Bạch Nguyệt Quang

Dịch: Tú An

Từ Ngạn Kỳ quá biết cách ăn nói, công lực của cái miệng ngọt đã đạt tới cấp mười, tối hôm đó hai người đã đại chiến ba trăm hiệp.

Lúc giải lao Tô Đồ Chi nhìn người nhấp nhô lên xuống (trọng điểm) ngồi phía trên cơ thể mình, bỗng nói: “Từ Ngạn Kỳ, hôm anh uống say hai chúng ta thật sự đã phát sinh chuyện khó kể?”

Từ Ngạn Kỳ chợt dừng lại, cảm thấy cả người bình tĩnh hết ba phút. Sau đó hắn cười, khom lưng nói bên tai Tô Đồ Chi: “Em quên rồi.”

Thế là Từ Ngạn Kỳ liền bị anh đạp xuống giường bình tĩnh trở lại.

Tô Đồ Chi châm một điếu thuốc, suy nghĩ tửu lượng của bản thân quả nhiên vẫn rất tốt, tên Từ Ngạn Kỳ đáng chết đó quả nhiên đã vu tội.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt thì Tô Đồ Chi đã không thấy người nằm cạnh nữa, đi theo mùi hương liền nhìn thấy Từ Ngạn Kỳ đã làm xong bữa sáng.

“Tô Đồ Đồ~” Từ Ngạn Kỳ cười đến mức đôi mắt đằng sau cặp kính cũng sắp không thấy đâu.

Nhìn dáng vẻ vui mừng đó, Tô Đồ Chi thiếu chút nữa đã ném dép lê vào mặt hắn.

“Tởm quá, ăn cơm thôi.”

“Vâng chồng yêu. Không thành vấn đề, chồng yêu. Anh nói sao thì là vậy, chồng yêu.”

Tô Đồ Chi vừa uống một thìa canh, bị từ “chồng yêu” liên tiếp ba lần của Từ Ngạn Kỳ làm sặc suýt chết.

“Từ Ngạn Kỳ!!!” Chết đi cho ông đây!

Hôm đó Từ Ngạn Kỳ mang theo dáng vẻ ý xuân dạt dào đi làm.

Hai người một trước một sau đến công ty, Tô Đồ Chi vừa ngồi vào bàn làm việc liền ngáp một cái.

Từ Ngạn Kỳ thật sự quá quấn người rồi, may mà hôm qua khiến hắn bình tĩnh lại chút.

“Ồ, sao lại mang bộ dạng dục vọng quá độ này thế hả? Hôm qua cùng Quý Phi nhà cậu củi khô lửa lớn rồi?”

Chuyện Tô Đồ Chi có bạn trai đã không còn là cơ mật gì tại công ty, có điều nghe đồng nghiệp nhắc đến Quý Phi vẫn làm anh rùng mình một cái, ngay cả cơn buồn ngủ cũng đã tan biến đi không ít.

“Chia tay lâu rồi.” Tô Đồ Chi mở máy tính, tuỳ miệng giải thích.

“Chia tay rồi? Trời, chẳng phải tình cảm của hai người rất ổn định sao?” Đồng nghiệp nhìn Tô Đồ Chi, vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Đồ Chi ngước lên: “Chia tay cũng lâu rồi, hơn nữa chuyện tôi và Quý Phi, nếu để bạn trai mới của tôi nghe thấy thì cậu xúi quẩy rồi.”

Tô Đồ Chi có ý tốt thong thả nhắc nhở.

Đồng nghiệp không cho là vậy mà nói: “Cậu không nói thì sao bạn trai mới của cậu biết được? Thảo nào gần đây phong cách của cậu rất khác, được đấy, tốc độ tiếp nối này của cậu rất nhanh.”

Lời nói ở bên này còn chưa dứt thì tay của Từ Ngạn Kỳ đã gõ lên bàn của anh ta.

“Anh, đem theo phương án hoạt động giữa năm đến đây một chút.”

Tô Đồ Chi mỉm cười dõi mắt tiễn đồng nghiệp rời khỏi cùng vẻ mặt hoang mang sợ hãi.

Đến khi hắn ra khỏi văn phòng của Từ Ngạn Kỳ, dáng vẻ liền chuyển sang thê thảm như bị mưa gió tàn phá.

“Từ tổng bị gì thế nhỉ? Hôm nay lúc đến gương mặt còn tràn đầy gió xuân, còn tưởng sẽ dễ nói chuyện hơn ngày thường, kết quả là tôi vừa bước vào liền bị sốc đến hoài nghi cuộc đời.”

“Gắt như vậy à?” Tô Đồ Chi nhướng mày hỏi.

“Phải! Thật chịu hết nổi. Cậu không phải quen biết Từ tổng từ nhỏ sao? Lúc nhỏ anh ta cũng như vậy sao?” Đồng nghiệp vừa sửa lại phương án từ đầu, vừa châm biếm.

“Cậu ta lúc nhỏ ấy à?” Tô Đồ Chi hồi tượng cẩn thận sau đó cười đáp: “Cậu ấy chưa bao giờ như thế.”

Đồng nghiệp híp mắt, cảm thấy lúc nãy bản thân vừa bị cho ăn một thứ gì đó khiến lòng hoang mang.

“Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc này tôi cảm thấy vẻ mặt cậu thật xấu xa.”

Tô Đồ Chi cười, thể hiện mình vui vẻ đón nhận.

Công ty của Quý Phi luôn hợp tác nghiệp vụ với công ty của Tô Đồ Chi. Hai bên có quan hệ thân thiết, Quý Phi lại là người đàm phán chính, ban đầu họ quen biết chính là vì nguyên nhân này.

Cách lần trước hai người náo động đến cực kỳ khó coi cũng qua được một thời gian. Khoảng thời gian này Quý Phi sống rất không tốt, thậm chí còn tệ hơn Tô Đồ Chi lúc chia tay. Hắn có một loại cảm giác mãnh liệt là Tô Đồ Chi thật sự đã rời khỏi mình, ngay cả việc nhìn mọi thứ trong nhà, Quý Phi cũng thấy đây là một sự giày vò.

Vậy nên lúc công ty nhắc nhở hắn hai ngày nữa phải đến công ty Tô Đồ Chi đàm phán, Quý Phi gần như luôn sống trong khoảng thời gian bứt rứt và lo lắng không yên dài đằng đẵng này.

Hắn đã quá nhớ Tô Đồ Chi, hắn chỉ định nhìn anh một chút.

Quý Phi vô cùng thấp thỏm, dẫn đội nhóm đến công ty của Tô Đồ Chi, cố tình nhìn về hướng bàn làm việc của Tô Đồ Chi, kết quả phát hiện không ai ở đó.

Từ Ngạn Kỳ nhìn hành động của hắn, cong môi cười cười.

Sớm biết hôm nay Quý Phi qua đây, hắn liền bảo Tô Đồ Chi đến cửa hàng mới mở của công ty theo dõi tình hình khai trương, dĩ nhiên ở bàn làm việc sẽ không có người.

“Quý tổng, chào anh.” Từ Ngạn Kỳ lịch sự nhã nhặn giơ tay ra.

Quý Phi thoáng nhìn hắn, đoán được một ít tình hình, lửa giận trong lòng bỗng bùng lên, nhưng vẫn cười bắt tay: “Từ tổng khách sáo rồi.”

Công ty Quý Phi là đội nhóm thiết kế, lần này đến là vì bên Từ Ngạn Kỳ muốn tạo một thương hiệu mới, trước mắt đang cân nhắc đến thiết kế cửa hàng, vì vậy bảo nhóm Quý Phi qua đây làm đề án.

“Chúng tôi dựa theo tư liệu và ý kiến của Từ tổng, đã chuẩn bị tổng cộng hai kiểu thiết kế cửa hàng…”

Từ Ngạn Kỳ đan mười ngón tay vào nhau, cọ qua lại trên sống mũi, nghe lời thuật của Quý Phi.

Trong lúc Quý Phi nói chuyện, Từ Ngạn Kỳ không cắt ngang, chờ anh ta dừng lại Từ Ngạn Kỳ mới hỏi: “Đã kết thúc rồi?”

Đội nhóm của Quý Phi gật đầu.

“Tốt, điều chỉnh PPT đến trang một, chúng ta sẽ nói lần lượt từng vấn đề. Quý tổng, đầu tiên tôi phải nói rõ là hai phương án hiện tại anh đưa tôi, tôi đều không vừa ý cho lắm.” Từ Ngạn Kỳ nhìn Quý Phi, nhàn nhạt nói.

Quý Phi đang nhìn màn hình chợt khựng lại, quay người hỏi: “Vậy Từ tổng cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?”

“Tôi cảm thấy anh chưa nắm bắt được điều mà tôi mong muốn, cũng không hiểu ý nghĩa thương hiệu mới của chúng tôi.”

Quý Phi giơ tay mời hắn nói tiếp.

“Chi tiết về thương hiệu mà tôi đưa cho anh đã nói rõ, tôi hy vọng có thể tạo ra một thương hiệu đại chúng, với diện mạo phù hợp giới trẻ. Nhưng hai bản thiết kế mà anh đưa cho tôi đều rất lỗi thời, đơn điệu, tầm thường, hơn nữa không đủ bao hàm…”



Nếu chỉ bàn về phương diện tiến triển thì cuộc họp này có thể nói là cực lớn, Từ Ngạn Kỳ nói đến phía sau thậm chí còn thẳng thừng bảo hắn mở bản chi tiết về thương hiệu mới, bắt đầu sắp xếp chỉnh sửa và giảng giải.

Thoáng chốc đã hai giờ đồng hồ trôi qua, Từ Ngạn Kỳ nói đến miệng khô lưỡi rát, hắn nhận lấy ly nước từ trợ lý, hỏi: “Quý tổng cảm thấy thế nào?”

Quý Phi nhìn xuống không nói gì, người ngồi cạnh Quý Phi thoáng nhìn sắc mặt hắn sau đó vội đáp: “Bên chúng tôi đã nghiêm túc hiểu rõ nhu cầu của Từ tổng, hôm nay quay về sắp xếp chỉnh sửa lại, sẽ giao cho ngài đề án mới nhanh nhất có thể.”

Dường như Từ Ngạn Kỳ cũng không quan tâm thái độ của Quý Phi, thẳng thừng đứng dậy nói: “Nếu như mọi người không còn điều gì cần bổ sung, chúng ta tan họp.”

Quý Phi đứng dậy lướt qua Từ Ngạn Kỳ, đi bước lớn rời khỏi, hắn nghĩ Từ Ngạn Kỳ đang cố tình nhằm vào mình. Việc này khiến hắn cảm thấy bản thân căn bản không cần thiết phải hợp tác và ở chung với loại người này.

“Quý tổng, tôi tiễn anh.” Dường như hoàn toàn không cảm nhận được cơn giận của Quý Phi, Từ Ngạn Kỳ luôn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ.

Quý Phi cười như không cười đáp: “Không cần làm phiền, Từ tổng mời về cho.”

Đội nhóm hai bên dường như đã cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, đều câm như hến.

“Các anh tiễn những người khác xuống lầu, tôi và Quý tổng bàn chuyện một lát.” Từ Ngạn Kỳ gật đầu ra hiệu nói.

Sau khi đáp lại, những người khác nhanh chóng vào thang máy.

“Còn có chuyện gì để bàn, cuộc họp lúc nãy nói chưa đủ sao?” Những người kia vừa rời đi, Quý Phi liền cười lạnh lên tiếng.

Gương mặt Từ Ngạn Kỳ mang theo ý cười, nhưng lời nói lại ngầm châm biếm: “Chúng ta công tư phân minh, hy vọng Quý tổng đừng mang tình cảm riêng tư vào trong công việc.”

“Từ Ngạn Kỳ, lời này nên là tôi nói với anh. Hai bản thiết kế hôm nay không phải lần đầu tiên đến đây, trước đó cũng luôn đi theo phương hướng này.

Kết quả là, hôm nay anh đổi ý huỷ bỏ toàn bộ. Bây giờ anh nói với tôi công tư phân minh?!”

Hôm nay Quý Phi vốn dĩ đã bụng đầy lửa giận, hận cũ thù mới gộp lại với nhau, nếu như không phải đang ở công ty thì cả hai đã xảy ra xây xát.

Từ Ngạn Kỳ cười giễu một tiếng: “Dự án này trước đó không phải do tôi phụ trách chính. Tôi không biết cách làm việc trước đây của các anh thế nào, nhưng hiện tại tôi đã tiếp nhận, thì phải thực hiện theo yêu cầu của tôi. Tôi cảm thấy điều này không có bất kỳ vấn đề gì cả.”

“Nội bộ công ty các anh đã thảo luận qua chưa? Dự án này thay đổi liên tục, chẳng lẽ tôi phải liên tục chuyển từ bản thảo thiết kế này sang bản thảo thiết kế khác?!”

“Nếu nảy sinh nghi ngờ đối với quá trình làm việc, Quý tổng có thể xem lại quy định trong hợp đồng. Nếu năng lực cá nhân không đủ cũng có thể nói thẳng, không cần phải viện quá nhiều cái cớ, trái lại khiến tôi mang tội không phân biệt giữa công và tư.” Từ Ngạn Kỳ ngước lên, giọng điệu lạnh lùng.

“Từ Ngạn Kỳ, anh đừng quá đáng.”

“Tôi tự thấy bản thân hành xử hợp lý, trái lại trông Quý tổng không hề giống một đối tác đạt yêu cầu.”

Từ Ngạn Kỳ còn chưa nói hết, tay của Quý Phi đã nắm lấy cổ áo của hắn.

“Đinh.” Thang máy dừng, Tô Đồ Chi gỡ kính mát xuống nhìn hai người đang trong tình trạng căng thẳng.

“Buông tay!” Từ Ngạn Kỳ nhíu mày đẩy anh ta ra, chỉnh lại cổ áo, bước tới trước mặt Tô Đồ Chi, dịu giọng nói: “Anh đến văn phòng của em trước, em tiễn anh ta xuống dưới.”

Quý Phi nhìn tình cảnh trước mắt, môi khẽ mấp máy, nhưng lại không thành lời.

“Anh đi với em.” Vẻ mặt Tô Đồ Chi lạnh lùng, phủi cổ áo cho hắn, cả buổi không nhìn Quý Phi lấy một cái.

Không gian thang máy chật hẹp lại trống trải, có thể nghe thấy hơi thở, nhưng lại không ai nói lời nào.

Ba người đã hình thành một đội hình vô cùng kỳ quái, nhưng chỉ có duy nhất một người bị cho ra rìa.

Thang máy đã dừng lại, Quý Phi nhắm mắt, nghiêng đầu nhìn Tô Đồ Chi định giải thích, nhưng cửa thang máy đã mở ra, thành viên trong đội nhóm cũng đứng xung quanh.

Từ Ngạn Kỳ cong môi cười nói: “Quý tổng, vậy chúng tôi cũng không tiễn xa nữa.”

Dứt lời, Quý Phi liền bị đội nhóm chen chúc rời khỏi.

Nhưng cho dù Quý Phi quay đầu thế nào, Tô Đồ Chi vẫn không bố thí cho hắn lấy một ánh nhìn.

Anh ta thậm chí còn không bằng một người lạ.

Tô Đồ Chi đeo lại kính mát, Từ Ngạn Kỳ cũng không nói gì.

Hai người vừa đến văn phòng, Từ Ngạn Kỳ liền ép anh vào cửa: “Tô Đồ Đồ, qua đây để em hôn…”

“Thảo nào hôm nay em lại bảo anh đến cửa hàng mới, Quý Phi đã ra tay với em?” Tô Đồ Chi quay mặt đi không quan tâm hắn.

Từ Ngạn Kỳ gỡ kính mát trên mặt anh xuống, cong môi đáp: “Không có, vừa định đánh thì anh đến.”

Từ Ngạn Kỳ đã tính toán thời gian từ sớm, tính toán ổn thoả lúc nào thì tan họp, lúc nào thì Tô Đồ Chi sẽ về. Hắn nhìn tin nhắn hồi âm trong điện thoại và số tầng thang máy từ từ tăng lên, cố ý chọc tức Quý Phi.

Hắn muốn nghiền nát Quý Phi trong lòng Tô Đồ Chi, không để lại một chút tàn tích nào.

Một mối tình kết thúc, bỏ sự không quan tâm, tức giận hay căm hận qua một bên, thì đều có khả năng hoài niệm và tha thứ. Chỉ có chán ghét, mới có thể khiến một người thật sự chết đi trong lòng của một người.

Tô Đồ Chi nhíu mày: “Anh không hiểu rốt cuộc Quý Phi nghĩ gì, người anh ta thích nhất lại không phải anh, tại sao cứ mãi dây dưa không buông chứ.”

Còn có thể vì chuyện gì, dĩ nhiên là hắn đã hội hận rồi.

Từ Ngạn Kỳ cúi mắt hôn bờ môi của Tô Đồ Chi: “Em cũng không biết, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa.”

“Anh chỉ là cảm thấy giống như lúc nãy vừa mới quen biết anh ta vậy.” Tô Đồ Chi vẫn nhíu chặt mày.

“Có thời gian đó, sao không quen biết tìm hiểu thêm về em?” Từ Ngạn Kỳ cười, nhẹ nhàng kéo cà vạt hướng xuống.

Quả nhiên Tô Đồ Chi cúi mắt thoáng nhìn hắn, sau đó vươn hai đầu ngón tay đặt lên trán của Từ Ngạn Kỳ, có chút chán ghét đẩy hắn ra.

“Sếp, trong văn phòng nên kiềm chế chút.”

“Tô Đồ Đồ, việc đề bạt riêng của lãnh đạo vẫn là nên cân nhắc một chút đi…”

Đôi lời tác giả:

Tô Đồ Đồ: Sếp, những việc bán sắc tôi không làm.

Từ Ngạn Kỳ: Đi cửa sau anh có làm không?

Tô Đồ Đồ:????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui