Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (8)
Edit: 1kiss
————————————————–
Thiệu Nguyên ở lại Hương Giang chơi một tháng, được nhóm bạn của Cố Cẩn mang theo đi chơi lung tung khắp nơi, trải nghiệm du lịch bản địa —— Trong nhóm bạn này có một thiếu niên tên Syre Grimm là người địa phương, sinh ra ở Hương Giang, lớn lên cũng ở Hương Giang, nhưng nguyên quán lại là nước Anh, nhỏ hơn Thiệu Nguyên hai tuổi, tóc vàng mắt xanh, khi cười rộ lên trông rất nhiệt huyết rạng rỡ, như ánh mặt trời tươi sáng vào buổi sớm.
Trong một tháng này, Syre Grimm trở thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn bọn cậu loanh quanh tham quan mọi ngõ ngách, đường phố to nhỏ ở Hương Giang, đưa bọn cậu đến xem triển lãm, xem các kiến trúc cổ điển, ăn một ít đồ ăn vặt kỳ quái đặc sắc.
Những người bạn của Cố Cẩn phần lớn đều có tính cách phóng khoáng, mặc dù chỉ mới gặp Thiệu Nguyên lần đầu, nhưng bọn họ không hề tỏ ra lạ lẫm mà ngược lại còn rất nhiệt tình đưa cậu vào nhóm, dắt cậu dạo chơi khắp chốn. Còn Cố Cẩn và một nam sinh khác trong nhóm tên là Nghiêm Nhạc luôn đi theo phía sau bọn họ, cẩn thận giúp đỡ bọn họ khi cần thiết.
Thiệu Nguyên hàng năm nhốt mình trong nhà vẽ tranh, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, ăn cơm cũng không đúng ba bữa, vậy nên thể lực chỉ ở mức trung bình. Cậu hoàn toàn theo không kịp bước chân của đoàn thiếu niên sôi nổi này, thường xuyên mệt đến mức đi không nổi, bọn họ cũng không tức giận, lúc ấy sẽ tùy ý tìm một cửa hàng ven đường hoặc góc đường để ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa trêu chọc cười nhạo Thiệu Nguyên yếu ớt, vừa đi mua nước uống vận động cho cậu.
Thiệu Nguyên không hề có bất kỳ người bạn nào, cho dù là bạn học cùng lớp, hay thậm chí là bạn ngồi cùng bàn thời cấp hai cấp ba cũng đều chỉ là mối quan hệ xã giao hời hợt. Chưa từng có ai tiếp cận Thiệu Nguyên như vậy, cũng chưa từng có người dùng sự nhiệt tình để cảm hóa cậu như vậy, Thiệu Nguyên nhìn các nam sinh đang cười đùa bên cạnh mình, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Ban ngày chơi đến kiệt sức, Thiệu Nguyên sau khi trở lại khách sạn, rửa mặt xong liền phờ phạc nằm ở trên giường, không muốn động đậy.
Thiệu Nguyên nằm sấp xem những bức ảnh đã chụp được trong điện thoại, gương mặt vẫn không thể nén được niềm hạnh phúc.
Cố Cẩn ngồi ở bên cạnh, cầm lấy khăn tắm để lau khô tóc cho cậu, động tác nhẹ nhàng như đang lau khô lông cho một con mèo con vừa mới tắm rửa xong: "Rất vui vẻ sao?"
"Ừm." Thiệu Nguyên nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân thiết với những người gần bằng tuổi tác như thế. Đời trước bởi vì tính cách quái gở nên cậu không có bạn bè, đời này cậu lại chìm đắm trong quá khứ u ám của đời trước, cho nên cũng không có dũng khí để kết bạn, dạo gần đây cùng Thẩm Phàm bọn họ ở bên nhau chơi đùa, cậu cảm thấy thực sự thoải mái, "Bạn bè của Cố Cẩn đều rất thú vị." Cậu quay đầu sang, xuyên qua lớp tóc và khăn tắm, nhìn Cố Cẩn, "Hâm mộ bọn họ, cũng hâm mộ Cố Cẩn."
Hâm mộ bọn họ có thể quen biết Cố Cẩn sớm hơn cậu, cũng hâm mộ Cố Cẩn có những người bạn bè tốt như thế.
Cố Cẩn lộ ra một biểu tình hơi phức tạp: "Bọn họ quá ồn ào, giống như mấy đứa trẻ con nghịch ngợm vậy, nếu không phải có Nghiêm Nhạc quản lý, có lẽ hoàn toàn không thể khống chế được bọn họ."
Nghiêm Nhạc là một nam sinh cao gầy, suốt dọc đường đi đều thực im lặng, nhưng không phải kiểu im lặng khiến người ta cảm thấy khó xử hoặc quái gở, mà là điềm tĩnh tự tại. Cậu ta đứng phía sau ở mọi người, nhìn chăm chú vào bọn họ, giống như là dòng nước sâu âm thầm chảy một cách yên ắng thư thái, sẽ không giọng khách át giọng chủ, nhưng cũng sẽ không bị người khác xem nhẹ, Thiệu Nguyên cảm thấy cậu ta toát lên đầy sự chín chắn trưởng thành.
"Cậu ta đang học ở đại học Lộ Thành, khoa Y học, về sau dự định sẽ trở thành bác sĩ khoa nhi." Cố Cẩn tựa hồ nhớ tới điều gì, "Syre trước kia hay nói cậu ta luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng như vậy, coi chừng sẽ khiến các bạn nhỏ đến khám bệnh đều sợ hãi đến mức không dám khóc."
Thiệu Nguyên thử tưởng tượng hình ảnh kia một chút, bật cười, cậu nằm nghiêng ở trên giường, chầm chậm nhích về phía Cố Cẩn, duỗi tay ôm eo Cố Cẩn, sau đó thân thể dán lại gần, chôn mặt ở vị trí eo bụng của hắn.
"Anh thực sự cảm thấy rất vui, Cố Cẩn."
Càng biết nhiều về em, anh lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn, thật giống như những gì mà anh có thể sở hữu càng ngày càng nhiều.
"Vậy thì tốt rồi." Cố Cẩn cũng nằm xuống, tay đặt trên lưng Thiệu Nguyên, nói, "Em lo lắng bọn họ sẽ dọa anh sợ, nhưng anh chắc hẳn rất thích bọn họ —— Sau khi anh đến Hương Giang, tinh thần càng ngày càng tốt, tươi cười cũng nhiều hơn." Hắn nhìn đỉnh đầu của Thiệu Nguyên, thanh âm dịu dàng, "Sau này em sẽ đưa anh đi gặp những người bạn khác nữa, còn có đồng nghiệp của em, bọn họ cũng sẽ thích anh, anh cũng sẽ thích bọn họ —— Mà nếu không thích cũng chẳng sao."
"—— Anh thích em nhất là được rồi."
Thiệu Nguyên ngẩng mặt lên, dõi theo gương mặt ngược sáng dưới ánh đèn của Cố Cẩn, đôi mắt trong trẻo lại mềm mỏng, cậu chống giường ngồi dậy, do dự chốc lát, sau đó xoay người ngồi khóa trên đùi Cố Cẩn, cúi người xuống thì thầm vào bên tai hắn: "Ừ, anh thích Cố Cẩn nhất."
Cố Cẩn thoáng kinh ngạc, nhưng vài giây sau nhanh chóng ôm chặt lấy eo Thiệu Nguyên, giống như muốn khảm cậu vào trong thân thể của mình.
Trong ánh đèn ấm áp tỏa ra từ đầu giường, hai người bọn họ hôn nhau nồng nàn, bầu không khí cảm giác như cũng dần dần nhuốm lên sự ám muội, theo từng hơi thở giao hòa vào nhau, nhiệt độ trong phòng nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Thiệu Nguyên khẽ nói: "Anh muốn làm."
"Ngày mai còn phải đi chơi." Cố Cẩn mặc dù uyển chuyển từ chối, nhưng tay hắn vẫn duỗi vào trong vạt áo ngủ của cậu, bàn tay mang đầy vết chai mỏng luyến quyến vuốt ve Thiệu Nguyên từ vòng eo ra sau lưng một cách chậm rãi.
Thiệu Nguyên thở dốc, bàn tay thon dài cũng len lén thò vào áo ngủ của Cố Cẩn, cậu cúi thấp người, mái tóc hơi dài rủ trên bờ vai mảnh khảnh, ánh đèn vàng ấm áp lướt qua đỉnh đầu, khiến gương mặt thanh tú của cậu càng thêm rung động lòng người.
"Anh muốn em."
Cố Cẩn phảng phất như đầu hàng, ngồi dựa vào đầu giường hôn Thiệu Nguyên thật sâu, sau đó tiến vào cậu, khi cậu đang phát ra những tiếng thở dốc thì nhìn cậu bằng ánh mắt gần như thương xót, rồi cúi đầu xuống, nuốt những câu rên rỉ quyến rũ kia vào trong bụng mình.
"Em yêu anh, Thiệu Nguyên."
—— "Yêu tất cả mọi thứ của anh đậm sâu."
***
Khách sạn mà bọn họ ở là một khách sạn bản địa lâu đời nổi tiếng ở Hương Giang, khoảng chừng hai mươi năm trước mới bắt đầu phát triển ra bên ngoài, chính thức xây dựng thêm chưa đến năm chi nhánh ở nơi khác, hơn nữa đều là khách sạn cao cấp. Thời điểm Thiệu Nguyên xuống xe nhìn thấy bảng hiệu treo trước cửa khách sạn cũng vô cùng hoảng sợ, cậu nhớ lại giá thuê phòng một chút, nghiêm túc tự hỏi tiền tiết kiệm của chính mình có đủ để gánh vác chi phí phòng nghỉ hè hay không.
Khách sạn nằm ở một vị trí cao cấp, tất cả thiết bị đều đầy đủ, những khu vực tiện ích như bể bơi, phòng tập thể thao, khu giải trí, phòng trò chơi,... không thiếu một thứ nào, thậm chí còn có cả một phòng đọc sách đầy cây xanh ở tầng cao nhất.
Phòng ở cũng có hiệu quả cách âm rất tốt.
Ít nhất Thiệu Nguyên và Cố Cẩn quấn quýt mây mưa đến hơn nửa đêm cũng không có ai đến gõ cửa phàn nàn bọn họ quá ồn ào.
Ngày hôm sau Hương Giang hạ thấp nhiệt độ, trời đổ mưa to, các kế hoạch mà bọn họ dự định từ trước đều bị hủy bỏ, bọn họ rủ nhau đến phòng trò chơi của khách sạn chơi game.
Thiệu Nguyên không mặc áo hoodie rộng thùng thình, mà đổi thành áo sơ mi Cố Cẩn —— Áo sơmi của Cố Cẩn phần lớn là sơ mi trắng, ngoài ra cũng có một vài màu sắc khác, buổi sáng lúc rời giường, Cố Cẩn cố nén cười đưa cho Thiệu Nguyên một chiếc áo sơ mi màu đen, sau đó giúp đỡ người bạn trai đang nhũn chân của mình thay đồ, cài cúc áo đến tận nút trên cùng, che giấu những dấu hôn tím đỏ gần như phủ đầy trên cổ cậu.
Cố Cẩn đột nhiên nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ Thiệu Nguyên, cậu cũng thường xuyên mặc áo sơmi, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ dáng vẻ Thiệu Nguyên đứng ở dưới ánh đèn đường mời hắn làm người mẫu thể hình, chiếc cổ trắng nõn, cổ tay nhỏ gầy. Có điều hiện tại Thiệu Nguyên đã rất ít khi mặc áo sơmi, tủ quần áo của cậu càng ngày càng có nhiều áo hoodie và áo thun, phong cách ăn mặc cũng càng ngày càng thích kiểu rộng rãi thoải mái.
"Em đang cười cái gì vậy?" Thiệu Nguyên ngơ ngác nhìn Cố Cẩn, rồi cúi xuống đánh giá áo sơmi trên người một chút, sau đó cậu nhận ra rằng Cố Cẩn lại tiếp tục cao hơn nữa rồi, cổ tay áo và vạt áo đều dài ra, phần cầu vai cũng rộng hơn, cậu không nhịn được thốt lên, "Sao em lớn nhanh như vậy." Nói xong lại nhớ ra, Cố Cẩn chỉ mới mười chín tuổi, còn đang trong thời kỳ trưởng thành, tương lai cơ thể vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
Cố Cẩn không trả lời, nắm tay Thiệu Nguyên cùng đi đến phòng trò chơi, các bạn của hắn đã ngồi quây quần bên nhau, lấy tay cầm chơi game bắt đầu vui vẻ, đối với hai người đến muộn cũng không kề có bất kỳ ý kiến gì, chỉ qua loa chào hỏi mấy câu.
Nghiêm Nhạc ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển sách dán đầy giấy ghi chú, còn bàn tay thì xoay bút, liếc nhìn bọn họ một cái: "Chào buổi sáng." Sau đó cậu ta lại hơi nâng nâng đầu, ý bảo bọn họ đến chỗ cửa sổ bên cạnh sân thượng, "Bữa sáng ở nơi đó." Sau đó tạm dừng một chút, nói bằng ngữ điệu bình tĩnh, "Phải ăn sáng trước chín giờ, nếu không sẽ dễ bị kết sỏi mật."
Vài người đang chơi game nghe vậy theo bản năng rụt cổ.
Cố Cẩn đẩy Thiệu Nguyên đi đến bàn ăn: "Lần sau bọn tôi sẽ chú ý."
Cửa thông ra sân thượng đã bị khóa lại, bên ngoài trời mưa rất to, những hạt nước va vào ô cửa thủy tinh vang lên tiếng lộp độp không ngừng, bên trong phòng chỉ có tiếng BGM của game mà các thiếu niên đang chơi và giọng kêu la hò hét, rõ ràng có hơi ầm ĩ, nhưng Thiệu Nguyên lại cảm thấy bình yên lạ thường —— Có lẽ vì tâm hồn an tĩnh, cậu chưa từng cảm thấy thoải mái đến thế.
Nếu như những ngày tháng sau này đều cứ luôn luôn như vậy thì thật quá tốt rồi.