Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

". . ." Tang Bá có cảm giác muốn khóc, phong thủy luân chuyển...! Đánh lén Tôn Sách, hắn có phần tham dự, hôm nay, Cao Thuận, Trương Cáp, Trương Tú, Triệu Vân dưới trướng Hứa Thành, rõ ràng đồng loạt xuất hiện đối địch với hắn. Những người này, không có người nào mà không phải là Đại tướng có thể một mình đảm đương một phía..., nhất là Triệu Vân kia, không phải hắn đang làm "Bình bắc tướng quân" ở phương bắc, hắn chạy tới nơi đây để làm gì? Nghe nói gã Triệu Vân này cùng Công Tôn Chỉ được xưng là "Địch vạn người", đỉnh cấp võ tướng dưới trướng Hứa Thành, gần với Vương Việt ...!

"Ngươi chính là Triệu Vân?" Không đi được, Tang Bá liền quay đầu ngựa lại nghênh địch, khi nhìn thấy tướng lãnh trước mặt, Bạch Mã Ngân Thương, ánh mắt sáng ngời, uy phong bát diện, hơn nữa sau lưng người này chính là đại đội trưởng kỵ binh, trong lòng của hắn âm thầm nổi lên một loại khiếp sợ khó nói lên lời.

"Tại hạ Triệu Tử Long! Tang tướng quân, ngươi đã thất bại. Không bằng đi theo tại hạ tới gặp chủ công nhà ta, thế nào?" giọng nói Triệu Vân rất bình thản, nhưng lại tràn ngập một ý tứ khiến cho người ta khó có kháng cự, loại ý tứ hàm xúc này ngay cả Cao Thuận cũng không có, thế nhưng tuy nhiên hôm nay "Bắc Địa tam kiệt" cũng có thể đạt tới hiệu quả này, đây chính là tự tin, mà loại tự tin này hoàn toàn nhờ vào chiến công!

"Muốn cho ta đầu hàng, hỏi đại đao của Tang mỗ trước!" Tang Bá không cam lòng mà hét lớn một tiếng, hắn cử động đao giục ngựa, phóng tới chỗ Triệu Vân.

"Muốn chết!" Trương Cáp chứng kiến trong đám kỵ binh mà Triệu Vân mang đến, có người bĩu môi.

Nhìn thấy đối phương đang xông lại chỗ mình, Triệu Vân không nói một lời, vung thương nghênh đón.

"Đinh!"

Chỉ có một tiếng vang nhỏ!

Hai người giao thoa mà qua!

Tang Bá vuốt một rãnh máu thật sâu ở giữa trán, trong lòng hắn giá lạnh! Một chiêu này, Triệu Vân hoàn toàn có thể đâm thủng cổ họng của hắn!

Vậy mà hắn chỉ có thể chèo chống ngay khi đối mặt!

Trương Cáp âm thầm kinh hãi, vừa rồi hắn giao chiến cùng Tang Bá, biết rõ võ nghệ đối phương không thua kém bản thân mình, thế nhưng với bản lĩnh như thế, vậy mf ngay khi đối mặt với Triệu Vân đã không thể chống đỡ được. Điều này. . . điều này cũng thật đáng sợ! ( Trận đại chiến Trường Bản, Triệu Vân vừa đối mặt đã đâm ngã Cao Lãm, bởi vậy có thể nhìn ra, hạng võ tướng Trương Cáp còn chưa đủ để đánh một trận cùng Triệu Vân! )

"Không biết Công Tôn Chỉ thì như thế nào! Còn có Bàng Đức uy chấn Tây Cương nữa!" Trương Cáp đột nhiên nghĩ như vậy.

"Tang tướng quân, như thế nào? Có thể đi rồi sao?" giọng nói của Triệu Vân lại một lần vang lên.

"Sau này còn gặp lại!" Lưu manh thì chính là lưu manh, Tang Bá vừa muốn chạy, hắn tựa hồ đã quên tiễn thuật vừa rồi của Triệu Vân.

"Muốn chạy sao? Trước tiên hãy qua cửa ải của Hồ Xa Nhi này!" Trương Tú dẫn người truy cũng rất gấp gáp, hắn vừa mới đến, hơn nữa, thủ hạ mà hắn mang theo đã ngăn cản đường lui của Tang Bá, vì phòng ngừa Tang Bá chạy trốn, gia tướng của Trương Tú, Hồ Xa Nhi, nghe nói có thể vác năm trăm cân, đi bảy trăm dặm, là một võ tướng hiếm có, lần này, sốt ruột lập công, chạy ở phía trước chủ tướng của mình.

"Đ...A...N...G...G!"

Hai tay Hồ Xa Nhi rung mạnh, âm thầm kinh hãi, hắn không thể tưởng được Tang Bá này thậm chí có khí lực lớn như vậy. Hắn vốn tưởng rằng người thất bại trong tay Triệu Vân ngay khi vừa đối mặt thì không có bản lãnh cao gì cho cam, hiện tại xem ra, không phải Tang Bá không có tài, mà là Triệu Vân thật sự lợi hại. Lập tức, hắn lấy lại tinh thần, thúc ngựa xông tới chiến cùng Tang Bá chiến.

Mười hiệp.

Tang Bá hơi chiếm ưu thế, thế nhưng hắn càng đánh càng kinh hãi, Hồ Xa Nhi, chỉ là hạng người vô danh mà thôi, rõ ràng cũng có võ nghệ như thế! Vậy thủ hạ của Hứa Thành đến cùng có bao nhiêu người tài ba? Hắn đã phái tất cả bao nhiêu đến phía bên mình? Bản thân mình có mời hắn hay trêu chọc hắn đâu, sao hắn toàn phái võ tướng đến "Chiếu cố" mình? Rõ ràng không còn thiên lý gì hết!

Tang Bá biết không thể đánh nữa. Không nói đến bên cạnh hắn còn mấy võ tướng, cũng không phải tất cả đều là đèn đã cạn dầu, coi như bản thân hắn có thể chống đỡ, sợ rằng đại quân của Cao Thuận cũng sẽ đuổi kịp, khi đó, chính bản thân hắn chỉ sợ ngay cả một tia cơ hội cũng không có.

Nghĩ tới đây, hắn đánh bức lui Hồ Xa Nhi, dò xét một chỗ trống, lại một lần muốn chạy trốn!

Đoạn trước đã từng nói qua, lần này, vận khí của Tang Bá thật sự không được tốt lắm! Cho nên, hắn vẫn không thể trốn thoát, bởi vì, hắn sớm đã bị bao vây, phía sau hắn là Trương Cáp, người tương xứng cùng hắn, bên cạnh phía sau là Triệu Vân, người này thì không cần nghĩ, tuyệt đối không thể trêu chọc. Phía trước ngăn cản hắn chính là Hồ Xa Nhi đang giao chiến cùng hắn, võ nghệ không kém, cũng chỉ có bên cạnh phía trước chỉ có một viên tướng lãnh, người nọ tay cầm trường thương, đi theo phía sau là mấy kỵ binh, giống như không đếm xỉa tới việc hắn đang giao chiến cùng với Hồ Xa Nhi, thái độ của mấy kỵ binh cũng không khác gì.

"Chính là hắn!" Tang Bá chọn xong hướng đột phá.

"Không muốn chết tránh ra!" Khẩu khí này, tuyệt đối là tiếng nói chuẩn mực của sơn tặc.

Trường thương đón tiếp đại đao!

Không âm thanh âm!

Bởi vì, tốc độ của trường thương thật sự quá nhanh, nó căn bản cũng không tiếp xúc cùng đại đao của Tang Bá, chẳng qua là không ngừng tiến công về hướng chỗ hiểm của Tang Bá. Nó đâm về một chỗ hiểm, đại đao muốn ngăn cản, nó cũng đã chạy về phía chỗ hiểm khác . Đây chính là cái gọi "Khó lòng phòng bị" !

"Móa ngươi rốt cuộc là ai?" nước miếng Tang Bá văng khắp nơi, hắn gầm lên nói.

"Trương Tú!" Giọng nói này gây cho Tang Bá không ít áp lực hơn bao nhiêu so với câu nói của Triệu Vân lúc trước!

"Các ngươi có biết xấu hổ hay không, nhiều người như vậy vây công một mình ta, uổng công các ngươi, một người được xưng là ' Hà Bắc tứ đình trụ " một người được xưng là ' địch vạn người " còn ngươi nữa ' Bắc Địa Thương Vương " danh hiệu của các ngươi đều có được theo cách đó sao?" Trong tiếng thở hổn hển, Tang Bá cảm thấy vô cùng ủy khuất, hắn mắng to.

"Ít nói nhảm!" Hồ Xa Nhi giận dữ nói, "Ngươi đến cùng có đầu hàng hay không?" Trước mặt ngươi chỉ có mấy người đó thôi sao? Dám xem Hồ đại gia như không khí sao?

"Ta. . . hàng!" Ủy khuất thì ủy khuất, mạng sống của mình thì vẫn cần phải giữ, rơi vào đường cùng, Tang Bá vứt bỏ đại đao của mình. Thái độ đó của hắn lại khiến cho những người bên cạnh hắn đều cảm giác hình như mình đang ép kỹ nữ hoàn lương.

"Tốt rồi, đi thôi! Chúng ta đi gặp Cao tướng quân!" Triệu Vân có địa vị tối cao trong số những người này, mọi người cũng đều nghe theo mệnh lệnh của hắn, mang theo Tang Bá đi về hướng bờ sông Hoàng Hà.

"Tại sao phải đi đến bờ Hoàng Hà, không phải phía sau ta đã bị các ngươi chắn hay sao? Chẳng lẽ nơi đó còn có Đại tướng trấn thủ?" Hiện tại Tang Bá nhận được đãi ngộ không tệ, bởi vì tất cả người bên cạnh hắn đều là tay cứng, hắn không bị trói lại, chỉ cưỡi ngựa của mình, bị vài tên Đại tướng vây vào giữa, phía trước là Triệu Vân cùng Trương Tú, bên trái là Trương Cáp, phía bên phải là Hồ Xa Nhi, đằng sau là kỵ binh mà Triệu Vân cùng Trương Tú mang đến.


"Không có!" Triệu Vân đáp, cũng không vì Tang Bá là hàng tướng mà khinh thường.

"Vậy. . ." Tang Bá khó hiểu.

"Lần này Cao tướng quân phụng mệnh chúa công làm việc! Chẳng qua là chơi đùa Thanh Châu một chút!" Nói đến đây, Triệu Vân cười cười, hắn nhớ tới lúc trước khi nhân được mệnh lệnh này, đám người bọn hắn rất kinh ngạc. Dù sao, chỉ sợ chưa từng có Đại tướng nào dùng từ này vận dụng nhiều cho hành động quân sự như vậy.

"Chơi đùa một chút?" Tang Bá cảm thấy mình rất oan!

"Tốt rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi gặp mặt Cao tướng quân. Xem ra cũng sắp đến lúc rút lui!" Trương Tú chen vào nói.

Tang Bá nhìn trộm chung quanh!

"Tới đây!"

Hồ Xa Nhi chỉ cảm giác thân thể mình chợt nhẹ bẫng. "Ai da!"

Đột nhiên Tang Bá ra tay, bắt lấy hắn, túm lôi sang bên ngựa mình.

"Tang Bá ngươi dám! ?" Trương Cáp là người đầu tiên kịp phản ứng. Trong cơn giận dữ hắn muốn ra tay, thế nhưng khi chứng kiến Hồ Xa Nhi bị Tang Bá cầm giữ trong tay, sợ ném chuột vỡ bình, không thể không ngừng lại.

"Tang Tuyên Cao, người, đồ cẩu tặc!" Trương Tú cũng giận dữ, lật thuyền trong mương, lại bị một kẻ nhìn như đã không còn bất luận năng lực đánh trả, trên người hắn thiếu chút nữa phun ra lửa.

"Tang tướng quân, ngươi muốn thế nào?" Vẫn là Triệu Vân tỉnh táo hơn cả, hắn trầm giọng nhìn Tang Bá hỏi.

"Thật có lỗi, chư vị, tại hạ không thể trở về cùng các vị, xin mời các vị cho tại hạ một con đường, ta để lại Hồ Xa Nhi, thế nào?" Lúc này trong lòng Tang Bá cũng rất bồn chồn, đừng nói mấy người bên cạnh hắn, người nào cũng không phải là người dễ trêu chọc, cho dù chỉ chừa lại một người cũng đủ khiến hắn không thể chịu được. Nếu như bọn hắn không để ý người họ Hồ, gọi cái gì là Xa Nhi trên tay mình, vậy mình đã xong đời.

"Có thể, ngươi thả Hồ tướng quân, ta thả ngươi trở về!" Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Vân nói.

"Không được! Không thể thả tên hỗn đản này!" Bị Tang Bá để xuống, nằm trên thân ngựa, Hồ Xa Nhi kêu lên.

"Câm miệng! Nếu nói nữa, Lão Tử cho ngươi chảy ít máu!" Tang Bá rút bội kiếm ra, hướng về phía Hồ Xa Nhi vậy cao cao nhếch lên bờ mông ῷ hung hăng mà rút vài cái, uy hiếp nói.

"Không nghe thấy sao? Thả Hồ Xa Nhi tướng quân, chúng ta sẽ tha cho ngươi!" Trương Cáp ở bên cả giận nói.

"Chư vị, không phải tại hạ quá mức, nói không bằng cứ, chư vị hãy để tại hạ đi, chờ sau khi tới khu vực an toàn, để lại người này, thế nào?" Tang Bá cò kè mặc cả.

". . ." Mọi người ở đây đều không nói. Kỳ thật hai bên đều rất khó xử lý, Tang Bá lo lắng khi mình thả Hồ Xa Nhi thì khó bảo toàn mạng nhỏ, mà mấy người Triệu Vân lại lo lắng là sau khi thả Tang Bá, Hồ Xa Nhi khó thoát khỏi cái chết.

"Mà thôi, ta thả ngươi đi, thế nhưng, nếu ngươi dám có bất kỳ bất lợi đối với Hồ tướng quân, ta thề, ta sẽ gỡ xuống cái đầu trên cổ của ngươi xuống! Nếu như đến lúc đó ngươi thả Hồ tướng quân trở về, lúc này ta có thể cũng không bắt tù binh ngươi!" Buồn bực trong chốc lát, Triệu Vân nói như thế.

"Tốt! Quả nhiên không hổ là Triệu Tử Long danh chấn bát phương!" Tang Bá giơ ngón tay cái lên theo kiểu cách rất sơn tặc. Hắn nói; "Vậy tại hạ cáo từ!" Nói xong, hắn giục ngựa mang theo Hồ Xa Nhi quay trở về, bất chợt hắn còn quay đầu lại nhìn xem đám người Triệu Vân có ý tứ truy đuổi hay không.

"Là tại hạ sai!" Triệu Vân thở dài một hơi, nói: "Nếu không phải sau khi Tang Bá biết phía sau đã không còn quân ta, tất nhiên hắn không dám tiếp tục chạy trốn!"

"Mà thôi, ta nghĩ Tang Bá không dám làm gì Hồ Xa Nhi, bằng không, hắn cũng không cần tiếp tục đảm nhiệm vai trò Đại tướng Thanh Châu!" Trương Cáp nói: "Người này xuất thân hiệp khách, tự nhiên hắn sẽ hiểu chữ ' nghĩa ', chúng ta thả cho hắn một con đường sống, nếu hắn gây bất lợi cho Hồ tướng quân, há hắn còn mặt mũi đứng trước mặt người khác!"

Tuy nói như thế, thế nhưng mọi người vẫn cảm thấy vô cùng ảm đạm, vậy mà tại chiếm hữu như thế ưu thế dưới tình huống làm cho người ta ám toán rồi, cái này khiến cho bọn họ cái này mấy cái tâm cao hán tử đều có chút:điểm chịu không được, cũng may không lâu hậu nhân Hồ Xa Nhi trở về, mới lại để cho tâm tình của bọn hắn tốt hơi có chút mà.

Trở lại bên cạnh bờ Hoàng Hà, Cao Thuận cùng Công Tôn Chỉ đã sớm đánh tan đại quân Thanh Châu, đang kiểm kê thương vong, đợi xử lý hậu quả xong, đại quân lại theo cầu nổi rút về bờ bắc Hoàng Hà.

Mà sau này khi tin tức bọn họ xuất kích được truyền về tới tay Tào Tháo khiến cho Tào Tháo cùng thủ hạ đều không hiểu thấu, còn phải phân ra một bộ phận binh mã cho Tang Bá, lại để cho hắn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Mà Tang Bá thì sao, hắn cũng không nói đến chuyện mình bị bắt. Cũng như vậy chuyện bị bắt làm tù binh của hắn cũng bị cấm chỉ đàm luận ở trong quân Hứa Thành, cũng không phải là chuyện làm tăng thể diện gì nên tự nhiên muốn đè lại.

"Tại sao phải yêu cầu Cao Thuận xuất kích? Vấn đề đơn giản như vậy cũng phải hỏi sao?" Nhìn về hướng Giả Hủ, Trần Cung, Hứa Thành rung đùi đắc ý, nói với vẻ rất không khách khí.

"Chúa công, xuất binh thứ nhất phải hao phí không ít lương thảo, mặc dù nói lần này quân ta giành được đại thắng, đánh tan quân coi giữ Thanh Châu, thế nhưng ngoại trừ những thứ này, cũng không có thành quả chiến đấu nào khác, ngược lại càng khiến cho Tào Tháo càng thêm chú ý tới bên này, cho nên, ty chức cho rằng lần này thật sự được không bù mất!" Trần Cung cũng nói với thái độ cực không khách khí. Khẩu khí của hắn như có chút ý tứ răn dạy.

"Văn Hòa, theo ngươi thì sao? Đừng nói với ta ngươi cũng không biết hành động lần này có chỗ tốt gì!" Hứa Thành tìm một cái bia đỡ đạn, hắn muốn cho người nào đó ngậm miệng lại. Mặc dù Trần Cung rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn tiếp tục nói sẽ lại khiến cho người ta phiền lòng.

"Ha ha, nếu như ty chức không đoán sai thì chúa công muốn dùng hành động này giúp đỡ Chu Du một chút!" Giả Hủ mỉm cười nói.

"Chu Du?" Trần Cung không phải là kẻ ngu dốt, chẳng qua tầm mắt hắn không đủ rộng. Lúc này hắn nghe Giả Hủ nói xong, ánh mắt hắn sáng ngời.

"Chẳng qua tuy Tang Bá bị Cao tướng quân hấp dẫn đã đến Thanh Châu, thế nhưng nghe nói Chu Du cũng không tiến vào Từ Châu" Trần Cung lại nói.

"Không tiến vào Từ Châu?" Hứa Thành cười cười, nói: "Kỳ thật, ta còn thật sự rất bội phục Quách Gia, đáng tiếc. Người này, mệnh không lâu nữa!"

"Chúa công làm sao biết mạng Quách Phụng Hiếu không còn lâu nữa?" Trần Cung lại hỏi.


"Người mà! Thật sự không thể quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, sẽ phải tổn thương thân thể!" Hứa Thành cười nói.

". . . Không hiểu!" Trần Cung lắc đầu, hắn xua đuổi tiếng cười của Hứa Thành ra khỏi đầu rồi nói tiếp: "Chúa công, thương thế của Vu Cấm tốt rồi, người xem có phải gặp một lần hắn hay không?"

"Gặp, đương nhiên muốn gặp! Nếu không ta chẳng phải là lỗ vốn sao?" Hứa Thành kêu lên: "Bây giờ hắn đang ở đâu? Dẫn hắn tới gặp ta!"

Không lâu, Vu Cấm gặp mặt Hứa Thành khi hắn đang ở trong hoa viên phủ mình. Chỉ có điều, bởi vì Hứa Thành quá lười, không để cho người ta tìm trồng một ít hoa có thể nở ở mùa đông, hiện tại, cả hoa viên đã một mảng trắng xám.

"Vu tướng quân, nghĩ kỹ nên làm gì chưa?" khẩu khí của Hứa Thành có chút hiền lành.

Có thể làm gì? Còn không phải nghe lời ngươi sao? Vu Cấm nhìn Hứa Thành, hắn lại nhớ tới tao ngộ của chính bản thân mình, hắn cũng không biết là nên vui mừng hay là nên đau buồn. Vui mừng vì chính mình cuối cùng vẫn còn sống, đau buồn chính là mình đã thành tù binh, còn "Cuối cùng" là có thể trở thành một gã hàng tướng, chỉ cần đợi Hứa Thành đánh nhịp cuối cùng là sẽ biến thành mà thôi.

Lúc ấy hắn bị trọng thương trên chiến trường, cũng không biết toàn thân hắn bị người mở biết bao nhiêu " sông nhân tạo", chẳng qua về sau nghe nói lúc ấy toàn thân hắn chỉ có vết máu chảy, cuối cùng quân y không có cách nào khác, đành phải băng bó toàn thân hắn, sau đó đưa đến bệnh viện Lạc Dương.

Bệnh viện Lạc Dương! Nhớ tới cái tên này, hiện tại toàn thân Vu Cấm phát run rẩy. Chỗ đó là của thầy thuốc sao? Đám người kia tụ họp cùng một chỗ cho hắn có cảm giác giống như là đám đồ tể, hội độc thủ vậy. Hắn tin tưởng, có thể sống sót ra khỏi nơi đó, về sau chỉ sợ sẽ không còn thứ gì có thể hù sợ hắn.

Bởi vì thương thế quá nặng, hơn nữa có miệng vết thương căn bản không thể nào tự tiến hành khép lại, cho nên, căn cứ vào hội chuẩn, những người của bệnh viện quyết định, phải tiến hành "Giải phẫu" ! Về phần "Giải phẫu" là cái gì, hiện tại hắn khắc sâu ấn tượng, cho dù trước kia hắn cũng không hiểu những thứ này.

Biện pháp đầu tiên được kêu là "Khâu lại" ! Chính là dùng kim may vá khâu kín miệng của những vết thương kia lại, như may y phục vậy! Đương nhiên, toàn bộ quá trình cũng không phải đơn giản như vậy, trước tiên còn phải thanh lý sạch những miệng vết thương đó, sau đó còn tiếp tục dùng ống huyết quản thô sơ, tiếp theo như thế nào? Nghe nói vẫn dùng những chiếc kim may vá kia.

Khá may mắn là những thứ này là về sau hắn nghe nói lại, tuy vào thời điểm nghe nói những chuyện này khiến cho hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhưng khi tiến hành “giải phẫu” hắn đã sớm hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hơn nữa, tay nghề của đám người kia thật sự không tệ, miệng vết thương của hắn khép lại, thương thế ổn định lại. Không lâu sau đó hắn cũng tỉnh lại, khi đó, hắn chỉ nghe người ta nói là mình mạng lớn.

Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn! Hắn rất nhanh chóng phát bệnh, phát sốt tới hôn mê bất tỉnh.

Vì vậy, thời điểm này, tới lượt lão ma đầu ra tay! Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên tên của người này: Trương Cơ, Trương Trọng Cảnh! Đây là một trong hai người đáng sợ nhất mà hắn gặp phải trong bệnh viện.

"Không còn cách nào khác, loại chuyện này lão phu cũng là lần đầu được tiếp xúc. Dù sao chúng ta lần đầu tiên làm' giải phẫu ' như thế này, nếu như hắn đã rơi vào tình trạng đó rồi, coi như dùng hắn để thử thuốc, dù sao nhàn rỗi thì là nhàn rỗi, không thể lãng phí ...." Khi đó Vu Cấm hắn vẫn còn nghe được câu nói đó của lão già đó ở bên ngoài phòng.

Sau đó mỗi ngày hắn đều bị người rót thuốc có đủ loại cay đắng vào trong miệng. Căn bản hắn đều không cần ăn cơm, thế nhưng ngay cả như vậy, tình huống của hắn vẫn không tốt lên, ngược lại còn có xu hướng nặng lên. Theo như hắn nhớ lại, lúc ấy khi hắn rơi vào tình trạng nghiêm trọng nhất cũng đã gần như tới mức thần trí mơ hồ.

Theo như cách nói của một số người sau này: "Vu Cấm này thật con mẹ nó mệnh lớn. Như vậy mà còn không chết! Chậc chậc, lợi hại, lợi hại!"

Nhưng chỉ là một câu mà thôi, hắn không chết, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn tốt lên, không chỉ cơn sốt không hạ xuống, hơn nữa, miệng vết thương, những chỗ đã làm giải phẫu bắt đầu sưng phồng lên, có chỗ bắt đầu vỡ toang, chảy ra nước mủ. Nghe nói, lúc ấy toàn thân hắn tanh tưởi, cũng không sai biệt lắm so với một cỗ tử thi bị phơi nắng nhiều ngày vào mùa hè, bốc mùi lên.

Lúc ấy, lão gia hỏa Trương Cơ kia lại xuất hiện. Lão nhân này cho người ta thanh lý sạch sẽ toàn thân hắn, dùng đao mổ miệng những vết thương đã bị lên mủ. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, lão gia hỏa này lại nói một câu, "Rốt cuộc làm thế nào?" Thì ra lão gia hỏa này đã lấy hắn làm thí nghiệm. Lúc ấy, hắn cố nén cơn đau nhức kịch liệt mà giữ vững vẻ tỉnh táo nhưng hắn vẫn lập tức ngất xỉu. Từ đó về sau, nhìn thấy Trương Cơ này, toàn thân hắn sợ hãi tới phát run, sợ hãi khó có thể bình an.

Mạnh Tử nói: trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi.

Tất cả đều là gạt người!

Ý chí của hắn đã sớm vượt qua yêu cầu khổ sở, đạt tới hoàn cảnh đau buồn, gân cốt đã sớm đã vượt qua mức độ mệt nhọc, đang phải chịu đựng các loại chà đạp, về phần da thịt, ô ô ô, đang không ngừng mà bị chém.

Vốn, như này đã đủ khổ rồi, thế nhưng ông trời rõ ràng còn muốn chơi hắn! Một lão gia hỏa khác lại đến, mặc dù nói lão gia hỏa này cuối cùng cứu hắn một mạng, thế nhưng hiện tại khi nhớ tới, hắn vẫn không thể quên được.

Đầu tiên, lão gia hỏa thứ hai này gọi là Hoa Đà đã hạ độc hắn, một loại độc gọi là cái gì "{Ma Phí tán}". Khi lão gia hỏa kia dụ dỗ hắn uống hết, nói cái gì mà "Uống cái này hay, đồ vật này giảm đau, uống cũng không khó chịu!" Hắn tin, kết quả, sau khi uống liền choáng váng. Rất hiển nhiên, đây là một loại độc dược, chắc là một loại thuốc nước, không biết có phải là cùng loại như Hạc Đính Hồng, Khổng Tước Đảm hay không?.

Thế nhưng, hắn vẫn rất cảm tạ Hoa lão đầu này. Tối thiểu nhất, so về Trương Cơ đến, Hoa lão đầu vẫn khiến cho hắn thoải mái một chút, không luôn tra tấn hắn, chọn được loại độc dược không làm cho người ta quá mức thống khổ.

Nhưng mà, hắn lại quá xem nhẹ Hoa lão đầu rồi. Theo như những thầy thuốc trong bệnh viện nói sau này, bởi vì Trương Cơ thường xuyên cho hắn uống một ít dược vật, tính thích ứng của cơ thể hắn đối với mấy loại dược vật này mạnh hơn không ít so với người thường, cho nên, {Ma Phí tán} trên người hắn căn bản cũng không thể tạo nên hiệu quả quá dài. Ngay khi Hoa Đà bắt đầu tiến hành "Giải phẫu" cho hắn, hắn lập tức tỉnh lại, ngay khi vừa tỉnh, hắn đã chứng kiến Hoa Đà đang "Hạ đao" trên người hắn!

Ô ô ô! Mặc dù biết một nam tử hán thật sự không nên khóc, thế nhưng lúc ấy hắn đã thật sự khóc! Rất thống khổ, tuy hắn không có cảm giác đau nhức, có thể nhìn thấy người ta không ngừng hạ từng đao từng đao mà cắt da thịt của mình, chính bản thân mình lại không có một chút cảm giác, tình hình quỷ dị như vậy đã khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, nhất định là Hoa lão đầu biết vu thuật, bằng không, tại sao loại chuyện này có thể xảy ra. Đây không phải chính là hồn phách ly thể sao? Lão gia hỏa kia nhất định thi triển loại vu thuật này trên người hắn. Nói không chừng, Hoa lão đầu này muốn biến hắn l thành một yêu quái gì đó cũng không chừng. Trời xanh, cứu mạng ..! Bằng không, hãy cho ta thoải mái một chút!

Sau khi cáo buộc lên trời xanh không có có tác dụng, ngược lại lão ma đầu Hoa Đà này chứng kiến hắn tỉnh lại, không an ủi người bệnh thì thôi, lão gia hỏa này rõ ràng còn cầm lấy một khối thịt nhão máu chảy đầm đìa, nói với hắn: "Thấy không, đây là thịt trên người của ngươi đấy, cắt bỏ những phần thịt hỏng này đi, khâu miệng vết thương lại, ngươi có ba thành hy vọng sống!"

Không biết về sau như thế nào, hắn chỉ biết mình lập tức lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn nghe người ta nói, lúc ấy miệng hắn còn sùi bọt mép, rõ ràng bị dọa mà ngất đi, còn khinh bỉ nói với hắn: "Một Đại tướng, mà sợ thịt nhão, thật sự kém cỏi!"

Điều này thì có gì mà kém cỏi? Hắn sợ mấy miếng thịt nhão sao? Đối tượng mà hắn sợ chính là người, chính là những người ở trong bệnh viện này, rõ ràng không chút e ngại mà cắt thịt trên người hắn. Lúc này nghĩ lại mà hắn vẫn cảm thấy toàn thân sợ hãi, những người này không kém bao nhiêu so với lão yêu ma nửa đêm chui ra khỏi ngôi mộ mà ăn thịt người, ai! Thật buồn nôn!

Chứng kiến sắc mặt Vu Cấm lại thay đổi, Hứa Thành không hiểu rõ ràng cho lắm, hắn hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Liệu có phải thương thế còn không ổn định, có muốn gọi Hoa lão tiên sinh lại đến xem hay không. Hắn rất có nghề đối với tổn thương ngoại khoa, còn mạnh hơn so với Trương Cơ tiên sinh!"

"Không cần, không cần!" sắc mặt Vu Cấm vốn tái nhợt càng thêm tái, hai tay run run, thần sắc kinh hoàng, giống như hắn đã nghe thấy chuyện đáng sợ gì đó.

"Xem ra ngươi vẫn không tốt lắm. Được rồi, trước tiên ngươi cứ tĩnh dưỡng một phen, ta sẽ gọi Trương Cơ tiên sinh cùng Hoa lão tiên sinh tới xem lại cho ngươi!" Hứa Thành quan tâm nói, hắn cũng không muốn một viên Đại tướng gặp phải chuyện gì không ổn. Dù sao bên hắn cũng hao tổn tâm trí cứu sống đối phưpwng, hơn nữa, đối phương lại là tướng lãnh hạng nhất đương thời, nếu không có được, chẳng phải đáng tiếc sao?


"Không cần, mạt tướng không có chuyện gì, tướng quân ngài cứ cho mạt tướng làm chuyện gì đó, mạt tướng nguyện ý vì tướng quân mà ra sức khuyển mã!" Vu Cấm vội vàng đứng ở trước mặt Hứa Thành, cúi người hành lễ, nói.

"Ha ha, Văn Tắc, ngươi đã nói ' ra sức khuyển mã ' vì ta, sao ngươi vẫn còn gọi ta là ' Hứa tướng quân '?" Hứa Thành cười hỏi.

"Cái này. . ." Vu Cấm xuất mồ hôi trán, mình không phải quá nhát gan, vậy mà sợ hai thầy thuốc đến mức như thế. Hơn nữa, mặc dù hắn vẫn rất cảm kích đối với việc Hứa Thành đã cứu mạng hắn, mà dù sao Tào Tháo đối với hắn có ân trọng như núi. Nếu như hắn cứ như vậy mà gọi là "Chúa công", chẳng phải hắn rất có lỗi với ơn tri ngộ của Tào Tháo đối với mình hay sao?

"Thế nào? Còn nghĩ tới Tào Tháo sao?" Hứa Thành cười hỏi.

"Không dám, mạt tướng đúng là nghĩ tới ơn tri ngộ của Tào công đối với mạt tướng, cái này. . ." sắc mặt Vu Cấm thoáng đỏ lên. Hành vi này của hắn có thể khiến cho bị nghi ngờ là kẻ hai mặt.

"Không sao " Hứa Thành lộ ra vẻ rất độ lượng, hắn nói: "Cùng lắm thì, không cho ngươi đối địch cùng Tào Tháo là được!"

"Đa tạ Tướng quân thông cảm!" Vu Cấm vui vẻ, chắp tay nói.

"Nghe nói ngươi giáo huấn binh rất có nghề!" Hứa Thành lại nói.

"Không dám, mạt tướng chỉ hơi có chút tâm đắc!" Vu Cấm khiêm tốn nói.

"Vậy ta hỏi ngươi, binh chủng nào ngươi đều có thể huấn luyện sao?" Hứa thành bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Mạt tướng không dám ba hoa, chỉ cần cho mạt tướng đầy đủ thời gian, mạt tướng có thể hình thành phương pháp!" Vu Cấm cũng nghiêm túc trả lời.

"Tốt!" Hứa Thành vỗ đùi nói: "Ngươi đi một chuyến tới Liêu Đông cho ta! Hiện tại, Bàng Bái không sai biệt lắm đã đem Công Tôn tốc độ chơi tàn, ngươi tới đó, khiến cho hắn chấm dứt nhanh một chút, cũng giúp ngươi huấn luyện thuỷ quân!"

"Thuỷ quân?" Vu Cấm hỏi: "Huấn luyện thuỷ quân tại Liêu Đông, nơi đó có thể làm gì?"

"Ha ha!" Hứa Thành cười nói: "Huấn luyện thuỷ quân tại Liêu Đông, hiện tại có thể có hai nơi để đi, một là người Uy ở phía đông; hai là Tôn thị phía nam! Nếu như không phải ta đáp ứng ngươi là không cho ngươi gặp khó xử cùng Tào Tháo, vùng đất của Tào Tháo cũng có thể tính toán là một nơi cần đi trước."

"Tướng quân nói là đi tới vùng duyên hải?" Vu Cấm mở to mắt.

"Thế nào? Có cái gì không đúng sao?" Hứa Thành hỏi.

"Điều này, đây chính là chuyện chưa từng có!" Vu Cấm nói: "Mạt tướng không sợ huấn luyện thuỷ quân, nhưng biển rộng không giới hạn không bờ, cho dù chỉ đi dọc theo vùng duyên hải cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Theo mạt tướng biết, trên biển, thật sự là có quá nhiều không biết rồi, hơn nữa, người phương bắc không giỏi đóng thuyền, đội thuyền ở trên sông, còn trải qua sóng lớn không ngừng nghỉ, thì sao có thể đi ra biển lớn?"

"Cho nên ta mới để cho ngươi đi ...!" Hứa Thành nói: "Ngươi là cao thủ luyện binh, mặc dù tất cả bắt đầu lại từ đầu! Nhưng ta cho ngươi đầy đủ thời gian, ngươi cũng đã nói là ngươi có thể làm được!"

"Được rồi!" Vu Cấm cắn răng một cái, nói: "Mạt tướng đi là được!"

Vu Cấm đồng ý huấn luyện ra một đội "Hải quân", Hứa Thành mới cho hắn trở về. Khi đi ra ngoài, hắn đụng phải một người, hắn cũng không nhận ra người này, cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng hắn không biết rằng vị lão tiên sinh này chính là Hà Thông, mục đích của Hà Thông khi đến thông báo cho Hứa Thành một tin tức: "Quách Gia bệnh nặng không dậy nổi" !

Chuyện gì đã xảy ra?

Vốn, Quách Gia cùng Xa Trụ nhận được thư của Tào Tháo, hạ lệnh cho bọn hắn bức lui mười vạn quân Giang Đông của Chu Du. Đối với việc này, Xa Trụ không biết nên làm thế nào cho phải, mà Quách Gia thì chỉ thở dài một hơi, đánh công thủ chiến cùng mười vạn quân Giang Đông, cũng không phải lựa chọn tốt nhất, hơn nữa hậu quả rất khó đoán trước. Cho dù Nhạc Tiến có thể theo kịp, cũng rất khó nói. Nhưng nếu như bức lui quân Giang Đông, lại khiến cho chúng đói bụng đi đánh dã chiến, vậy sự việc lại hoàn toàn khác.

Bức lui quân Giang Đông như thế nào? Đương nhiên là có biện pháp.

Chu Du là người thông minh, thế nhưng người thông minh cũng có nhược điểm của mình, mà nhược điểm lớn nhất lại chính là vì bọn họ thông minh.

Xa Trụ cảm thấy có chút gì đó không hiểu được đối với biểu hiện của Quách Gia, thành Từ Châu của bọn hắn trên căn bản là một tòa thành trống không, sao có thể bức lui quân Giang Đông hùng hổ?

Quách Gia cũng không giải thích với hắn, mà là lại để cho hắn thả ra lời đồn đại, nói Từ Châu đã không có bất kỳ lực lượng phòng ngự nào.

Căn cứ vào tín nhiệm của mình đối với Quách Gia, Xa Trụ làm theo như lời của Quách Gia.

Kết quả, Từ Châu rối loạn, thế nhưng, rất nhanh chóng lại trở nên yên tĩnh.

Trần Đăng cùng các gia tộc quyền thế Từ Châu đưa ra tráng đinh cường tráng mà bản thân mình đang nắm giữ, Xa Trụ đã cải biên đám người này thành một đội quân, dùng Tào Báo làm tướng.

Quân đội đã có! Cho nên, người Từ Châu lại an tĩnh.

Nhưng lời đồn là Từ Châu đã không có lực lượng phòng ngự vẫn được truyền bá, cùng Từ Châu đã có một chi đại quân có thể thủ thành tin tức cùng một chỗ đang bị người truyền.

Tin tức đương nhiên cũng truyền đến trong quân doanh quân Giang Đông.

Chu Du từ chối cho ý kiến đối với chuyện này, hắn chỉ hạ lệnh toàn quân tiếp tục xuất phát về hướng Từ Châu.

Xa Trụ nhận được tin tức quân Giang Đông vẫn đang tiến về hướng Từ Châu, hắn lại rất trấn tĩnh, dù sao lúc này trong tay hắn vẫn có quân đội.

Do ở phía trước không có bất kỳ một lực lượng nào ngăn trở, Chu Du chỉ huy quân Giang Đông rất nhanh đã đến dưới chân thành Từ Châu.

Nhưng mà hắn không dám tiến binh nữa.

Bởi vì tuy cửa thành Từ Châu đóng chặt, trên lâu thành cũng chỉ có hai người, một người là Xa Trụ, từ áo giáp trên người hắn cùng đại kỳ sau lưng thì có thể nhận biết được, một người còn lại đó chính là Quách Gia.

"Tướng quân, chúng ta đánh đi!" Bộ hạ đã lên tiếng thỉnh cầu Chu Du.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hiếm khi Chu Du lên tiếng hỏi bộ hạ, tuy hắn luôn luôn có thái độ vui vẻ khi nói chuyện với thuộc hạ, nhưng mà hắn cũng rất ít khi hỏi thăm ý kiến thuộc hạ, bởi vì, một mình hắn quyết đoán là đủ.

"Có chút cổ quái!" Thuộc hạ của Chu Du đều nói như vậy. Trước kia muốn đánh muốn giết thì là một chuyện, nay thật sự muốn mình quyết định thì sẽ phải cẩn thận. Đây chính là chuyện thường tình của con người.


"Sao đối phương lại không có sợ hãi, có phải thật sự ở bên trong có đại quân không?"

"Có đại quân ở bên trong vì sao không xuất hiện?"

"Đại khái là muốn đánh phục kích, dẫn dụ chúng ta vào trong thành!"

"Vậy tại sao lại đóng chặt cửa thành? Đây không phải rõ ràng sợ chúng ta đánh sao?"

"Ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Có người chủ động từ bỏ suy đoán, thế nhưng cho dù Chu Du đôi chút hâm mộ những người này, Chu Du hắn lại không thể từ bỏ việc suy đoán ý đồ của đối phương, bởi vì hắn là chủ tướng, có trách nhiệm này.

"Cửa thành đóng chặt, giải thích bọn hắn sợ chúng ta công thành; trên lâu thành không có ai, giải thích bọn hắn không có binh, cũng có thể là muốn dẫn chúng ta tiến vào trong thành, đây cũng nói bọn hắn không sợ chúng ta! Đến cùng bọn hắn muốn làm gì?" lần đầu tiên Chu Du phát hiện chỗ đáng sợ của câu "Không thể nói lý", nhất là lúc hành quân chiến tranh, đối phương ra bài không theo như lẽ thường.

"Không tốt!" Chu Du đột nhiên có phản ứng.

Trên đường đi, có lời đồn đại là trong thành Từ Châu đã có một đại quân, tuy nghe nói chỉ là một đại quân tạm thời xây dựng, không có sức chiến đấu quá lớn, nhưng dùng để thủ thành thì vẫn có thể phòng thủ trong một thời gian ngắn. Nhưng đối phương lại thể hiện một dáng vẻ không biết tiến hay lùi, làm cho người ta vô cùng mê hoặc. Đối phương làm như này, tự nhiên là làm cho mình không thể có chủ ý, bởi như vậy, chẳng khác nào để cho hắn tiêu hao thời gian vô ích dưới chân thành.

Thời gian! Có đôi khi chỉ một chút thời gian cũng rất đáng giá.

Từ Châu mất, sao Tào Tháo lại không có phản ứng?

Như vậy trong khoảng thời gian ít ỏi này , sẽ xảy ra chuyện gì?

"Lập tức tiếp tục dò xét bốn phía, toàn quân chuẩn bị phòng ngự cẩn thận " Chu Du hạ lệnh.

Không lâu, có trinh sát truyền tin tức về, bốn phía không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Chu Du có phần bối rối không quyết định.

"Chu tướng quân, hay là trước tiên đánh thăm dò một chút, tướng quân xem thế nào?" Người lão luyện thành thục đã đề nghị như thế.

"Vậy thử xem!" Chu Du hạ quyết tâm!

Lúc này, lại có trinh sát báo lại: "Mặt phía bắc có dấu hiệu của rất nhiều người di chuyển, chỉ có điều những dấu chân này phần lớn tiến về hướng bắc! Hơn nữa những dấu chân này vô cùng lộn xộn, có lẽ không phải là quân nhân!"

"Quả nhiên có lừa dối!" Chu Du rung mạnh trong lòng, đối phương vì để đối phó với quân đội của hắn, cũng dám hạ tiền đặt cược lớn như vậy.

Vô luận bọn hắn có bất kỳ hành vi nào trên lâu thành Từ Châu, chính hắn sẽ luôn muốn đánh, thế nhưng một lượng lớn dấu chân người tiến về hướng bắc đã nói rõ một chuyện, trong thành Từ Châu đã không có dân chúng, tối thiểu nhất, đã không có đại bộ phận dân chúng! Điều này nói rõ cái gì, đối phương muốn cho hắn vào thành, hơn nữa, muốn ngăn chặn quân đội của hắn ở trong thành.

Quân đội được hình thành từ các tráng đinh đương nhiên ngăn không được đại quân của hắn bao lâu, thế nhưng Nhạc Tiến ở đằng sau cũng không quá xa! Người trong thành Từ Châu hoàn toàn có thể khiến cho hắn tiến quân nhanh chóng, bọn hắn lại vẫn không thể quyết định đánh hay lùi, không phải đang kéo dài thời gian sao?

Nếu như đối phương thay đổi một chút, chờ hắn tiến vào thành rồi trực tiếp phóng hỏa đốt thành, như vậy. . . hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ xấu nhất. Xem ra đối phương cũng không quyết đoán như vậy.

"Tấn công vào thành!" Chu Du không cam lòng, hắn muốn nghiệm chứng một chút suy nghĩ của mình.

"Giết ...!" Rốt cục đã nhận được mệnh lệnh, các tướng sĩ quân Giang Đông đồng loạt gào thét xông tới.

"Giết ...!" Chớp mắt thời gian, trên lâu thành cũng xuất hiện một đội Tào quân.

"Ha ha, đám nhãi con này, quả nhiên là muốn lừa gạt! Đám ngu ngốc này!" trong quân Giang Đông có người cảm thấy rất thoả mãn khi chính mình có thể nhìn rõ mọi việc.

Rất nhanh, hai quân giao chiến cùng một chỗ!

Rất nhanh, bởi vì Tào quân vừa mới xây dựng xong, không thể nào ngăn căn tinh binh Giang Đông, quân Tào đứng ở trên lâu thành, bị người xông lên đuổi xuống dưới.

"Chu tướng quân, chúng ta thắng, ha ha ha!" các tướng lĩnh quân Giang Đông cười to.

"Rút lui!" Chu Du lại trầm giọng nói ra một mệnh lệnh khiến cho bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới.

"Vì sao?" Đây là nghi vấn của mọi người.

"Không tại sao! Địch nhân muốn dẫn chúng ta đi vào! Phóng hỏa tiễn, đốt thành!" Chu Du lại hạ lệnh.

". . ." Mặc dù không biết chủ tướng muốn cái gì, thế nhưng các tướng sĩ quân Giang Đông vẫn làm theo như mệnh lệnh.

Nội thành lửa cháy!

"Làm sao bây giờ?" sắc mặt Xa Trụ cuồng biến!

"Lửa này không thể cứu! Phải để cho Chu Du cảm thấy trong thành không người!" Quách Gia hạ mệnh lệnh.

"Được rồi!" lúc này Xa Trụ chỉ có thể nghe theo Quách Gia, trận đấu sức này, đã không phải là điều mà hắn có thể hiểu được cũng như tham dự vào.

Lửa cháy, hơn nữa, ngọn lửa bốc càng ngày càng cao.

"Triệt binh! Chúng ta đánh trả Nhạc Tiến!" Chu Du lạnh lùng hạ lệnh.

"Thế nhưng quân lương đã không còn đủ nữa!" trong thuộc hạ có người bất mãn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận