Tần Hạo Hiên nói xong không khỏi nhếch môi cười với vẻ mặt chờ xem kịch.
Kiều Thiếu Ngôn có chút phức tạp nhìn Cố Càn, sau đó nhìn sang Chu Nặc ở bên cạnh, mặc dù nhìn cô rất giống với Vân Niệm, nhưng anh ta biết cô không phải Vân Niệm.
Trước đây, Kiều Thiếu Ngôn nghe nói có một người phụ nữ nhìn rất giống Vân Niệm ở bên cạnh Cố Càn nhưng anh ta không tin, bởi vì anh ta cảm thấy rằng đây không chỉ là đang xúc phạm Cố Càn mà còn là đang sỉ nhục Vân Niệm.
"Đây là Chu Nặc, bạn, gái tôi.” Cố Càn nói có chút ngập ngừng, ừ, dù sao người trong giới đều cho rằng bọn họ có mối quan hệ nam nữ.
Tần Hạo Hiên không nhịn được, cười chế nhạo nói: “Bạn gái sao, Cố thiếu thật thâm tình.” Cậu ta cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, không cần nghĩ cũng biết cậu ta đang chế nhạo anh.
“A Càn, chúng ta nói chuyện một chút đi”.
Kiều Thiếu Ngôn luôn cảm thấy rằng Cố Càn cũng thích Vân Niệm, hai người là tình địch, mặc dù anh ta biết rằng nếu Cố Càn ở bên Chu Nặc thì chắc chắn khả năng anh ta với Vân Niệm ở bên nhau sẽ cao hơn, nhưng anh ta không cảm thấy vui vì điều đó, thay vào đó anh ta cảm thấy Cố Càn đang khinh thường Vân Niệm, Vân Niệm là người mà chó hoang mèo dại cũng có thể thay thế được sao?
Cố Càn nhìn sang người bên cạnh, cúi đầu nói với cô: "Em ở đây chờ tôi một lát".
Chờ Cố Càn và Kiều Thiếu Ngôn rời đi, Tần Hạo Hiên nhìn cô cười xấu xa nói: "Chu tiểu thư không tò mò bọn họ muốn nói về cái gì sao?"
Chu Nặc lắc đầu nói: “Không tò mò, Tần tiên sinh, tôi có hơi đói bụng, muốn qua bên kia ăn chút gì đó, cho nên thứ lỗi tôi không tiếp chuyện với anh được”.
Mẹ ơi, cô không muốn ở chung với biến thái đâu, đương nhiên chuồn là thượng sách.
Tần Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Nặc rời đi, vuốt khóe miệng, hàng giả mãi chỉ là hàng giả, không bằng một phần mười so với người thật, nhưng có thì vẫn tốt hơn.
Thế nhưng hôm nay cô chính là bạn gái mà Cố Càn thừa nhận, cậu ta không thể làm gì được, thôi thì để cơ hội lần sau, nghĩ đến đây cậu ta nhếch môi cười.
Chu Nặc đang ăn ở khu đồ ăn, cô thật sự rất đói, cũng không muốn đứng chung với Tần Hạo Hiên, cái ánh mắt anh ta nhìn cô rất không thích, rét lạnh như rắn độc.
Chỉ nghĩ đến ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến cô nổi hết da gà.
*
Cố Càn cùng Kiều Thiếu Ngôn đi đến căn phòng ở trên tầng hai mới nói: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
“A Càn, cậu có biết mình đang làm gì không?” Kiều Thiếu Ngôn thất vọng nhìn anh.
Lúc trước khi Vân gia gặp nạn, hai người họ cùng nhau điều tra giúp, anh ta còn cho rằng Cố Càn cũng giống như mình, một lòng một dạ đợi Vân Niệm trở về, nhưng những gì mà Cố Càn đang làm bây giờ khiến anh cảm thấy suy nghĩ đó thật buồn cười.
Nhìn Kiều Thiếu Ngôn một bụng căm phẫn, Cố Càn thấy hơi tức cười: "Tôi tưởng rằng cậu nên cảm thấy vui vẻ mới phải chứ?"
“Cố Càn, anh không cảm thấy mình thật buồn cười sao, một bên thì bắc loa ra rả nói cả thế giới biết rằng mình yêu Vân Niệm say đắm, một bên lại đặt người phụ nữ khác ở bên cạnh mình.” Nói đến đây Kiều Thiếu Ngôn có chút kích động, hắn như vậy, có khác gì với những người kia đâu.
.
Tiên Hiệp Hay
Cố Càn nhướng mày: "Tôi bắc loa ra rả nói cả thế giới biết rằng mình yêu Vân Niệm say đắm, tôi như thế bao giờ sao tôi không biết nhỉ?"
Kiều Thiếu Ngôn không dám tin nhìn Cố Càn: "Không có sự ngầm đồng ý của cậu, bên ngoài sẽ có tin đồn như vậy sao?"
Cố Càn nhịn không được mà vỗ vai Kiều Thiếu Ngôn nói: “Cậu cũng nói đây là tin đồn không phải sao?” Anh chỉ là không rảnh để đi làm rõ chuyện này mà thôi, hơn nữa chuyện này còn có thể giúp anh ngăn chặn việc ba mẹ mình thúc giục kết hôn vậy nên tại sao anh phải dẹp tin đồn đó kia chứ?
Kiều Thiếu Ngôn sững sờ: "Cậu vậy là có ý gì?"
Cố Càn lắc đầu nhẹ giọng nói: “Thiếu Ngôn, có nhiều chuyện không thể chỉ nghe người khác nói, cần phải tự mình tìm hiểu.” Anh luôn để ý đến tình hình nhà họ Vân không phải vì Vân Niệm.
"Vậy cậu.....!" rốt cuộc là vì cái gì? Kiều Thiếu Ngôn nuốt mấy chữ cuối cùng lại, anh ta đột nhiên phát hiện ra anh ta không hiểu Cố Càn.
Trước kia, khi Vân Niệm chưa rời đi, cô là người khác giới duy nhất có thể tâm sự giãi bày với Cố Càn vì vậy họ luôn nghĩ rằng Cố Càn đối với Vân Niệm là đặc biệt.
Thấy Kiều Thiếu Ngôn bối rối, Cố Càn cười không nói thêm gì, vỗ vai anh ta rồi nói: "Được rồi, chúng ta đi xuống thôi."
Chu Nặc vốn tưởng rằng một mình trốn ở đây sẽ yên tĩnh hơn, nhưng Giang Nhu lại mang theo một hội chị em đi tìm cô: “Nặc Nặc, hóa ra là cậu ở đây, làm tớ tìm mệt muốn đứt hơi”.
Nói xong, cô ta đảo mắt nhìn xung quanh giọng điệu thản nhiên hỏi: "Sao không thấy A Càn?"
Chu Nặc bình tĩnh đặt đĩa đựng thức ăn trong tay xuống rồi chậm rãi trả lời: "Anh ấy bị một người bạn gọi đi rồi.
"
“Có người không phải đang nghĩ rằng được Cố tổng đưa đi dự tiệc sẽ liền từ chim sẻ biến thành phượng hoàng chứ?” Lâm Tuyết, người mặc váy đen đi bên cạnh Giang Nhu nói.
“Nếu so vậy, tôi vẫn thích làm người hơn, dù sao thì chim sẻ hay phượng hoàng trong miệng các người không phải đều là súc sinh sao?” Chu Nặc nói xong vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía mọi người.
"Cô đang mắng ai đấy hả?"
Chu Nặc vô tội chớp mắt: "Tôi mắng cô sao? Chẳng lẽ cô nghĩ mình là phượng hoàng, súc sinh à?"
Giang Nhu không ngờ tới bây giờ Chu Nặc lại nhanh miệng dẻo mồm như vậy, chẳng lẽ thực sự cho rằng Cố Càn đưa cô ta đến bữa tiệc này là để thừa nhận thân phận của cô ta sao?"
“Thôi, Mạn Mạn, sao phải hạ thấp mình đi tranh cãi với cô ta?” Người bên cạnh đứng ra khuyên giải.
Chu Nặc tiện tay lấy một ly cocktail từ khay của người phục vụ bên cạnh, sau đó chậm rãi nhìn về phía Giang Nhu: “Tiểu Nhu, bạn của cậu có vẻ như không thích mình cho lắm, vậy tớ cũng không làm phiền các cậu nữa.” Chu Nặc cảm thấy mình còn phải ứng phó với Cố Càn nữa, thực sự không muốn tốn sức ở đây lá mặt lá trái (*) với Giang Nhu.
_________________________
* Thành ngữ “lá mặt lá trái” được dùng phổ biến để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con người.
___________________________
Nhìn Chu Nặc cứ như vậy rời đi, Mạn Mạn đứng bên cạnh Giang Nhu có chút thận trọng nhìn thoáng qua Giang Nhu rồi nhẹ giọng hỏi: "Cứ để cô ta đi như vậy sao?"
“Nếu không cậu còn làm được gì khác sao?” Khi nãy bị nghẹt một cục tức, Lâm Tuyết châm chọc nói, ai mà chẳng biết hôm nay Chu Nặc là do Cố Càn đưa tới, đánh chó phải nể mặt chủ, các cô ngoài miệng châm chọc vài câu còn có thể làm gì hơn?
Giang Nhu nhìn thoáng qua cuộc gọi của Điền Hinh trên điện thoại, khóe môi cong lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Gần đây cô ta có vẻ hão huyền hơi nhiều, đã đến lúc nên nhắc nhở cho cô ta biết thân phận của mình rồi."
*
Cố Càn đi xuống lầu, nhìn thấy Chu Nặc đang cầm ly rượu trên tay, nở một nụ cười sảng khoái, hai má cô ửng hồng, đột nhiên có chút kinh diễm động lòng người.
Chu Nặc trước kia có tửu lượng cũng khá, nhưng cô quên mất rằng hiện tại thân thể này không phải là thân thể của mình, tuy rằng tửu lượng của nguyên chủ cũng không phải một ly là gục, nhưng chỉ cần uống một chút rượu vào sẽ làm cho cả mặt nóng bừng, hai má ửng đỏ.
Cô vô thức duỗi tay phẩy phẩy vài cái cho hạ nhiệt.
Không nghĩ tới hành động của cô ngây thơ như vậy lại hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Cố Càn cũng nhận thấy ánh mắt của những người đàn ông khác trong bữa tiệc, trắng trợn mà hưởng ứng, hoàn toàn bộc lộ hết ra không hề che giấu đi sự hứng thú bên trong, điều này khiến anh cảm thấy một sự khó chịu lạ lùng.
Anh bước những bước dài đi tới bên cô, duỗi tay cầm lấy ly của cô, dùng giọng điệu mà ngay cả anh cũng không biết tại sao lại không vui: "Không uống được tại sao lại uống?"
“Đây là Cocktail, sẽ không say.” Chu Nặc ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh cười, ánh mắt như chứa vì sao, lập lòe ánh sáng.
Cố Càn chỉ cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, nhận thấy bản thân có gì đó không ổn, anh nhanh chóng quay đầu nhìn ra chỗ khác, giọng nói lạnh lùng: "Cocktail cũng là rượu, về sau đừng uống nữa".
“Được thôi.” Chu Nặc rũ mắt bĩu môi lẩm bẩm, hiện tại anh là chủ, mọi chuyện do anh quyết định, chờ đến một ngày nào đó bà đây sẽ tự uống bễ mồm.
Cố Càn nhìn thấy hành động trẻ con này của cô không khỏi mỉm cười.
“A Càn, hóa ra là anh ở đây.” Giang Nhu không biết từ khi nào lại mang theo hội chị em của mình đi đến chỗ hai người.
Bị chen ngang, giọng điệu Cố Càn có chút thờ ơ: "Có việc gì?"
Giang Nhu sửng sốt, cô ta không nghĩ rằng Cố Càn lại có thể trước mặt nhiều người như vậy không cho cô tí mặt mũi nào, cô ta liếc mắt nhìn Chu Nặc đứng bên cạnh, chắc chắn cô ta đã nói gì đó với anh rồi.
Cô ta cắn cắn khóe môi: "Em đưa Tiểu Tuyết đến để xin lỗi Nặc Nặc, vừa rồi cô ấy không phải cố ý muốn nói như vậy, Nặc Nặc, cậu tha thứ cho cô ấy nhé".
Nói xong cho Lâm Tuyết đang đứng bên cạnh mình một cái ánh mắt.
Giang Nhu vốn tưởng rằng Chu Nặc sẽ cho cô một nấc thang, sau đó cô ta có thể thuận nước đẩy thuyền ở lại đây với Cố Càn.
Chưa từng nghĩ tới Chu Nặc khẽ nâng mí mắt nói: "Không cần đâu, tôi nói chứ, tôi đối với mấy cái lý luận chim sẻ, chim trĩ, gà rừng, phượng hoàng gì gì đó của các cô hoàn toàn không có hứng thú."
Vẻ mặt của Giang Nhu thay đổi, mặc dù Chu Nặc không nói rõ, nhưng bất cứ ai nghe được lời này của cô cũng có thể đoán ra được những gì họ vừa nói.
Trong vòng tranh giàng gay gắt của phụ nữ giới hào môn, Cố Càn từ nhỏ đã thấy nhiều, không cần nghĩ anh cũng có thể biết được những gì đám người này vừa nói.
Anh quay đầu nhìn sang Chu Nặc, thấy cô vẫn rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó.
Cũng đúng nhà họ Chu đã có tính toán nên chắc cũng đã có sự chuẩn bị.
"A Càn, Tiểu Tuyết bọn họ không có ác ý”.
Giang Nhu vô vị giải thích, ý muốn phủi sạch liên quan đến mình.
"Không sao, kết bạn tùy theo cách nói chuyện, nếu bạn gái của tôi cùng các cô nói chuyện không hợp, vậy không cần lãng phí thời gian nữa.
Chúng tôi đi trước xin lỗi không thể tiếp được." Nói xong anh ôm eo Chu Nặc đi về phía giữa sảnh tiệc.
Sau khi hai người rời khỏi, để lại nhóm người Giang Nhu ai cũng mặt trắng bệch, Cố Càn thực sự thừa nhận Chu Nặc là bạn gái của mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết, người vừa rồi chọc giận Chu Nặc, có chút oán trách với chính cái miệng của mình, đồng thời nhìn về phía Giang Nhu với ánh mắt không mấy thân thiện, nếu không phải do Giang Nhu nói Chu Nặc chỉ là một món đồ chơi, cô ta sao dám nói như vậy.
Giang Nhu cũng chẳng dễ chịu hơn, ban đầu cô ta nghĩ rằng việc cho Chu Nặc đến với Cố Càn là để sau này đối phó với Vân Niệm nhưng cô ta không ngờ rằng Cố Càn bây giờ lại nói Chu Nặc là bạn gái của mình trước mặt nhiều người như vậy.
Mọi chuyện dường như đang ngày càng thoát ra khỏi sự kiểm soát của cô ta rồi.
Nghĩ đến việc chính mình để mất cơ hội, ánh mắt cô tối sầm lại.
Chu Nặc nhíu mày lại khi nghe Cố Càn nói hai chữ bạn gái, thật lòng cô có chút bất ngờ.
Trong cuốn tiểu thuyết dường như không hề đề cập đến chi tiết này, dù sao nguyên chủ cũng chỉ là cái pháo hôi, thật sự không được miêu tả nhiều.
“Về sau không thích thì không cần lui tới với những người như vậy nữa.” Cố Càn nhàn nhạt nói, cô giúp anh bác bỏ tin đồn, có qua có lại, anh giúp cô giải quyết những người không có ý tốt này, hơn nữa những người đối với cô không có ý tốt kia cũng là vì anh, bởi vậy anh cũng nên có cái trách nhiệm này.
Có sự đảm bảo này từ anh, sự tự tin của Chu Nặc càng thêm mạnh mẽ, gật đầu nói được.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, một lúc sau Chu Nặc mới biết được hóa ra đó là bà Cố, mẹ của Cố Càn.
Chu Nặc bỏ qua những ánh mắt hóng chuyện xung quanh nhìn sang người bên cạnh nói: “Chúng ta qua đó chào hỏi một chút chứ hả?"
Cố Càn thản nhiên nói: "Đương nhiên.".