Con người Trang Khưu nham hiểm xảo quyệt, qua lại nhiều năm đối phương là hạng người gì anh còn không biết sao? Lại cứ giả vờ thuần khiết song Chu Khải Thâm chẳng buồn khớp lời kịch với anh ta.
Anh dựa vào ghế ngồi phía sau và nhắm mắt, vốn không đặt chuyện này vào trong lòng nhưng nhớ tới hai đao vô duyên ở bãi đậu xe thì lại nổi giận đùng đùng.Đi qua cầu cạn đột nhiên Chu Khải Thâm nhớ tới một chuyện, “Từ Cẩm có đưa đồ cho cậu không?”Tài xế nói: “Có ạ, ở cốp sau.”Đó là một hộp chuyển phát nhanh cỡ trung, về đến nhà, sau khi tắm rửa xong Chu Khải Thâm lấy một mớ rubik từ trong hộp chuyển phát nhanh ra.
Cấp ba cấp năm cấp bảy, từ dễ đến khó, kiểu nào cũng có.
Nhìn đồng hồ thấy cũng hòm hòm nên anh gởi tin nhắn cho Triệu Tây Âm: “Video call không em?”Mười phút sau Triệu Tây Âm mới nhắn lại, “Dạ.”Chu Khải Thâm gọi qua ngay.Trông thấy anh cởi trần, vẻ mặt Triệu Tây Âm cứng lại, “Tại sao anh không mặc áo?”Chu Khải Thâm ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, nửa người trên đang để trần.
Anh có một thói quen xấu chính là tắm xong không chịu lau khô người, cứ thích cởi trần và không mang dép rồi đi ra ngoài.
Trước kia Triệu Tây Âm đặc biệt không vui, nói trên thảm dính đầy dấu chân ướt.Chu Khải Thâm là kiểu người hơi thèm đòn, ở một khía cạnh nào đó nó được gọi là thích bị ngược.
Lúc Triệu Tây Âm cuống đến khóc hu hu, lúc mắng đến giận bừng bừng anh lại cảm thấy yên tâm, củi gạo dầu muối tương giấm trà, với anh mà nói thứ thiếu vắng suốt mấy chục năm qua chính là an ủi và dịu dàng.Lúc đó anh sẽ chơi xấu, giả bộ cởi chiếc khăn tắm bên hông làm nó lỏng lỏng lẻo lẻo như thể sắp trượt xuống rồi nhìn Triệu Tây Âm nói rất ngây thơ: “Vợ ơi lau cho tôi với.”Triệu Tây Âm đi qua che tay anh lại, “Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy hả!”Đoán chừng là nhớ lại chuyện cũ giống nhau, trong video mặt Triệu Tây Âm hơi ửng hồng.
Chu Khải Thâm không sốt ruột, cũng không nói nhiều lời tán tỉnh mà ngoan ngoãn tìm một cái áo choàng khoác lên người.
Chiếc áo choàng này có màu lam đậm, được thiết kế theo kiểu dùng dây đai buột lại chứ không sử dụng cúc áo, chiếc áo rộng và dài phủ lên người Chu Khải Thâm khiến anh trông có vẻ tà ác cũng vừa phóng túng.Triệu Tây Âm giả bộ không nhìn nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ liếc màn hình một cái, quả thật Chu Khải Thâm rất nghiêm khắc với bản thân, lăn lộn trong ao rượu rừng thịt mười mấy năm nhưng dáng người anh vẫn được gìn giữ giống như xưa.
Vòng eo mạnh mẽ, bờ mông hẹp, càng khỏi nói đến đường nét cơ bụng đang gồ lên kia, chỉ cần sau lưng hơi dùng sức thì sẽ nhìn thấy rõ các múi cơ.Chu Khải Thâm là người lên tiếng trước, “Chú Triệu đã khỏe hơn chưa em?”“Uống thuốc rồi ạ, mới vừa ngủ.”Hai hôm nay Triệu Văn Xuân bị sốt nhẹ, cả người mệt mỏi nên vừa tập xong là Triệu Tây Âm về nhà ngay, nấu cơm rồi chăm sóc nên không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
Song cô rất thích trạng thái này, đã làm hòa với Chu Khải Thâm nhưng vẫn bước từng bước một đồng thời cho nhau không gian riêng.Cũng không phải lần đầu yêu, đều đã qua cái tuổi xốc nổi như mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch nên cả hai đều hiểu rõ, biết bọn họ quay lại với nhau nào phải chuyện dễ.Triệu Tây Âm ủ rũ, “Em cảm thấy năm nay sức khỏe của bố em không được như trước nữa, đây là lần thứ tư người ngã bệnh rồi.”Chu Khải Thâm an ủi, “Dẫu sao người cũng có tuổi rồi nên không thể sánh với trước kia, nhắc nhở người chú ý sức khỏe nhiều hơn.”Than vãn một hồi chợt Triệu Tây Âm tinh mắt, “Trên bàn là cái gì vậy ạ?”Chu Khải Thâm hơi dịch người theo quán tính, che chúng lại.Triệu Tây Âm kéo dài giọng, “Chu Khải Thâmmmm.”Đột nhiên anh cười xòa, cũng không che nữa mà lấy đồ ra đưa cho cô nhìn.Triệu Tây Âm hơi ngạc nhiên, “Anh cũng chơi rubik hả?”“Ờ, tìm hiểu một chút.”“Vậy anh giải một cái cho em nhìn với.” Hứng thú của Triệu Tây Âm được khơi dậy, thế là cô chống cằm, trao cho anh ánh mắt lười biếng.Chu Khải Thâm là một người đàn ông rất hào phóng, chưa từng ưỡn ẹo bàn điều kiện, chỉ nói: “Em đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”Triệu Tây Âm: “Dạ?”“Câu người.”Thấy cô im lặng một lúc lâu, dáng vẻ cúi đầu suy tư thế là Chu Khải Thâm chau mày, nghiêm túc cầm rubik lên chơi.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, lúc mười ngón thay phiên nhau xoay chuyển sẽ giống như một chiếc võng, Triệu Tây Âm nhìn tới hơi mơ hồ, đây không phải là “tìm hiểu một chút”, đây chính là trôi chảy lưu loát mà.Màu sắc của sáu mặt đã được giải xong, ước chừng hơn một phút.Triệu Tây Âm ngạc nhiên hỏi: “Em nhớ trước kia anh chưa từng chơi rubik, anh học từ bao giờ vậy ạ?”Chu Khải Thâm nghĩ nghĩ, “Chính là cái hôm ôm em.”“…” Đột nhiên Triệu Tây Âm không biết phải nói như thế nào.Anh cười đầy hư hỏng, “Không nhớ rõ cái ôm của hôm nào hả? Tôi giúp em nhớ lại nhé, em ôm tôi ở bệnh viện nè, em ôm tôi ở tiểu khu nè, em cũng ôm tôi ở nhà của tôi nè.”Triệu Tây Âm tức giận mắng, “Cái gì kêu là em ôm anh hả, rõ ràng là anh ôm em mà.”Chu Khải Thâm cười ha hả.“Anh là đồ lưu manh!” Cách nhau một cái màn hình nhưng Triệu Tây Âm rất muốn cào anh.Không giận dỗi nhau nữa, Chu Khải Thâm nói: “Không phải tối hôm đó em đã hết lời khen ngợi anh tiểu Diệp của em sao, lúc thì nói cậu ta biết chơi rubik, lúc thì nói cậu ta là giảng viên đại học tác phong nhanh nhẹn.
Giải rubik hết nhiêu giây nhở? Hai mươi giây, quả thật em có thể chọc giận tôi, tôi dám không học sao?”Câu nói dài xuyên suốt này của anh khiến Triệu Tây Âm ngạc nhiên một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, cô huýt sáo một tiếng thật lảnh lót, “Anh ghen thì cứ nói thẳng chứ.”Chu Khải Thâm thả khối rubik xuống, “Em gan quá nhỉ, có tin bây giờ tôi qua nhà chỉnh em không?”Triệu Tây Âm quay đầu lại, nói lớn, “Bố ơi! Chu Khải Thâm nói muốn tới nhà chỉnh con ạ!”Khiến anh quýnh quýu, “Em thực sự không có lương tâm.”Bây giờ thầy Triệu nhìn chỗ nào của anh cũng thấy ngứa mắt nên anh nào dám giảm điểm ấn tượng chớ.
Nụ cười xấu xa của Triệu Tây Âm chả khác anh lúc nãy là bao, cô chống cằm, ánh mắt bình tĩnh, hai người nhìn nhau qua màn hình, sau khi yên tĩnh lại ai cũng im lặng không nói gì.“Ngủ ạ?”“Ngủ à?”Lúc nói chuyện lại, hai người gần như đồng thanh.Chu Khải Thâm đưa điện thoại lại gần một chút, nhướng đôi mắt phượng kia lên giống như cố ý để cho cô thấy rõ chút thâm tình cùng chút thâm thúy trong đó.
Có thể tán tỉnh, cũng có thể cảm hóa người.
Lát sau anh thủ thỉ, “Ừm, buồn ngủ.”Nửa thật nửa đùa, song Triệu Tây Âm vẫn rất đau lòng.Chu Khải Thâm nói: “Tiểu Tây, em có thể đừng treo máy không?”Phản ứng đầu tiên của Triệu Tây Âm, “Sao vậy anh, lại đau đầu ạ?”Anh ừm một tiếng, dáng vẻ giống y như thật, gục đầu xuống nằm trên cánh tay, nhìn cô với ánh mắt trông mong.
Sao Triệu Tây Âm có thể cưỡng lại chứ, thế là cô gật đầu một cách máy móc, “Vậy anh đi mặt đồ ngủ đi.”Và thế là Chu Khải Thâm đặt di động bên cạnh gối, không tắt cuộc gọi video để cô có thể nhìn thấy nửa người trên của anh.
Hai người trò chuyện, ăn này, rồi uống này, rồi trò chơi này, chủ đề vừa được thay đổi là cả hai lại lập tức sa đà.
Triệu Tây Âm nói với anh rằng trong hai năm cô rời khỏi Bắc Kinh, cô đã đi đến rất nhiều nơi ở Trung Quốc.
Nói lúc cô ở hồ muối Chaka tại Thanh Hải gặp được một nhóm phượt thủ gồm ba nam một nữ, bốn người họ ở chung trong một căn phòng.Nghe tới đây Chu Khải Thâm tỉnh táo hơn, “Hử?”Đương đoạn thích thú nhất thì Triệu Tây Âm không nói nữa, nói vòng qua những chuyện khác, nói một mình cô đi ngắm hồ khi quay lại đã lỡ mất chuyến xe, mà trời thì sắp có mưa đá nhưng sau đó được một tài xế tốt bụng cho đi nhờ.Giọng Chu Khải Thâm bình bình, “Tài xế nam à?”“Là nữ ạ, hơn năm mươi tuổi, có một đứa con trai học cấp ba, bây giờ bọn em vẫn còn giữ liên lạc ạ.”Triệu Tây Âm tặc lưỡi, có thể nói rõ chuyện đã xảy ra lâu rồi.
Chu Khải Thâm không nói gì, nghe là đang nghe nhưng lại giống như có tâm sự nặng nề.Triệu Tây Âm nói một hồi lâu, đột nhiên cô dừng lại, “Chu Khải Thâm, anh còn buồn ngủ không đó?”Chu Khải Thâm nói rất nghiêm túc, “Ngủ, nhưng trước khi ngủ em có thể nói rõ một chuyện không.”Triệu Tây Âm ù ù cạc cạc, “Nói gì ạ?”“Thì chuyện ba nam một nữ mới nãy đó.”“Buổi tối bọn họ ở chung một phòng.”“Sau đó cô gái kia còn có thể sống mà đi ra à?”Triệu Tây Âm lăn tới lăn lui mấy vòng trên giường cười ha hả, quở mắng, “Chu Khải Thâm, anh còn được không đấy!”“Được, tất nhiên được.” Chu Khải Thâm nghĩ nghĩ rồi phân tích rất nghiêm túc, “Nhưng nếu tôi là người phụ nữ kia, chắc chắn tôi không thể sống sót mà đi ra.”Triệu Tây Âm: “…”Chu Khải Thâm cười cười, “Tuy nhiên tình huống như vậy sẽ không xảy ra với tôi, bởi vì trên đời này không có ba Triệu Tây Âm, tôi không chơi được nhiều người.
Triệu Tây Âm em yên tâm, đừng ghen nhé.”Tự dưng Triệu Tây Âm bị gọi tên, bị anh nói tới không hiểu sao ra sao, khó khăn lắm cô mới hiểu ra liền biết tên đàn ông thối này cố ý.
Cô tức giận nói: “Hứ, em ghen bao giờ hả? Anh nói nhăng nói cuội cái gì đó!”Chu Khải Thâm cười đến đuôi mắt muốn bay lên, giống như chim yến quay lại vào tháng ba đương độ xuân sang ấm áp.Lát sau, anh thôi cười đột nhiên trầm giọng: “Tây nhi, khi nào em về nhà với tôi?”.