Bạch nhãn lang

60
Tiêu Thành phía trước vừa mới rời đi, Triệu thẩm sau lưng liền đã trở lại.
Nhìn thấy bộ dạng của nàng, bà vội nói: “Tiểu Vãn, làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”
Tần Vãn khóc như hoa lê đái vũ (*), không chịu trả lời.
(*) hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu thẩm tâm kêu không tốt: “Chẳng lẽ là ngươi thấy cái tên súc sinh kia?”
“Hắn ở đâu!? Thẩm thẩm liền đi đem hắn nắm trở về cho ngươi, nhất định phải giúp ngươi đòi lại công đạo!”
Tần Vãn không khỏi vừa lắc đầu vừa khóc.
Triệu thẩm đau lòng mà lấy tay áo lau nước mắt cho nàng: “Ai da, như thế nào lại khóc thành cái dạng này nha? Chúng ta không tìm, không tìm a, ngày mai liền trở về thôn Hoa Hòe. Ta thấy cái kinh thành này cũng chẳng hơn gì, chính là một cái địa phương hư hỏng. Nào có hương hoa tươi đẹp như thôn Hoa Hòe của chúng ta …”
Triệu thẩm còn đang khuyên nhủ thì liền nghe được cửa bị người vội vàng đẩy ra.
Là Tiêu Thành.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu thẩm, hắn lập tức đem Tần Vãn chặn ngang bế lên, mũi chân nhấc lên, không chút phân trần đem nàng bắt đi.
61
Hắn căn bản là không có đi.
Vẫn luôn ở ngoài cửa bực bội, bất an mà bồi hồi.
62
Phủ Tin vương, đêm khuya ở nội uyển.
Tiêu Thành Diệp đem nàng nhẹ nhàng đặt lên trên giường trong căn phòng có ánh nến đỏ.
Thấy nàng còn khóc, hắn lau nước mắt cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Không phải nàng bảo ta đi sao? Khóc cái gì?”
Hắn phủi quần áo, ngồi xuống bên cạnh nàng mà hỏi: “Lần sau còn muốn ta đi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Vãn vừa nghe xong thì nước mắt liền rơi mãnh liệt, duỗi tay đi kéo ống tay áo hắn.
Hắn hiểu rõ ý tứ nàng, liền đem nàng ôm vào trong ngực.
Tần Vãn túm lấy tay áo hắn, khóc thút tha thút thít: “Chàng không phải nói một tháng…”
Nàng lo lắng hắn xảy ra chuyện, lại lo lắng hắn không cần nàng.
Suốt ngày nhớ mong hắn, quả thực là ruột gan đứt từng khúc.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy nàng cũng không nên rời khỏi thôn Hoa Hòe, lỡ như có bất trắc gì, thì biết phải làm như thế nào?”
Hắn luyến tiếc nàng, ngay cả thôi tình dược cũng không dám cho nàng dùng. Nghĩ đến đôi mắt nàng không tốt, còn có mang, một người như vậy lại chạy ra bên ngoài, thực khiến cho hắn kinh hãi.
“Ô ô… Nhưng nếu chàng không bao giờ quay trở lại thì phải làm sao đây?”
Tiêu Thành Diệp hôn lên đôi mắt đỏ hoe của nàng: “Sẽ không.”
Nghe hắn nói xong, Tần Vãn nghĩ đến chính mình ba tháng này chịu đựng nỗi khổ tương tư, ủy khuất mà đẩy hắn ra, không cho hắn ôm: “Chàng nói dối.”
Bị nàng đẩy ra, Tiêu Thành Diệp nhưng lại có thái độ khác thường. Hắn không giống như lúc trước bá đạo hoặc vô lại mà đem nàng ôm trở về, mà lại thuận thế liền dựa vào thành giường.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, lười biếng cười: “Nếu ta thật sự không trở lại, đó là ta đã chết rồi, Vãn Vãn cũng không cần chờ ta nữa.”
63
Tần Vãn mẫn cảm mà nghe ra khác thường, có chút sợ hãi: “Chàng làm sao vậy?”
Nàng nghĩ đến Triều Vũ nói hắn ở Bắc Cương mang binh đánh giặc.
Lại nghĩ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cả người hắn toàn là máu mà ngã vào trước cửa nhà nàng.
“Không có việc gì, chỉ có chút buồn ngủ thôi.” Tiếng nói của hắn thật sự nhiễm vài phần ủ rũ.
Tần Vãn đi sờ cổ tay của hắn, bắt mạch cho hắn.
Nàng run run nói: “Chàng như thế nào lại bị thương.”
Hắn mới vừa rồi còn ôm nàng từ khách điếm một đường đến Tin vương phủ.
“Vết thương nhỏ mà thôi, là chuyện thường ngày rồi.”
“Chàng gạt ta, ta đi bốc thuốc cho chàng.” Tần Vãn nói liền sờ soạng muốn đứng lên.
Tiêu Thành Diệp một phen túm chặt nàng: “Ta lừa nàng làm cái gì. Ta bị thương hơn một tháng trước. Ta chỉ là suốt đêm lên đường nên có chút mệt mỏi.”
Tần Vãn nắm tay áo hắn, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Tiêu Thành Diệp nhịn không được mà véo khuôn mặt nàng: “Này không phải là ta vội vã trở về tìm Vãn Vãn sao?”
Tần Vãn cúi đầu, đôi mắt lại đỏ lên.
Mỹ nhân cúi đầu rơi lệ: “Thực xin lỗi.”
Nam nhân anh tuấn, quần áo đẹp đẽ quý giá mà vươn tay hướng về phía nàng, cười nói: “Vãn Vãn đến ôm ta một cái thì tốt rồi.”
Gian phòng đã được sưởi ấm trở lại, ánh nến lung linh mờ ảo.
Có nam nhân trầm giọng nói một câu: “Đừng khóc.”
“Đôi mắt nàng đều khóc sưng lên rồi, không đau sao?”
64
Ngày hôm sau.
Sau khi Tần Vãn cả người cứng đờ, để một đám tỳ nữ hầu hạ thay quần áo xong, thì liền bổ nhào lên trên người Tiêu Thành Diệp vừa lúc lâm triều trở về.
Nàng đã quen thói sinh hoạt ở thôn Hoa Hòe, nào có trải qua loại trường hợp như này.
Nàng không thích mặc bộ váy áo sờ lên thấy tầng tầng lớp lớp này.
Nhưng Tiêu Thành Diệp lại rất thích, còn đem nàng thưởng thức một phen.
Mỹ nhân mặc bộ váy gấm lụa tơ vàng, trên mặt đánh chút phấn mỏng, bộ diêu* bạch ngọc run run cắm xiên vào trong làn tóc sương.
(*) bộ diêu: trâm cài tóc của phụ nữ thời xưa
Điều tiếc nuối duy nhất là một đôi mắt đẹp lại hàm chứa tròng mắt ảm đạm.
Tiêu Thành Diệp nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, trầm mặc một lát.
Sau đó hắn dẫn nàng, đem nàng chậm rãi ngồi xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, Tần Vãn cũng không có buông tay hắn ra. Nàng nhẹ giọng nói: “Tiêu Thành, thẩm thẩm ta còn ở khách điếm, chàng có thể mang ta đi tìm nàng được không?”
Hắn cười nói: “Không cần lo lắng, ta đã phái người nói cho nàng ta. Cho nàng ta chút lộ phí, nàng ta hẳn là đang chuẩn bị đi trở về.”
Tần Vãn đờ người, sắc mặt có chút khác thường.
Tiêu Thành Diệp nắm chặt tay nàng: “Nàng cũng muốn chạy đi?”
“Chàng nhẹ một chút.” Nàng có chút đau đớn. Sau khi hắn buông tay, nàng lộ ra một biểu tình thẹn thùng, “Ta tất nhiên là không muốn rời bỏ chàng, chính là…”
Nàng cứ nói chính là nửa ngày nhưng cũng không có nói ra nguyên cớ.
Tiêu Thành Diệp thay nàng mở miệng.
“Nàng nếu là nhớ nhà ở thôn Hoa Hòe, ta có thể mang nàng trở về xem nếu rảnh. Thậm chí nếu nàng nguyện ý, ta cũng có thể phái người đem mộ của bà ngoại cùng mẫu thân nàng di dời tới Ninh An.”
Tần Vãn gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhìn xem thì tốt rồi, liền không cần quấy rầy các nàng.”
Tiêu Thành Diệp thấy nàng vẫn là một bộ dạng có chuyện muốn nói: “Còn có cái gì sao?”
65
Tần Vãn nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói trong phủ chàng … cơ thiếp thành đàn.”
Nàng vừa rồi nhìn thấy những tỳ nữ kia thì mới nghĩ đến chuyện này.
Chẳng lẽ nàng cũng chỉ là một trong số bọn họ hay sao?
Tiêu Thành Diệp cau mày, bực bội nói: “Lại là Lý Triều Vũ nói cho nàng? Đừng nghe nàng ta nói bậy.”
“Chính là nàng ấy nói toàn thành Ninh An ai cũng biết cả, đó cũng là giả sao?”
“Rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”
Tần Vãn cảm thấy trong lòng rất khổ sở.
Tiêu Thành Diệp trầm mặc mà nhìn nàng:
“Nếu ta nói phải, nàng có phải liền tính toán rời khỏi ta đúng không?”
Tần Vãn có chút chua xót.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
66
Tiêu Thành Diệp nhướng mày: “Vậy không phải.”
Vô sỉ quả nhiên chính là vô sỉ.
Tần Vãn: “…”
Nàng hơi dỗi nói: “Chàng có thể đứng đắn một chút không.”
Tiêu Thành Diệp đem nàng bế lên ngồi ở trên đùi hắn, cắn vành tai nàng: “Ta thực đứng đắn, Vãn Vãn chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là được, ta sẽ tự giải quyết.”
Hắn nói xong rồi đi cởi xiêm y nàng.
Tần Vãn lập tức hiểu được hắn muốn làm cái gì, luống cuống: “Không được, trong bụng ta còn có bảo bảo.”
Tiêu Thành Diệp cười xấu xa: “Không có việc gì, ta trở về đã hỏi qua Trần thái y bắt mạch cho nàng. Hắn nói nàng hiện giờ đã mang thai hơn bốn tháng, có thể hành phòng rồi.”
Tần Vãn mặt đầy đỏ bừng, nhịn không được oán trách: “Chàng như thế nào lại đi hỏi người ta chuyện này.”
“Nếu không nàng cho rằng tối hôm qua ta như thế nào lại chịu đựng không chạm vào nàng.”
Hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng nước của nàng.
“Vãn Vãn không muốn ta sao?”
“Nàng không để ý ta có nữ nhân khác sao?”
Tiêu Thành Diệp một bên cởi xiêm y nàng, một bên cho nàng một nụ hôn sâu.
“Vãn Vãn hãy kiểm tra ta trong khoảng thời gian này có chạm vào người khác hay không nhé?”
Tần Vãn bị hắn hôn đến thiếu chút nữa ngạt thở, thật vất vả tránh thoát, hơi thở hổn hển.
Nàng lẩm bẩm nói: “Chàng rõ ràng chính là muốn kiểm tra ta.”
Không bao lâu, nàng liền cảm giác được xiêm y của mình đã tuột hơn phân nửa.
Rõ ràng đám thị nữ mặc cho nàng lâu như vậy, như thế nào đã bị hắn dễ dàng cởi ra.
Hắn vuốt ve làn da trắng như tuyết của nàng. Trên thân mình loang lổ vết đỏ của nàng vào hơn ba tháng trước sớm đã biến mất không còn dấu vết, không còn bất kỳ ấn ký gì. 
Tuy rằng hắn đã sớm liệu được, nhưng vẫn là cảm thấy một trận vừa lòng.
Hắn cũng không lo lắng Vãn Vãn.
Hắn lo đến chính là Dạ Giang.
Hắn căn bản đối với Dạ Giang rất là tín nhiệm. Dù sao hắn ta cũng là thân tín tâm phúc nhất mà hắn tự tay bồi dưỡng.
Nhưng Dạ Giang ở đó suốt ba tháng. Cho đến khi Tần Vãn rời đi khỏi thôn Hoa Hòe. Hắn ta sau đó mới đưa việc nàng mang thai nói cho hắn. Hắn chỉ muốn băm cái tên cẩu nô tài này.
Xem ra tên cẩu này còn nhớ rõ chủ tử của hắn là ai.
67
Tiêu Thành Diệp đem hai chân nàng tách ra, làm nàng đưa lưng lại, ngồi ở trên đùi hắn.
Hắn cười nhẹ bên tai nàng nói: “Ta cùng Vãn Vãn kiểm tra cho nhau.”
Tần Vãn bị hắn đùa nghịch, đỏ mặt nói: “Hạ lưu.”
Hắn một tay xoa hoa hạch nàng, một tay nhẹ nhàng cắm vào trong hoa huyệt chặt khít của nàng. Bên trong đã lâu không bị tiến vào, liền khôi phục trở về trạng thái non nớt như lúc trước. 
Trong tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của Tần Vãn, hắn lại đưa thêm một ngón tay đi vào.
Chờ đến khi đã đủ trơn ướt, Tần Vãn liền cảm giác được nơi tư mật của mình có một cây đồ vật cực lớn dán vào đỉnh đi lên. Miệng huyệt không tự giác mà hút nhẹ. Khuôn mặt nàng đỏ lên tới tận cổ.
Sau đó tay của nàng đã bị hắn ấn lên trên đồ vật kia. Giọng nói chứa đầy tình dục của hắn vang lên: “Vãn Vãn cũng sờ ta đi.”
Nàng cảm thấy thẹn mà rũ mắt, cảm giác hoa huyệt của mình có dòng nước chậm rãi chảy ra, run run mà đem đồ vật kia sờ đến ướt át nóng bỏng. Đồ vật kia giống như khối sắt thẳng tắp đặt tại giữa hai chân nàng.
Tần Vãn vẫn luôn được tay hắn xoa xoa. Cả người nàng đã mềm oặt như bông.
“Vãn Vãn thật ngoan.” Hắn khen thưởng mà hôn lên thái dương nàng.
68
Tiêu Thành Diệp ở trong cơ thể nàng mạnh mẽ va chạm. Thỉnh thoảng cự vật kia còn đỉnh ở chỗ sâu trong người nàng, chậm rãi ma sát vòng quanh. Bởi vì cố kỵ bụng nàng, cho nên hắn không có hoàn toàn đi vào.
Hắn nhéo bầu vú tròn trịa của nàng, nghe nàng nhịn không được tràn ra âm thanh rên rỉ say lòng người.
Hắn cười nhẹ: “Thoải mái sao?”
Khoái cảm như trận thủy triều cứ từng đợt từng đợt mà vọt tới, làm nàng cả người mềm nhũn ra.
Thấy nàng vô lực mà không hé răng. Hắn trêu chọc đùa bỡn núm vú thẳng đứng của nàng, côn thịt đỉnh vào sâu trong thông đạo của nàng.
Nàng khóc thút thít, thanh âm lại yêu kiều, mềm mại: “Quá sâu… Ô… Thoải mái, thoải mái…”
Tần Vãn chịu không nổi mà cao trào.
Bắp đùi nàng run lên nhè nhẹ. Cự vật kia vừa cứng lại nóng mà đâm thọc vào thông đạo. Huyệt thịt vốn chặt khít bởi vì khoái cảm mà liều mạng co rút lại, hút đến Tiêu Thành Diệp sảng khoái đến muốn mệnh.
Hắn bóp bắp đùi nàng, cực lực nhịn xuống xúc động muốn đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt nàng.
Động tác của hắn vẫn luôn chậm.
Thời gian hai người thao làm giằng co rất lâu cũng không có dừng lại. Mồ hôi làm ướt nhẹp tóc mai của Tần Vãn. Nàng thở hổn hển, gắt gao nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, ngồi ở trong lòng ngực hắn mà cao trào hết lần này đến lần khác.
Chờ sau khi Tiêu Thành Diệp rốt cuộc bắn ra, nàng hoàn toàn mềm mại mà ngã xuống ở trong lòng ngực hắn. Dưới thân hàm chứa đồ vật còn không có rút ra của hắn mà đi ngủ.
69
Thời gian sau đó, bên người Tần Vãn luôn có một đống thị nữ đi theo hầu hạ.
Tiêu Thành Diệp hầu như không có ở trong vương phủ.
Hắn bị công vụ quấn thân, bận tối mắt tối mày.
Nàng mỗi lần chờ đến nửa đêm thì đã ngủ mất rồi. Hắn mới phong trần mệt mỏi mà trở về. Sau đó bế nàng đang ngủ gà ngủ gật lên giường đi ngủ.
Sáng sớm nàng tỉnh lại, bên cạnh đã lại không còn người.
Có một lần, thời điểm Tiêu Thành Diệp cứ như vậy bế nàng lên, nàng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra. Nàng nghe được hắn nói, Vãn Vãn không cần lại chờ ta.
Nàng nhớ tới hắn nói. Chuyện gì cũng đều không cần phải lo, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên người hắn thì tốt rồi.
Nhưng mà nàng thật sự cái gì cũng đều có thể mặc kệ không hỏi sao?
Nàng lại không phải là một con rối.
Nàng hoài niệm khoảng thời gian lúc trước sớm chiều sống chung với hắn ở thôn Hoa Hòe.
Khi đó nàng là đại phu trị bệnh cứu người, hắn là nam nhân lưu lạc tha hương, còn gọi hắn là Tiêu Thành.
Nhìn bụng mình cứ dần lớn lên từng ngày.
Chính là hiện tại, hắn biến thành Tin vương cao cao tại thượng, nàng hiện tại lại tính là cái gì đâu?
70
Nhưng có một ngày nọ, Lý Triều Vũ thế nhưng lại tới.
Nàng ta nói là Tiêu Thành Diệp bảo nàng ta tới. Dù sao thì phủ Tin vương không phải là dinh thự tầm thường, lại được bảo vệ nghiêm ngặt cho nên người ngoài căn bản là không thể tự tiện xông vào.
Lý Triều Vũ nhìn thấy Tần Vãn liền kích động nói: “Vãn Vãn! Vãn Vãn! Muội dựa theo lời tỷ nói mà thâm nhập vào Cố phủ để ném mảnh giấy. Cố thiếu gia quả nhiên liền nghĩ cách đuổi đám người kia để muội vào phòng. Muội đem suy đoán của tỷ nói cho hắn biết. Hắn không chỉ yểm trợ giúp muội rời đi mà còn nhờ muội nói với tỷ một tiếng cảm tạ.
Sau khi muội đi thì buổi tối đó trong phòng hắn liền bị lửa cháy lớn. May mắn Cố thiếu gia không sao. Nhưng mà ngày hôm sau hắn liền đem mọi người trong viện đều thay đổi hết. Muội sau đó ngẫm lại, chắc là do hắn cố ý làm vậy.
Muội muốn hỏi chính là, rõ ràng trên tờ giấy đó tỷ cái gì cũng không viết. Muội vứt mảnh giấy trắng đó vào. Nhưng vì cái gì Cố thiếu gia lại có thể biết được ý tứ của tỷ hả? Các ngươi lúc trước cũng chưa từng gặp mặt nhau mà.”
Tần Vãn cười cười: “Vì cái gì cũng chưa viết, chính là có chuyện muốn nói nha.”
Lý Triều Vũ vỗ trán: “Thì ra là thế, ha ha, nguyên lai đơn giản như vậy, muội như thế nào không nghĩ ra sớm.”
Nàng bội phục nói: “Vãn Vãn, tỷ thật thông minh, nhất thời sao có thể nghĩ ra ám hiệu xảo diệu như vậy? Ừ, Cố thiếu gia cũng là người thông minh. Hai người các ngươi mới có thể ăn nhịp với nhau.”
Tần Vãn nhoẻn miệng cười: “Triều Vũ quá khen ta rồi. Chuyện này có thể thành, mấu chốt chính là dựa vào muội nha. Nếu không phải muội gan dạ sáng suốt hơn người, chịu lấy thân đi vào chỗ hiểm thì mệnh Cố thiếu gia mới có thể được cứu trở về. Việc ta làm có tính là cái gì đâu.”
Lý Triều Vũ vui vẻ: “Được rồi, hai ta đều đừng khiêm nhường nữa. Một người nghĩ ra kế, một người dùng sức lực, đều là nữ trung hào kiệt, hắc hắc, cụng ly!”
Dứt lời, nàng liền đem một chén trà nhỏ trong tay ngửa đầu uống cạn.
71
Hai người trò chuyện một lúc, liền nhắc tới Tiêu Thành Diệp.
Lý Triều Vũ lại tức giận mà đập bàn một cái: “Tên hỗn đản Tiêu Thành Diệp này quả nhiên là đáng giận. Thế nhưng thật sự đem tỷ nhốt ở phủ Tin vương. Vừa không cho tỷ đi ra ngoài, cũng không cho người bên ngoài tới gặp tỷ. Chẳng lẽ hắn muốn đem tỷ nuôi dưỡng như nuôi chim hoàng yến sao! Uổng phí tỷ đối với hắn nhất vãng tình thâm. Ngày đó muội đáng lẽ không nên đi.”
Tần Vãn ôn nhu mà vuốt cái bụng phình lên của mình: “Cũng không thể nói như vậy. Rốt cuộc ta hiện tại đôi mắt không tiện, lại có thai, chàng khả năng là cũng có lý do riêng.”
Nàng nguyên tưởng rằng chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần nàng tìm được chàng, là có thể cùng hắn bên nhau lâu dài. Nhưng sự thật cũng không giống như vậy.
Đến bây giờ, nàng cũng không rõ rốt cuộc chàng đang nghĩ cái gì.
Nàng biết chính mình nghĩ như vậy có chút tùy hứng, nhưng chàng nếu không phải là Tin vương thì tốt rồi.
Lý Triều Vũ hừ lạnh một tiếng: “Lý do chó má gì vậy, Vãn Vãn tỷ tốt như vậy, muội xem hắn chính là muốn một mình độc chiếm tỷ.
Ngẫm lại tỷ tùy tiện ở chợ tây mấy ngày, liền có thể được phủ Tể tướng tới mời khám. Nếu tỷ ở lại đó lâu hơn, nhất định tỷ sẽ có nhiều người tới khám bệnh. Nhưng hắn lại đem tỷ nhốt giam trong cái lồng chim này.
Phải biết rằng trên đời này có rất nhiều nam nhân vô năng. Thấy không quen với việc nữ nhân so với hắn lại lợi hại hơn, liền nghĩ cách phải đem nữ nhân kéo xuống, chạy về trong nhà, tốt nhất là một chữ cũng không biết. Như vậy bất kể hắn có làm cái quái gì thì cũng là người lợi hại nhất.”
Tần Vãn bị chọc cười bởi chính sự phẫn nộ đáng yêu của nàng: “Muội nói đúng, đôi mắt ta không tốt, làm chuyện gì cũng đều không tiện, chỉ có hành y chữa bệnh mới có thể làm ta có cảm giác tồn tại. Như vậy, ta đối với mọi người vẫn là có vài phần tác dụng.
Ta nguyên bản rất sợ gặp người. Mấy ngày ở chợ tây kia chỉ là vì tạm thời nghĩ biện pháp tìm chàng bằng bất cứ giá nào. Nhưng ngoài ý muốn, ta lại cảm thấy kỳ thực rất vui vẻ khi ở đó.”
Nàng như là hạ quyết tâm mà gật đầu: “Ta nghĩ, ta cũng không nên cứ luôn ỷ lại vào chàng, vẫn là nên chủ động làm chút gì đó.”
72
Tần Vãn hỏi tiếp: “Triều vũ, muội lúc trước nói, chàng ở Bắc Cương mang binh đánh giặc. Vậy muội có biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Triều Vũ kinh ngạc nói: “Hắn thế nhưng ngay cả cái này còn không nói cho tỷ?”
Nàng nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói: “Kỳ thật muội biết cũng không rõ lắm. Nhưng cái này muốn nói từ đầu thì đại khái chính là sau khi tiên đế Tiêu Huy Tông của Kiến Lương các ngươi băng hà, để lại cho đương kim thánh thượng một đống cục diện rối rắm, trong đó liền có tộc Bắc Nhung ở Bắc Cương.
Mà Tiêu Thành Diệp, tuy rằng ta thực chán ghét hắn. Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng hắn là kẻ kỳ tài trị quân. Hắn thân là bào đệ hoàng đế. Mười lăm tuổi liền phụng mệnh ra tiền tuyến mang binh đánh địch. Trong vòng bảy năm qua, hắn đã từ trong tay tộc Bắc Nhung thu hồi lại vùng đất lớn Hà Bắc từng bị đoạt mất.
Hơn nửa năm trước, sau khi hắn thu hồi được địa bàn cuối cùng ở Quảng Hạ thì khải hoàn hồi kinh nhưng trên đường lại mất tích. Cùng lúc đó, tướng lĩnh ở khu vực Quảng Hạ liền tuyên bố làm phản.
Ước chừng hai tháng sau, hắn lại một lần nữa xuất hiện, liền lập tức quay trở lại Quảng Hạ dẹp loạn.
Kỳ thật lần này mọi chuyện sẽ dễ dàng. Nhưng mà một số tướng lĩnh lại bất đồng chính kiến. Trong đó, một trong số các tướng lĩnh cấu kết với tàn dư của tộc Bắc Nhung khiến hắn bị tập kích mà bị thương nặng. Nhưng may mà cuối cùng cũng không có việc gì trở ngại. Hắn vẫn là đem đối phương một lưới bắt hết.”
Tần Vãn một trận im lặng.
Khó trách chàng nói một tháng liền trở về, lại chậm trễ lâu như vậy.
Khó trách chàng nói chàng bị thương chỉ là chuyện thường ngày.
73
Tần Vãn không muốn nói nữa, liền thay đổi câu chuyện.
“Triều Vũ, ngay từ đầu muội đã nói, muội chán ghét chàng, là vì cái gì? Kỳ thật ta cảm thấy, chàng cũng không là người xấu, đối với ta cũng thực tốt. Tuy rằng…”
Tuy rằng luôn là tránh nặng tìm nhẹ, cái gì cũng không chịu giải thích, nói rõ với nàng.
Nàng không nói những lời sau đó, chỉ im lặng nuốt chúng vào bụng.
Lý Triều Vũ thở dài: “Tỷ cũng biết, muột cùng hắn rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Đúng rồi, muội lúc trước không nói cho tỷ, thật sự không phải giống như lời Tiêu Thành Diệp nói. Muội chỉ là gặp tỷ như vậy, liền không biết nên mở miệng như thế nào.”
Tần Vãn gật đầu: “Ừ, không có việc gì.”
Lý Triều Vũ tức giận nói: “Muội là sợ, quan hệ của hai chúng ta bị tên hỗn đản kia châm ngòi ly gián.”
Tần Vãn ôn nhu mà cười, trấn an nàng nói: “Sao có thể như vậy? Liền tính nếu thật là như thế, ta cũng có thể hiểu được. Rốt cuộc con người đều có lòng riêng, muội lại không có làm chuyện gì xấu. Ở chợ tây ngày ấy, chúng ta vốn không quen biết nhưng muội lại chủ động đứng ra vì ta nói chuyện.”
Nghe được nàng ôn nhu nói chuyện, Lý Triều Vũ rất cảm động, tiến lên nắm lấy tay nàng nói: “Ô ô, Vãn Vãn tỷ thật tốt quá. Từ nay về sau, tỷ chính là bằng hữu tốt cả đời của Lý Triều Vũ ta!”
74
Sau khi cùng nàng kết làm bằng hữu tốt, Lý Triều Vũ ngồi trở lại, tiếp tục nói:
“Nam Thuận quốc chúng ta đây, tuy rằng chỉ là một nước chư hầu nhỏ. Nhưng cùng Kiến Lương đại quốc các ngươi nhiều thế hệ giao hảo, là dựa vào liên hôn chính trị. Tỷ như công chúa Trang Nhạc lúc trước, cũng chính là thái hậu đầu tiên của các ngươi hiện giờ.
Mà thế hệ kế tiếp này, đó là muội cùng với Tiêu Thành Diệp. Việc này vẫn là do công chúa Trang Nhạc sinh thời an bài từ mười mấy năm trước.
Muội từ nhỏ liền cùng hắn có hôn ước nên tự nhiên sẽ đối hắn phá lệ chú ý một ít.
Muội ban đầu thấy hắn lớn lên giống người tử tế, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn âm thầm vui mừng. Nhưng mà sau đó, muội lại phát hiện, hắn ỷ vào bản thân có địa vị cao, không coi ai ra gì, thái độ rất là ngạo mạn.
Không chỉ có như thế, hắn là cái đồ háo sắc. Quan viên trong triều Kiến Lương đều biết hắn yêu thích mỹ nhân, nên cứ sôi nổi tặng người vào trong phủ hắn. Hắn thế nhưng ai đến cũng không cự tuyệt. Hừ, thật là làm người khinh thường.”
Lý Triều Vũ trời sinh tính ngay thẳng. Thân là Lục công chúa của Nam Thuận, từ nhỏ lớn lên danh giá, không chịu được nửa điểm vấy bẩn, tự nhiên ghét cái ác như kẻ thù.
“Vãn Vãn tỷ nói xem, nữ tử trong sạch sao có thể tiếp thu một người phu quân như vậy?”
Tần Vãn lộ ra một tia cười khổ.
Lý Triều Vũ ý thức được chính mình nói sai lời rồi, vội nói: “Muội không có ý tứ này, Vãn Vãn tỷ là bị hắn lừa gạt…”
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.
75
Lý Triều Vũ mở cửa đi ra ngoài, lớn tiếng quát hỏi: “Người nào bên ngoài la hét ầm ĩ?”
Một tỳ nữ vội vàng đi lên bẩm báo: “Bẩm Lục cô nương, là… là Trần di nương ở Thúy Vi Các nháo loạn muốn gặp Tần Vãn cô nương.”
Lý Triều Vũ cau mày, vẻ mặt chán ghét: “Nàng ta tới làm cái gì? Phủ Tin vương các ngươi không có quy củ như vậy sao? Còn không mau đem nàng đuổi ra ngoài.”
“Dạ, Vương gia đã sớm phân phó qua, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Tần cô nương. Chỉ là Trần di nương vẫn luôn cố chấp… Nô tỳ liền đi phái thêm người giữ cửa viện.”
“Cho nàng ta vào đi.” Thanh âm của Tần Vãn từ trong phòng truyền ra tới.
76
Trần di nương là một nữ tử trẻ tuổi, rất có nhan sắc.
Còn mang theo chút đanh đá.
Nàng ta một phen ném người tỳ nữ ở bên cạnh đang túm nàng, giơ tay sửa sang lại tóc mai hỗn độn của mình rồi nhìn sang Tần Vãn, cười lạnh nói:
“Quả nhiên là mỹ nhân giống như tiên tử, khó trách có thể đem vương gia trầm mê đến thần hồn điên đảo.”
Tần Vãn trầm mặc không nói gì.
Lý Triều Vũ rất không kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì mau nói, đừng có ở đây âm dương quái khí.”
“Thiếp thân chỉ là muốn đến nhìn xem, Tần cô nương đến tột cùng là dùng cái thủ đoạn gì. Thế nhưng lại có thể làm vương gia đem tỷ muội chúng ta toàn bộ phân phát ra ngoài!”
Trần di nương nói lời gay gắt, căm hận.
Tần Vãn cùng Lý Triều Vũ đều cả kinh.
Lý Triều Vũ: “Cái gì? Hắn còn làm cái việc đổi người.”
Trần di nương ghét bỏ quay đầu nhìn Tần Vãn, mỉa mai nói: “Thiếp thân đặc biệt tới đây, là muốn học hỏi Tần cô nương lấy kinh nghiệm.”
Lý Triều Vũ nghe không được nàng ta đối với bạn tốt của mình nói năng lỗ mãng, cả giận nói: “Nếu ngươi lại ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ thì đừng trách ta không khách khí.”
Trần di nương cười nhạo một tiếng, còn muốn mở miệng, lại bị Tần Vãn đánh gãy.
Tần Vãn bình tĩnh nói: “Ngươi đây là làm cái gì? Oan có đầu, nợ có chủ. Người phân phát các ngươi, cũng không phải là ta.”
Nàng ngồi ở trong sảnh, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
77
Trần di nương sửng sốt trước lời nói của nàng.
Nàng không khỏi thê lương mà cười: “Đúng vậy, Tần cô nương nói đúng. Thiếp thân đương nhiên biết thân phận chính mình, không dám đi tìm vương gia. Không, đừng nói là vương gia. Ngay cả vương gia hiện giờ sủng ái Tần cô nương ngươi, thiếp thân cũng chỉ dám lại đây làm chướng mắt ngươi thôi.”
Nàng đã ở trong phủ Tin vương ba năm.
Trong ba năm qua, biết rõ Tin vương là người bạc tình.
Trong triều đại thần khắp nơi vì lấy lòng hắn mà liên tục đưa tới nữ nhân. Nữ nhân bên người hắn cũng liền thay đổi hết người này tới người khác. Ngay cả nàng, cũng là một trong số đó.
Nguyên bản nàng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Xuất thân hèn mọn, đương nhiên chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Nhưng lần đầu tiên bị đưa vào vương phủ. Khi nhìn thấy Tin vương lập chiến công hiển hách trong lời đồn, hắn một mình ngồi ở trên cao, một thân hoa phục, anh tuấn không thể chê vào đâu được, mắt lạnh nhìn xuống khách khứa dưới đài.
Nàng bởi vì múa tốt, liền được hắn nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhưng cũng chỉ là vài lần thôi.
Không bao lâu, đã bị hắn ghét bỏ.
Như vậy cũng tốt, nàng chỉ cần một chỗ dung thân mà thôi.
Dưới bầu trời này, trừ bỏ hoàng cung, còn có nơi nào so với phủ Tin vương tốt hơn sao?
Yêu sao? Nàng sao có đủ tư cách đi cầu mong xa vời như thế.
Nhưng mà cho đến khi bọn tỷ muội khóc lóc tới tìm nàng. Nàng mới biết được, chỗ dung thân này nàng muốn cũng không có.
Tin vương là kẻ bạc tình. Hiện giờ vì một nữ nhân mà cao hứng, lại muốn đem tất cả bọn họ không chút lưu tình mà đuổi đi.
Tin vương a Tin vương, ngài quả nhiên là kẻ bạc tình.
Nhưng mà lần này, nàng vẫn như cũ cũng không có cái tư cách gì.
Thanh âm Tần Vãn đem nàng mang về hiện thực.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Trần di nương, mời ngươi trở về đi.”
78
Buổi tối, Tần Vãn ngồi ở bên cạnh bàn cố gắng thức khuya, chờ hắn trở về.
Từ lần bị hắn nói không cần lại chờ hắn, Tần Vãn liền thật sự không có làm như vậy nữa. Dù sao hiện tại bụng nàng càng lúc càng lớn, rất là thích ngủ, liền thức không nổi.
Lần này nàng lại ngủ gục trên bàn.
Nhưng bởi vì có sự tình trong lòng nên không có ngủ say.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên cảm giác được có người chậm rãi thay nàng cởi quần áo bên ngoài. Mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương làm nàng cảm thấy an tâm. Dưới thân nàng cũng đã biến thành giường đệm.
Đại khái là hắn ôm nàng lại đây.
Nàng bỗng nhiên có chút áy náy. Hắn rõ ràng nói không cần như thế, nàng lại còn làm cho hắn thêm phiền toái.
“Tiêu Thành.”
Trong thanh âm nàng còn mang theo giọng điệu buồn ngủ.
Tiêu Thành Diệp dừng tay, nhìn thoáng qua hai mắt khép hờ của nàng. Hắn xốc chăn lên, ngựa quen đường cũ mà nằm bên cạnh nàng, liền cảm giác được cả người mềm mại của nàng nhích lại gần hắn.
Hắn cẩn thận mà đem nàng ôm vào trong ngực, sợ đè đến bụng nàng, ánh mắt ôn nhu: “Làm sao vậy, lại đang đợi ta?”
79
Nàng dựa vào đầu vai hắn, ngủi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Nàng nguyên bản có chuyện muốn nói nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Ta rất nhớ chàng.”
Tiêu Thành Diệp nhẹ nhàng cười: “Ta cùng Vãn Vãn không phải mỗi ngày đều gặp mặt sao?”
Nàng thanh âm rầu rĩ: “Chính là mỗi lần chàng trở về đều quá muộn.”
Tiêu Thành Diệp thở dài: “Qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”
Tần Vãn lôi kéo hắn: “Vậy chàng phải nhanh lên, ta cùng bảo bảo đều rất cần chàng.”
Mẫu thân nàng chính là khó sinh mà chết. Nàng cả ngày không thấy được hắn nên liền cảm thấy thực sợ hãi.
Hắn cúi đầu hôn đôi mắt nàng: “Ừ, ta biết rồi.”
Cơn buồn ngủ lại đánh úp hết đợt này đến đợt khác, Tần Vãn dựa vào hắn thật sự là chịu không nổi.
Nàng đành phải nhẹ nhàng nói: “Chàng ngày mai có thể trở về sớm một chút hay không?.”
“Ta có lời muốn nói với chàng.”
Hắn cau mày, không có đáp lời.
Tần Vãn lắc lắc vạt áo hắn: “Được không?”
80
Ngày hôm sau, Tiêu Thành Diệp quả thực trở về sớm.
Tần Vãn hiếm khi nhìn thấy hắn như vậy, liền có chút kinh hỉ, vui vẻ nói: “Chàng đã về rồi.”
Tiêu Thành Diệp lãnh đạm mà lên tiếng, vẫy vẫy tay, đám tỳ nữ trong phòng liền lập tức hành lễ lui ra ngoài.
Tần Vãn cảm giác được hắn không có vui lắm, lại nghĩ đến tối hôm qua hắn đáp ứng nàng một cách miễn cưỡng. Niềm vui nhất thời bị diệt hơn phân nửa, nàng lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi, chàng rõ ràng rất bận. Vậy mà ta còn ngang bướng muốn chàng trở về.”
Tiêu Thành Diệp trầm giọng nói: “Vì cái gì lại xin lỗi?”
Tần Vãn bị hắn hỏi đến nghẹn một hồi: “Ta… là sợ chọc cho chàng tức giận.”
Không nghĩ tới hắn ngược lại càng thêm bực bội: “Ta thực sự đáng sợ sao?”
Tần Vãn cảm giác càng giải thích càng sai, hoảng loạn nói: “Không phải, ta không phải có ý tứ này. Chàng đừng tức giận, được không?”
Giờ phút này, nàng càng cảm thấy được sự khó chịu khi không thể nhìn thấy. Nếu nàng hiện tại nhìn thấy được, hẳn là có thể nói với chàng mấy câu tốt đẹp rồi.  
Bỗng nhiên cảm giác được thân thể bay lên không, nàng cuống quít ôm lấy cổ hắn, liền phát giác chính mình đã bị hắn bế lên đặt ngồi trên trường kỷ.
Tiêu Thành Diệp bất đắc dĩ nói: “Ta không có tức giận.”
Tuy là có chút tức giận nhưng mới vừa rồi nhìn thấy biểu tình kinh hoảng thất thố của nàng, hắn cũng liền hết giận, chỉ biết bắt đầu ngẫm lại chính mình.
Tần Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
81
Tần Vãn cười với hắn: “Ngày hôm qua Triều Vũ tới gặp ta. Nàng ấy nói là chàng bảo nàng ấy tới.”
Tiêu Thành Diệp nghịch sợi tóc nàng, không chút để ý nói: “Ừ, ta sợ nàng buồn chán nên bảo nàng ta tới chơi với nàng.”
Thấy nàng không có nói tiếp, hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái.
“Sao vậy, nàng ta lại nói bậy bạ gì về ta?”
Tần Vãn lắc đầu.
Nàng dựa vào hắn nói: “Ta còn gặp được Trần di nương.”
Tiêu Thành Diệp ôm chặt nàng, sắc mặt hắn dần dần âm trầm.
Tần Vãn vẫn đang nói chuyện với chính mình: “Kỳ thật ta có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng.”
“Nhưng mà ta phát hiện. Ta rõ ràng chuyện gì cũng đem nói hết cho chàng. Chàng lại cái gì cũng không chịu nói cho ta.”
Tay Tiêu Thành Diệp còn đặt ở trên eo nàng. Hắn nhìn nàng, trầm giọng mở miệng: “Nàng muốn biết cái gì?
82
“Chàng thật sự đúng như lời bọn họ nói là kẻ tham luyến nữ sắc sao? Vậy thì vì sao lại muốn đem các nàng đuổi đi?”
Tần Vãn dừng một chút: “Là vì ta… sao?”
Thực ra, cho dù đó là sự thật, nàng cũng không quan tâm nữa.
Con người không thể cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào quá khứ.
Tiêu Thành Diệp nhẹ nhàng vuốt cái bụng phồng lên của nàng: “Vãn Vãn không vui sao?”
“Có vui.” Tần Vãn vẫn luôn thành thật. “Nhưng mà, ta lại cảm thấy các nàng có chút đáng thương. Các nàng cái gì cũng không có làm mà lại bị đuổi đi khỏi nơi mình ở.”
Thấy hắn không có hé răng, Tần Vãn đành phải tiếp tục nói.
“Cho nên cho dù là ta, cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chàng bạc tình bạc nghĩa. Dù sao nếu không phải ban đầu chàng thích bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không bị đưa tới đây.”
Sau đó nàng nghe được hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng nghi hoặc: “Chàng cười cái gì?”
Tiêu Thành Diệp đem tóc mai nàng vén đến sau tai, thuận tay sờ khuôn mặt nàng: “Ta còn tưởng rằng Vãn Vãn là muốn nói phải rời khỏi ta. Nguyên lai chỉ là nói cái này.”
“Ta mới vừa rồi còn đang suy nghĩ. Nếu nàng dám nói ra những lời này, ta liền lập tức đem nàng trói lại.”
Tần Vãn nhăn mày: “Chàng sao có thể suy nghĩ như vậy?.”
Hắn nhướng mày: “Không phải nàng muốn ta nói, ta đang suy nghĩ cái gì sao?”
Tần Vãn: “…”
83
Tần Vãn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Nàng kỳ quái nói: “Vì cái gì mà chàng luôn cảm thấy ta muốn rời khỏi chàng? Chàng rõ ràng biết ta sẽ không làm vậy.”
Chẳng lẽ hắn từ lúc đầu liền đáp ứng nàng một cách miễn cưỡng, chính là lo lắng chuyện này sao?
Tiêu Thành Diệp trầm mặc một lát, cười cười: “Vãn Vãn luôn nói lời ngon tiếng ngọt làm ta vui vẻ. Nhưng ta không muốn nàng gặp phải chuyện gì cũng đều đẩy ta ra.”
Hắn đem mặt vùi vào cổ nàng, có chút rầu rĩ không vui.
“Ta cảm giác ta yêu Vãn Vãn còn nhiều hơn so với Vãn Vãn yêu ta.”
Tần Vãn ngẩn ra.
Nguyên lai cho tới nay hắn đều là nghĩ như vậy.
Nàng chậm rãi ôm lấy đầu hắn, rũ mắt nói: “Thật sự sẽ không.”
84
Tần Vãn cảm giác được hắn liếm cổ mình.
Hiện giờ Tần Vãn đã bị hắn “khai phá” đến mức cực kỳ mẫn cảm. Nửa bên cổ nàng đột nhiên tê dại, mới vừa rồi tình ý miên man hết thảy đều tan thành mây khói. Nàng giật mình đẩy hắn ra: “Chàng đang làm cái gì?”
Quả nhiên là không nên cho kẻ vô lại bất kỳ cơ hội thừa dịp nào.
Miếng thịt chủ động dâng đến miệng lại bị bay mất, Tiêu Thành Diệp bất mãn mà nheo mắt: “Rõ ràng chính là nàng câu dẫn ta.”
Tần Vãn bị hắn nói đến đỏ mặt, thẳng thừng phủ nhận: “Không có, ta thật sự không có.”
Hắn đã thật lâu không chạm qua nàng. Ban đêm cũng chỉ là thuần túy ôm nhau ngủ. Gần đây là bởi vì thời điểm nàng đã ngủ thì hắn mới trở về. Thứ hai là nàng cố kỵ bụng mình, hài tử quan trọng hơn.
Hắn tức giận mà cắn nàng một ngụm: “Không thể đụng vào. Vậy hôn một chút cũng không có làm sao.”
Tần Vãn lạnh nhạt mà lau nước miếng trên mặt, ai mà chả biết hắn hôn liền không dứt.
Nàng nhíu mày: “Chàng vẫn chưa có trả lời vấn đề của ta.”
Vì cái gì người nam nhân này luôn có một vạn loại biện pháp tránh nặng tìm nhẹ!
Còn không biết xấu hổ nói nàng chỉ biết lời ngon tiếng ngọt. Nàng rõ ràng đều là nói lời thiệt tình, ít nhất nàng cũng thật thà hơn hắn.
Thật chán ghét!
85
Thấy nàng thật sự nóng giận, hắn chỉ xoa bóp tay nàng, thở dài: “Ta xác thật đúng như lời bọn họ nói, ở trong triều là kẻ ham mê nữ sắc, nhưng ta không phải như vậy.”
“Ta thân là Tin vương, lại nắm binh quyền trong tay, càng không thích cùng quan viên trong triều lui tới. Bọn họ tự nhiên hy vọng ta sẽ có nhược điểm.”
Tiêu Thành Diệp nhàn nhạt nói: “Tham luyến nữ sắc, buộc tội lên cũng không tính là tội danh.”
Vài câu ít ỏi, lại nói ra sự tranh đấu hiểm ác trong triều.
Tần Vãn bỗng nhiên hiểu ra vài phần.
Trong tay hắn nắm quyền cao chức trọng, xuất thân cao quý, tự nhiên bị người thèm muốn.
Nếu như hắn không chủ động tạo ra một ít nhược điểm phơi bày với mọi người, chỉ sợ hắn sẽ bị coi là cái đinh trong mắt nhiều người, rồi nhanh chóng bị diệt trừ.
Gỗ đẹp trong rừng, gió tất sẽ tàn.
Tiêu Thành Diệp cười nói: “Vãn Vãn yên tâm. Ta đã phái người vì các nàng tìm một nơi thích hợp để ở. Nếu bọn họ không muốn ở thì liền cấp cho bọn họ chút tiền.”
Tần Vãn nhẹ nhàng gật đầu: “Làm như thế thực thoả đáng.”
“Vãn Vãn còn muốn hỏi cái gì?”
Tần Vãn như là bị đánh trúng tâm sự. Nàng có chút thấp thỏm nói: “Hiện giờ việc ở Hà Bắc đã định, hôn sự của chàng cùng Triều Vũ cũng gần đến…”
Còn nàng sẽ ra sao?
Nàng nhịn không được sờ sờ cái bụng của mình.
Hiện giờ đã được sáu tháng rồi.
Bỗng nhiên nghe được hắn hỏi: “Vãn Vãn nguyện ý gả cho ta sao?”
Tần Vãn đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc.
Hắn ôm lấy nàng, ngữ khí chắc chắn: “Ta sẽ không làm nàng chịu ủy khuất.”
86
Ngày hôm sau.
“Kỳ thật ta nhưng thật ra có một biện pháp.” Lý Triều Vũ thử thăm dò nói.
Tần Vãn nghi hoặc: “Cái gì?”
Lý Triều Vũ cười cười: “Li miêu tráo thái tử.”
Nàng lại thở dài: “Tuy rằng ta rất sẵn lòng nhưng mà Vãn Vãn sẽ phải chịu ủy khuất vì sống trong thân phận của ta cả đời.”
Đoạn thời gian này nàng vì cùng Tin vương thực hiện hôn ước, trước tiên là tới Ninh An làm khách. Nhưng nàng lại thường lén chuồn êm ra ngoài, sinh hoạt ở phố phường như cá gặp nước, còn giúp người vài lần. Tỷ như lần đầu gặp mặt Tần Vãn, Cố đại công tử bị người hạ độc, càng làm nàng thêm rõ ràng cảm thấy được chốn hoàng cung trước giờ luôn trói buộc thật mạnh.
Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của nàng đó là được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
Tần Vãn nếu có thể thay nàng xuất giá. Vậy thì không còn gì tốt hơn.
Tiêu Thành Diệp lại nói: “Không được, ta sớm đã có biện pháp khác. Kêu ngươi tới là muốn nhờ ngươi phối hợp với ta.”
Lý Triều Vũ kỳ quái nói: “Còn có thể có biện pháp gì?”
Hắn ngước mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Kháng hôn.”
87
Trên triều đình của hoàng cung Ninh An.
“Ngươi thật muốn như thế?”
Hoàng đế nhìn người trẻ tuổi trước mắt, không thể tin nổi nói.
Tiêu Thành Diệp chắp tay nói: “Ý thần đã quyết, mong rằng thánh thượng thành toàn.”
Hoàng đế nhất thời trầm mặc.
Năm đó hắn vừa mới lên ngôi, Kiến Lương loạn trong giặc ngoài, trong triều ít người theo phe hắn. Hắn năm ấy đành phải tự mình đem bào đệ mười lăm tuổi đưa lên chiến trường.
Hắn cùng bào đệ từ nhỏ cảm tình cực tốt, cái tự tin này đó là tín nhiệm.
Nhiều năm qua đi, đệ đệ quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn, bình định Hà Bắc, đuổi đi Bắc Nhung. Hắn đương nhiên biết những khó khăn và nguy hiểm trong đó.
Hiện giờ Kiến Lương mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Đương nhiên không thể thiếu công lao của bào đệ, hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn thế nhưng lại trả lời là triệt hôn.
Hoàng đế: “Ngươi cũng biết Kiến Lương cùng Nam Thuận có quan hệ tốt từ bao đời nay. Nếu như lần này loại trừ hôn ước thì sẽ có cái hậu quả gì?”
Lý Triều Vũ đứng bên cạnh lại nói: “Bẩm thánh thượng, Triều Vũ của nước Nam Thuận nguyện một mình gánh chịu. Triều Vũ cùng Tin vương không có duyên phận, hy vọng thánh thượng thành toàn!”
Hoàng đế trách mắng: “Hoang đường! Hôn nhân đại sự, há có phải là trò đùa!”
Trên triều đình một mảnh lặng ngắt như tờ.
Tiêu Thành Diệp tiến về phía trước một bước, cố chấp nói: “Thánh thượng nếu muốn cho Nam Thuận một cái công đạo, vậy thần nguyện ý trả lại binh phù, từ bỏ danh vị Tin vương.”
Trong mắt hắn sáng quắc: “Trong lòng thần có một nữ tử, hiện giờ chỉ cầu một mình nàng.”
88
Cuối cùng hoàng đế vẫn là đáp ứng thỉnh cầu của hai người.
Lúc ấy có không ít đại thần khuyên can. Nhưng ngoài dự đoán, tể tướng Cố Tương vốn luôn bảo thủ giờ lại đứng ra ủng hộ. Sau này Tần Vãn mới biết được, nguyên lai là công lao của Lý Triều Vũ. Nàng ấy đã đem chuyện này báo trước cho đại công tử Cố gia.
Nếu như không có Cố Tương thuyết phục, ủng hộ thì việc lần này chưa chắc có thể thành công.
Lý Triều Vũ còn cùng nàng cười nói: “Cái này gọi là ở hiền gặp lành.”
Sau đó, Lý Triều Vũ nói cho Tần Vãn biết. Nàng bởi vì kháng hôn nên bị hoàng thất Nam Thuận coi là sự sỉ nhục và thu hồi phong hào công chúa, quyết định mặc kệ nàng.
Lý Triều Vũ lôi kéo tay nàng, thoải mái cười: “Vãn Vãn yên tâm. Cho dù muội không có phong hào thì trước sau muội vẫn là Lục công chúa của Nam Thuận. Trong người chảy cùng huyết mạch, phụ hoàng sẽ không thực sự bỏ mặc ta. Tuy nói là xử lý như thế, nhưng thật ra ta luôn nằm trong lòng bàn tay của phụ hoàng.”
Dứt lời, Lý Triều Vũ liền cùng Từ Vãn từ biệt. Nàng ấy cầm một thanh kiếm mà đi lang bạt giang hồ.
Mà Tiêu Thành Diệp, hoàng đế coi trọng hắn chinh chiến nhiều năm rốt cuộc có công, lại là thân đệ còn sót lại của mình nên chỉ lấy đi binh phù cùng quân vị của hắn, cho hắn từ đây làm vương gia nhàn tản.
89
Đại hôn ngày đó.
Thảm đỏ rực rỡ vẫn luôn được trải dài một đoạn từ ngoài đường phố tới phủ Tin vương.
Sau khi khách khứa tan hết, Tiêu Thành Diệp đem một kiều nương váy đỏ xinh đẹp mà chặn ngang bế lên, đóng cửa lại rồi nhốt vào trong phòng.
90
Không bao lâu, Tần Vãn liền sinh hạ được một nhi tử.
Nàng sinh con rất vất vả. Lúc nàng sinh hạ xong thì chỉ kịp liếc mắt nhìn hài tử một cái rồi ngất xỉu đi. Tiêu Thành Diệp gắt gao nắm lấy tay nàng. Hắn chăm sóc nàng một ngày một đêm thì nàng rốt cuộc mới tỉnh lại.
Sau lại Tiêu Thành Diệp đặt tên cho hài tử là Mộ Trì.
91
Lại sau đó, Tiêu Thành Diệp nói cho nàng biết. Hắn vẫn luôn phái người đi tìm thần y để chữa đôi mắt của nàng. Vì vậy, hắn phát hiện ra phái Thần Y Cốc ở Tần Dương.
Một trăm năm trước, phái Thần Y Cốc đạt tới cường thịnh nhưng sau đó dần dần xuống dốc. Mười chín năm trước, phái Thần Y Cốc trong một lần đấu đá nội bộ mà hoàn toàn bị sụp đổ.
Lúc ấy có rất nhiều người chết và bị thương. Ngay cả cốc chủ cùng với người con rể cũng bị giết tại đây, chỉ còn nữ nhi duy nhất của cốc chủ vội vàng trốn thoát dưới sự bảo hộ của vú nuôi.
Nói vậy, Tần Vãn chính là hậu nhân của phái Thần Y Cốc.
Còn bởi vậy biết được, mắt của Tần Vãn là bị bệnh gia truyền, không phải là không có thuốc chữa, thuốc này liền ở Thần Y Cốc.
Tiêu Thành Diệp mỉm cười: “Rốt cuộc cũng có thể làm cho Vãn Vãn thấy được ta.”
92
Tần Vãn nhẹ nhàng thở dài: “Chàng đối với ta tốt như vậy. Ta cũng không biết nên làm cái gì vì chàng.”
Tiêu Thành Diệp đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở thâm cung. Năm ấy tám tuổi mẫu hậu liền hoăng. Không bao lâu sau, hắn liền nhìn thấy nhị hoàng huynh cũng chết vì tranh vị trí thái tử. Khi đó hắn tuổi còn nhỏ, không bị liên lụy nên tránh được một kiếp.
Cho đến năm mười lăm tuổi ấy, phụ hoàng băng hà, huynh trưởng lên ngôi, đem trách nhiệm bình định Hà Bắc phó thác cho hắn. Bởi vậy hắn nắm giữ ấn soái xuất chinh, vì nước cống hiến, đi một chuyến đã thành bảy năm.
Chinh phạt nhiều năm, hắn cũng mệt mỏi.
Một năm trước, khi hắn trên đường khải hoàn hồi triều thì bị ám sát. Chính là tướng lĩnh quân phản loạn ở Quảng Hạ đã mua chuộc một viên tướng của hắn. Đầu tiên bọn chúng hạ độc các tướng sĩ, sau đó ám sát bọn hắn.
Hắn liều mạng chiến đấu thoát ra khỏi vòng vây của kẻ địch. Cuối cùng, hắn ngất đi ở thôn Hoa Hòe và được nàng cứu chữa.
Hắn gặp Tần Vãn.
Hắn vốn nên sớm rời đi, sớm nên chạy về Quảng Hạ trấn áp băng đảng phản bội, thanh toán dư nghiệt. Nhưng khi hắn tỉnh lại, tại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn bỗng nhiên liền không muốn rời đi.
Hắn cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đỏ của nàng, cười nhẹ: “Vãn Vãn vì ta làm cũng đủ nhiều rồi.”
93
Chờ đến sau khi đôi mắt của Tần Vãn được chữa khỏi, Tiêu Thành Diệp liền mang theo nàng cùng Mộ Trì rời khỏi kinh thành, hoàn toàn tránh xa những tranh chấp quyền lực.
Bọn họ đi Giang Lâm dương liễu lả lướt, còn ở nơi đó mua một ngôi nhà, tên là Ẩn Viên.
Tần Vãn nhớ lại lúc trước ở thôn Hoa Hòe, thời gian nàng ở chợ tây hành y cứu người, nhớ tới bà ngoại dạy nàng hành y mà không hề chê phiền hà, lại nhớ Thần Y Cốc còn chưa gượng dậy nổi. Nàng liền sửa sang lại số y thư còn lại. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Thành Diệp mà lấy danh nghĩa Thần Y Cốc mở một y quán.
Sau đó nàng trở thành danh y nổi tiếng một phương ở Giang Lâm.
94
Mười năm sau.
Một cây hòe nở hoa được trồng ở trong sân nhà Ẩn Viên.
Hiện giờ hoa hòe ở đây cùng với hoa hòe ở thôn Hoa Hòe năm đó nở đến giống nhau, cành cây lại như mây như sương.
Dưới gốc cây có một mỹ nhân đang đứng, sóng mắt lưu chuyển, chọc người động tâm.
Một nam tử cao lớn mặc bộ cẩm y chậm rãi bước tới, mũi cao môi mỏng, thân hình đĩnh bạt, anh tuấn không giảm so với năm đó.
Mỹ nhân nhìn thấy hắn liền ôn nhu cười nhạt, nhẹ nhàng nhào vào trong lòng ngực hắn.
Có hoa hòe bay xuống từ từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui