Tác giả: Sở Manh
Edit: Delphinium - Chi Thúy Tước
----------
Cung Sở Vương, Thanh Loan Cung.
Bày trí của tòa cung điện này là xa xỉ nhất trong cung, mỗi sự mỗi vật đều trân quý vô cùng.
Đương kim Sở Vương tôn trọng đơn giản, mà Thái Hậu lại yêu thích xa hoa lãng phí.
Từ Tú Tuệ ôm một mèo Ba Tư lông trắng mắt uyên ương, chậm rãi vuốt ve.
Bà tuổi cũng không ít nữa nhưng vẫn là một mỹ nhân như trước, từ gương mặt vẫn có thể nhìn thấy tuyệt thế mỹ mạo sủng quan lục cung lúc trước.
Thu Hà đi đến, "Nương nương, bệ hạ tới."
Từ Tú Tuệ nghe được hai chữ "Bệ hạ", nhăn mày lại, "Hắn tới nơi này của ai gia làm cái gì?"
Bà không muốn thấy đứa con trai này của mình, ngoại trừ chán ghét, còn có một tia sợ hãi mà chính bà không muốn thừa nhận.
Một mẫu thân mà lại sợ hãi nhi tử của mình.
Khi hai người nói chuyện, Sở Vân Trạch đã đi đến.
Từ Tú Tuệ thấy Sở Vân Trạch, trên mặt treo nụ cười giả, "Bệ hạ tới rồi."
Thu Hà quỳ gối trên mặt đất, "Tham kiến bệ hạ."
Sở Vân Trạch nhìn thoáng qua con mèo trong lòng ngực Từ Tú Tuệ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Mẫu thân này của mình, đối với một con mèo còn tốt hơn nhiều so với hắn.
Hắn nhàn nhạt mà nói: "Cô không thể tới sao?"
"Trong Sở quốc này đều là lãnh thổ của bệ hạ, bệ hạ muốn đi nơi nào đều có thể." Từ Tú Tuệ sờ soạng lớp lông mềm mại của con mèo trong lòng ngực, mèo Ba Tư nhu mì mà meo một tiếng.
Sở Vân Trạch chắp tay ở sau người, biểu cảm căng ngạo, "Mẫu hậu có biết, ý đồ hôm nay Cô đến không?"
Từ Tú Tuệ thuận miệng nói: "Ai gia không phải thần tiên, sao có thể biết được ý đồ hôm nay bệ hạ đến chứ."
Sở Vân Trạch lấy ra một viên Linh Hư Hoàn, "Mẫu hậu nhìn xem, đây là cái gì?"
"Này không phải Linh Hư Hoàn ai gia ban cho Bạch Đàn Khinh sao?" Từ Tú Tuệ nhìn thấy Linh Hư Hoàn, trên tay căng thẳng, cào đau mèo trong ngực.
Mèo Ba Tư kêu thảm thiết một tiếng, tránh thoát cái ôm của bà, bỏ chạy.
Thu Hà hoảng sợ, hận không thể chạy trốn giống như súc sinh kia, nhưng nàng lại không dám động, chỉ có thể đứng ở tại chỗ, thân thể run rẩy.
"Ngươi cầm lấy." Sở Vân Trạch đem viên Linh Hư Hoàn này đưa cho Thu Hà.
Thu Hà cầm viên Linh Hư Hoàn, thân thể run đến lợi hại.
Sở Vân Trạch nói với Từ Tú Tuệ: "Mẫu hậu thấy thứ này, vì sao lại kinh hoảng như thế?"
Từ Tú Tuệ gượng cười nói: "Ai gia chỗ nào kinh hoảng, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn thôi.
Linh Hư Hoàn này là vật ai gia ban cho Bạch Đàn Khinh, vì sao lại xuất hiện trong tay bệ hạ?"
"Cô nghe người ta nói, Linh Hư Hoàn này có thể an cùng phế phủ, thông kinh thông suốt, thật sự là thứ tốt.
Bạch Đàn Khinh chẳng qua chỉ là một thường dân, dùng thứ này thì rất tiếc, không bằng để mẫu hậu hoặc là Giang Lăng Vương dùng thì thế nào?" Sở Vân Trạch cười, nhưng mà nụ cười lại tràn ngập tàn nhẫn chi ý.
Từ Tú Tuệ chỉ vào Sở Vân Trạch nói: "Ngươi......!lòng ngươi thật độc ác!"
Sở Vân Trạch ra vẻ kinh ngạc nói: "Cô độc ác chỗ nào, chẳng qua là suy nghĩ cho thân thể mẫu hậu cùng Giang Lăng Vương thôi."
Từ Tú Tuệ trầm hạ mặt, không giả vờ nữa, "Ngươi biết rồi."
"Đúng vậy, Cô đã biết." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Cô mới phải nói, mẫu hậu, tâm người thật độc ác!"
Từ Tú Tuệ trầm giọng nói: "Ngươi vừa không nguyện cưới Hậu, cũng không muốn nạp phi, một lòng đều đặt trên người Bạch Đàn Khinh, cứ thế mãi thì đế vị này của ngươi có thể ngồi tốt sao? Ai gia làm hết thảy cũng là vì ngươi thôi."
"Vì ta?" Sắc mặt Sở Vân Trạch hiện vẻ giận dữ, bóp lấy cổ Từ Tú Tuệ, "Ngươi đây là vì ta sao? Ngươi là vì chính ngươi, vì vinh hoa phú quý của ngươi.
Ngươi muốn ta cưới vợ chính là vì muốn ta sinh một đứa con, ta có con rồi, về sau nó đăng cơ thì ngươi chính là Thái Hoàng Thái Hậu."
Khuôn mặt vẫn còn phong vận của Từ Tú Tuệ bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, "Giết......!giết người......"
Thu Hà hoảng sợ đến cực điểm, liên tục dập đầu, "Bệ hạ, cầu xin ngài tha cho nương nương một mạng!"
Sở Vân Trạch buông lỏng tay ra, "Cô không muốn giết ngươi, chẳng qua là dọa ngươi một chút thôi."
Từ Tú Tuệ thân thể uể oải trên mặt đất, như là một đoá điêu tàn.
Bà thở hổn hển, bộ dáng kinh hồn chưa định, vết bóp hằn đỏ trên làn da trắng nõn có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Sở Vân Trạch nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Từ Tú Tuệ, "Người đoán xem, Cô sẽ đối với người như thế nào?"
Dung nhan tuấn mỹ của Sở Vân Trạch trong mắt Từ Tú Tuệ, quả thực như ác quỷ đáng sợ.
Giọng bà the thé nói: "Ta là mẫu hậu của ngươi!"
"Yên tâm, Cô sẽ không giết ngươi.
Giết ngươi thì lại quá tiện cho ngươi rồi.
Thống khổ y từng chịu đựng, Cô phải cho ngươi nhận lấy từng cái." Sở Vân Trạch nhìn về phía Thu Hà, ánh mắt lãnh lệ, "Từ hôm nay trở đi, Từ Tú Tuệ cấm túc trong cung Thanh Loan, không được ra ngoài.
Cô mỗi ngày sẽ phái ngươi đưa Linh Hư Hoàn tới, ngươi hầu hạ Từ Tú Tuệ ăn, nếu Từ Tú Tuệ không ăn, thì tới ngươi ăn."
Thu Hà là cung nữ được sủng ái nhất bên người Từ Tú Tuệ, không biết thay Từ Tú Tuệ làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn rồi.
Linh Hư Hoàn này, cũng có bút tích của nàng.
Nàng giờ phút này ở trong mắt của Sở Vân Trạch, thân thể run rẩy y như chim cút.
"Chẳng lẽ giữa ngươi và ta không có một chút tình mẫu tử sao?" Từ Tú Tuệ bi thanh nói.
"Tình mẫu tử?" Biểu cảm của Sở Vân Trạch dường như nghe xong một câu chuyện cười, "Mẫu từ tử hiếu, mẫu từ tử mới hiếu.
Nếu mẫu thân tâm địa rắn rết, nhi tử cần gì phải hiếu thuận."
Nói xong, hắn liền đi ra cung Thanh Loan Cung.
Chút tình mẫu tử không quan trọng này, chung quy là đoạn tuyệt.
Sở Vân Trạch vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ đó chính là Từ Tú Tuệ hình như chưa từng nghĩ tới, bà vì cái gì có thể cẩm y ngọc thực, cuộc sống vô ưu.
Lúc trước Sở Vân Thâm bức vua thoái vị thất bại, nếu không phải hắn ra tay, chỉ sợ Sở Vân Thâm cùng Từ Tú Tuệ sớm đã chết.
Nhưng Từ Tú Tuệ một chút đều không cảm kích hắn, ngược lại oán hận hắn làm bà cùng Sở Vân Thâm mẫu tử chia lìa.
Đồng thời trong sự oán hận, bà lại hưởng thụ phong quang mà thân phận Thái Hậu mang đến.
Trên thế giới, sao lại có người ngu xuẩn như thế? Mà người ngu xuẩn như vậy, lại là mẫu hậu của hắn.
Hắn không ngại dưỡng Từ Tú Tuệ, xem như mang ơn bà sinh ra.
Nhưng mà hắn không cách nào chịu được bà ra tay với Bạch Đàn Khinh, thậm chí muốn lấy tính mạng của Bạch Đàn Khinh.
Trên đời này bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn Bạch Đàn Khinh, kể cả hắn cũng không được.
......!
Thời điểm Bạch Đàn Khinh tỉnh lại lần nữa, Thanh Bình đã từ trong cung đã trở lại.
Thanh Bình ngồi ở trên giường, biểu cảm chuyên chú, đang ở thêu một cái khăn tay.
Trên khăn tay là hình vẽ hoa mai, mà hoa mai đúng là loại hoa Bạch Đàn Khinh thích nhất.
Bạch Đàn Khinh ngồi dậy, hỏi: "Ta bảo ngươi vào cung, bệ hạ có nói với ngươi điều gì không?"
Thanh Bình buông kim chỉ trong tay, nói: "Bệ hạ muốn ta thăm hỏi người một tiếng."
"Như vậy à." Bạch Đàn Khinh như suy tư gì đó nói.
Thanh Bình thấy biểu cảm Bạch Đàn Khinh, hỏi: "Thiếu gia làm sao vậy?"
Bạch Đàn Khinh nhẹ cười nói: "Không có gì."
Y phủ thêm áo ngoài, xuống giường.
Thanh Bình vội vàng đi đến bên người Bạch Đàn Khinh, đỡ y, "Thiếu gia muốn làm cái gì?"
Bạch Đàn Khinh vỗ vỗ tay Thanh Bình, "Ta muốn viết thư, không cần đỡ ta, ta không yếu đến mức đó."
Y đi đến cạnh án thư, ngồi xuống, cầm lấy bút.
Bút làm từ ống tre, vô cùng lịch sự tao nhã.
Thanh Bình cầm lấy khối mực, bắt đầu mài mực.
Bạch Đàn Khinh chờ Thanh Bình mài xong mực dùng bút lông chấm chấm mực, viết phong thư.
Phong thư này là viết cho Cao Hạc Hiên, trong thư chỉ nói y thân thể không khỏe, hy vọng Cao Hạc Hiên tới trị liệu cho y.
Cao Hạc Hiên y kiếm song tuyệt, là sư phụ của nhị ca Bạch Tàn Dương, sau lại được y giới thiệu cho Sở Vân Trạch, làm sư phụ của Sở Vân Trạch.
Cho nên nhị ca y cùng Sở Vân Trạch coi như là sư huynh đệ.
Mà y cùng Cao Hạc Hiên còn là một đôi huynh đệ kết nghĩa.
Nếu tính như vậy, nhị ca y cùng Sở Vân Trạch đều thấp hơn y một bậc.
Nhưng Cao Hạc Hiên là người giang hồ, không câu nệ mấy tiểu tiết đó.
Y viết xong thư, nói với Thanh Bình: "Tới lúc uống thuốc rồi, ngươi đi xem thuốc sắc xong chưa."
Thanh Bình lãnh mệnh, đi ra ngoài.
Đợi sau khi Thanh Bình rời đi, Bạch Đàn Khinh từ rương dưới giường lôi ra một cái còi trúc, tiếp theo đẩy cửa sổ.
Sau khi y thổi cái còi trúc, một lát sau, một con bồ câu liền bay tới đây rồi dừng ở trên song cửa sổ.
Y bỏ thư vào trong ống gỗ trên chân bồ câu, sau đó sờ sờ mớ lông chim trắng tinh của nó.
Bồ câu vỗ vỗ cánh, bay đi.
"Sao lại mở cửa sổ ra, không sợ cảm lạnh hả?"
Theo thanh âm ôn hòa vang lên, một nam tử trẻ tuổi đi vào trong phòng.
Hắn không chỉ có dung mạo tuấn mỹ vô trù, khí chất càng như chi lan ngọc thụ, thanh quý vô cùng.
Bạch Đàn Khinh quay đầu, nhìn thấy người này liền lộ ra một nụ cười tươi.
Y gọi: "Đại ca!"
Bạch Trọng Lộ đi qua đóng cửa sổ lại, sau đó sờ sờ đầu Bạch Đàn Khinh, "Tiểu đệ."
Hắn là đại ca của Bạch Đàn Khinh, khi bé đã có danh thần đồng, lúc thiếu niên viết thơ cũng dùng giấy quý Đan Dương, hiện giờ là tiến sĩ Sở quốc, nói một câu "Học phú ngũ xa, tài cao bát đẩu" cũng không quá.
*Học phú ngũ xa, tài cao bát đẩu: nôm na là kiến thức rộng rãi, tài trí hơn người.
Bạch Đàn Khinh hỏi: "Đại ca sao hôm nay cũng tới thăm đệ?"
Bạch Trọng Lộ hỏi ngược lại: "Cũng? Ngoại trừ ta, còn có ai."
Bạch Đàn Khinh đáp: "Nhị ca cùng phụ thân mới vừa đi thôi."
"Trong lòng ta lo lắng cho đệ nên lập tức đến thăm." Bạch Trọng Lộ kỳ thật là trong lòng bất an cho nên mới tới gặp Bạch Đàn Khinh.
Nhìn Bạch Đàn Khinh bình yên vô sự, hắn mới yên tâm.
Đôi mắt Bạch Đàn Khinh sáng lấp lánh nhìn Bạch Trọng Lộ, "Đại ca còn nhớ rõ chuyện đáp ứng với đệ không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, về chuyện của đệ, ta một chuyện cũng sẽ không quên." Bạch Trọng Lộ nhẹ cười, "Mấy cuốn sách đệ muốn ta đã sưu tập rồi, lát nữa hạ nhân sẽ đưa đến phòng đệ."
Bạch Đàn Khinh vui sướng mà nói: "Cảm ơn đại ca!"
Y ở trong phòng mỗi ngày đều đọc sách, rất nhiều sách đã được y xem vài lần, rất muốn có sách mới, nghĩ đến lại có sách để xem lập tức vui lên.
"Đối với ta không cần phải nói cảm ơn.
Ta là ca ca đệ, vì đệ làm chuyện gì cũng là hiển nhiên." Bạch Trọng Lộ nhịn không được sờ soạng một chút đầu tóc của Bạch Đàn Khinh, tóc Bạch Đàn Khinh đen như lông quạ, đã mỏng lại còn mềm.
Lúc hắn vuốt ve đầu tóc Bạch Đàn Khinh, cảm giác như đang vuốt ve một con chim non.
Bạch Đàn Khinh nhào vào trong lòng ngực Bạch Trọng Lộ, "Đại ca đối với đệ tốt nhất."
Bạch Trọng Lộ ôm lấy Bạch Đàn Khinh, cảm giác trong dáng người trong lòng ngực thật nhỏ bé, "Quá gầy rồi, phải ăn nhiều một chút."
"Đệ sẽ ăn." Bạch Đàn Khinh mỗi lần ăn cơm, đều nỗ lực cưỡng bách chính mình ăn nhiều một chút, nhưng y bởi vì thường bị bệnh nên ăn uống không mấy tốt.
Bạch Trọng Lộ ôn thanh nói: "Đại ca đi đây, không quấy rầy đệ nghỉ ngơi nữa."
Bạch Đàn Khinh thấy Bạch Trọng Lộ phải đi, biểu cảm kém đi.
Bạch Trọng Lộ an ủi nói: "Chờ đệ hết bệnh rồi, đệ muốn đi nơi nào, đại ca đều đi với đệ."
Hắn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng biết, bệnh của Bạch Đàn Khinh rất khó khỏi hẳn.
Nghĩ đến đây, hắn liền không khỏi đau lòng.
Tiểu đệ hắn là người tốt như vậy, trời cao vì sao phải khiến y ốm đau quấn thân? Có đôi khi, hắn hận không thể dùng thân thay thế.
"Đại ca đi thong thả." Bạch Đàn Khinh thấp giọng nói.
Bạch Trọng Lộ đi vài bước, quay đầu lại nhìn một cái Bạch Đàn Khinh mới ra phòng..