Ly hôn biến thành kết hôn, đôi mắt hạnh trong suốt của Thời Hi Nhiễm chợt lóe, thần sắc trên khuôn mặt trở nên nghiêm túc, cầm lấy biểu mẫu trước mặt cần ký đọc kỹ, phía trên bảng màu đen thêm đậm phông chữ: Giấy đăng ký kết hôn.
Dùng sức hít sâu vài lần, Thời Hi Nhiễm chú ý tới thời gian bên dưới, ngày 20 tháng 5 năm 2016, đây là ngày nàng và Cố Khinh Vãn đăng ký kết hôn.
Chẳng lẽ tai nạn xe cộ kia không phải là giả, mà nàng...!Trọng sinh?
Trở về 4 năm trước.
Thời Hi Nhiễm ngốc lăng ngồi trên ghế hòa hoãn một hồi lâu, tất cả chung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, bên tai truyền đến tiếng Cố Khinh Vãn nghi hoặc.
"Làm sao vậy?"
Cố Khinh Vãn ký tên xong, hơn nữa còn in dấu tay lên trên, nhất thời có loại cảm giác như trút được gánh nặng, quay đầu lại thấy Thời Hi Nhiễm thất thần, ánh mắt mê ly, thậm chí trong đáy mắt Thời Hi Nhiễm còn nhìn thấy kháng cự.
Chợt có một tia hoảng hốt.
Xác định mình trọng sinh về bốn năm trước, Thời Hi Nhiễm lúc này lạnh mặt, ném bút trong tay: "Này hôn nhân, ta không kết.
"
Biết rõ điều sẽ phát sinh trong tương lai, nàng không có lý do gì để đáp ứng kết hôn.
Kiếp trước nàng ngây thơ cho rằng, cho dù Cố Khinh Vãn là một tảng đá vừa lạnh vừa ngoan cố, nàng cũng có thể che nóng Cố Khinh Vãn, nhưng sự thật chứng minh nàng không làm được.
Cố Khinh Vãn cự tuyệt nàng tới gần, cũng không cần đến sự quan tâm của nàng.
Cố Khinh Vãn tâm lộp bộp nhảy dựng, lập tức trố mắt, tựa hồ có thứ gì đó đang lệch khỏi quỹ đạo, nhanh chóng trượt đi cô thế nào cũng không bắt được, trong con ngươi sạch sẽ hiện lên một tia bối rối, nghiêng người ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, trước ký tên, đừng ảnh hưởng đến người phía sau.
"
Trước mắt lại hiện ra cảnh tượng tối hôm qua mơ thấy, lực đạo hai tay Cố Khinh Vãn tăng thêm vài phần, bất tri bất giác sau lưng ướt đẫm một mảnh, áo sơ mi trắng mỏng manh kề sát da thịt, không phân biệt được là trong đại sảnh quá nóng, hay là cô đang sợ hãi.
"Cô..."
Cái ôm bất ngờ không kịp đề phòng khiến Thời Hi Nhiễm kinh ngạc không thôi, thân thể mềm mại của Cố Khinh Vãn kề sát vào nàng, chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Cố Khinh Vãn.
Hô hấp ấm áp phun lên tai nàng, lãnh hương từ trên người Cố Khinh Vãn bao bọc cả người nàng, tiếp xúc thân mật như vậy kiếp trước chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiện tại lại...
Thời Hi Nhiễm hai má không tự chủ được bắt đầu nóng lên, ngay cả vành tai cũng nhuộm thành màu hồng nhạt, yết hầu khô khốc, thò đầu lưỡi ra liếm liếm cánh môi mình, đè nén tâm viên ý mã trong lòng, hai tay đỡ bả vai Cố Khinh Vãn đẩy cô rời đi, thật vất vả mới tìm về lý trí: "Cô đừng như vậy, chúng ta đều nói tốt..." Ly hôn.
"Tóm lại hôm nay tôi sẽ không ký tên."
Thời Hi Nhiễm thái độ kiên quyết, đẩy biểu mẫu và bút ký trước mặt ra, nói xong liền định rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy cổ tay bị Cố Khinh Vãn nắm lấy, "Thời Hi Nhiễm, em đừng cáu kỉnh, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói sau, được không? "
Trong ấn tượng chỉ sợ là lần đầu tiên Cố Khinh Vãn thỏa hiệp trước mặt nàng, khóe miệng Thời Hi Nhiễm lộ ra nụ cười chua xót, dùng sức dãy Cố Khinh Vãn ra, gằn từng chữ nói: "Tôi không có cáu kỉnh.
"
Cuối cùng hai người giằng co không dứt, nhân viên công tác trong lòng nghẹn hỏa, nhưng Cố Khinh Vãn thân phận đặc thù, nàng không dám đem phẫn nộ biểu hiện trên mặt, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Cố tổng, thật xin lỗi, nếu Thời tiểu thư không muốn ký tên, chúng tôi không thể đóng dấu trên giấy tờ, hôn nhân của hai người cũng sẽ xem là vô hiệu.
Thỉnh các ngươi thương lượng xong hãy trở lại, ngài xem phía sau còn có rất nhiều tình lữ đang xếp hàng, có thể hay không..."
"Nàng nói rất đúng, chúng ta không nên chậm trễ công tác của người ta."
Thời Hi Nhiễm nhân cơ hội lấy kính râm trong túi ra đeo, chạy.
Chờ Cố Khinh Vãn đuổi theo đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Thời Hi Nhiễm, cục dân chính người đến người đi, cô đứng ở cửa lại cảm thấy không biết làm sao, lông mày hơi nhíu lại trên mặt mang theo mệt mỏi, tựa hồ cả đêm không ngủ ngon.
Cùng lúc đó, phòng đăng ký bên trái cửa đại sảnh, Thời Hi Nhiễm chống hai tay lên mặt bàn, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc đồng hồ Thiên Toa mới ra mắt gần đây, dây đeo da thật màu đỏ tinh tế, làm nổi bật da thịt trắng nõn như tuyết của nàng.
Thông qua một cửa sổ thủy tinh nho nhỏ nhìn Cố Khinh Vãn cách đó không xa, hôm nay các nàng lãnh chứng, Cố Khinh Vãn ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi trắng mặc âu phục màu đen, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen 6 cm.
Từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Cố Khinh Vãn, cô lớn lên thật mỹ, đôi mắt như thu thủy thỉnh thoảng lộ ra vài phần thờ ơ, giống như thế gian này không có gì có thể lọt vào mắt cô, cao lãnh tự giữ.
Ý thức được Cố Khinh Vãn đang gọi điện thoại, Thời Hi Nhiễm luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi ra đặt chế độ im lặng.
Đột nhiên trọng sinh trở về, đầu óc nàng rất loạn chỉ muốn chạy trốn.
"Tôi lập tức trở về công ty." Cố Khinh Vãn nhận được điện thoại của thư ký, trong lòng như linh tê quay đầu nhìn về phía cửa sổ đăng ký bên trái, ánh mắt dừng lại hai giây liền dời tầm mắt, đi xuống bậc thang.
【 Tôi có việc phải đi công ty, em có thể về Thời gia trước, buổi tối tôi đi tiếp em.
】
Hiện tại tháng năm, Cố Khinh Vãn về nước tiếp nhận công ty gia tộc mới nửa tháng, nếu nhớ không lầm cô hẳn là đang nói về một hợp tác rất quan trọng, kiếp trước các nàng cũng vừa mới lãnh chứng xong, Cố Khinh Vãn liền lái xe đến công ty, để nàng lại một mình ở cục dân chính.
Nắm chặt di động, xác định Cố Khinh Vãn lái xe rời đi, Thời Hi Nhiễm mới đi ra khỏi cửa cục dân chính, phía trên bậc thang có hai mỹ nữ tay trong tay rất hạnh phúc, cầm giấy hôn thú chụp ảnh ở cửa, một màn này làm tâm nàng đau đớn.
Thật tốt, trọng sinh trở về các nàng không có kết hôn.
Chuyện kia hai năm sau, nàng nhất định nghĩ cách ngăn cản.
Cũng thật có thể như nàng mong muốn sao?
Đi đến bậc thang cuối cùng, di động Thời Hi Nhiễm vang lên, trên màn hình ghi chú hai chữ 'Gia Gia', chốc lát cả người nàng dường như là bị điểm huyệt tại chỗ, thẳng đến lần thứ hai tiếng chuông vang lên, nàng mới nhận điện thoại, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: "Gia gia?"
Đôi mắt sáng ngời hiện lên hận ý.
Nửa giờ sau, Thời Hi Nhiễm trở lại Thời gia.
Trong viện, hoa mẫu đơn màu tím nở hừng hực khí thế, trong không khí tràn ngập một cổ nồng đậm mùi hoa, Thời Hi Nhiễm mày hơi nhíu, nàng không quá thích vẻ tráng lệ huy hoàng của hoa mẫu đơn.
"Đã trở lại, Gia gia đang ở phòng khách chờ con, nhị thúc đi công tác mang về tới cherry đặc biệt, nhị thẩm liền bưng tới cho con."
Thời Hi Nhiễm ở cửa ra vào thay giày, nữ nhân trung niên tươi cười, nhiệt tình nghênh đón, ngũ quan dùng tiền bảo dưỡng thoạt nhìn rất trẻ tuổi.
Hà Hạ, vợ của nhị thúc Cảnh Phàm, chỉ nhận tiền không nhận người.
Thời Hi Nhiễm ngoài cười nhưng trong lòng không cười kéo khóe miệng, thay dép, khom lưng đặt giày cao gót vào tủ giày, làm bộ không nhìn ra hư tình giả ý của Hà Hạ.
Cất bước đi vào phòng khách, lão gia tử mặc thái cực phục thêu tơ lụa thật, hai tay chống quải trượng, thế sự xoay vần nên trên mặt không có nghiêm khắc như trước, khóe miệng gợi lên nụ cười làm cho hắn thoạt nhìn thêm vài phần hòa ái dễ gần.
Nhưng Thời Hi Nhiễm rất rõ ràng, đây chẳng qua đều là giả dối.
"Con cùng Khinh Vãn kết hôn đương nhiên phải ở nhà đối phương, buổi sáng nhị thẩm đã sửa sang lại quần áo trong phòng của con, ăn cơm trưa xong liền bảo tài xế đưa đến Cố gia."
Thời Lương Hoài thấm thía dặn dò Thời Hi Nhiễm, hận không thể đem tất cả những điều cần chú ý nói cho nàng biết, nghĩ đến công việc của nàng, thần sắc nghiêm túc cảnh cáo, "Con một hai phải ở trong giới giải trí phức tạp, Cố gia không phản đối, chúng ta cũng không có ý kiến, nhưng con thời thời khắc khắc cũng phải nhớ kỹ mình đã kết hôn, nói chuyện làm việc đều phải có chừng mực..."
Thời Hi Nhiễm ngồi trên sô pha mềm mại, thoải mái mà lột vỏ quýt, nghe lão gia tử lẩm bẩm, không nhịn được cười ra tiếng, tốt bụng nhắc nhở: "Ai nói tôi cùng Cố Khinh Vãn lãnh chứng? "
Hà Hạ bưng cherry rửa sạch từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe được lời của Thời Hi Nhiễm, đĩa gốm sứ rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy, từng trái cherry đỏ tươi đầy đặn rơi khắp đất.
Nàng làm sao có thời gian nhặt cherry trên đất, nụ cười trên mặt biến mất, sải bước vọt tới trước mặt Thời Hi Nhiễm, một đường tới giẫm lên cherry, trên nền gạch sàn trắng nở rộ từng đóa hoa màu đỏ như máu.
"Hôm nay các ngươi không phải là lãnh chứng sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Thời Hi Nhiễm ngươi nói rõ ràng với ta, chẳng lẽ ngươi quên mất mình còn có một người mẹ bị bệnh? "Hà Hạ lộ ra khuôn mặt chua chua khắc nghiệt, từng bước áp sát uy hiếp Thời Hi Nhiễm, thậm chí còn lật túi nàng đặt trên bàn trà.
Thời Lương Hoài trầm mặt, quải trượng đập mạnh vào gạch sàn nhà, nghiêm thanh lệ sắc: "Thời Hi Nhiễm, ta muốn một lời giải thích."
Thời Hi Nhiễm cúi đầu trầm mặc không nói, động tác không nhanh không chậm tiếp tục lột vỏ quýt, thẳng đến khi lột hết toàn bộ quả quýt, vỏ quýt ném vào thùng rác, mới ngửa đầu nhìn Hà Hạ trước mặt, trào phúng lên tiếng: "Cố gia..." Nhưng lời nàng còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt đứt.
"Hôm nay là ta sai, công ty tạm thời có việc."
_01/06/2022_.