tính mạng là trên hết..." Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt, quét qua mọi người: "Nếu chư vị nói có đạo lý, thật ra ta đây cũng muốn nghe thử xem, cho nên, nhóm tiên trưởng chủ chiến, có thể hạ mình đến Cát Tường điện hảo hảo trình bày một phen hay không?"
Cát Tường điện là nơi ở của Ngọc Thiên Cơ, tên này, rất phù hợp với phong cách hưởng lạc của y.
Mọi người chần chờ, cũng không biết nhị thiếu gia này phát điên cái gì.
Chẳng lẽ y cũng ý tứ được sự uy hiếp của Ma giáo, đột nhiên ý thức được thân phận của mình, định tham dự vào sự vụ của Côn Luân chăng?
Ngọc Thiên Cơ không giải thích nhiều, vừa nói xong, liền vung tay áo, mang người trở về.
Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Sư phụ, ngài nói, chúng ta có nên đi hay không?" Đệ tử Vạn Quảng Lưu nhỏ giọng hỏi: "Có lẽ nhị công tử thật sự có điều gì đó muốn nói với phái chủ chiến chúng ta?"
"Hừ." Vạn Quảng Lưu rõ ràng không tin cùng khinh thường.
Mọi người đều biết, Ngọc Thiên Cơ không có bản lĩnh gì, đạo pháp cùng kiếm pháp đều rất kém cỏi, lại không có thể diện đáng nói gì, loại người này, nhất định là người đầu hàng đầu tiên.
Lần này mời người vào trong điện thương nghị, đương nhiên chỉ có một loại khả năng —— cầu vài vị tiên trưởng đạo pháp cao cường bảo hộ mình chạy trốn.
Mọi người đều có thể tưởng tượng ra được, vị nhị công tử này là người không có tiền đồ như thế nào, có lẽ mọi người vừa vào cửa, y sẽ lập tức quỳ gối trên mặt đất, thao thao bất tuyệt về đủ loại lý do đáng thương để thoái thác, làm mọi người nghĩ y là cốt nhục thân sinh của Tiên Chủ, bảo hộ y thật tốt, hộ tống y chạy trốn.
"Tại hạ công việc bận rộn, không đi." Vạn Quảng Lưu lạnh lùng nói.
"Không thể nói như vậy, mặc kệ Thiên Cơ quân chủ trương chiến hay hàng, chúng ta hẳn đều nên đi thương thảo một phen." Tô Hủ nói.
"Tô các chủ, nhị công tử này tìm phái chủ chiến, có liên quan đến ngươi à? Dựa vào cái gì ngươi xen mồm vào?" Vạn Quảng Lưu cả giận: "Ngươi ở phái chủ trốn, còn không chạy nhanh đi thu thập chăn gối vắt chân lên cổ mà chạy đi?"
"Tại hạ khi nào nói mình nằm ở phái chủ trốn?" Tô Hủ kinh ngạc: "Tại hạ chỉ là tự giữ bình tĩnh mà thôi, chiến lược nào có lợi nhất đối với Côn Luân tiên sơn, tại hạ liền ở bên phái đó."
"Xảo ngôn lệnh sắc!"
"Tế tửu đại nhân, ý của ngài?" Tô Hủ chuyển hướng sang Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, không khỏi nhớ tới một khắc Ngọc Thiên Cơ mở mắt, quang mang khác thường trong mắt.
Có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
"Hẳn là nên đi thương thảo một phen." Lý Việt Bạch nói.
"Tế tửu đại nhân nói phải." Tô Hủ khen.
Rất nhanh, Lý Việt Bạch cùng vài vị tiên trưởng chủ chiến đi tới Cát Tường điện.
Tô Hủ cũng không thể xem như hoàn toàn nằm ở phái chủ chiến, lại bất hòa cùng Vạn Quảng Lưu, cuối cùng vẫn không đến cùng mọi người.
Vừa đi vào Cát Tường điện, liền nhìn thấy Ngọc Thiên Cơ ngồi ở chính giữa, tư thái vẫn không đứng đắn, trong tay cầm một thanh bội kiếm, thủ pháp hoàn toàn không tốt, leng keng một tiếng, bội kiếm liền rơi xuống đất.
"Chư vị tiên trưởng tới?" Ngọc Thiên Cơ lười biếng đá bội kiếm sang một bên, nhìn qua mọi người.
"Thiên Cơ quân có lời gì phải nói với mọi người?" Vạn Quảng Lưu trực tiếp hỏi.
"Cũng chẳng có lời gì đặc biệt, lại nói, cũng rất đơn giản." Ngọc Thiên Cơ đứng lên, sách một tiếng, từng bước một đi xuống đài, trong hai mắt tất cả đều là thần thái phức tạp, thanh âm không cao không thấp, lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc:
"Ta, chủ chiến."
- ---------
(*) Có thể tìm thêm thông tin về danh sĩ Nguyễn Tịch thời Ngụy Tấn trên gg.