Bạch Nhật Huyên Tiêu

Lynda bồn chồn đứng bên ngoài cảnh cục, luật sư riêng của Bạch Vĩ Minh đã nói chuyện cùng với ông ta thật lâu, bản thân cô bất lực, chỉ có thể lo lắng như thế này đây.

“Thế nào? Không có việc gì chứ anh?” Lynda rối rắm hỏi Bạch Vĩ Minh từ phòng thẩm vấn mới ra. Bạch Vĩ Minh vẫn chưa trả lời, mà là nhíu chặt mày, “Tình huống bây giờ của thị trường chứng khoán thế nào?” Ở trong phòng thẩm vấn, ông ta luôn nghĩ, rốt cuộc là loại người nào đã giao chứng cớ phạm tội của mình cho giới truyền thông. Nếu đơn giản chỉ muốn ông đền tội, thì hẳn nhiên giao thẳng cho cảnh sát càng bớt việc, không cần phải hao phí sức lực cho truyền thông “nhắn giùm” những tin tức thế này. Xem ra, đối phương không phải muốn tống ông vào nhà giam, bởi vì chỉ có một ít văn kiện như thế này cũng không đủ để định tội. Điều này làm cho ông tự nhiên mà nghĩ tới Bạch Nhật Tiêu, di vật của cha mình (tức ông nội bạn Tiêu), chỉ có Bạch Nhật Tiêu xem qua.

Lynda do dự, không biết có nên nói cho Bạch Vĩ Minh biết hay không chuyện giá cổ phiếu của Bạch thị đã trượt dốc không phanh sau khi ông vào cục cảnh sát, rõ rang là có người muốn giết chết cổ phiếu Bạch thị.

“Về công ty!!” Bạch Vĩ Minh không nghe Lynda trả lời, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt ấy đã nói lên tất cả những đáp án mà ông nghĩ đến. Bạch Nhật Tiêu đã rat ay, đây là âm mưu của nó, muốn thừa dịp Bạch thị như rắn mất đầu mà nuốt trọn món lời này! Ông tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhật Tiêu thực hiện được điều này.

Bạch Nhật Tiêu yêu chiều xoa xoa Huyên Huyên đương ngủ, trượt tay xuống phần bụng chưa có dấu hiệu nào của cô, nghĩ đến nơi đó đang cất chứa kết tinh tình yêu của hai người, vẻ mặt của anh càng them dịu dàng dễ chịu, cúi người hôn môi Bạch Nhật Huyên một chút. Anh vẫn muốn cho cô một hôn lễ, nhưng là lo lắng cô còn trẻ, thân thể yếu ớt không thể thừa nhận sức nặng của một sinh mệt, bao nhiêu thứ áp chế ý niệm vừa xuất hiện trong đầu. Nhưng là, hiện tại đã không cần băn khoăn gì nữa, trước khi bụng của cô chưa lớn lên, anh phải thiết kế một chiếc váy cưới cho cô mới được.

Cho dù đương ngủ say, Bạch Nhật Huyên vẫn có thể cảm nhận được một đôi tay dịu dàng bảo vệ mình, theo bản năng dựa vào bên người Bạch Nhật Tiêu càng gần. Cô ở trong mộng, mơ thấy cuộc sống của cả hai sau này, là trang viện đầy hoa hồng, cô hạnh phúc rúc vào trong lòng anh, mà ánh mắt thương yêu kia chưa từng rời khỏi người cô, bên cạnh còn có một đôi anh trai em gái đáng yêu…Thế nhưng, sợ hãi khiến toàn bộ ý thức của cô trở nên tỉnh táo, Bạch Nhật Huyên mở to mắt nhìn Bạch Nhật Tiêu.

“Làm sao vậy em?” Bạch Nhật Tiêu hơi cau mày nhìn cô đột nhiên tỉnh lại, lo lắng cô lại không khỏe ở đâu đó.

Cô níu lấy tay anh, trong mắt, tất cả đều chứa sự lo lắng sợ hãi, “Chúng ta chỉ sinh một lần được không? Em không muốn có hai anh em đâu.” Cô không thể không lo lắng, lỡ như, con của cả hai lại di truyền phản nghịch của Bạch Nhật Tiêu, yêu em gái của chính mình. Cô cũng không dám tưởng tượng đến cái tương lai mà cả gia đình “tứ phân ngũ liệt” tan nát.

Cái sự ngốc của Bạch Nhật Huyên khiến Bạch Nhật Tiêu nở nụ cười, anh cưng chiều điểm lên đôi môi cô, “Yên tâm, nếu là anh trai em gái, đem hai đứa kia tách ra, để cho bọn nó không thấy được đối phương là sẽ không yêu nhau.” Anh nói đùa, ôm chặt cô vào lòng, lại làm càng, bá đạo chiếm lĩnh đôi môi mềm kia.

Di động ở đầu giường vang lên, Bạch Nhật Tiêu lưu luyến buông cô gái nhỏ ra, cáu kỉnh cầm lấy điện thoại. Hiển nhiên, có người quấy rầy làm chuyện tốt, anh thực sự rất mất hứng.

“Tổng giám đốc, như ngài đoán, chủ tịch Bạch đã biết hết thảy là do ngài làm. Bây giờ ông ta đã kêu gọi công ty chuẩn bị tài chính, ngày mai sàn giao dịch mở, sẽ bắt đầu thu mua vào lại một lần nữa.” Giọng nói của Mạc Thịnh truyền đến từ bên kia đầu dây.

“Biết rồi, hết thảy cậu cứ tiến hành theo kế hoạch.” Anh bình tĩnh nói một câu, ngắt điện thoại. Thực sự, anh cũng không muốn tống Bạch Vĩ Minh ngồi tù, chỉ là muốn công cuộc trả thù này được thuận lợi một ít. Tất cả kế sách đều đã được chuẩn bị, ngày mai mới chính thức là trận chiến một mất một còn. Nhưng dù Bạch Vĩ Minh có chuẩn bị cái gì cũng không có bất cứ khả năng nào đấu được với anh, bởi vì anh đã nắm chắc phần thắng trong tay mình. Chỉ cần hết ngày mai, có khi cũng không cần đến một ngày, anh sẽ trở thành chủ tịch Bạch thị, chấm dứt cục diện xưng hùng xưng bá của Bạch Vĩ Minh ở tập đoàn này.

Đương nhiên, chuyện quan trọng hơn hết thảy, là cô gái bé nhỏ ngọt ngào này. Anh ôm cô, để cô dựa vào trong ngực mình, “Huyên Huyên, chúng mình kết hôn đi.” Ngón tay anh ma sát ngón áp út của cô, dịu dàng nói.

“Được ạ.” Bạch Nhật Huyên ngọt ngào trả lời. Cô cũng không muốn cái danh hiệu làm mẹ mà chưa kết hôn gì nha, tuy rằng ai cũng biết cha của đứa bé. Dù sao đời này cũng không thoát khỏi bàn tay anh, sớm hay muộn gì cũng phải gả đi.

Lynda đưa tài liệu đến tay Bạch Vĩ Minh, “Chúng tôi đã tổng hợp xong, ngày hôm qua, trước khi kết thúc giao dịch, Hoàng Đình đã thu mua 20% cổ phần của Bạch thị, cổ đông Bạch thị giữ 30% cổ phần công ty, chủ tịch là 30%, phó Tổng giám đốc rời khỏi cương vị là 8%, số lượng cổ phiếu đang lưu hành trên thị trường chỉ có 12%. Nếu ngay ở thời điểm sàn giao dịch chứng khoán mở, chúng ta thu mua về 8% cổ phần, thuyết phục cổ đông không bán cổ phiếu trong tay, Hoàng Đình sẽ không nuốt được Bạch thị.” Lynda trấn tĩnh, phân tích số liệu.

“Huy động tài chính, nguồn vốn của Bạch thị, cho dù như thế nào cũng không thể Bạch thị rơi vào tay Hoàng Đình.” Trong lòng Bạch Vĩ Minh biết, tài sản của Bạch thị không thể chống lại Hoàng Đình, nhưng ngoại trừ phương pháp này, ông không còn cách nào khác. Ông không thể cúi đầu trước thằng con trai bất hiếu kia được.

Lynda muốn khuyên ông nên cân nhắc, nhưng vẫn im miệng không nói lời nào, bởi vì cô biết, một khi Bạch Vĩ Minh đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng sửa đổi. Lãng phí thời gian khuyên người đàn ông này, còn không bằng nắm thời gian giúp ông bảo vệ Bạch thị. Nay đã không còn An Như Nguyệt, bên người Bạch Vĩ Minh chỉ có cô mà thôi.

Rốt cuộc, khi chuẩn bị nghênh đón thời khắc kích động kia, Bạch Nhật Tiêu hưng phấn đến nỗi không ngủ yên được. Anh rất muốn nhìn một Bạch Vĩ Minh không ai bì nổi kia bị anh biến thành trò hề. Tuy là cha mình, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn hưởng thụ khoái cảm có thể trả hết toàn bộ nợ nần. “Sau khi sàn mở, Bạch thị muốn tiền hành thu mua ngược lại, nhất định phải huy động nguồn vốn của cổ đông, nhưng là bọn họ muốn mua lại 21% cổ phiếu của công ty thì căn bản không có khả năng.” Bạch Nhật Tiêu ngồi trước bàn, nhìn chăm chú máy tính. Rất nhanh, anh sẽ khiến cho Bạch Vĩ Minh nếm đến mùi vị thất bại.

Bạch Nhật Huyên ngồi trên sô pha đối diện anh. Giờ phút này, khí phách Bạch Nhật Tiêu khiến cho cô thực ngưỡng mộ, nhưng là bản thân vẫn không có biện pháp nào đồng ý điều này. Bạch Nhật Tiêu đã xuất toàn lực khóa chặt Bạch Vĩ Minh, bọn họ là cha con. Cô chỉ có thể tự nhủ rằng, bản thân mình phải tin tưởng Bạch Nhật Tiêu, anh chỉ làm điều đúng, mình phải tin tưởng quyết định của anh.

Mạc Thịnh, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, “Tổng giám đốc, thị trường chứng khoán đã bắt đầu phiên giao dịch.”

“Lập tức đè thấp cổ phiếu Bạch thị xuống, nhất định phải mua vào cổ phiếu đang được bán ra.” Bạch Nhật Tiêu trấn định ra lệnh, Mạc Thịnh y theo lệnh anh bắt đầu đặt hết tâm trí vào biểu đồ của thị trường chứng khoán.

“Chủ tịch, cổ phiếu của Bạch thị chỉ còn bảy dollar, chúng ta có nên thừa dịp này mua vào không?” Lynda nhanh chóng thông báo tin tức mới nhất của sàn giao dịch cho Bạch Vĩ Minh.

“Không vội, tình huống bây giờ, hiển nhiên là có người thừa cơ đè thấp giá cổ phiếu Bạch thị xuống, khiến cổ đông phải bán tháo toàn bộ cổ phiếu mình có. Giá cổ phiếu sẽ tiếp tục hạ nữa.” Đôi mắt Bạch Vĩ Minh không chuyển, nhìn chằm chằm biểu đồ biểu hiện giá cổ phiếu Bạch thị hiện giờ. Ông biết con mình đang muốn cái gì. Tài chính không phải là thiết yếu nhất, mà chính là thời cơ.

Dựa theo chỉ thị của Bạch Nhật Tiêu, Mạc Thịnh ép giá cổ phiếu của Bạch thị xuống, không đến sáu dollar. Bạch Nhật Tiêu vừa lòng nhìn những đường thẳng biểu hiện xu thế giá trên màn hình máy tính. Đến bây giờ cũng không có tin tức Bạch Vĩ Minh ra tay. Xem ra, người cha kia của anh thực đúng là tự cho mình cao hơn thiên hạ, nghĩ rằng biết rõ con mình như lòng bàn tay. Thất bại này của Bạch Vĩ Minh, là do ông ta cứ tự cho mình là đúng!

“Mạc Thịnh, lập tức thu mua cổ phiếu của Bạch thị.” Bạch Nhật Tiêu thính thú tựa vào ghế sô pha, khóe miệng tràn ý cười, tuyên bố kế hoạch thu mua Bạch thị của anh, đến lúc này đã đến chung kết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui