Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu Nhanh


Edit: Thanh Thanh, Tiểu Kê
Beta: Doris, Nguyệt Hạ.

_______________________
Không cần đoán, người đàn ông mà có thể ở chỗ này đi lại tự nhiên thì ngoài Cố Càn còn có thể là ai.

Chu Nặc ở trong lòng mắng "thằng chó" Cố Càn, mẹ nó, không biết người dọa người hù chết người sao? Còn nữa anh ta là thuộc họ mèo sao, đi đường mà một chút tiếng động cũng không có.

Mặc kệ trong lòng tức giận như thế nào, trên mặt Chu Nặc lại nở một nụ cười, cô chuẩn bị mở miệng thì nghe được tiếng nói mang theo lạnh lẽo của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: "Hôm nay cô đi nhà kính trồng hoa?"
Khẩu khí chất vấn này làm Chu Nặc có chút khó chịu, nếu không cho đi thì anh nói trước một câu thì chết à, hiện tại chạy đến tính cái gì, tính sổ à? Chu Nặc hừ lạnh một tiếng trong lòng, thằng chó này cố ý phải không, người bình thường nhìn thấy nhà kính trồng hoa ai mà chả muốn vào xem, đây là cố ý đào hố cho cô nhảy mà.

Chu Nặc trong lòng chửi lại oán nhưng trên mặt lại là một bộ dáng sợ hãi: "Anh Cố, em không thể vào nhà kính trồng hoa sao, em chỉ muốn vào xem, không có ý gì khác." Nói xong đúng lúc lộ ra phía mặt bên phải với anh, trong sách có nói qua về nhân vật phản diện, góc độ này của cô giống nữ chính nhất.

Chu Nặc lặng lẽ dùng dư ánh mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh, liếc phát thấy ngay hẳn là hơn 1m85, không biết có phải vì là con lai hay không mà ngũ quan rất sắc sảo.

Chu Nặc ở trong giới thấy nhiều trai đẹp mỹ nữ cũng không khỏi thầm cảm thán một tiếng trong lòng, người này lớn lên thật là đẹp mắt.

Sau đó nhanh chóng thấy cũng đúng, dẫu sao tác giả là mẹ ruột cơ mà, dưới ngòi của tác giả này ngay cả nhân vật quần chúng cũng không xấu nói gì đến nam phụ.

Lông mày Cố Càn nhăn chặt nhanh chóng dãn ra, giọng điệu vẫn làm cho người ta có cảm giác khoảng cách: "Không có, cô có thể đi, nhưng lần sau trước khi đi thì nói qua với thợ hoa trước một cái."
"Em biết rồi." Chu Nặc trước mặt thì ngoan ngoãn đồng ý còn trong lòng thì sớm đã không nhịn được mà trợn mắt há mồm, ha ha, về sau nhá có mời bà đây cũng không thèm đi.

Có lẽ thấy Chu Nặc ngoan ngoãn khiến người đàn ông vừa lòng, giọng nói lần này trở nên ôn hòa không ít: "Biết tôi lần này tới tìm cô là vì cái gì không?"
Chu Nặc nhanh lẹ lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại rũ mắt nhìn xuống mũi chân mình, e dè nói: "Anh Cố, chuyện lần trước em biết sai rồi, về sau em sẽ không như vậy nữa."
Cố Càn thấy bộ dáng cô hệt như một cô vợ nhỏ bị khinh bỉ thì có chút không vui: "Chu Nặc, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Chu Nặc nghe vậy ngẩng đầu chậm rãi đối diện ánh mắt của anh, trong ánh mắt của anh mang theo một chút không kiên nhẫn: "Lúc đó cô sao lại xuất hiện ở bể bơi và bây giờ vì sao cô lại đứng ở chỗ này, tôi nghĩ không ai hiểu rõ hơn nhà họ Chu các cô đâu nhỉ? Thế nên, chúng ta chỉ là cô cầu tôi muốn thôi, nhớ kỹ thân phận của cô vào, cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
Chậc chậc chậc, nhìn xem, đây đúng là cặn bã rõ ràng, cặn bã rành mạch, chẳng trách về sau vận mệnh của anh ta được ấn định là độc thân cả đời.

Cố Càn thấy cô không nói lời nào, nhớ tới ánh mắt ngày xưa cô nhìn mình cùng chuyện lần trước, ngữ khí tức khắc lại lạnh xuống: "Ý của tôi, cô hiểu chứ?"
Chu Nặc nhận thấy được trong giọng nói của anh chứa đựng sự không kiên nhẫn, vội vàng gật gật đầu: "Anh Cố, em biết rồi, chuyện lần trước, sau này sẽ không xảy ra nữa."
Ánh mắt Cố Càn dò xét ở trên mặt cô, tựa như tìm tòi nghiên cứu trong lời nói của cô là thật hay giả, sau đó lại cười nhạo một tiếng, phí tâm tư để làm gì chứ, nếu có lần sau trực tiếp đuổi đi không phải là được rồi sao.

Mắt thấy Cố Càn muốn xoay người rời đi, Chu Nặc vội vàng gọi anh lại: "Anh Cố, em mỗi ngày đều ở nhà rất nhàm chán, cho nên muốn tìm việc để làm."
Cố Càn nhíu mày, tựa hồ hiểu được nguyên do vì sao vừa rồi cô lại ngoan ngoãn như vậy, anh gật đầu tùy ý hỏi: "Vậy cô muốn làm gì?"
Chu Nặc có chút ngượng ngùng cười cười: "Mấy ngày nay xem TV, đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú đóng phim cho nên em muốn thử xem, có thể chứ, anh Cố?"
Cố Càn không để ý lắm gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ bảo Cao Hàng."
"Cảm ơn anh Cố." Giọng nói Chu Nặc mang theo sự vui mừng mà chính cô cũng không nhận thấy được, Cố Càn quay đầu lại nhìn cô một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình.

Hy vọng cô lần này thật sự hiểu rõ ý của anh, bằng không tâm tư lúc trước của anh đều uổng phí.

Cái bẫy lần trước nhà họ Chu làm anh chẳng qua cũng là thuận nước đẩy thuyền, nhiều năm như vậy, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào, trong nhà thậm chí đều bắt đầu hoài nghi xu hướng giới tính của anh, cho nên ở trong yến hội đó anh mới thuận thế mắc bẫy của nhà họ Chu, ngoài ý muốn chính là Chu Nặc vậy mà có vài phần giống Vân Niệm.

Việc này đối với Cố Càn cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn, quả nhiên mọi người càng tin rằng anh mấy năm nay không gần nữ sắc nguyên nhân là bởi vì Vân Niệm.

Sau khi Cố Càn rời đi, Chu Nặc mới nhận ra mình đang mặc váy ngủ, còn may đây là bộ quần áo có kiểu dáng bảo thủ, cũng chưa cho đôi mắt của thứ đàn ông chó má kia có cơ hội chấm mút.

Nguyên chủ từ khi dọn đến căn biệt thự này đến nay đều phân phòng ngủ với Cố Càn, trước đó nguyên chủ còn thấy cảm động vì Cố Càn quý trọng mình, ha há, không nghĩ tới đây tên đàn ông chó má Cố Càn này chẳng qua là đang thủ thân như ngọc là vì nữ chính mà thôi.

Nhưng như vậy lại tiện nghi cho Chu Nặc, về sau chỉ cần tận chức trách bày sườn mặt của mình có chút giống nữ chính cho Cố Càn xem là có thể đạt được tài nguyên mình muốn, nghĩ như vậy, kỳ thật rất có lời.


Một đêm mộng đẹp, lúc Chu Nặc rời giường Cố Càn đã rời đi.

Thím Lưu chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây, cô hơi hơi nhíu mày: "Thím Lưu, về sau buổi sáng cháu muốn ăn cháo."
Thím Lưu có chút ngây ngốc: "Cố tiên sinh thích ăn kiểu Tây, cô trước kia không phải cũng vậy sao?"
Ánh mắt Chu Nặc lạnh xuống, ngữ khí cũng mang theo lạnh lẽo: "Thím có thể chuẩn bị hai phần bữa sáng khác nhau, thím Lưu, tuy rằng thím cầm tiền của Điền Hinh nhưng hiện tại chủ của thím là tôi, tôi nói như vậy thím hiểu chứ?"
Thím Lưu không thể tưởng tượng được vốn là một người yếu đuối sau một tuần ngắn ngủi có thể biến thành như vậy, công việc này không chỉ có Cố Càn phát tiền lương cho bà ta, Điền Hinh cũng đưa tiền cho bà ta.

Cho nên công việc này bà ta không thể bỏ, nghĩ đến đây, bà ta vội vàng lấy lòng nhìn về phía Chu Nặc: "Vậy bây giờ tôi đi nấu cháo cho tiểu thư?"
"Không cần, bắt đầu từ ngày mai là được rồi." Ngữ khí Chu Nặc nhàn nhạt, với người toàn thân toát ra khí lạnh vừa rồi như hai người khác nhau.

Thím Lưu cẩn thận nhìn thoáng qua, sau khi xác định cô không phải thật sự tức giận mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, chảnh cái gì mà chảnh, nhưng mà dẫu sao ngoài tiền thiếu gia nuôi ra thì chẳng có cái gì khác, cũng chỉ có thể ở trước mặt những người như bọn họ tỏ chút uy phong thôi.

Thím Lưu không thuận theo, Chu Nặc cũng biết, không phải không nghĩ tới đổi người, chỉ là hiện tại cô còn chưa thoát khỏi nhà họ Chu, cho dù cô đổi thím Lưu thì người mới đó cũng sẽ bị Điền Hinh thu mua, cho nên cô cũng dứt khoát không phí tâm tư vào vấn đề này.

Sau khi ăn xong bữa sáng thì trở về lầu hai bắt đầu luyện tập, nếu đã dự định tiếp tục theo nghề cũ vậy thì phải chuẩn bị cho thật tốt, dù cơ thể này có giá trị nhan sắc rất cao nhưng hình thể lại không bằng trước kia của cô.

Khi nguyên chủ còn nhỏ, lúc mẹ cô ấy vẫn còn đã đưa cô ấy đi học múa cho nên thân thể cũng khá mềm dẻo.


Cố Càn sáng sớm đã đến công ty, tuy rằng kế hoạch thu mua lúc trước đã thành công nhưng au đó còn có việc cần xử lý.

Hơn nữa nhà họ Vân rơi xuống, anh với Kiều Thiếu Ngôn mới vừa tra được một chút manh mối đã bị chặt đứt, anh không xác định được manh mối này có phải người nhà họ Vân tự mình hủy hay không, chẳng lẽ bọn họ không hy vọng anh tìm được bọn họ?
Cao Hàng gõ cánh cửa khép hờ, cung kính nói: "Cố tổng, vừa rồi phu nhân gọi điện báo, bảo ngài buổi tối nhớ trở về nhà chính ăn cơm."
Cố Càn xoa xoa trán, gật đầu với Cao Hàng tỏ vẻ mình đã biết, tính ra thì cũng hơn nửa tháng anh không về rồi.

Cố Càn đột nhiên nhớ tới yêu cầu tối hôm qua của Chu Nặc, gọi người chuẩn bị đi ra ngoài lại: "Chờ đã, Cao Hàng."
"Cố tổng còn có gì phân phó."
"Chu Nặc muốn đóng phim, cậu thay cô ấy sắp xếp đi." Cố Càn nói xong đột nhiên nhớ tới khi cô nói muốn đóng phim là tâm tình nhảy nhót phấn khích lại nói thêm một câu: "Tìm người đáng tin cậy dẫn dắt cô ấy."
Cao Hàng đè nén sự khiếp sợ trong lòng xuống: "Vâng."
Đối với người tên Chu Nặc này Cao Hàng tự nhiên là biết đến, ban đầu cho rằng trải qua chuyện lần trước Cố tổng sẽ cho người trực tiếp đuổi cô ấy đi.

Không nghĩ tới không chỉ không tống cổ đi mà còn sắp xếp cho cô tiến vào giới giải trí, xem ra Cố tổng quả nhiên vẫn rất tình sau nghĩa nặng với Vân Niệm.

Chuyện nhà họ Chu Cố Càn có khả năng không rõ nhưng trợ lý vạn năng Cao Hàng lại biết rất rõ ràng.

Phu nhân Chu gia hiện tại đã từng là ảnh hậu nổi tiếng một thời, em gái cùng cha khác mẹ của Chu Nặc, Chu Mật hiện tại cũng là tiểu hoa đán mới nổi trong giới, cho nên Chu Nặc đây là định đấu với mẹ kế cùng em gái? Nghĩ đến đây Cao Hàng không khỏi lắc đầu, nói thật, anh ta không xem trọng Chu Nặc, chỉ bằng một mình Điền Hinh còn mang theo Chu Mật có thể thành công thượng vị còn xoay chuyển được cả dư luận, Chu Nặc hoàn toàn không phải đối thủ của hai mẹ con kia.

Nhưng mà hiện tại, xem ra Cố tổng đã nguyện ý che chở cô đến mức này rồi.

Danh nghĩa tập đoàn Cố thị có trên các loại ngành sản xuất, công ty điện ảnh tự nhiên cũng có, truyền thông Cố thị cũng coi như là xuất sắc trong giới điện ảnh.

Cao Hàng dựa theo lời Cố Càn phân phó thay Chu Nặc lựa chọn người đại diện kim bài trong công ty, Thẩm Kính Châu.

Đối với việc đột nhiên nhét người vào đây như vậy Thẩm Kính Châu rất không thích, nhưng ngại mặt mũi Cố Càn, anh ta đưa ra yêu cầu muốn gặp người trước, nhìn xem có thích hợp hay không, nếu đúng là một kẻ bất tài không đỡ nổi thì cái danh người đại diện kim bài của anh ta không phải là bỏ đi sao? Đối với yêu cầu của Thẩm Kính Châu, Cao Hàng chuyển lời hết lại toàn bộ cho Cố Càn, ngón tay Cố Càn gõ gõ mặt bàn, cuối cùng nói: "Đây cũng là đương nhiên, cơ hội đã cho cô ta có thể nắm chắc cơ hội này hay không thì xem bản lĩnh của cô ta.

Còn nữa, về sau mấy việc nhỏ như vậy đừng tới quấy rầy tôi."
Tâm tư nhỏ của Cao Hàng bị nhìn thấu, anh ta vội vàng cúi đầu: "Cố tổng, sẽ không có lần sau." Anh ta đúng là mượn chuyện này muốn thử trọng lượng của Chu Nặc ở trong mắt Cố Càn là bao nhiêu, hiện tại có thể thấy ý của Cố Càn rất rõ ràng, anh ta về sau cũng biết nên xử lý những việc có liên quan đến Chu Nặc như thế nào.

Nhận được điện thoại của Cao Hàng, Chu Nặc có chút kinh ngạc, mấy ngày nay cô cũng bắt đầu luyện tập, tất nhiên sẽ biết Thẩm Kính Châu là ai.

Anh ta hiện tại chỉ dẫn theo một người, đó chính là ảnh đế Lục Thừa Hiên chạm tay là bỏng.

Không nghĩ tới Cao Hàng vậy mà có thể thuyết phục được Thẩm Kính Châu cho cô cơ hội này.

Ý của Cao Hàng cô hiểu rõ, hiện tại cơ hội cho cô, xem tự cô có thể nắm chắc được hay không.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Nặc lóe lên sự tự tin.

Nếu muốn đi gặp người đại diện tương lai, đương nhiên phải thể hiện mặt tốt nhất của bản thân.

Chu Nặc chọn một chiếc váy len đen liền thân, áo khoác là chiếc mới nhất của nhà thiết kế D, ánh mắt luôn hướng lên cao, lại thoa son môi màu đỏ, cả người đều toát ra sự chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Nặc vừa ý gật đầu nhìn mình trong gương, tiện tay lấy một chiếc túi xách trong phòng thay đồ, chuẩn bị xuống lầu bảo thím Lưu gọi tài xế cho cô.

Mới vừa bước đến bậc thang đã nhìn thấy người ở phòng khách, cô nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: "Mấy người sao lại tới đây?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui