Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Đám Vai Chính Bệnh Chiếm Hữu Vô Hạn Lưu


[Còn nhìn gì nữa? Nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành rồi, đi thôi.

]
Lâm Linh thu hồi ánh mắt, gật đầu, đứng dậy theo hệ thống rời khỏi thế giới này mà không quay đầu nhìn lại hai thi thể phía sau.

Bóng lưng dịu dàng mà lạnh lùng.

[Này, cô có sợ ma không?]
Quay lại không gian hệ thống, hệ thống Bạch Nguyệt Quang đột nhiên hỏi câu này.

Lâm Linh ngồi trên ghế mây với đôi chân trần, ôm một con búp bê vào lòng, mái tóc đen mượt như tơ lụa xõa ra sau lưng.

[Cũng tạm thôi, nhiệm vụ tiếp theo là thế giới ma quỷ sao?]
[Phải, mà cũng không phải.

]

[Vì sắp tới tôi phải rời đi một thời gian, nên tôi định đưa cô vào một thế giới đặc biệt.

]
[Thế giới đó do một sự cố nào đó mà có giao thoa với một thế giới kinh dị thuộc chiều không gian khác, tôi sẽ không thể quay lại ngay, nên cô có thể từ từ thu thập giá trị Bạch Nguyệt Quang trong thế giới đó.

]
Nói trắng ra là trong khoảng thời gian hệ thống vắng mặt, Lâm Linh sẽ đến thế giới đó để tiếp tục tích lũy giá trị Bạch Nguyệt Quang.

Thực ra hệ thống vốn không cần phải sắp xếp như vậy, bởi Lâm Linh đã hoàn thành vô số nhiệm vụ Bạch Nguyệt Quang, số giá trị cô tích lũy đã dài hơn cả số điện thoại mười một chữ số.

Việc nghỉ ngơi một thời gian hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng ai bảo Lâm Linh lại muốn mua một hành tinh nghỉ hưu đắt đỏ đến thế, hệ thống sợ rằng nếu không sắp xếp ổn thỏa, cô sẽ đi theo hệ thống khác để kiếm thêm giá trị Bạch Nguyệt Quang.

[Ừm.


]
Lâm Linh ôm búp bê gật đầu, tỏ ý rằng cô đã hiểu.

Hệ thống há miệng muốn nói gì đó nữa, nhưng thấy dáng vẻ cô lười biếng nhắm mắt chuẩn bị ngủ, cậu giậm chân tức tối, để lại bàn tay vàng rồi bỏ đi không một lời từ biệt.

Lâm Linh ngủ một giấc dài ba ngày.

Thức dậy, cô vươn vai chuẩn bị làm nhiệm vụ, nhìn thấy bàn tay vàng trên bàn, đôi mắt đong đầy ý cười.

Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh!
Cộp, cộp, cộp!
Trong tòa ký túc xá yên tĩnh, chỉ có tiếng giày da đập lên nền gạch men.

Thậm chí, vì hành lang của ký túc xá là một đường thẳng, nên âm thanh phát ra từ đế giày da va chạm với gạch men vang vọng lên rất lớn, tạo thành tiếng vang.

Lâm Linh mặc đồng phục học sinh, tay cầm bảng kiểm tra phòng ký túc xá, trên đôi chân được bao bọc bởi đôi tất dài màu đen là đôi giày da nhỏ màu đen.

Mỗi bước cô đi, tiếng tách tách của giày vang lên giữa các tầng lầu.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận