Cúc Lăng tiên sơn.
Cảnh tượng hài hòa ngoài sơn môn thường là các tu sĩ tốp năm tốp ba cùng nhau xuất nhập, nhưng cảnh tượng như vậy, hoàn toàn bất đồng với Côn Luân tiên sơn được phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt hiện giờ.
Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải trốn sau một cây tiên thụ ngoài sơn môn, cẩn thận che giấu hơi thở, chú ý quan sát đến động tĩnh của sơn môn.
"Sư tôn..." Khương Thiếu Anh thấp giọng hỏi: "Chúng ta... Chúng ta rốt cuộc tới nơi này làm gì?"
"Đúng vậy, tại sao không nhanh chóng quay trở về Côn Luân." Tiểu Ngải làm nũng.
"Yên nào." Lý Việt Bạch trầm giọng răn dạy: "Cẩn thận quan sát, đừng đùa nữa."
"Hì hì hì." Tiểu Ngải che miệng lại, trộm cười rộ: "Sư tôn thật đáng yêu."
Trong mắt nàng, bộ dáng hiện tại của Mục Thanh Ninh chính là một con búp bê moe đến cực điểm, còn trốn trong tay nải, thanh âm nói chuyện cũng nộn nộn, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
"Tóm lại, che giấu hơi thở, ngàn vạn lần không được xuất hiện trước mặt người khác." Lý Việt Bạch từ khi biến thành búp bê bị đùa giỡn không biết bao nhiêu lần đã chết lặng, đến động tác đơn giản như đỡ trán cũng lười làm, vẫn cứ hạ lệnh theo lẽ thường.
Hai đứa nhóc đồ đệ này tuy nghịch ngợm, nhưng bản lĩnh che giấu hơi thở vẫn rất đáng tin cậy, từ đầu đến cuối không bị ai phát hiện.
Giờ hệ thống nói đã đến, nữ phụ bọn họ chờ đợi quả nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy một thanh y nữ tử yểu điệu bước ra từ trong sơn môn, bước chân vững vàng, biểu tình nghiêm túc, gương mặt thanh tú căng cứng quá đỗi, một chút biểu tình chân thật đều không muốn biểu lộ.
Nàng chính là Ngụy Thiên Thiên, trường kỳ sống dưới bóng ma phụ thân Ngụy Tỉnh Hào, cũng không dám lộ ra ý đồ phản kháng.
Nhưng mà, mấy thị nữ bên người lại làm bại lộ ý tưởng chân thật của nàng.
Mấy thị nữ vội vội vàng vàng đi sau nàng, biểu tình nôn nóng, mỗi người đều khuyên bảo: "Tiểu thư, không được chạy loạn, nếu bị Tỉnh Hào quân biết được, nhất định sẽ lại trách phạt tiểu thư..."
Ngụy Thiên Thiên nhàn nhạt liếc các nàng một cái, nói: "Ta chẳng qua là ra ngoài sơn môn giải sầu, cả cái này phụ thân cũng không yên tâm sao?"
"Không phải không yên tâm, chỉ là..." Bọn thị nữ trao nhau một ánh mắt bất an: "Lập tức phải khởi hành đi Côn Luân tiên sơn tham dự tiên môn đại hội, nếu lúc này tiểu thư lạc đường, tất nhiên sẽ làm chậm hành trình."
"Tiên môn đại hội?" Ngụy Thiên Thiên nhẹ giọng nói: "Côn Luân chẳng qua cũng chỉ nương vào cái cớ tiên môn đại hội để làm chuyện xấu xa thôi."
"Tiểu thư không thể nói như vậy." Bọn thị nữ lo lắng quay đầu nhìn xung quanh một chút, nói: "Tỉnh Hào quân có ý gả tiểu thư cho Tiên Chủ Côn Luân, đây chính là thiên đại hỉ sự, Tiên Chủ Côn Luân kia trẻ tuổi tuấn mỹ, lại chấp chưởng một toà tiên môn to như vậy, đúng là môn đăng hộ đối, vô cùng hợp đôi với tiểu thư."
"Thật hay cho một câu môn đăng hộ đối." Vành mắt Ngụy Thiên Thiên đỏ lên: "Tiên Chủ Côn Luân Ngọc Thiên Cơ, phẩm hạnh không hợp, hành vi du củ (vượt qua phép tắc), tuyệt không phải người lương thiện."
Thanh âm nói chuyện của các nàng cũng không lớn, nhưng nhờ nhĩ lực nhạy bén của nguyên chủ, tất cả Lý Việt Bạch đều nghe được rành mạch.
Ngụy Thiên Thiên xác thực là mệt mỏi đã lâu, gần đây lại tăng thêm áp lực khiến nàng không chịu đựng nổi, cho nên, ở ngoài sơn môn, hơi chút lộ ra tiếng lòng với thị nữ bên mình.
Nghe nàng mắng Ngọc Thiên Cơ, đầu tiên Lý Việt Bạch sửng sốt, sau đó cũng không khỏi cười khổ.
Ngọc Thiên Cơ, hoặc nên nói là người xuyên qua mà mình biết, phẩm tính đương nhiên không xấu, nhưng nếu luận phong lưu phóng đãng... Bị mắng đúng là không oan uổng, không có nữ tử nào lại muốn gả cho một phu quân dụng tình bất chuyên như vậy.
Xem ra, ban đầu Ngụy Tỉnh Hào định đem nữ nhi gả cho Ngọc Thiên Cơ, chứ không phải Ngọc Thiên Lưu. Dù sao Ngọc Thiên Cơ cũng là Tiên Chủ, mà Ngọc Thiên Lưu lại ở một nơi xa, có thể quay trở về đoạt quyền hay không cũng không biết, hơn nữa xét tính cách Ngọc Thiên Cơ, trong mắt Ngụy Tỉnh Hào càng thêm dễ khống chế.
"Tiểu thư chớ lo lắng, có lẽ lúc tiểu thư gả qua, y sẽ thu liễm tâm tư, từ đó đối với tiểu thư toàn tâm toàn ý." Bọn thị nữ khuyên giải.
Bọn thị nữ cũng không phải kẻ ngốc, rốt cuộc Tỉnh Hào quân có chủ ý gì với nữ nhi mình, trong lòng các nàng cũng rành mạch, chính là hiểu rõ thì có thể làm thế nào? Thân là thị nữ, căn bản không thể nhúng tay, cũng không có khả năng vì tiểu thư mà đắc tội chủ thượng, chỉ có thể không nóng không lạnh ba phải, dùng những lời ngay cả mình cũng không tin để an ủi tiểu thư.
Ngụy Thiên Thiên cắn cắn môi, tựa hồ muốn tiếp tục phản bác, nhưng cũng biết mình nói cái gì cũng không thay đổi được hiện trạng, không bằng đi giải sầu, liền rút trường kiếm bên hông ra, niệm khẩu quyết, ngự kiếm bay lên.
"Tiểu thư, tiểu thư đừng bay quá xa!" Bọn thị nữ vội vàng dặn dò.
"Yên tâm, ta sao có thể đi xa?" Ngụy Thiên Thiên tự giễu cười cười, bay về hướng rừng cây ngoài sơn môn.
Nàng xác thật không có ý rời đi, thân phận đặc thù như thế, mặc kệ chạy trốn tới nơi nào, đều sẽ bị người nhà tìm về, lăn lộn phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Lý Việt Bạch mắt thấy nàng bay đến phía mình càng ngày càng gần, không khỏi dặn dò nghiêm khắc với hai đồ đệ: "Đừng để bại lộ."
"Ký chủ, kế tiếp ngài định làm thế nào?" Hệ thống hỏi.
"Nếu đã biết ý nghĩ của Ngụy Tỉnh Hào, tiếp theo liền ứng đối thật tốt, chúng ta chỉ cần trở lại Côn Luân, chờ Ngụy Tỉnh Hào cùng nữ nhi tiến đến là được." Lý Việt Bạch nói.
"Ngài lựa chọn sách lược bảo thủ." Hệ thống nói.
"Đúng vậy, dù là làm chuyện gì, làm trên địa bàn của mình vẫn yên tâm hơn một chút." Lý Việt Bạch nói.
Lần đi Cúc Lăng này, chuyện quan trọng nhất không phải thay đổi cốt truyện, mà là tìm hiểu tin tức, tốt nhất là một chút dấu vết cũng không lưu lại, để tránh tranh chấp mới xảy ra.
Đang lúc nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy truyền đến một trận chấn động, Khương Thiếu Anh rõ ràng run rẩy một chút!
Thiếu niên này xưa nay thân thể khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót, nhưng hiện tại lại giống như bị thương hoặc trúng độc, thống khổ cúi xuống, dựa lên tiên thụ, kịch liệt thở dốc.
"Thiếu Anh, làm sao vậy?" Lý Việt Bạch vội vàng hỏi.
"Sư tôn, ta..." Khương Thiếu Anh vô lực nâng cánh tay lên, ống tay áo rơi xuống, một vết thương lộ ra, vết thương kia nguyên bản đã khép lại, hiện tại lại một lần nữa rạn nứt, màu sắc cũng biến đen.
Sắc mặt gã trắng bệch, mồ hôi to bằng hạt đậu theo cổ chảy xuống.
"Có phải độc tính phát tác hay không?" Tiểu Ngải cũng luống cuống, vội vàng bẩm báo sư tôn: "Thời điểm chúng ta trốn ở chỗ tối giám thị Ngọc Thiên Lưu, thủ hạ Ngọc Thiên Lưu tương đối đa nghi, liền hướng chỗ chúng ta ẩn thân ném mấy cái phi tiêu, sư đệ vô ý bị phi tiêu tổn thương, nhưng không hề phát ra tiếng, bởi vậy, chúng ta vẫn chưa bị Ngọc Thiên Lưu phát hiện."
"Phi tiêu kia... Chỉ là vết thương chảy máy mà thôi, vẫn chưa có cảm giác gì, cho nên, ta cho rằng không có việc gì..." Khương Thiếu Anh nói đứt quãng.
"Vớ vẩn!" Trong lòng Lý Việt Bạch phát hỏa: "Tại sao lại báo cáo trễ?"
"Đều là lỗi của ta, xin sư tôn trách phạt!" Tiểu Ngải đã muốn khóc.
Hiện tại, không phải thời gian trách phạt, giải độc là quan trọng nhất, nhưng Lý Việt Bạch lại hoàn toàn không hiểu biết về dược lý, lại càng không mang theo thảo dược giải độc.
"Hệ thống, làm sao bây giờ? Trong đống tiên thụ này có thảo dược giải độc không?" Hắn vội vàng hỏi hệ thống.
"Xin lỗi ký chủ, không có, Cúc Lăng tiên sơn cũng không thừa thãi thảo dược, chỉ có tu sĩ tầng cao mới có thể cầm thảo dược..." Hệ thống cũng bất đắc dĩ nói.
"Xem ra chỉ có một biện pháp." Lý Việt Bạch nhắm mắt, nói: "Thiếu Anh, không cần che dấu hơi thở."
"Sư tôn, ý ngài là..."
"Đi ra ngoài, làm cho Ngụy Thiên Thiên nhìn thấy ngươi." Lý Việt Bạch gõ nhẹ một cái trên lưng Khương Thiếu Anh.
"Vâng..." Khương Thiếu Anh giờ phút này cũng không có sức che dấu hơi thở, dưới chân lảo đảo một cái, liền ngã ra ngoài, ngã lên đống tiên thụ, nguyên bản tiếng rên rỉ cố nén lại cũng tràn ra khỏi kẽ răng.
"Người nào?" Ngụy Thiên Thiên nguyên bản ngự kiếm phi hành trên rừng tiên thụ, hiện tại nghe thấy có tiếng người trong rừng, lập tức cảnh giác lên, bày ra tư thế phòng ngự.
Sau khi nàng nghe kỹ, liền có thể nhận ra --- đó thanh âm rên rỉ thống khổ của thiếu niên, có người bị thương.
Chần chờ một lát, nàng liền phi kiếm xuống thấp, hướng về phía phát ra âm thanh.
Trong rừng lá rụng đầy đất, có một thiếu niên đang cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy, còn gắt gao che cánh tay lại, trên cánh tay có một vết thương chảy máu đen.
Ngụy Thiên Thiên vừa nhìn, liền biết thiếu niên này thực sự bị thương, còn là bị trúng độc.
Nàng lập tức rút đoản đao tùy thân ra, đi đến chỗ thiếu niên kia, nâng cánh tay của thiếu niên lên, một đao mở miệng vết thương, bức máu đen ra, sau đó lấy thuốc bột từ hà bao ra, rắc lên trên.
Lý Việt Bạch trốn trong tay nải, nhìn không chớp mắt theo dõi động tác của nàng --- quả nhiên, trên người nàng mang theo thảo dược giải độc tốt nhất, đồ đệ của mình xem như được cứu trợ.
Một phen cứu trị khẩn trương qua đi, độc tính trên người Khương Thiếu Anh rất nhanh bị áp xuống, thân thể vốn đang cuộn tròn cũng thả lỏng, nằm trên mặt đất đầy lá, hôn mê.
Vốn dĩ Ngụy Thiên Thiên định xoay người rời đi, nhưng lại không muốn trở về sớm đối mặt với phụ thân cùng bọn thị nữ ồn ào, liền ngồi xuống bên cạnh gã, ngơ ngác nhìn phương xa xuất thần.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua cánh rừng, cực kỳ yên tĩnh, khiến người đang hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác đang ở ẩn.
Lý Việt Bạch càng cảm thấy cái cảnh tượng này cực kỳ quen mắt.
Trong nhiều tiểu thuyết phim ảnh trên TV, đều xuất hiện loại cảnh tượng này.
Quả nhiên, ánh mắt Ngụy Thiên Thiên dời đến mặt Khương Thiếu Anh, thậm chí bắt đầu lầm bầm lầu bầu với gã.
Nàng mệt mỏi đã lâu, không tìm thấy người đủ tư cách để lắng nghe, liền nói với thiếu niên đang hôn mê này, dù sao gã cũng đang hôn mê, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nói được, sẽ không giống những thị nữ đó, dùng lời an ủi hời hợt khiến mình ghê tởm.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch dò hỏi: "Trong cốt truyện nguyên bản, Khương Thiếu Anh có cơ duyên gì với Ngụy Thiên Thiên không?"
Hắn suýt quên, Khương Thiếu Anh mới là nam chính của thế giới này, nếu là nam chính, dù sao cũng sẽ có nhiều cơ duyên hơn so với người khác.
"Có." Hệ thống trả lời: "Sau khi Mục Thanh Ninh chết, Khương Thiếu Anh du lịch tứ phương, có gặp Ngụy Thiên Thiên một lần."
"Như thế nào?"
"Chẳng ra gì." Hệ thống thở dài: "Đừng quên, thân phận của Ngụy Thiên Thiên là thê tử của Ngọc Thiên Lưu, có thù không đội trời chung với Khương Thiếu Anh, Khương Thiếu Anh cực kỳ chán ghét thống hận Ngọc Thiên Lưu, cũng không hề có hảo cảm với Ngụy Thiên Thiên.
"Chính là Ngụy Thiên Thiên không có ác cảm quá lớn đối với Khương Thiếu Anh."
"Đúng là không có, ngược lại, Ngụy Thiên Thiên cực kỳ thưởng thức Khương Thiếu Anh." Hệ thống nói: "Bởi vì nàng là người bị nhốt trong lồng chim, cho nên, đối với nhân vật tự do khiêu thoát, tiêu sái vô thiên như Khương Thiếu Anh cực kỳ hâm mộ, tiến đến tâm sinh yêu thích."
"Kết cục của Ngụy Thiên Thiên là gì?"
"Buồn bực mà chết." Hệ thống trả lời.
Lúc này, nhất định không phải kết cục giống như lần trước.