Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

"Cái gì?" lập tức Chu Nhiên cùng Từ Thịnh đều nhảy dựng lên.

"Tốt, thì ra là muốn dùng lương thảo giả để mê hoặc chúng ta, chờ chúng ta rút lui thì mới vận chuyển lương thảo thật đi! Quả nhiên cực kỳ đáng giận!" Chu Nhiên nổi giận đùng đùng kêu lên.

"Ta đã nói rồi mà sao Lưu Bàn này lại thay đổi tính tình thì ra hắn còn có một chiêu này!" Từ Thịnh cũng không có cái gì lời hữu ích: "Muốn nhẹ nhàng vận chuyển lương thảo đi, không dễ dàng như vậy. Chu Tướng quân, chúng ta lại đi tìm hắn tính sổ!"

"Tốt, chúng ta đi!" Chu Nhiên càng dứt khoát hơn, hắn đã sớm lên chiến mã rồi.

Sau đó, quân Giang Đông quay đầu lại tiếp tục tiến quân, đi tìm quân vận lương của Lưu Bàn thế nhưng lần này không chỉ nguyên cướp lương thực mà còn muốn tính sổ với cả Lưu Bàn!

Lưu Bàn vẫn đang áp tải lương thảo tiến lên phía trước!

"Lưu Bàn cẩu tặc, đại gia Chu Nhiên của ngươi lại tới nữa!" Theo một tiếng hô, Chu Nhiên lại một lần nữa vọt tới chỗ Lưu Bàn trước tiên. Lần này Từ Thịnh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, hắn chỉ chậm hơn một nhịp mà thôi, đại đao cũng đã giơ lên cao.

"Chúng tướng sĩ, bảo hộ lương thảo!" Lần này, Lưu Bàn cũng không có thái độ thong dong như trước đó, hắn cũng không mang vẻ mặt cợt nhả, trường mâu hoành ngang, ghìm cương ngựa đợi chờ.

"Ha ha, các tướng sĩ, giết ...!" Lần này Chu Nhiên rất hưng phấn, xem tiểu tử ngươi còn điên cuồng được khoonh? Tiểu tử mà lại dám chơi trò đấu trí với Lão Tử, xem Lão Tử thu thập ngươi như thế nào!

"Hừ, nạp mạng đi!" Lưu Bàn nhìn thấy Chu Nhiên đã vọt tới gần, hắn đột nhiên thúc hai chân vào bụng ngựa, rõ ràng Lưu Bàn đã mặc kệ trường thương của Chu Nhiên đang đâm tới, trường mâu trong tay liền hạ thấp xuống nhắm vào bụng Chu Nhiên.

"Keng!" Chu Nhiên vội vàng vung thương đẩy ra, sau đó, hắn lướt qua bên người Lưu Bàn, tiếp theo Lưu Bàn đối mặt cùng Từ Thịnh.

"Hừ! Quả nhiên muốn liều mạng đánh!" Thế nhưng Chu Nhiên không thể cứ như vậy mà bỏ qua, hắn quay đầu ngựa, muốn cùng Từ Thịnh giáp công Lưu Bàn.

"Tướng quân, vẫn là lương thảo giả!" tiếng hô của đám binh lính vang lên rất đúng lúc.

"Cái gì?" thiếu chút nữa Từ Thịnh bởi vì ngây người mà bị Lưu Bàn chọc cho một mâu, dáng vẻ của Chu Nhiên cũng không thật tốt.

"Ha ha ha, các ngươi lại trúng kế!" lúc này Lưu Bàn cười vui vẻ đến cực điểm, hắn nói: "Trương Phi tướng quân sẽ nhanh chóng đến đây. Chu Nhiên, bổn tướng quân cũng muốn nhìn xem lần này người có thể chống đỡ một hiệp hay không! Ha ha ha!"

"Lưu Bàn, Lão Tử làm thịt ngươi!" Chu Nhiên giận dữ, hắn không lùi lại mà tiến tới, đánh thẳng về phía Lưu Bàn.

"Trước hết giết thằng này!" bóng dáng Trương Phi vẫn còn không có nhìn thấy đâu rồi. Trước tiên cần phải diệt trừ tên hỗn đản trước mặt này hơn nữa, lúc này Từ Thịnh cũng đã nổi giận bởi vì hai lần bị đùa nghịch.

"Chỉ bằng vào các ngươi? Các ngươi vẫn cần phải chú ý tới bản thân mình một chút!" Lưu Bàn lại hoàn toàn không sợ bị hai người Chu Từ quấn chặt lấy, hắn lập tức phản kích lại.

Ba người ngươi tới ta đi, nhất thời đánh nhau bất phân thắng bại, thế nhưng, Lưu Bàn cũng đã rơi vào thế hạ phong!

"Lưu Bàn, nhìn xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không?" Chu Nhiên cười to nói.

Nhưng vừa lúc đó, một âm thanh làm hắn sởn hết cả gai ốc đột nhiên vang lên.

"Ha ha ha, cả hai đều có mặt, thật sự là tốt, ha ha ha! Không cần phải chạy, Yến Nhân Trương Phi đã tới!"

Cùng với một âm thanh vang lên như một tiếng tiếng sấm, Trương Phi xuất hiện, một chiến mã màu đen, giống như một cơn cuồng phong màu đen điên cuồng cuốn tới!

"Chạy mau!" Hiện tại, không chỉ có Chu Nhiên sợ Trương Phi, Từ Thịnh cũng sợ. Đương nhiên còn cả Đinh Phụng lần này không tới cũng sợ! Trước đó ba người bọn hắn liều mạng đánh một trận cùng Trương Phi, cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay mà thôi. Ngày đó nếu hai bên một mực đánh tiếp, có trời mới biết ba người bọn hắn có thể chống đỡ được hay không, dù sao bọn hắn cảm thấy Trương Phi còn hung mãnh hơn ba phần so với Cam Ninh, thuộc về loại người tuyệt đối không thể trêu chọc. Hiện tại tên sát tinh này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa bên quân mình chỉ có hai người, bên đối phương còn có một Lưu Bàn làm người giúp đỡ. Nói cách khác, bên mình tuyệt không có tiền vốn liều mạng, không chạy thì còn có thể làm thế nào đây?

"Ha ha, đã muộn!" Lưu Bàn cười to nói, trường mâu đánh chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, quấn chặt lấy Từ Thịnh.

"Chu Tướng quân, ngươi đi mau!" Từ Thịnh hét lớn: "Để ta ở chặn lại bọn hắn!"

Nếu như bị quấn chặt không thể chạy thoát, vậy hãy làm anh hùng! Từ Thịnh có suy nghĩ này, đại đao đột nhiên trở nên mở rộng ra lớn hạp, có vẻ muốn liều mạng cùng Lưu Bàn, trong lúc nhất thời, đem Lưu Bàn bức cho được liên tiếp lui về phía sau! Thế nhưng Lưu Bàn vẫn bình tĩnh ứng chiến, không để cho hắn có cơ hội thoát thân!

"Phải đi cùng nhau!" Chu Nhiên do dự một chút rồi hắn không để ý tới bản thân, giơ thương lên xông về phía Lưu Bàn.

"Cho rằng hai người Lão Tử chỉ sợ sao?" Lưu Bàn đương nhiên biết rõ Chu Nhiên muốn làm gì. Chu Nhiên muốn cùng Từ Thịnh tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giải quyết hắn, sau đó hai người đồng loạt chạy trốn trước khi Trương Phi có thể đuổi tới nơi, thế nhưng Lưu Bàn hắn lại vốn am hiểu loại hình tử chiến này, hắn còn có thể sợ sao?

"Chớ có kiêu ngạo, lão Trương ta đã tới!" Trương Phi nhìn thấy tình hình chiến đấu của ba người, đương nhiên hắn rất giận dữ, lại dám chơi chiêu thức ấy khi ở trước mặt Trương Tam gia hắn. Nếu hắn thật sự để cho hai người Chu Từ giết chết Lưu Bàn ở trước mặt hắn vậy Trương Tam gia hắn cũng cũng không cần lăn lộn. Lập tức Trương Phi hung hăng thúc mấy cái vào hông chiến mã.

"Từ Thịnh, ngươi đi!" Mắt thấy Trương Phi càng ngày càng gần, mà chính hai người mình vẫn còn bị Lưu Bàn liều mạng cuốn lấy, không thể thoát thân được, Chu Nhiên đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người lập tức nhảy lên, đánh về phía Lưu Bàn.

"Chu Tướng quân!" Từ Thịnh kêu thảm một tiếng.

"Đi!" Bởi vì Chu Nhiên xuất kỳ bất ý, đột nhiên nhảy lên, Lưu Bàn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ lách mình né tránh theo bản năng, cho nên, rất may mắn là trường mâu trong tay hắn cũng không thể đâm trúng Chu Nhiên, ngược lại cả người hắn bị Chu Nhiên đẩy ngã xuống đất, hai người cứ như vậy ngươi ôm ta, ta ôm ngươi, lăn lộn uốn éo đánh nhau trên mặt đất.

"Chạy đâu!" tiếng gầm của Trương Phi càng gần.

"Đi ...!" Chu Nhiên mãnh liệt há mồm cắn về phía cổ Lưu Bàn.

"YAA.A.A..!" Lưu Bàn kêu thảm một tiếng, oán hận hé miệng, Chu Nhiên bởi vì mũ trụ rớt xuống mà lộ ra lỗ tai!

Từ Thịnh rời đi!

Không đi không được!

Chu Nhiên liều mạng như vậy, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra chính là vì để cho hắn có thể thoát được một mạng. Nếu hắn không đi, chính là hắn đã khiến cho Chu Nhiên hi sinh vô ích, cho nên hắn phải đi.

"Đáng giận!" Trương Phi đã đến chậm một bước, hắn nhìn bóng dáng Từ Thịnh bỏ đi, tức giận liên tục rống to!

"Ai da!" một tiếng hét thảm vang lên, Trương Phi lập tức chú ý tới tình cảnh trên mặt đất, hắn chỉ thấy Chu Nhiên đang ngậm trong mồm một mảnh giáp, con tức giận của Trương Phi đã giảm đi không ít, hơn nữa hắn còn liên tục lắc đầu, âm thầm tán thưởng: tên này lại có thể cắn nát chiến giáp! Thật sự là cao "Miệng", cũng may trước đó Trương Phi hắn không chơi tay không với tên này! Bằng không nói không chừng Trương Phi hắn cũng không biết đã bị cắn thành cái dạng gì nữa! Thế nhưng, cũng có thể là vì chất lượng chiến giáp của Lưu Bàn không tốt!

"Trương tướng quân, nhanh giúp đỡ tướng quân của chúng ta!" Có tên tiểu binh của Lưu Bàn kêu lên.

"Cái gì? Ồ!" Trương Phi lúc này trấn tĩnh lại.

Vì vậy, hắn quay mình xuống ngựa, đi đến bên người hai viên Đại tướng đang lăn lộn dưới mặt đất, giơ tay túm lấy bọn hắn, một tay một người, sau đó, hai cánh tay mãnh liệt xé ra hai bên: "Hắc!"

"YAA.A.A... . ." cùng với một tiếng hét thảm vang lên, Trương Phi lại bị Chu Nhiên, bắt đầu nghiện cắn, cắn trúng cổ tay.

"Đi tìm chết!" Trong cơn giận dữ, Trương Phi mãnh liệt quăng Chu Nhiên đi ra ngoài, cũng rất thuận tay, Lưu Bàn cũng bị hắn chẳng phân biệt được trái phải mà ném đi ra ngoài.Kết quả, một miếng da thịt trên cánh tay Trương Phi bị Chu Nhiên mang đi. Hắn đau lòng mà há to miệng, hắn đã lớn như vậy, tuy hắn đã từng thịt, thế nhưng hắn chưa từng "Bán" thịt của mình! Thua lỗ, thật sự thua lỗ!

Mà Chu Nhiên thì sao? Hắn cắn Trương Phi chẳng qua là do nhất thời không kịp phản ứng, không có biện pháp nào khác, hắn vừa mới bị Lưu Bàn cắn đứt một miếng ở tai, đại thù hủy dung nhan đương nhiên phải báo. Kết quả hắn lại bị tách ra, nhất thời không chú ý, cắn Trương Phi!

"Trương tướng quân, ngươi. . . , ta cũng không có. . . đắc tội ngươi!" giọng nói run rẩy của Lưu Bàn truyền tới. Lần này hắn bị quẳng ngã rất thảm!

"Lưu, Lưu tướng quân, xin lỗi, thật không phải, lão Trương ta không phải cố ý, ngươi, ngươi không việc gì chớ?" Sau khi nghe thấy tiếng kêu đó, Trương Phi đang bóp cổ tay đau đớn lại càng hoảng sợ. Câu nói đầu tiên của hắn sau khi kịp phản ứng chính là bồi tội!

"Ngươi nói cái gì?" Hiện tại Lưu Bàn hận không thể giết chết Trương Phi. Miệng Chu Nhiên nhất định đã từng luyện tập. Mình cũng bị cắn thành dạng như này mà rõ ràng còn bị tên mặt đen này đánh ngã, đây là cái gì? Thế nhưng cuối cùng Lưu Bàn hắn vẫn buông tha quyết định này. Tình huống hiện tại, chính bản thân mình khẳng định không phải là đối thủ, trước tiên cần phải chịu đựng, về sau sẽ tính sổ cùng hắn!

"Cái này, Lưu tướng quân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi về Giang Hạ! Mấy người đại ca vẫn chờ chúng ta!" Trương Phi nhìn xem gương mặt Lưu Bàn tràn đầy vết máu, cẩn thận nói, trong lòng hắn thầm mắng to Chu Nhiên thiếu đạo đức, rõ ràng Lưu Bàn kia lại chuyển hướng đánh vào mặt người ta, làm cho người ta về sau gặp người như thế nào?

"Được rồi!" Lưu Bàn bụm miệng vết thương, không cam lòng nhìn Trương Phi, lúc này hắn mới đáp. Về phần Chu Nhiên, hắn sớm đã bị các binh lính quân Kinh Châu bắt sống. khi Trương Phi ném hắn đã dùng hết khí lực, hắn sớm đã bị ngã tới mức không đứng dậy nổi, ngay cả phản kháng cũng không thể phản kháng được.

Tại sao phải có một trận chiến hôm nay?

Thì ra ngày đó sau khi Gia Cát Lượng cùng Lưu Bị thương nghị, đã nhận được thư từ Tương Dương gửi tới, nói là có rất nhiều lương thảo đã lên đường, đích đến chính là Giang Hạ!

Kết quả, linh cơ Gia Cát Lượng khẽ động, bởi vậy hắn đã nghĩ ra một kế sách có thể bức Tôn Quyền lui binh lý.

Đầu tiên quân Kinh Châu cho truyền ra tin tức, nói quân Kinh Châu thật không ngờ sẽ đánh lâu như vậy, không mang đủ lương thảo, đã phái người đi Tương Dương thúc dục, mà dưới tình huống này, thám tử của Tôn Quyền cũng sẽ biết được tin tức này.

Tiếp theo đưa tin tức cho Lưu Bàn, người áp tải lương thực, để cho hắn chia lương thảo làm một phần thật, hai phần giả. Lương thực thật đi theo sau lương thực giả, trước hết để cho quân Giang Đông đi cướp lương thực giả, sau đó, đợi quân Giang Đông phát hiện ra, không đuổi theo, thả cho quân áp tải lương đi.

Sau đó, lại tiếp tục là lương thực giả!

Theo tính toán của Gia Cát Lượng, tướng lĩnh mà quân Giang Đông phái đi cướp lương nhất định sẽ không cam lòng thất bại, mà khi quân Giang Đông xuất kích lần thứ nhất, cũng đã làm bại lộ địa điểm ẩn náu của mình, khiến cho Trương Phi có thể mang binh phản kich chặn đứng đường lui của bọn hắn, chờ tới khi bọn hắn phát hiện vẫn là lương thực giả, chắc chắn sẽ lui về. Khi đó Trương Phi xuất kích, đem một trong mạng lưới thành cầm.

Thế nhưng Gia Cát Lượng lại không ngờ rằng, Chu Nhiên cùng Từ Thịnh lại muốn giết chết Lưu Bàn nên quay lại một lần nữa! Trương Phi ở phía sau đợi chờ vô ích, không thể không ly khai trận địa để truy kích! Kết quả, Chu Nhiên lại liều mạng, dùng phương pháp vật lộn quấn lấy Lưu Bàn, sáng tạo ra cơ hội cho Từ Thịnh chạy trốn, cuối cùng quân Kinh Châu chỉ có thể bắt được một người!

Một trận chiến này, thành quả chiến đấu cuối cùng đã nằm ngoài ý định, quân Kinh Châu trả giá cao một chút: Lưu Bàn thương thế nghiêm trọng, nhất là đầu! Trương Phi không có được cơ hội xuất thủ, ngược lại còn mất đi một miếng thịt, càng không hợp tính toán!

Thế nhưng, quân Giang Đông cũng không khá hơn bao nhiêu: Chu Nhiên bị bắt không nói, một lỗ tai của hắn còn bị Lưu Bàn cắn mất.

Không nói tới chuyện Trương Phi cùng Lưu Bàn mang theo Chu Nhiên đi về giao nộp cho Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng, chỉ nói chuyện Từ Thịnh trốn về Giang Hạ, hắn vội vàng tìm gặp Tôn Quyền bẩm báo thành quả chiến đấu.

"Chúa công, người nhất định phải cứu Chu Tướng quân! Chu tướng quân vì cứu mạt tướng mới bị bắt!" Bẩm báo xong, Từ Thịnh liền quỳ gối trước mặt Tôn Quyền cầu xin.

"Từ tướng quân hãy cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, chúa công nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu Chu Nhiên tướng quân!" Lỗ Túc ở bên đáp thay Tôn Quyền.

"Tử Kính, chúng ta cần phải làm gì bây giờ? Hôm nay Chu Nhiên tướng quân bị bắt, nếu Lưu Bị hắn. . . Vậy thì phải làm thế nào đây?" Tôn Quyền cũng cực kỳ sốt ruột. Đánh tiếp trận chiến này cùng Lưu Bị là do hắn kiên trì. Hôm nay, rõ ràng chính vì vậy mà lại mất đi một viên Đại tướng, hắn sao có thể an tâm đây?

"Chúa công không cần phải gấp. Kỳ thật, Chu Nhiên tướng quân cũng không khó cứu, chỉ cần chúa công viết một phong thư là được rồi!" Lỗ Túc nói.

"Hả? Có biện pháp tốt này sao? Tử Kính, ngươi nói mau!" Tôn Quyền vội la lên.

"Chẳng qua là. . ." Lỗ Túc muốn nói lại thôi.

"Chỉ là cái gì? Tham quân đại nhân, ngài nói mau!" Từ Thịnh cũng ở một bên thúc giục nói.

"Mặc kệ cái gì mà chẳng qua là, chỉ cần có thể cứu được Chu Nhiên tướng quân, ta đều đồng ý!" Tôn Quyền tỏ thái độ nói.

"Chỉ cần chúa công có thể đồng ý là tốt rồi!" Lỗ Túc chậm rãi nói: "Chỉ cần chúa công viết một phong thư cho Lưu Bị, trên thư giải thích để cho hắn thả Chu Nhiên tướng quân, nếu không thả, chúng ta sẽ hỏa thiêu thành Giang Hạ này, hắn không thể không thả!"

"Tốt, cứ làm như thế!" Tôn Quyền lớn tiếng nói. Dù sao vốn hắn cũng không muốn chiếm giữ thành Giang Hạ, hắn không sợ từ “đốt” này.

Thư rất nhanh được đưa đến chỗ Lưu Bị!

"Khá lắm đáng giận Tôn Quyền, ta còn không yêu cầu hắn giao thành trì, hắn lại còn có một chiêu này!" Lưu Bị xem xong thư, lửa giận dâng lên.

"Ha ha ha, tốt!" khác với Lưu Bị, Gia Cát Lượng xem xong thư xong lại nở nụ cười.

"Quân sư, ngươi cười cái gì?" Trương Phi ôm cổ tay đang bị băng bó vải trắng, hỏi.

"Dùng loại uy hiếp này, xem ra Tôn Quyền nhất định phải chuộc Chu Nhiên kia về. Cái này thì chúng ta có thể yên tâm!" Gia Cát Lượng cười nói.

"Thế nhưng Tôn Quyền hắn muốn đốt thành!" Lưu Bị nói.

"Đây chẳng qua là hắn đe dọa mà thôi. Chúa công, kỳ thật hiện tại hai bên chúng ta chẳng khác gì đang đàm phán. Nếu như Tôn Quyền hắn rao giá trên trời, chúng ta đây cũng có thể bảo hắn nhượng lại thành trì cho chúng ta, dùng cái này để đổi Chu Nhiên! Cái này chính là trả giá chạm đất!" Gia Cát Lượng cười nói.

"Vậy cứ làm như thế, ta viết thư cho Tôn Quyền!" Lưu Bị cầm bút.

"Khá lắm Lưu Bị, muốn ta dùng Giang Hạ đổi Chu Nhiên tướng quân, hơn nữa, hắn rõ ràng còn dám đòi hỏi ta phải hoàn toàn rút khỏi thành!" Sau khi Tôn Quyền nhận được thư của Lưu Bị, hắn lại một lần nữa giận dữ.

"Chúa công, xem ra dùng thành trì đổi Chu Tướng quân chính là mục đích cuối cùng của Lưu Bị, chỉ sợ chúng ta không thể không cho hắn! Đây cũng là nguyên nhân mà ty chức do dự khi nghĩ kế sách cho chúa công" Lỗ Túc nói.

"Ta không phải quan tâm tới thành Giang Hạ, chẳng qua là, Lưu Bị muốn ta rút lui trước, nếu sau khi hắn đạt được thành trì mà lại không tha Chu Nhiên tướng quân, vậy thì ta phải làm sao?" Tôn Quyền tức giận nói.

"Chúng ta yêu cầu Lưu Bị thả Chu Nhiên tướng quân trước, bằng không chúng ta sẽ chia thành Giang Hạ này thành từng khu vực để đốt, một ngày đốt một phần, đốt cho tới khi cháy sạch mới thôi!" Lỗ Túc lại hiến kế nói.

"Biện pháp này không tệ, chẳng qua đại hỏa vô tình, sao có thể nói phân vùng là có thể phân chia được?" Tôn Quyền lại hỏi.

"Chúa công, người cần lo lắng chuyện này chính là Lưu Bị! Ngài cũng không cần quản!" Lỗ Túc cười nói.

"Ha ha, không tệ, xác thực Lưu Bị mới cần phải lo lắng mới đúng, ha ha!" Tôn Quyền cười to.

"Tốt Tôn Quyền ngươi lại dám uy hiếp ta như thế!" Một lần nữa nhận được thư trả lời của Tôn Quyền, Lưu Bị lại nổi giận, nói: "Chia thành nhỏ ra để đốt. Không ngờ hắn có thể nghĩ ra chiêu này! Ngươi dám đốt, ta liền dám giết người! Ta mới không tin ngươi dám vĩnh viễn đứng ở Giang Hạ!"

"Chúa công, không cần phải gấp, thuộc hạ còn có biện pháp đối phó với một chiêu này của bọn hắn!" Gia Cát Lượng mỉm cười nói.

"Hả? Quân sư nói mau!" Lưu Bị vui mừng nói.

"Chúa công mời xem!" Gia Cát Lượng lấy ra một đồ vật hình như tràn đầy vết máu đồ vật!

"Quân sư, đây là cái gì?" Lưu Bị vừa bụm lấy mũi lui về phía sau, vừa nói.

"Chúa công, đây là nửa mảnh lỗ tai Lưu Bàn tướng quân cắn từ trên người Chu Nhiên! Mang nó tới cho Tôn Quyền, nhìn xem hắn còn dám lại rao giá trên trời hay không!" Gia Cát Lượng cười nói.

"Quân sư, ý của ngươi là. . . ?" Lưu Bị có đôi chút nghi vấn.

"Không phải bọn hắn muốn chia thành Giang Hạ thành từng phần để đốt sao? Mỗi ngày chúng ta cắt một bộ phận ở trên người Chu Nhiên tướng quân của bọn hắn. Hãy nghĩ xem người đợi lợi có phải là Tôn Quyền bọn hắn không? Mấy miếng thịt này mà có thể đổi được một tòa thành lớn" Gia Cát Lượng cười nói.

"Đều tẩu hỏa nhập cả rồi!" Lưu Bị nhìn Gia Cát Lượng mỉm cười, trong lòng hắn thoáng rét run, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: "Được rồi, cứ gửi cho Tôn Quyền"

"Lưu Bị ngươi dám!" Tôn Quyền vỗ án! Cái hộp nhỏ đựng nửa mảnh lỗ tai Chu Nhiên bị chấn động rơi xuống trên mặt đất.

Phía dưới là một bầu không khí vô cùng trầm mặc!

"Tử Kính, ngươi hãy nghĩ biện pháp đáp lễ Lưu Bị, hắn thật sự quá ác độc! Rõ ràng có người nói hắn cái gì mà là người ' nhân nghĩa ". Tất cả đều là chó má!" Tôn Quyền đã không còn quan tâm tới chính mình xuất thân từ gia tộc mấy đời làm đại quan, cũng bắt đầu nói thô tục.

"Chúa công, chẳng lẽ người muốn tận mắt thấy Chu Nhiên tướng quân bị Lưu Bị. . ." Lỗ Túc chắp tay hỏi.

"Đương nhiên không thể. . ." Tôn Quyền vội vàng phủ nhận.

"Vậy cũng chỉ có đồng ý điều kiện của Lưu Bị, ty chức cũng không có cách nào!" Lỗ Túc chán nản nói.

"Nhưng nếu như đến lúc đó Lưu Bị gia hại Chu Nhiên tướng quân thì sao?" Tôn Quyền không cam lòng.

"Ty chức cũng không có cách nào!" Lỗ Túc đáp: "Nhưng nếu như chúng ta đã đáp ứng, Chu Nhiên tướng quân còn có một con đường sống, nếu như không đáp ứng, Chu Nhiên tướng quân có thể thật sự không có đường sống!"

"Ai!" Tôn Quyền đặt mông ngồi xuống, nói: "Mà thôi, nên đáp ứng bọn hắn! Lưu Bị, lần này xem như ngươi lợi hại!"

Rốt cục quân Giang Đông rút lui! Lưu Bị cũng không phải làm bất kỳ điều gì. Sau khi đại quân tiến vào Giang Hạ, hắn lập tức cho thả Chu Nhiên. Lúc này Chu Nhiên, tuy trên người còn có tổn thương, thế nhưng hắn ở trong quân doanh quân Kinh Châu được hầu hạ ăn uống đầy đủ, da mặt đỏ úc khiến cho đám người Tôn Quyền cực kỳ ngạc nhiên. Tới khi biết rõ nửa mảnh lỗ tai kia vốn là do hắn vật lộn cùng Lưu Bàn bị tên kia cắn mất, đám người Tôn Quyền càng dở khóc dở cười. Cả một nhóm người rõ ràng đều bị gạt, thế nhưng cũng còn khá tốt, cuối cùng Chu Nhiên đã trở về, món nợ này được ghi cho Lưu Bị, sau này hãy nói!

Mà Lưu Bị thì sao? Rốt cục sau nhiều năm, một lần nữa hắn lại có một căn cứ, hơn nữa. Tuân theo đề nghị của Gia Cát Lượng, hắn dùng danh nghĩa Đại công tử Lưu Kỳ, âm thầm kết nối những quận huyện khác ở Kinh Châu, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị tiếp nhận Kinh Châu.

Đồng thời, với việc chiếm giữ Giang Hạ, Gia Cát Lượng lại lập tức phái ra rất nhiều mật thám, phân biệt đến Tương Dương, Lạc Dương, Hứa Xương, Kiến Nghiệp, tìm kiếm tình tức, bất kỳ lúc nào cũng có thể báo cáo về.

"Hả? Lưu Bị vì muốn đánh chiếm Giang Hạ mà đã gây chuyện cùng Tôn Quyền sao?" Hứa Thành rất nhanh có được tin tức từ Giang Hạ truyền về.

“Đúng vậy, chúa công, hiện tại Lưu Bị cũng cùng Tôn Quyền đã có xung đột, bọn hắn muốn liên hợp lại, chỉ sợ cũng không dễ dàng!" Trần Cung nói.

"Ha ha, cái này cũng không thể không được. Đám thủ hạ của bọn hắn cũng là một đám có tính toán không tệ, kiến thức cũng không ngắn....! Không thể bởi vì hai nhà đánh nhau ồn ào mà trở nên xa lạ, chuyện liên hợp lại nhất định sẽ xảy ra, chẳng qua là không biết ta phải đánh bọn hắn tới mức độ nào mà thôi!" Hứa Thành vừa cười vừa nói.

"Chúa công, chúng ta chỉ biết giương mắt nhìn bọn chúng liên hợp sao?" Trần Cung nói.

"Ngươi cùng lão gia hỏa Giả Hủ kia đã nói với ta là không thể ' liên tục dùng binh lạm dụng vũ lực " hiện tại có lẽ trước tiên chúng ta cần phải làm tốt nội chính, ngươi thấy đúng không?" Hứa Thành cười híp mắt nói.

"Cái này, chúa công, kỳ thật ty chức cùng Giả Văn Hòa cũng không phải có ý tứ như chúa công nói, " Trần Cung phản bác, hắn nói: "Hiện tại, chúng ta cũng vẫn có thể đánh một hai trận cục bộ. Ty chức cho rằng, có thể cho Liêu tướng quân ở Uyển Thành xuất kích, tập kích quấy rối Kinh Châu. . ."

"Cái này không vội. . ." Hứa Thành khoát tay áo.

"Chúa công. . ." Trần Cung còn muốn nói điều gì đó thì hắn chứng kiến có một thân vệ của Hứa Thành đang đi tới bên này.

"Chuyện gì?" Hứa Thành nhìn thân vệ hỏi.

"Khởi bẩm chúa công, phu nhân phái người từ nội trạch tới truyền lời nhắn, muốn ngài gặp tiểu thư!" Thân vệ đáp.

"Ah, đi gặp nữ nhi bảo bối của ta! Tốt, cho người tới đáp lời, ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay!" Hứa Thành nói. Tiếp theo, hắn lại quay người nói với Trần Cung: "Cái này, Công Đài, ngươi cũng biết.., làm người cha mẹ. . . Có phải hay không à? Ta đi trước gặp nữ nhi bảo bối của ta. Trước tiên ngươi ở lại đó! A...!"

"Chúa công! . . ." Trần Cung kêu lên một tiếng, thế nhưng Hứa Thành lại cũng không quay đầu lại, hắn chỉ khoát tay áo rồi bỏ đi.

"Ai!" Trần Cung thở dài một hơi, lắc đầu, cười gượng gạo một tiếng, đi ra ngoài.

"Ồ, Công Đài, sao lại lắc đầu ủ rũ như thế này? Chẳng lẽ chúa công làm phiền ngươi rồi hả? Không thể nào, chúa công bao giờ khi dễ người thành thật!" Lúc này vừa vặn Dương Nhị từ bên ngoài tiến vào, chứng kiến thái độ ủ rũ của Trần Cung bèn lên tiếng hỏi.

"Ngươi cho ta là ngươi sao? Ba ngày thì hai ngày có chuyện!" Nhìn Dương Nhị lúc này dáng người đã hơi mập mạp, Trần Cung tức giận trả lời hắn một câu: "Ngươi cũng không nhìn mình xem, ngươi hiện tại còn có bộ dạng của một võ tướng sao? Ngươi béo như này rồi! Ai! Ngươi có còn muốn xuất binh chiến tranh nữa hay không?"

"Cái này, Công Đài, ta cũng không có ý tứ trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng tìm ta trút giận!" Dương Nhị giơ ngón tay chỉ Trần Cung, nói: "Chọc ta, ngươi biết hậu quả đấy. Ta cũng không đến nhà ngươi gia ăn mười ngày nửa tháng, mà ta cũng sẽ không đi! Hơn nữa, vóc người này của ta thì làm sao nào? Hiện tại ăn ngon, khỏe mạnh một một thì ngươi liền ghen ghét! Chắc mỗi người cũng phải giống như ngươi, giống như xương khô mới là có hình dáng sao? Ta vẫn luyện võ, hiện tại ta cũng có thể so sánh cao thấp cùng Lệ Phương rồi!"

"Ngươi thôi đi!" Trần Cung lại tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi cho người ta khiến Lệ Phương Tướng quân quá chén, mới luận võ cùng hắn. Kết quả ngươi mới liều mạng đánh ngang tay, còn không biết xấu hổ?"

"Cái này. . . đại trượng phu đấu trí không đấu lực, ta vẫn thắng không ít!" Dương Nhị bị Trần Cung vạch trần nội tình, đôi chút xấu hổ, thế nhưng hắn vẫn đang rất cứng miệng.

"Ha ha, đúng vậy, ngươi thắng không ít, còn không phải đều. . ." Trần Cung muốn tiếp tục vạch trần nội tình của Dương Nhị, lại bị hắn cắt đứt.

"Sao lại chỉ nói ta, ngươi làm sao vậy? Trên mặt biểu lộ giống như vừa nuốt phải chuột vậy?" Dương Nhị nhìn hắn hỏi.

"Ai, " Trần Cung thở dài, nói: "Ta vốn muốn khuyên chúa công xuất binh Uyển Thành, thừa dịp Kinh Châu bất ổn, tập kích quấy rối một phen, thế nhưng chúa công lại không muốn!"

"Không thể nào? Chỉ là một việc nhỏ này, ngươi cần phải như vậy sao?" Dương Nhị lắc đầu, nói:"Ta nói này, Công Đài, người ấy, hãy để suy nghĩ phóng khoáng một chút, hơn nữa, chúa công đối với ngươi rất tốt là được rồi. Giống như ta, mỗi tháng đều bị thu thập mấy lần, thời gian trôi qua thảm rất....! Ngươi có còn hạnh phúc hơn nhiều khi so với ta!"

"Ta sao có thể mất hứng vì chuyện đó?" Trần Cung không vui nói: "Ta mất hứng, là vì từ khi Văn thị phu nhân sinh cho chủ công một vị thiên kim, chúa công có chút lười biếng đối với công việc quân chính, đây cũng không phải là chuyện tốt ...!"

"Vậy thì thế nào?" Dương Nhị khó hiểu nói: "Ta cũng rất thương tiểu tử kia của nhà ta...! Chúa công thương khuê nữ, đạo lý hiển nhiên mà!"

"Thế nhưng đó chỉ là một người con gái mà thôi! Lúc này mới sinh ra được vài ngày, chúa công đã yêu mến thế này, ngày sau. . ." Trần Cung thở dài.

"Được, ta biết rõ ngươi vì sao mất hứng!" Dương Nhị xua ta ngăn cản Trần Cung, nói tiếp: "Đám người đọc sách các ngươi, sao lại không để ý tâm tình chúa công một chút?"

"Làm sao vậy?" Lúc này đến lượt Trần Cung không hiểu.

"Chúa công đã gần đến tuổi trung niên, bình sinh không có thân nhân, thật vất vả mới có một đứa con gái, ngươi lại nói ' chỉ là một người con gái " ngươi biết cái gì gọi thân tình không? Đã có cảm giác thân nhân, ngươi hiểu không?" Dương Nhị mang dáng vẻ lên giọng răn dạy người khác, nói.

"Thân nhân?" Trần Cung nhìn về phía Dương Nhị, hai con mắt mở to giống như là dấu chấm hỏi (???)!

"Biết rõ vì sao chúa công dung túng cho mấy vị phu nhân kiêu căng như vậy không? Bởi vì đều là người một nhà ...! Nếu như đã là người một nhà, cần gì phải dùng mấy thứ quy củ gì đó cứng nhắc như vậy sao? Vậy thì có còn gọi là người nhà nữa không? Hơn nữa, ngươi đã từng chứng kiến mấy vị phu nhân can thiệp vào chính sự của chúa công chưa hả? Cũng không có! Điều này nói rõ chúa công hiểu rất rõ cái gọi là 'mức độ " hiểu không?" Dương Nhị tiếp tục giáo huấn.

". . ." Trần Cung không nói chuyện, hắn chỉ đứng nhìn Dương Nhị.

"Ta nói không thể hết được. Được rồi, ngươi, hay trở về tự mình nghĩ đi!" Dương Nhị nói. Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.

"Dương Tướng quân, không phải tướng quân muốn tìm chúa công đấy sao?" Trần Cung đuổi theo một bước hỏi.

"Không tìm, cha con người ta đang hưởng thụ niềm vui gia đình, Lão Tử trở về nhà chơi với tiểu tử của chúng ta!" Dương Nhị giống với Hứa Thành, cũng không quay đầu lại, hắn chỉ khoát tay áo, bỏ đi.

"Thân tình?" Trần Cung tự nhủ: "Khó trách mấy ngày nay Giả Văn Hòa cũng không tới chỗ chúa công, thì ra hắn sớm đã nhìn ra! Đáng giận, vậy mà lại không nhắc nhở một tiếng!"

"Hiểu rõ", Trần Cung ngẩng đầu, hắn đang định đi về phía trước thì một loạt âm thanh của vó ngựa truyền tới.

"Người nào dám phi ngựa ở trước cửa phủ chúa công?" Trần Cung đang muốn nổi giận trách mắng người nào đó về tội bất kính thì liền chứng kiến một con ngựa vọt tới trước cửa Hứa phủ rồi ngừng lại.

"Người nào?" Không đợi Trần Cung lên tiếng quát hỏi, vệ binh trước cửa Hứa phủ lên tiếng quát hỏi.

"Dưới trướng Ký Châu Trấn Đông tướng quân, phụng mệnh đưa văn kiện khẩn cấp tới!" Lập tức kỵ sĩ nói, sau đó người này xuống ngựa chạy đến trước cửa Hứa.

"Chờ một chốc!" Vệ binh không dám trễ nãi, lập tức đi thông báo.

"Thư của Trấn Đông tướng quân, lẽ ra đưa cho quân chính viện, sao lại đưa đến phủ chúa công hả?" Trần Cung ở một bên nhìn kỵ sĩ kia hỏi.

"Ngươi. . ." Kỵ sĩ không biết thân phận Trần Cung, có chút do dự.

"Vị này chính là Trần Cung đại nhân, là bí thư giám lệnh của chúa công! Chuyện của các ngươi, lão nhân gia ngài cũng có thể quản đấy!" Vệ binh nhìn tên kỵ sĩ giải thích.

"À?" Kỵ sĩ không thể ngờ được lại gặp một đại quan như này, hắn lập tức quỳ xuống, nói: "Bái kiến đại nhân!"

"Đứng lên đi! Có đại sự gì mà Cao trấn đông lại trực tiếp bẩm báo cho chúa công?" Trần Cung hỏi.

"Khởi bẩm đại nhân: đại quân hai mươi vạn của Tào Tháo đột nhiên xuất hiện tại bờ Nam Hoàng Hà, Cao Thuận tướng quân đã xuất binh tiến về trước phòng ngự, thế nhưng quân địch nhân số quá đông, cho nên Cao tướng quân viết thư đến đây cầu viện!" Kỵ sĩ cúi đầu nói.

"Cái gì? Vì sao chúng ta không có được tin tức?" Trần Cung vội la lên: "Ngươi lập tức cùng ta đi gặp chúa công!"

. . .

"Tốt rồi, ta cũng biết rồi, ngươi đi xuống trước đi!" Hứa Thành nghe xong kỵ sĩ báo cáo, hắn cũng không nói thêm gì.

"Tiểu nhân cáo lui!" Kỵ sĩ cúi đầu, đi ra ngoài.

"Công Đài, ngươi thấy chuyện này như thế nào?" Hứa Thành nhìn Trần Cung hỏi.

"Chúa công, người này là một tên gian tế!" Trần Cung nói: "Nếu thật là người của Cao tướng quân, hắn nhất định trước tiên sẽ chuyển tin tức đến quân chính viện, mà tuyệt sẽ không tới chỗ chúa công!"

"Đúng vậy!" Hứa Thành nhẹ gật đầu, nói: "Cao Thuận người này luôn luôn tuân thủ quy củ hơn bất luận kẻ nào. Thủ hạ của hắn, cũng không thể không hiểu rõ như vậy!"

"Hơn nữa, với năng lực của Cao Thuận cùng binh lực hiện nay của hắn, sao khi nhìn thấy hai mươi vạn quân Tào đã lập tức gửi tin tức cầu viện? Nhiều lắm là hắn chỉ thông báo cho chúng ta biết một chút mà thôi. Tên gian tế này ngay cả điều này cũng không hiểu rõ, mà đã muốn chơi trò lừa dối, thật sự là buồn cười!" Trần Cung cười nhạt nói.

"Ta biết ngay ngươi đã nhìn ra!" Hứa Thành cười nói: "Thế nhưng, ngươi vì sao lại mang hắn vào trong này? Không sợ hắn muốn đến ám sát ta sao?"

"Chúa công, không cần nói chuyện này, ty chức cho rằng, mệnh ngài cũng đủ lớn!" Trần Cung cung kính nói, thế nhưng lời nói của hắn lại hoàn toàn không liên quan gì tới thái độ cung kính đó.

"Chúa công, ai dám ám sát ngài, được trước qua cửa ải Điển mỗ đã!" Trần Cung vừa mới nói xong, sau lưng Hứa Thành đã vang lên giọng nói ồm ồm của Điển Vi.

