Thanh minh trước, phiên ngoại này cùng chính văn không có quan hệ.
Phiên ngoại không có logic, hoàn toàn là cẩu huyết, tiện thể lái xe bán sữa.
Về giả thiết sữa cùng mất trí nhớ toàn bộ đều là vụn vặt, không có bất kỳ cái căn cứ khoa học gì.
Bối cảnh là sau khi thành hôn. Cảnh cáo lái xe quá mức.
+++
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Thành Diệp mất trí nhớ.
Thời điểm mở mắt ra, hắn liền thấy một đại mỹ nhân ngồi ở trước giường mình. Mỹ nhân trên mặt tràn đầy lo lắng, nhu nhược động lòng người, trên người còn mang theo một mùi hương sữa.
Thái dương hắn nhảy dựng, nghe được tiếng nàng ôn nhu “Chàng tỉnh rồi.”
Ôn nhu đến có chút quen thuộc.
Vừa muốn nhớ tới cái gì đó thì hắn liền bị một trận đau đớn kịch liệt đánh úp lại.
Thực giống như có người đập lên trán hắn một cái.
“Chàng làm sao vậy, đau đầu sao?”
Mỹ nhân nôn nóng mà cúi người lại đây, tay nhẹ nhàng mà vuốt cái trán hắn.
Mùi hương sữa ngọt ngào trên người nàng lại càng đậm hơn.
Tiêu Thành Diệp dần dần đỡ đau.
Sau khi đỡ đau thì cái vấn đề hắn quan tâm nhất chính là: “Nàng là ai?”
Mỹ nhân sắc mặt biến đổi, con ngươi nhiễm vài phần khổ sở, hắn xem không hiểu: “Ta… Ta tên Tần Vãn, chàng còn nhớ rõ chàng là ai không?”
Hắn cay mày, lại có vài phần đau đớn muốn đánh úp lại.
Nàng cuống quít nói: “Chàng trước đừng suy nghĩ nhiều. Chàng ngủ đã vài ngày, vẫn luôn không có ăn cái gì, ta vô phòng bếp làm…”
Hắn có chút bực bội mà xua tay: “Không cần, ta không đói bụng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong liền muốn ngồi dậy.
Tứ chi hắn liền đều có chút cứng đờ, phỏng chừng là do hôn mê mấy ngày.
Mỹ nhân tự xưng là Tần Vãn lại đây dìu hắn.
Hắn theo bản năng mà nâng tay, cự tuyệt nàng.
Mùi hương sữa kia ở trên người nàng làm hắn có chút bị xáo động trong lòng.
Vốn không quen biết, như vậy quá kỳ quái.
Tần Vãn xưa giờ nào có bị hắn đối xử lãnh đạm như vậy.
Tức khắc một trận chua xót nảy lên trong lòng nàng.
Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm để nghĩ chuyện này, nàng nén lại cảm xúc, lại lần nữa khôi phục mỉm cười: “Vậy chàng có muốn đi ra ngoài một chút không? Sân vườn chúng ta vốn rất đẹp, nhưng mà hoa hòe còn chưa có nở, có chút đáng tiếc.”
Nhìn hắn thật sự muốn đi ra ngoài, nàng vội đứng dậy đuổi theo hắn.
Hắn giơ tay ngăn nàng lại: “Nàng đi làm cái gì?”
Tần Vãn lúng ta lúng túng nói: “Chàng cái gì cũng đều không nhớ rõ, ta dẫn chàng đi một chút.”
Hắn không kiên nhẫn: “Ta nói không cần.”
Hiện tại đầu óc hắn đang rối bời, hơi chút muốn nhớ lại cái gì đó thì đầu liền đau đến muốn mệnh. Hắn chỉ muốn ở một mình một lúc.
Tần Vãn đành phải gật đầu: “Được được, ta đây không làm phiền chàng. Chàng đừng đi quá xa, ta sợ chàng…”
Lời còn chưa nói xong, hắn liền không quay đầu lại mà đi rồi.
Tần Vãn thở dài trở lại bàn.
Tỳ nữ thân cận của Tần Vãn đi tới bên cạnh, lo lắng nói: “Phu nhân, Vương gia thật sự mất trí nhớ sao? Liền đối với cả ngài cũng thật xa cách.”
Tần Vãn không khỏi có chút thần thái bi thương: “Không biết chàng khi nào mới có thể nhớ lại. Nhưng ít ra chàng rốt cuộc đã tỉnh, chuyện này coi như cũng tốt rồi.”
Nàng chăm sóc hắn nhiều ngày, thực sự sợ rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trong lúc hắn bất tỉnh, nàng còn kể lại chuyện xưa cho hắn, thật sự là cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Nàng lại nói: “Ngươi mau đi tìm Dạ Giang bàn với bọn họ. Cứ nói là ta phân phó, phái bọn họ canh chừng Vương gia chút, đừng để cho chàng xảy ra chuyện gì.”
Tỳ nữ cúi đầu hành lễ: “Dạ vâng.”
Tần Vãn: “Từ từ, hiện tại Vương gia chịu không nổi kích thích, ngươi lại dặn dò đi xuống, làm mọi người đều chú ý một chút.”
Không đến hai canh giờ, Tiêu Thành Diệp liền đã trở lại.
Hắn liền đi lại ở gần đây, đích xác không có đi quá xa.
Hắn như cũ cái gì cũng không nhớ tới.
Thời điểm vào nhà, hắn vừa lúc gặp được Tần Vãn ôm một hài tử trong lòng ngực.
Nàng kéo ra nửa bên cổ áo, lộ ra nửa bầu vú thịt tròn trịa, da trắng như tuyết.
Hắn ngẩn ra, sau đó dời tầm mắt đi.
Khó trách trên người nàng có mùi hương sữa.
Nàng sinh con cho ai?
Nàng gả chồng?
Tiêu Thành Diệp lại bắt đầu bực bội.
Tần Vãn lúc này đã cho hài tử ăn xong.
Nàng sửa lại xiêm y, đem Mộ Trì ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về.
Nàng mỉm cười với Tiêu Thành Diệp, ngữ khí giống như dỗ hài tử: “Chàng đã trở lại, thế nào, chỗ gần đây vui không?”
Tiêu Thành Diệp nhìn nàng, ánh mắt đen tối không rõ tâm tư.
Nàng vuốt tóc mai của mình: “Trên mặt ta có cái gì à?”
Tiêu Thành Diệp: “Ta sao lại cảm thấy nhà ta không ở nơi này?”
Vậy nàng lại là ai?
Sao lại đối xử với hắn với thái độ thực thân mật?
Trong đầu trống rỗng, nghi vấn quá nhiều.
Đau đầu.
Tần Vãn ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến hắn là người Ninh An. Hắn mang nàng chuyển đến Giang Lâm còn chưa đầy nửa năm, tự nhiên trong tiềm thức vẫn sẽ là khung cảnh kinh thành quen thuộc, không nhận ra cái nhà này.
Nàng không nhịn được lộ ra một tia cười khổ, cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi.
“Chàng không cần quá sốt ruột. Ta cũng coi như là đại phu, chàng sẽ nhớ lại thôi. Chàng trước tiên ở nơi này mấy ngày được không?”
Rốt cuộc có thể nhớ lại được không, nàng kỳ thật trong lòng cũng không chắc.
Tiêu Thành Diệp cũng hiểu được vài phần.
Đại khái là hắn mất trí nhớ, nàng là đại phu liền có lòng tốt giữ hắn lại.
Còn về thái độ thân thiết, đó cũng có thể là do nàng nói chuyện xưa giờ vốn vậy.
Rốt cuộc nữ nhân này nhìn qua chính là nữ tử ôn nhu, yếu đuối.
Trăng lên đầu cành, ánh nến lay động trong đông sương phòng.
Tiêu Thành Diệp nằm ngửa ở trên giường, nhìn xà nhà như suy tư gì đó.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng kẽo kẹt.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Hắn ngồi dậy, liền nhìn thấy Tần Vãn cầm một quyển sách xuất hiện ở cửa.
Nữ nhân này đều không có gõ cửa sao?
Nàng cười nhẹ: “Đôi mắt ta không tốt lắm, tới buổi tối liền nhìn không rõ. Có thể phiền toái chàng thay ta đọc sách được không?”
Đây là sự thật. Đôi mắt nàng hiện giờ liền tính là chữa khỏi, cũng không thể hoàn toàn khôi phục giống như người bình thường.
Tìm hắn đọc sách lại là giả.
Không thể trực tiếp kích thích hắn, nàng liền muốn thử xem cách tiếp cận uyển chuyển như vậy có thể hữu dụng không.
Nàng có chút thấp thỏm, hắn hiện tại không nhớ rõ nàng, đối với nàng cũng là bộ dạng mất kiên nhẫn. Nói không chừng vừa mới bắt đầu, nàng liền bị hắn từ chối thẳng thừng rồi.
Ở trong mắt Tần Vãn, Tiêu Thành Diệp mất trí nhớ đã là tướng công nàng. Nàng cũng không có bất kỳ ý muốn né tránh nghi ngờ gì.
Nàng cũng không ý thức được ở trong mắt đối phương, nàng thân là một nữ tử đã kết hôn, đêm khuya lại chạy tới trong phòng nam tử xa lạ là có cái ý gì.
Tiêu Thành Diệp lấy cuốn sách từ trong tay nàng, tùy ý mà lật lật, ngước mắt:
“Nàng thật là tới để nghe đọc sách?”
Hắn bang một tiếng mà đóng sách lại, con ngươi nặng nề mang lại cảm giác áp bách đặc biệt của người đã ở vị trí cao trong nhiều năm:
“Ban ngày xem không được?”
Mặt Tần Vãn lập tức đỏ bừng.
Trong mắt hắn không có ý cười: “Xem ra ta nói đúng rồi.”
Nàng nghẹn một lúc lâu rồi đỏ mặt, duỗi tay muốn lấy lại sách.
“Chàng nếu là không muốn. Vậy liền trả sách lại cho ta.”
Không nghĩ tới tay hắn cầm sách mà nhẹ nhàng giơ lên, ỷ vào chiều cao, dễ dàng tránh đi nàng.
Nàng nhịn không được nhíu mày: “Chàng như này là có ý gì?”
Hắn cười cười: “Ta bất quá cùng phu nhân chỉ đùa một chút thôi, chẳng lẽ không được trêu chọc sao?.”
Dứt lời, hắn liền xoay người đi trở về.
Tần Vãn lại sửng sốt tại chỗ.
Sau khi bọn họ thành thân thì cũng không có sửa cách gọi. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được hắn gọi nàng là phu nhân.
Tuy rằng lại không phải là ý tứ kia.
Nàng cảm giác được lỗ tai của mình ngày càng đỏ.
Hắn ngồi xuống bàn cũng không nhìn nàng mà lười nhác nói: “Sao có thể không đọc được?”
Tần Vãn đành phải căng da đầu đi qua.
Hắn nói nhỏ: “Nàng muốn nghe đọc đoạn nào?”
Tần Vãn khó xử nói: “Vẫn là không cần đọc đi.”
Nàng vốn cảm thấy hiện tại nàng không thể hiểu được Tiêu Thành Diệp. Hắn có chút đáng sợ…
Ngay từ đầu, nàng đã có ấn tượng đối với hắn chính là đối xử với nàng thương tiếc ôn nhu. Bây giờ ở chung như vậy thật sự là quá cổ quái.
Chẳng lẽ giống như những gì Lý Triều Vũ nói với nàng, đây là tính cách của hắn trước khi gặp được nàng?
Làm người ngạo mạn, bạc tình, có mới nới cũ.
Hắn ngước mắt: “Vì sao? Nếu phu nhân đã mở miệng thì không thể có đạo lý bỏ dở nửa chừng được.”
Tần Vãn bất đắc dĩ: “Đúng là như vậy.”
Nàng suy nghĩ cách tiếp cận này, không thể bởi vì một chút việc nhỏ liền lùi bước được.
Nghe hắn đọc vài trang, tựa hồ cũng không có biến hóa gì.
Tần Vãn không khỏi có chút mất mát.
Quả nhiên chỉ có nàng một bên tình nguyện sao?
Lại nghĩ tới đây mới là ngày đầu tiên, lại thêm mất đi ký ức, chỉ sợ người không dễ chịu nhất chính là hắn. Tần Vãn trước nay luôn lý giải nhân tâm liền tỉnh táo lại tinh thần.
Má nàng ửng hồng, tựa hồ không quá thoải mái.
Nàng mỉm cười nói: “Hôm nay liền đến đây thôi. Chàng mới vừa tỉnh, ta sợ chàng quá mệt mỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiêu Thành Diệp cong môi cười: “Phu nhân cố ý đêm khuya tới tìm ta, hà tất vội vã đi như vậy?”
Tần Vãn thật sự nôn nóng lên: “Ta… Ta là có việc…”
Miễn cưỡng chối từ, nàng mới vừa đứng dậy liền bị hắn túm lấy, đem ấn cả người nàng lên trên bàn.
Tần Vãn bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chờ nàng phản ứng lại, lưng nàng đã dựa vào mặt bàn cứng rắn lạnh băng. Phía trên lại là thân ảnh cao lớn của Tiêu Thành Diệp.
Tay hắn liền chống ở hai bên sườn nàng. Hắn giống như một tòa núi lạnh, đem nàng hoàn toàn bao phủ.
Hắn chậm rãi tiến lại, nhìn mặt nàng, trầm giọng nói:
“Mặt phu nhân sao lại đỏ như vậy?”
Nàng vô thức nắm thật chặt tay hắn rồi lại nới lỏng.
Cảm giác mặt chính mình càng thêm nóng bỏng: “Ta… Ta…”
Hắn như là nhìn thấy nàng phản ứng thú vị, thấp giọng cười: “Ta cái gì?”
Nàng vốn nên buông tay hắn nhưng khi nhìn thấy đôi đồng tử nặng nề, tối đen kia thì lại không thể thốt nên lời cự tuyệt.
Nàng đã nghĩ rằng đôi mắt này sẽ không bao giờ nhìn xem nàng nữa.
Bộ ngực nàng lên xuống phập phồng nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh nước như là ẩn nhẫn, lại như liếc mắt đưa tình.
Nàng kéo vạt áo của mình ra. Bên trong thế nhưng lại không có mặc áo lót. Một đôi vú tuyết trắng no đủ đỏ bừng trực tiếp nhảy ra, núm vú run run lập tức dựng cứng lên.
Mùi sữa lan tỏa vào mũi.
Hắn xem đến hô hấp cứng lại.
Nàng nhịn không được lộ ra vài phần thẹn thùng: “Chàng xoa nơi này được không? Ta… Ta trướng đến khó chịu…”
Mặt nàng ửng hồng, là bởi vì nàng bị trướng sữa…
Tiêu Thành Diệp giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo núm vú nàng, liền cảm giác nàng mẫn cảm mà run rẩy. Có tia sữa yếu ớt tràn ra giữa những ngón tay thon dài.
Hắn nhìn bộ dạng thẹn thùng cùng với mày đẹp nhíu lại của nàng, cất tiếng hỏi: “Lúc trước vào ban đêm, phu nhân giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Nhờ tướng công nàng ư?”
Tần Vãn cảm thấy thẹn gật gật đầu.
Hắn tăng thêm lực đạo: “Tướng công nàng đâu rồi?”
Nàng thở hổn hển, một chút đau cùng với khoái cảm yếu ớt từ núm vú truyền đến: “Hắn… hắn đi một nơi rất xa, không biết… Khi nào mới có thể trở về.”
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm: “Cho nên nàng liền tới tìm ta.”
Tần Vãn hoàn toàn không phát hiện cảm xúc của hắn.
Nàng cũng bất chấp xấu hổ, chỉ bị hắn lúc nhẹ lúc nặng mà nhéo một bên núm vú, thật sự không đủ, khó nhịn nói: “Còn muốn… Bên này cũng muốn…”
Hắn biết rõ còn cố ý hỏi: “Vậy muốn làm như thế nào? Nói cho ta.”
Nàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt: “Sờ sờ…”
Hắn thật sự sờ soạng lên, lòng bàn tay nóng bỏng cọ qua núm vú đứng thẳng của nàng, nửa giữ sẵn bầu vú tròn trịa của nàng: “Chỉ là sờ?”
Tần Vãn bị hắn bức cho khóc nức nở: “Đừng bắt ta nói…”
Hắn cười cười: “Nàng không nói, ta nào biết làm như thế nào?”
Nàng cảm thấy thẹn mà nhìn về phía đôi mắt hắn.
Hắn suồng sã mà sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của nàng, cúi người càng thêm áp bách nàng, trong miệng thốt ra lời nói lại tràn đầy lạnh băng: “Cầu ta cũng vô dụng.”
Tần Vãn lúc này mới phát hiện người nàng trêu chọc đến chính là một tên ác ma.
Nhưng mà lúc này có hối hận thì cũng không còn kịp rồi.
Nàng khóc lên: “Liếm, liếm liếm ta… Hút ra tới…”
Bầu vú nàng vừa trướng vừa đau.
Ánh mắt hắn như là rắn độc thương tiếc con thỏ đang khóc lóc cầu xin trong miệng. Hắn ôn nhu lại một chút: “Lúc này mới ngoan.”
Thời điểm bàn tay to lớn của hắn như ý nàng mà dùng sức xoa bóp bầu vú, tia sữa liền ngăn không được mà chảy ra. Mùi hương sữa tỏa ra xung quanh, thật là ngọt ngấy.
Thanh âm trầm thấp lại hạ lưu của hắn vang lên.
“Đều chảy ra hết, thật là đáng tiếc.”
Nàng nhịn không được mà nức nở khóc: “Chàng như thế nào còn không liếm…”
Chỉ là xoa bóp, vẫn là tra tấn nàng.
Hơn nữa… Tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng thân thể của nàng đã bị hắn quen thói đùa bỡn, thật sự là rất khát cầu hắn.
Hắn ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Phu nhân cũng quá nóng vội rồi. Cứ từ từ đêm còn dài, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Chờ đến khi hắn rốt cuộc tốt bụng mà ngậm lấy một cái núm vú của nàng, tay nàng liền vòng lên gắt gao ôm lấy cổ hắn, không nén được tràn ra một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Miệng hắn hút hai cái, liền mười phần sắc dục mà cắn nhay núm vú nàng, giữa môi răng tràn đầy vị sữa ngọt ngào.
“A… Nhẹ chút, nhẹ chút…”
Tần Vãn ứa nước mắt mà kêu lên.
Tiêu Thành Diệp tùy ý chà đạp lên bầu vú vừa lớn vừa mềm mại của nàng, đem núm vú đáng thương của nàng đùa bỡn đến sưng đỏ, thậm chí trầy da.
Hắn gặm cắn, xoa nắn làm cho bộ ngực của nàng nóng rát mà đau xót.
Hắn từ núm vú run run của nàng, một đường hôn liếm đến xương quai xanh nhỏ yếu, như là muốn nếm hết tư vị của nàng.
Hắn gắt gao vặn lấy khuôn mặt trắng trẻo, đẫm nước mắt của nàng, rồi hạ một nụ hôn sâu lên trên đôi môi đỏ mọng kia. Thời điểm nàng hít thở không thông mà giãy giụa thì hắn mới chịu buông nàng ra.
Trong mắt hắn ác ý càng sâu: “Tướng công nàng cũng làm như vậy với nàng?”
Tần Vãn hô hấp không thuận mà thở hổn hển, khóc nức nở kéo dài: “Đừng hỏi… A…”
Hắn bóp núm vú sưng đỏ phát đau của nàng, rồi đưa tay lau sữa ra khắp ngực nàng, nhìn qua mười phần dâm dục.
Không đợi nàng thở đều, hắn liền một lần nữa hôn môi nàng.
“Vì cái gì không thể hỏi?”
“Đừng… Um Um…”
Tần Vãn không ngờ được, người nam nhân đang đè lên người nàng lại có thể tra tấn nàng thành ra như vậy, chỉ bằng một nụ hôn sâu.
Không biết đã qua bao lâu.
Đại khái là chờ đến khi dịch sữa trên bộ ngực lỏa lồ cùng với nước mắt nàng khô lại, trên người nàng đã in những dấu răng đỏ hồng.
Nhìn qua vừa thê thảm lại dâm mĩ.
Tần Vãn nằm ngửa ở trên bàn. Cả người vô lực, mềm nhũn nằm ở dưới thân hắn. Nàng giống một con cá sắp chết mà thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lồng ngực thở gấp đau đớn.
“Ta mệt mỏi quá… Chàng thả ra để ta đi ngủ được không…”
Hắn hôn đôi môi đỏ hơi sưng của nàng, không chút suy nghĩ liền nói: “Không được.”
Hắn chậm rãi hôn đi xuống, đi hút cắn bầu vú tràn đầy vị ngọt của nàng.
“Không phải nàng nói không đủ?”
“Đủ rồi, đủ rồi… A…”
Tần Vãn bất đắc dĩ đi đẩy bờ vai của hắn. Kia đều là chuyện của lúc nãy …
Giờ nàng đã bị hắn ép đến một giọt sữa cũng không còn.
Cuối cùng sau khi Tiêu Thành Diệp mặc tốt xiêm y cho nàng, hắn mới phát hiện nàng dựa vào trong lòng ngực hắn mà ngủ mất rồi.
Hắn đem nàng đưa về nhà chính, rồi đi về ngay.
Mấy ngày sau đó, Tần Vãn liền phát giác hắn giống như cố tình tránh né nàng.
Thái độ đối với nàng cũng thập phần lãnh đạm.
Tựa như sự tình phát sinh vào buổi tối đó chưa từng tồn tại.
Nàng ôm lấy Mộ Trì từ trong tay vú nuôi, ưu sầu mà nhìn qua khuôn mặt nhỏ trong tã lót.
“Phụ thân con có phải không cần nương nữa không?.”
“Hiện tại hắn cũng không biết tới ôm con một cái, thật không có trách nhiệm.”
Gần đây là kỳ mưa dầm, mưa kéo dài sinh ra ẩm ướt.
Ban đêm, mưa dần nặng hạt.
Tần Vãn lại một lần nữa mở cửa đông sương phòng.
Hắn đang lau kiếm.
Hắn tâm tình không tốt, đang lúc chạng vạng thì luyện kiếm dưới mưa phùn, làm cả người dính đầy nước mưa.
Thanh trường kiếm này đã bị hắn lau được một lúc lâu.
Đôi mắt buồn chán của hắn liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Nàng lại tới làm cái gì?”
Tần Vãn bị đau lòng bởi sự lãnh đạm của hắn.
Nàng cố nặn ra một nụ cười: “Chàng có phải nhớ lại chiêu thức luyện kiếm hay không? Thật tốt quá, quả nhiên là sẽ từ từ nhớ lại.”
Hắn phớt lờ nàng.
Nàng đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Chàng nhìn ta một cái được không?”
Ngữ khí của hắn như cũ vẫn lạnh như băng: “Đi ra ngoài.”
Nàng rũ mắt: “Ta không đi.”
Bỗng nhiên một đạo tia chớp lóe lên, cửa sổ mở ra, chiếu sáng một mảnh trắng xóa vào trong căn phòng, sau đó lại tối sầm lại.
Nàng sợ tới mức co rụt lại, lôi kéo tay áo hắn nói:
“Đêm nay mưa thật lớn, chàng có thể ngủ cùng ta không?”
“Nàng có biết mình đang nói cái gì không?”
Tiêu Thành Diệp xoay người, đồng tử tối đen nhìn chằm chằm nàng.
Nàng khẩn trương mà nắm chặt đệm giường phía sau: “Biết.”
Một bàn tay hiện rõ khớp xương nhanh chóng duỗi lại đây, bóp chặt cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên:
“Nàng năm lần bảy lượt lại đây câu dẫn ta là vì cái gì?”
“Không biết liêm sỉ?”
“Ta không ngại làm theo như ý muốn của nàng.”
Nàng bị hắn nói những lời lẽ cay nghiệt mà run lên.
Khóe mắt nàng hơi ứa nước, nhưng vẫn như cũ quật cường mà đón nhận ánh mắt hắn.
Nàng vừa cố chấp lại nhu nhược đáng thương nói: “Chàng muốn làm bất cứ cái gì với ta cũng được, chỉ là đừng phớt lờ ta.”
Hắn ngẩn ra.
Gân xanh trên thái dương giãn ra, ánh mắt hắn càng ngày càng u tối, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phu nhân nếu thật sự là khuê phòng tịch mịch, hà tất gì lại tới tìm ta?”
“Không bằng đi vào nhà thổ, lấy tư sắc của phu nhân, khẳng định có rất nhiều nam nhân vui sướng thỏa mãn nàng.”
Ngoài cửa sổ có một tia chớp đánh xuống.
Khuôn mặt thanh lệ của Tần Vãn trở nên tái nhợt.
Nước mắt nàng tràn mi:
“Chàng thật quá đáng.”
Tần Vãn quỳ ghé vào trên giường, không cam lòng.
Nàng gắt gao nắm chặt chăn, toàn bộ thân mình giống như một con thuyển nhỏ lênh đênh trong sóng gió, lắc lư theo từng động tác điên cuồng của nam nhân phía sau.
Nàng liều mạng kìm nén tiếng rên rỉ, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hai chân nàng bị hắn tách rộng ra, dương vật thô dài đâm vào không chút lưu tình, đỉnh vào hoa huyệt mềm mại ướt át của nàng trướng lên tựa như khối trụ sắt nóng bỏng áp vào nàng.
Không hề có dấu hiệu của sự kết thúc.
Tiêu Thành Diệp đẩy cặp mông gợi cảm của nàng, bức cho eo lưng nàng hạ xuống, càng thêm nhếch mông lên, làm nàng hướng về phía trước hùa theo đón ý hắn. Hoa huyệt sưng đỏ, tràn đầy dâm thủy của nàng hoàn toàn lộ ra.
Hắn ấn đùi nàng, đẩy dương vật đâm vào một cách thô bạo, cặp trứng dái to lớn kia liền đập mạnh vào miệng huyệt yếu ớt của nàng.
Hắn liền nghe được nàng ghé vào trên giường mà phát ra tiếng khóc, rên rỉ khó kìm nén.
Thân mình nàng bị hắn chạm vào một cái liền chảy nước không ngừng.
Nguyên tưởng rằng lấy kích cỡ của hắn thì nàng ít nhất sẽ nuốt vào thật gian nan, lại không nghĩ tới nàng liền dễ dàng nuốt vào như vậy. Bên trong vừa khít lại mềm, tầng tầng huyệt thịt thân thiết mà vây lấy phân thân hắn. Hoa huyệt hút cắn hắn kịch liệt, làm hắn sảng khoái đến nỗi cơ bắp eo bụng đều căng ra.
Quả thực tựa như sớm bị người đâm làm đến có kinh nghiệm.
Nghĩ đến điều này, hắn liền nảy lên một cổ tức giận thô bạo.
Tần Vãn khóc lóc chán ghét.
Nàng chán ghét bị như vậy, chán ghét mình trở nên dâm đãng, hoàn toàn bày ra tư thế nghênh đón hắn, tựa như nàng chỉ là cái công cụ để phát tiết dục vọng.
Hơn nữa nam nhân đè nặng nàng động tác đâm vào còn thô bạo như vậy.
Đồ vật kia quá thô lớn, liền mau chóng đem nàng cắm hỏng rồi.
Nàng thống khổ khóc thút thít: “Chàng vì cái gì lại muốn đối xử với ta như vậy …”
Hắn đem nàng lật người lại, liền thấy nàng khóc lóc thê thảm.
Hắn chợt bừng tỉnh nhớ lại hình như đã gặp qua bộ dạng này của nàng, hình như đã lâu không gặp lại.
Nhưng ký ức chợt lóe lên, phút chốc lại biến mất.
Hắn ấn đùi nàng, đâm thật mạnh vào chỗ sâu trong hoa huyệt khít khao, ấm áp của nàng.
Hắn thì thầm: “Ta đã cho nàng cơ hội.”
“Nàng chỉ là không nên trêu chọc ta.”
Nói xong, hắn liền cúi người càng thêm dùng sức mà đè nặng nàng, bóp chặt cằm nàng, tách cánh môi nàng ra, rồi hung hăng hôn thật sâu, hôn đến nỗi nàng thiếu chút nữa mất hồn.
Mặc kệ nàng lúc trước là nữ nhân của ai, sinh con cho ai. Hiện tại, nàng rơi vào trong tay hắn thì đừng có mơ tưởng có thể thoát khỏi hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thành Diệp chậm rãi tỉnh lại.
Để ý đến sự bài trí trong căn phòng.
Hắn như thế nào lại ôm Vãn Vãn ngủ ở đông sương phòng?
Ký ức như thủy triều tràn về, đầu hắn đau muốn nứt ra.
Tần Vãn bị động tác của hắn đánh thức: “Chàng làm sao vậy? Đầu lại đau sao?”
Đau đớn từ từ qua đi.
Hắn chú ý tới bộ dạng của nàng, kỳ quái nói: “Nàng sao lại có bộ dạng như vậy?”
Nàng tóc mai tán loạn, khóe mắt hồng hồng, nghiễm nhiên là một bộ dạng bị khi dễ tàn nhẫn đáng thương, xiêm y lỏng lẻo mặc ở trên người, thấp thoáng lộ ra cảnh xuân, trên da thịt bao phủ đầy dấu vết bị chà đạp đến đỏ hồng.
Má nàng đỏ lên, cúi đầu vội vàng đi chỉnh lại xiêm y, oán trách nói: “Còn không phải đều do chàng làm sao.”
Ký ức chính mình mấy ngày nay đối với nàng làm ra loại hành vi cầm thú ào ạt ùa vào trong đầu…
Tiêu Thành Diệp không khỏi đỡ trán.
“Vãn Vãn… Ta sai rồi.”
Tần Vãn ngẩng đầu, trong mắt nhiễm vài phần kinh ngạc, vui mừng: “Chàng nhớ ra ta sao?”
Thấy nàng vui mùng như vậy, hắn nhịn không được mà đem người nàng ôm vào trong ngực: “Ta như thế nào lại quên được Vãn Vãn?”
Nàng an tĩnh mà dựa vào lòng ngực rộng lớn của hắn.
Một lát sau, nàng đẩy hắn ra.
Hắn cúi đầu xem nàng: “Làm sao vậy?”
Tần Vãn thương tâm nói: “Nhưng mà chàng đã nhiều ngày đối xử với ta quá tệ. Ngay cả Mộ Trì cũng không chịu đi nhìn một cái, chàng vẫn là cần đi nhìn lại bản thân.”
Tiêu Thành Diệp đã nhớ lại mọi chuyện liền vội vàng đi kéo bàn tay nhỏ của nương tử nhà mình, trấn an nàng nói: “Được được được, ta sẽ nhìn lại bản thân.”
Bản thân ăn dấm của chính mình. Sau đó còn chà đạp nương tử ôn nhu yêu kiều nhà mình là cái tật xấu gì đây… Hài tử của mình cũng không cần… May mắn, hắn chỉ mất trí nhớ vài ngày, bằng không hắn cũng không đảm bảo được mình sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì nữa…
Nàng gật đầu, rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra.
Thời điểm xuống giường, đùi nàng còn có chút run lên.
Khi đi đến cửa phòng, nàng dừng lại một chút, bỗng nhiên xoay người.
Liền nhận thấy nam nhân cao lớn, oai hùng đang nhìn mình.
Nàng cuống quít đi vài bước trở về.
Nàng ôm lấy eo thon thẳng tắp của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng thật sự nhớ ra phải không, không phải gạt ta đi?”
Hắn ôm nàng, cười cười: “Đương nhiên là không.”
Trán nàng đặt lên bờ vai hắn, chậm chạp nói:
“Chàng không được lại quên ta.”
Hắn ngửi được mùi sữa ngọt ngào trên người nàng, hôn lên mái tóc mềm mại của nàng:
“Đừng sợ, sẽ không có như vậy nữa.”
Một ngày không lâu sau đó.
Tần Vãn có chút thẹn thùng mà mỉm cười: “Kỳ thật… Chàng gọi ta là phu nhân, rất là êm tai. Trước giờ chàng đều không có gọi ta như vậy.”
Tiêu Thành Diệp đến gần nàng.
Nàng ngước mắt lên, liền nhìn thấy mặt hắn cách mình gần trong gang tấc, cơ hồ liền sẽ hôn lên chóp mũi của nàng.
Hắn trầm giọng mở miệng: “Phu nhân.”
Mặt nàng tức khắc đỏ lên.
“Còn ta thì sao?”
“A?”
Hắn híp mắt: “Nàng cũng suốt ngày gọi ta là Tiêu Thành.”
Tần Vãn đỏ mặt, trầm mặc một lúc lâu…
Nàng xấu hổ đến vội vàng đứng dậy.
“Vẫn là thôi đi, ta thấy gọi tên cũng khá tốt…”
Hắn nhướng mày: “Phu nhân, nàng hiện tại đã học được cách chơi xấu rồi.”