"Được, tính toán ta không nói!" Hứa Thành khoát tay áo, xem như nhận thua. Đương nhiên hắn biết chỗ này của mình đề phòng vô cùng nghiêm mật. Lúc trước khi tên kỵ sĩ tiến vào đại đường đã phải đi qua ba trạm kiểm tra, căn bản không có khả năng mang theo binh khí, mà nếu như người này muốn dùng công phu đánh cận chiến, vậy càng tìm sai người, quyền cước của Hứa Thành, nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng đã từng khổ công luyện tập võ, tuyệt đối cũng được coi là nhất lưu. Hơn nữa, khi gặp người ở trong đại đường, sau lưng Hứa Thành không phải Hồng Phong thì chính là Điển Vi, ai có thể đánh hắn được sao?

"Chúa công, người xem, người này là người phương nào phái tới?" Trần Cung tán thưởng nhìn Điển Vi, như hắn và Hồng Phong, người tận trung với cương vị công tác đúng là không thấy nhiều!

"Phương nào?" Hứa Thành cười cười, nói: "Theo ngươi thì sao? Thế nhưng, nhất định không phải là Tào Tháo. Hừ, hiện tại là khoảng thời gian rất khó khăn, khổ sở của hắn, tuyệt đối hắn sẽ không chọc ta!"

"Thế nhưng không phải Tào Tháo thì là ai?" Trần Cung cau mày nói.

"Có thể là kẻ nào đó có oán thù cùng Tào Tháo thì sao?" Hứa Thành suy tư nói.

"Nhất định là người có oán thù cùng Tào Tháo, bằng không cũng sẽ không nghĩ cách dụ dỗ chúng ta xuất binh!" Trần Cung đáp.

"Được rồi, hãy đi gọi Giả Văn Hòa đến đây đi. Ở phương diện này hắn mới là người trong nghề, chúng ta đều không so được với hắn!" Hứa Thành cười nói.

"Có phải là người Giang Đông hay không?" Dương Nhị nói. Trên đường về hắn gặp Giả Hủ, lập tức hắn cũng quay trở lại, nghe thấy lời nói của Trần Cung bèn lên tiếng hỏi.

"Cái này. . ." Hứa Thành nhìn thẳng vào Dương Nhị, nói: "Dương Nhị, xem ra ta thật sự phải cho ngươi quay trở lại chiến trường rồi, để tránh cho bản lãnh của tiểu tử ngươi đều bị hương ôn nhu của Lạc Dương làm tan chảy cả rồi!"

"Chúa công, mạt tướng có căn cứ!" Dương Nhị nghe xong Hứa Thành nói, hắn cực kỳ bất mãn, phản bác: "Giang Đông có mối thù tập kích giết Tôn Sách cùng Tào Tháo, cái này có thể tính toán làm động cơ, nhưng bọn hắn lại không đánh lại Tào Tháo, cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này, dẫn xuất chúng ta đấu một trận cùng Tào Tháo. Có thể khẳng định là Tào Tháo không thể đánh lại chúng ta đấy, mà chúng ta bị tin tức tình báo giả khiến cho xuất binh. Đối với Tào Tháo mà nói, hắn sẽ roi vào tình cảnh bị bất ngờ, như vậy, Tào Tháo chịu thiệt, tổn hại, bất lợi càng lớn, thậm chí là trò chơi kết thúc. . .. ."

"Chơi cái gì? Nói!" Hứa Thành ý bảo Dương Nhị tiếp tục nói.

"Cái này, chúa công, ta không nói nữa, ta trở về tiếp tục nghiên cứu binh pháp!" Dương Nhị cười mỉa nói.

"Trò chơi kết thúc! Hừ! Tào Tháo nếu kết thúc rồi, vậy Giang Đông còn có thể chơi nữa hay sao? Bọn hắn cũng không phải đồ đần!" Hứa Thành hung hăng mà còn rất khinh bỉ nhìn Dương Nhị một chút rồi hắn lại nói tiếp: "Thế này, gần đây nhìn ngươi đôi chút béo phì rồi, thế này thì không thể được. Ngươi cần phải đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt. Hai ngày này trước tiên ngươi đi chỉnh đốn quân đội, ba ngày sau ngươi lãnh binh năm vạn, ra Hổ Lao, đi Huỳnh Dương hội hợp Trương Liêu, sau đó, binh chia làm hai đường, một đường uy hiếp Hứa Xương, một đường khác, đi đánh Trần Lưu, hoặc là tự chọn thời cơ chiến đấu, có nghe hay không?"

"Đã nghe được! Mạt tướng lĩnh mệnh!" Dương Nhị cúi đầu ngập ngừng nói, ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo. Lúc này còn phải đi đánh trận. Chính mình vẫn cần phải thương lượng trước cùng Trương Liêu, đi Hứa Xương. Nói như thế nào đi nữa Hứa Xương cũng là thủ phủ của Tào Tháo, chúa công chỉ nói ' uy hiếp " chưa nói nhất định phải đánh, chỉ cần phải chú ý để không bị đánh lén là được, nên sẽ không quá mệt mỏi. Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu lên, lại thấy Điển Vi ở sau lưng Hứa Thành đang nhìn mình với ánh mắt cười nhạo, ý đại khái là: hãy thử nghĩ một chút đi, tự cho ngươi thông minh! Như Lão Tử, không xuất ra một lời, cũng không cần bị chúa công dạy dỗ. Trong cơn tức giận Dương Nhị lại trừng mắt nhìn Điển Vi.

"Văn Hòa, theo ngươi thì sao?" Hứa Thành quay đầu nhìn về phía Giả Hủ.

"Quỷ kế này nhìn như thế nào cũng không giống là tác phẩm của mấy thế lực lớn hiện nay!" Giả Hủ nói.

"Vì sao nói như vậy?" Hứa Thành hỏi: "Ta chỉ không thể nhất định là phương nào mà thôi, thế nhưng ta vẫn cho rằng điều này vẫn có ích, một quỷ kế thiết thực như vậy, cần phải có Giang Đông, Kinh Châu, còn có Tào Tháo. . . Ai! Có phải Tào Tháo dùng cái gì cạm bẫy cho chúng ta hay không?"

"Theo suy nghĩ của ty chức, không thể!" Giả Hủ đáp.

"Thế thì như thế nào?" Hứa Thành hỏi: "Nếu Tào Tháo tự cho mình đặt kế bản thân, hắn dụ dỗ quân ta xuất binh, sau đó đánh bại quân ta, lại thừa cơ đoạt được một vùng đất của ta, hoặc là. . ."

"Hoặc là đạt được thời gian dài để tĩnh dưỡng hơn, vậy sao? Chúa công!" Giả Hủ hỏi.

"Không phải! Không phải!" Hứa Thành liên tục khoát tay phủ nhận.

"Ha ha, chúa công, hiện tại tất cả mọi người thiên hạ biết rõ, ngài vốn có binh lực, cũng không phải thực lực của một người mà có thể tiêu diệt được! Hơn nữa, " Giả Hủ hắng giọng nói: "Cho dù Tào Tháo có thể hoàn toàn tiêu diệt được một đạo quân của quân ta, chúa công ngài cũng có thể phái ra một đội quân cường đại hơn đến báo thù, cho nên, bất luận kẻ nào trong bọn hắn cũng sẽ không có lá gan này để chủ động trêu chọc chúa công, cho dù có, cũng sẽ không hành động ở thời điểm này!"

"Đúng vậy! Thế nhưng ba nhà Tào, Tôn, Lưu cũng không phải, còn có thể có người nào khác đây?" Trần Cung ở bên hỏi.

"Chúng ta có thể phân tích một lần nữa: Tào Tháo không được, Tôn thị không được, Kinh Châu Lưu Thị càng không có lá gan này, như vậy, suy nghĩ một chút xem sau khi chúa công chiến đấu kịch liệt cùng Tào Tháo thì có khả năng tạo thành hậu quả gì, chúng ta có thể đại khái thu hẹp phạm vi mà tìm được người này!" Giả Hủ nói.

"Phạm vi gì?" Trần Cung hỏi.

"Người mà có thể sau khi quân ta đánh một trận xong cùng Tào Tháo, đạt được lợi ích cực lớn!" Giả Hủ đáp.

"Cái này không đúng" Trần Cung còn nói thêm: "Mặc dù nói chúng ta đã xác nhận người mang tin tức kia là một gian tế, thế nhưng chúng ta cùng lắm là xuất phát từ cẩn thận phái người đến chỗ Cao Thuận xác định một chút là được, sao lại thật sự xuất binh? Mà chúng ta nếu như không xuất binh, Tào Tháo há lại sẽ xuất binh? Người này sao có thể đạt được ích lợi của hắn?"

"Công Đài" Giả Hủ lắc đầu, nói: "Người này cũng không phải là một nhân vật đơn giản! Người có thể nghĩ đến một chiêu như vậy, lại dám đồng thời trêu chọc chúa công cùng Tào Tháo, ngay cả đảm lượng của hắn cũng đã không như bình thường rồi!"

"Gan lớn thì thế nào?" Dương Nhị ở bên thầm nói.

"Gan lớn thì có thể dám làm chuyện mà rất nhiều người khác không dám làm, như vậy thì có thể đạt được ích lợi thật lớn mà bình thường không chiếm được!" Hứa Thành lại trừng mắt nhìn Dương Nhị, nói: "Trước kia không phải ta đã nói câu nào với ngươi sao? Có đôi khi chính là ' gan lớn không chết, nhát gan chết đói ' " .

"Người này tuyệt sẽ không chỉ phái một tên gian tế đến chỗ của chúng ta, nếu như không nằm ngoài dự đoán của Giả mỗ, hắn còn cùng lúc phái người đến chỗ Tào Tháo!" Giả Hủ ngẩng đầu, nhìn mọi người.

"Nếu như ta là Tào Tháo, vừa nghe nói một người hàng xóm bên cạnh mình muốn ra tay, khẳng định bất chấp tất cả trước tiên phải an bài mọi việc, bởi vì hàng xóm của hắn luôn luôn xuất binh rất nhanh, mà bởi như vậy, trong mắt hàng xóm của hắn, lập tức biến thành chuyện Tào Tháo cố ý khởi binh, như vậy. . ." Hứa Thành nói tiếp theo Giả Hủ.

"Như vậy, chúa công ngài sẽ khởi binh, Tào Tháo sẽ càng thêm xác nhận độ chuẩn xác của tin tức, như vậy hắn đương nhiên không có thời gian, cũng sẽ không cần phân biệt tin tức này là thật hay giả cùng nơi phát ra tin tức này!" Giả Hủ tổng kết.

"Khá lắm! Người này lợi hại!" Dương Nhị hô thở ra một hơi, nói: "Ta vốn tưởng rằng chơi đùa loại quỷ kế trình độ này cũng chỉ có chúng ta có thể chơi được! Hiện tại xem ra, chúng ta còn không phải ' nhất chi độc tú ' ...!"

"Người này nhất định đã bỏ ra rất nhiều công sức chuẩn bị, chẳng qua hắn vẫn không thể ngờ được chúa công sẽ không quản việc quân sự mà trao quyền cho quân chính viện, cho nên thủ hạ của hắn mới phạm sai lầm này, đơn giản để cho chúng ta phát hiện ra sơ hở! Điều này có quan hệ tới việc người này nghĩ chúng ta thường có mặt ở phủ chúa công thương nghị việc quân, cũng bởi vậy cũng đó có thể thấy được, người này không phải bên chúng ta!" Trần Cung còn nói thêm.

"Kế sách này cũng không phức tạp, thế nhưng nó cũng rất thực dụng!" Giả Hủ còn nói thêm.

"Mặc kệ hắn thực dụng hay không, ta cũng phải làm cho hắn đẹp mắt! Hừ, dám đến chọc ta, trước cần phải chuẩn bị trả giá thật nhiều!" Hứa Thành nói.

"Nếu ty chức đoán không sai, Hà Thông đại nhân sắp tới rồi!" Giả Hủ nhìn Hứa Thành, nói.

"Vậy tin tức lão Hà đưa tới nhất định sẽ là tin tức Tào Tháo khởi binh!" Dương Nhị nhếch miệng, cười có đôi chút khó coi.

"Phái người đi theo người mang tin tức kia, hắn nếu như không phải là tử sĩ, nhất định hắn sẽ trở lại chỗ chủ nhân của hắn!" Hứa Thành trầm mặt nói. Rõ ràng tự nhiên lại có người dám tới tính toán hắn, hơn nữa người này còn không phải là đối thủ mà hắn biết, thật sự đáng giận. Ngươi muốn là những người như Chu Du, Lỗ Túc hoặc là Gia Cát Lượng cũng được! Ít nhất còn nằm trong phạm vi có thể tiếp thụ, không đến mức để cho người khác tức giận, đúng rồi! Hứa Thành đột nhiên nghĩ lại, có phải là Bàng Thống hay không? Thế nhưng, hắn lập tức buông tha ý nghĩ này. Không phải là "Phượng Sồ", tuyệt không phải, hiện tại tên kia tâm đang ở Giang Đông, không thể chơi một kế sách như này, hơn nữa, cho dù hắn muốn chơi kế sách này thì hắn cũng cần có kẻ bán mạng cho mình, đó là thủ hạ thì mới làm được, Bàng Thống hắn không thể có.

Mọi người trầm mặc!

Bọn hắn đang đợi!

. . .

"Chúa công, ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo!"

Hà Thông đến rồi!

"Hừ!" Hứa Thành hừ lạnh một tiếng khiến cho Hà Thông lại càng hoảng sợ, Trần Cung vội vàng kéo hắn qua một bên giải thích tình huống!

"Cái gì? Có chuyện như này sao?" Hà Thông giận dữ, nói: "Quả thật không tệ, tin tức lần này chính là quân đội dưới trướng Tào Tháo hình như không điều động tình huống giống bình thường, như vậy xem ra đúng là có người muốn gây nên một trận đại chiến!"

"Lão Hà, có thể đi tra một chút hay không?" Hứa Thành thấy Hà Thông đã hiểu được tình huống, liền nhìn hắn hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui