Bách niên hảo hợp


Triệu Tây Âm nôn khan không ngừng được, phần bụng co giật khiến bụng dưới của cô cũng giật theo.Cảm giác khác thường ở bụng trong nháy mắt kéo lý trí cô trở lại, cô cố tình che hai tay trên bụng, sau đó ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, Chu Khải Thâm vừa định ôm ngang cô lên thì Triệu Tây Âm đẩy tay anh ra, tự mình chống đầu gối đứng lên.Từ đầu đến cuối, Triệu Tây Âm đều không nói câu gì, chỉ cúi thấp đầu đứng yên lặng tại chỗ.Ở đây đều là người biết quan sát, hai mặt nhìn nhau.

Lão Trình phá vỡ cục diện bế tắc, “Ăn no rồi về nhà sớm thôi.”Chu Khải Thâm lái xe, Triệu Tây Âm ngồi ở ghế phụ, toàn bộ hành trình về Phạm Duyệt cô đều quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.Độ ấm đêm tháng Tư tại Bắc Kinh dần rõ rệt, cửa sổ xe trượt xuống một nửa, gió tự nhiên ùa vào trong xe, im lặng đến mức còn tiếng gió vù vù.

Sau khi về đến nhà, Triệu Tây Âm im lặng đổi giày, im lặng vào bếp uống nước, ly thủy tinh đầy nước tràn ra ngoài mà cô không hay.Chu Khải Thâm ấn nút dừng, nhẹ nhàng nắm tay cô, “Tiểu Tây.”Triệu Tây Âm không tránh để kệ anh nắm, một lát sau mới rút tay ra.Cả buổi tối cô đều trong trạng thái như vậy.Thói quen nên làm ngày thường vẫn diễn ra, đi tắm, xem điện thoại, bật TV chỉ nghe âm thanh, mấy lần Chu Khải Thâm muốn nói chuyện với cô đều bị thái độ ngoảnh mặt làm ngơ của cô ép nín lại.Anh chỉ có thể từ bỏ.Chờ anh tắm xong ra ngoài, TV và đèn phòng ngủ đã tắt, hẳn là Triệu Tây Âm đi ngủ rồi.Thời tiết ngày một ấm, ngay cả ánh đèn neon thành phố ngoài cửa sổ cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều.Hai tay Chu Khải Thâm chống vào hai bên song cửa sổ, lẳng lặng nhìn bống đêm bên ngoài.Anh đã sai rồi ư?Có lẽ trong tình yêu cũng có lúc cần những lời nói dối thiện ý.Chu Khải Thâm hơi nghiêng đầu, khóe mắt thấy phòng ngủ chính tối om, tim anh cũng tối theo, vừa mệt mỏi vừa đau lòng.Trước Tết anh đã kiểm tra qua một lần, khi đó bác sĩ đề nghị nếu thấy không khỏe thì kiểm tra lại.

Không ngờ gần đến Tết, bệnh đau đầu của anh tăng lên gấp mấy lần.

Sau khi trở về từ Tây An, bác sĩ lập tức đề nghị anh trực tiếp giải phẫu.Chu Khải Thâm thấy được trái tim chân thành của Triệu Tây Âm, rất muốn rất muốn tái hôn.Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện kéo dài tới khi phẫu thuật xong, xác nhận không có sai lầm gì mới quấn lấy cô cả đời.

Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt chờ đợi của Triệu Tây Âm, anh đều cảm thấy tội đáng muôn chết, không nỡ để cô chờ đợi thêm một giây nào.Tái hôn đi!Anh nghĩ.Thỏa thuận liên quan tới tính mạng gia đình và bản thân trước hôn nhân là thành ý lớn nhất của anh.Nếu như có chuyện, ít ra Triệu Tây Âm còn có đường lui.Tầm mắt nhìn tới tòa nhà CCTV mới, hiệu ứng đèn LED tòa nhà đổi màu liên tục, từ tối màu đột nhiên chuyển sáng, tia sáng chói mắt.

Chu Khải Thâm bị chói mắt nên chợt choáng váng, giây phút mất cân bằng này anh đột nhiên thấy hối hận ――Có phải bản thân mình quá ích kỷ, cô vốn là người vô tội mà giờ cũng phải gánh vác nhiều áp lực và ràng buộc như vậy.Thời gian một điếu thuốc.Triệu chứng đau đầu từ tối qua không tha cho Chu Khải Thâm, giờ phút này đã đến cực hạn.

Anh cho là Triệu Tây Âm ngủ say, yên lặng đi vào phòng ngủ, chỉ bật một cái đèn ngủ cực tối.Màu sắc của ánh đèn như nến đỏ ngày xưa, chiếu lên vách tường màu xám tro nhạt.

Chu Khải Thâm lấy hai lọ thuốc giảm đau từ ngăn kéo cuối cùng ra, vừa mở định uống thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Triệu Tây Âm vang lên: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”Tay Chu Khải Thâm run lên.Cô lặp lại, “Sẽ chết sao?”Giọng điệu này quá mức bình tĩnh, như bầu trời êm đềm trước bão tuyết, chỉ chờ một ngọn gió tây có thể cấu xé mắt tuyết.Chu Khải Thâm quay đầu lại nhìn, phát hiện gương mặt Triệu Tây Âm đã đầm đìa nước mắt.“Tiểu Tây.” Tim anh thắt lại, xoay chuyển trái phải, có mấy phần không biết làm sao.

Anh cuống quít bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí một ôm cô vào lòng, giải thích lại lần nữa như dỗ dành đứa bé: “Bác sĩ nói có lẽ xác suất cao là lành tính, hơn nữa rất nhỏ, phát hiện cũng rất đúng lúc.

Loại này rất nhiều người cũng có, có ít thì chịu được không sao, nhưng đau đầu thì vô cùng khó chịu.”Chu Khải Thâm đàng hoàng trịnh trọng nói: “Anh cảm nhận được cơn đau nhạy cảm hơn người bình thường, nếu đổi thành những người khác, tám, chín trên mười phần đều sẽ không coi là chuyện to tát."Nửa thật nửa giả, dỗ cô ngày càng thông suốt.

Triệu Tây Âm níu chặt cổ áo anh, cuối cùng trút ra tiếng khóc nghẹn ngào nín trong cổ họng cả một buổi tối.“Anh là một kẻ lừa gạt, anh là một kẻ lừa gạt.” Cô thấp giọng mắng, tiếng nức nở có cả oan ức, “Tại sao anh lại giấu em lâu như vậy, tại sao không nói sớm hơn cho em biết, tại sao phải một mình chịu đựng.

Anh nghĩ mình là siêu nhân à, có mà siêu nhân chó ấy, Chu Khải Thâm khốn kiếp, anh không phải là người.”Chu Khải Thâm nghe cô mắng vẫn cười, vui vẻ nhẹ lòng hơn, “Lúc thì siêu nhân chó lúc thì con rùa, cuối cùng thì anh là loài gì hả?”Tiếng Triệu Tây Âm khóc càng to hơn, cô đấm bả vai anh, vội vàng “Em, em” đến mức mắng cả bản thân, “Em ngu ngốc quá mà.”“Thôi nào,” Chu Khải Thâm thật sự không vui, ôm lấy cô, “Không được mắng mình, nếu em không vui thì mắng anh không bằng chó, lợn cũng được.”Cô nghẹn ngào, “Cần gì phải mắng, sự thật là vậy mà!”“Được rồi, đêm nay là đêm cuối, sáng mai anh phải vào bệnh viện, để anh nhìn dáng vẻ thật xinh đẹp của vợ nào.” Chu Khải Thâm vỗ lưng cô dỗ dành.“Cái gì mà đêm cuối chứ!” Triệu Tây Âm tức chết, “Anh nói lời gì may mắn chút được không!”"Được được được." Chu Khải Thâm làm bộ tự tát mình một cái, “Khiến vợ lo lắng này.”Suy cho cùng Triệu Tây Âm không nỡ, nắm lấy tay anh, sau đó che lên mặt mình.

Tiếng khóc dần ngừng lại, chỉ còn bầu không khí yên tĩnh.

Triệu Tây Âm duy trì tư thế này một lúc không nhúc nhích, Chu Khải Thâm cảm nhận được dòng nước ấm giữa ngón tay như một cây sắt rèn đỏ rực, để lại dấu ấn trong lòng anh.Đây là lần cuối cùng Triệu Tây Âm khóc trong đêm nay, sau đó cô khôi phục dáng vẻ bình thường, mang theo đôi mắt sưng đỏ giúp Chu Khải Thâm thu dọn đồ đạc.Quần áo, đồ lót, dao cạo râu, mỹ phẩm dưỡng da, đồ lớn nhỏ nào cũng sắp xếp xong xuôi.“Ngày mai anh đi trước đi, em tự lái xe đến, anh không phải bận tâm chuyện nhà, công ty đã có anh Từ lo.

Anh đừng ôm lòng may mắn (你别心存侥幸), cho anh kéo dài nhiều nhất là bảy ngày, không, năm ngày.” Giọng Triệu Tây Âm khàn đi nhưng giọng điệu hết sức nghiêm túc, “Chu Khải Thâm em nói cho anh biết, trời sinh anh mệnh vất vả, nhất định phải liên tục xoay quanh em cả ngày đêm, em không cho anh nằm lâu, không cho anh ngủ nướng, không cho anh nhắm mắt lười biếng trên bàn phẫu thuật đâu.”Triệu Tây Âm khịt mùi, động tác liên tục thu dọn, “Không tin thì anh cứ thử xem, quá năm ngày mà chưa khỏe lên, công ty sẽ bị ‘xẻ thịt’, anh cũng mất vợ đấy.”Chu Khải Thâm nửa nằm trên giường, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, vừa nghe liền nở nụ cười, “Công ty không cần cũng được, nhưng vợ nhất định phải là của anh.”“Anh nghĩ mình là tổng giám đốc bá đạo trong truyện đấy à?” Triệu Tây Âm bực mình, “Trên đời làm gì có nhiều người thần kinh như thế, tai vạ đến thì thân ai nấy lo, anh mà gặp nạn, em đảm bảo sẽ cầm tiền của anh ra ngoài tìm tiểu bạch kiểm, tiểu thịt tươi**, ai nấy đều trẻ hơn anh, ca múa mừng cảnh thái bình hàng đêm.”(*) Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.

Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền/trai bao.(**) Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.

Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.Nói xong, giọng mũi cô càng nặng hơn, giọng ồm ồm uy hiếp: “Không tin thì anh cứ thử đi.”Dường như cơn đau đầu của Chu Khải Thâm giảm bớt hơn nửa, khẽ nhếch khóe miệng, khóe mắt cong lên, nếp nhăn mờ mờ tăng thêm ba phần gợi cảm.

Anh không nói gì, nhìn bóng dáng Triệu Tây Âm bận rộn, có chút ẩm ướt trong mắt.Một đêm này, Chu Khải Thâm ôm Triệu Tây Âm ngủ.Triệu Tây Âm quay lưng về phía anh, thân thể như cánh cung thả lỏng.

Lồng ngực người đàn ông nóng rực, nhịp tim đều đặn mạnh mẽ.Sau đó bọn họ không có cuộc đối thoại nào nữa, hơi thở của đối phương là cách thức trao đổi duy nhất giữa hai người.Những cơn đau đầu của Chu Khải Thâm chìm nổi lúc nặng lúc nhẹ, cuối cùng anh cũng có một giấc ngủ ngon.

Khi anh ngủ, không phát hiện Triệu Tây Âm nhắm hai mắt, chậm rãi chuyển tay anh đặt trên ngực mình xuống bụng dưới.Cô hơi nhúc nhích để lòng bàn tay Chu Khải Thâm dán chặt hơn vào bụng mình.Đêm khuya vắng lặng.Cuối cùng, nhịp tim đập của hai người hòa làm một.Sáng ngày hôm sau, Chu Khải Thâm nhập viện tiến hành quy trình chuẩn bị trước khi phẫu thuật.Cố Hòa Bình và lão Trình đã đến, thư ký Từ mặc một thân âu phục đi giày da, vẫn là hình tượng thư ký tinh anh nên có.

Anh ta cầm từng tài liệu một báo cáo, căn bản không coi Chu Khải Thâm là bệnh nhân.

Y tá đang lấy máu, đâm hai lần không đâm chuẩn, khiến Chu Khải Thâm phiền lòng mất kiên nhẫn, tức giận nói với Từ Cẩm: “Cậu không thể tự quyết định hay sao hả?”Từ Cẩm khép tài liệu lại, “Ở vị trí nào phải làm việc nấy, đây là chức tranh của anh đó tổng giám đốc Chu.”Chu Khải Thâm tức giận cười, “Tôi là người chiều nay lên bàn phẫu thuật mà.”Từ Cẩm: “Đối với tôi, anh chẳng là cái thá gì ngoài vĩnh viễn là người điều hành công ty, lãnh đạo trực tiếp của tôi.”Chu Khải Thâm im lặng vài giây, cuối cùng vung tay lên, “Tôi không muốn thấy cậu nữa, đau cả đầu.”Từ Cẩm ra khỏi phòng bệnh, tình cờ gặp phải Triệu Tây Âm.Từ Cẩm biết rõ chắc hẳn cô đã đứng ngoài từ lâu nhưng không đi vào, khách khí hỏi: “Tiểu Tây, có việc gì cứ nói với tôi.”Triệu Tây Âm nở nụ cười, “Anh Từ, mượn cơ hội này nói chuyện một chút.”Buổi sáng trời vẫn xám xịt nhiều mây, đến lúc này, mặt trời lặng lẽ lộ diện, ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuống đất, bóng cây và cành lá khẽ đung đưa theo gió.Triệu Tây Âm và Từ Cẩm đi song song trong vườn hoa khu nội trú.“Anh Từ, em cần một lời nói thật.” Triệu Tây Âm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Chu Khải Thâm có gạt em chuyện bệnh tình không?”Thư ký Từ phủ nhận, “Không có.”Triệu Tây Âm rất bình tĩnh, hiển nhiên là không tin, “Thật ra là khối u, là ung thư đúng không?”Thư ký Từ: “…?”Cô hít sâu một hơi, “Anh không cần phải lo cho cảm nhận của em, em đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi.

Anh cũng không cần phải e ngại Chu Khải Thâm, anh ấy đã là người có hôm nay không có ngày mai, sẽ không làm gì được anh đâu.

Anh cứ việc yên tâm nói đi.”Trán thư ký Từ đổ mồ hôi, “Không không không, Tiểu Tây, tổng giám đốc Chu thật sự không giấu em, là tiểu phẫu thôi.

Các lần kiểm tra trước đã được sàng lọc, không phải ung thư hay khối u."Triệu Tây Âm nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?”Thư ký Từ hận không thể gật đứt đầu, “Chính xác trăm phần trăm."Triệu Tây Âm im lặng hồi lâu, cúi đầu suy tư.Thư ký Từ mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi, “Tiểu Tây, cô và tổng giám đốc Chu ở bên nhau vài năm hẳn là hiểu rõ anh ấy.

Tổng giám đốc Chu là người rất mạnh mẽ, thích chủ động tấn công, cũng am hiểu kiên cường chống đỡ, nhưng hoàn toàn không có chút dối lừa nào.

Là cộng sự của anh ấy gần mười năm, tôi thấy anh ấy là người đàn ông có lực chấp hành cao nhất.

Nhược điểm duy nhất của anh ấy có lẽ là tất cả những chuyện liên quan đến cô.

Tiểu Tây, xin cô hãy tin tưởng tổng giám đốc Chu, nếu anh ấy thực sự mắc bệnh nan y, chắc chắn sẽ tích cực điều trị, không từ bỏ bất kỳ hy vọng nào."Triệu Tây Âm nở nụ cười, gật đầu, “Cảm ơn anh.”Từ Cẩm suy tư một lúc lâu, vẫn quyết định nói cho cô, “Tiểu Tây, tôi có thứ này cô cần xem một chút.”Thư ký Từ ra hiệu cô chờ một lát rồi chầm chậm chạy đi.Hai phút sau, anh ta quay về đưa cô một túi tài liệu.Triệu Tây Âm nghi hoặc.Anh ta nói: “Đây là của tổng giám đốc Chu, cô là người yêu anh ấy, mở ra xem một chút đi.”Triệu Tây Âm mở ra, lấy một tập báo cáo kiểm tra ở trong ra.

Thuật ngữ chuyên môn, phân tích so sánh dài dòng, cô đọc không hiểu.Lật đến trang cuối cùng ――Theo các thông số kỹ thuật xét nghiệm quan hệ máu mủ hiện tại, chỉ có hai loại kết luận: hỗ trợ và bài trừ.

Độ hỗ trợ chính xác phải lớn hơn 99.99%, độ bài trừ chính xác là 100%.

Sau khi phân tích so sánh, khả năng tương đối 99.99% (A) là mẹ (B).――Trong phòng bệnh, Cố Hòa Bình và lão Trình vây xem toàn bộ quá trình Chu Khải Thâm làm kiểm tra.Dù lấy máu hay đo huyết áp, cả hai đều không quên nói với y tá: "Đâm mạnh vào, đừng sợ anh ta đau.

Anh ta chưa đau đủ đâu, da dày thịt béo, cô đừng khách khí.”Y tá trẻ tuổi bị chọc cười, Chu Khải Thâm nhìn cô ta cầm mũi kim run loạn lên, thật sự căng thẳng, “Đừng nghe bọn họ, cô cứ phát huy phong độ bình thường là tốt rồi.”Nói nghe khó tin nhưng Chu Khải Thâm sợ tiêm.

Bắt nguồn từ lần còn bé bị thủy đậu sốt gần chết Chu Bá Ninh mới đưa anh đến bệnh viện.

Vừa nghe phải nằm viện, Chu Bá Ninh ngại tốn kém, ngay ngày hôm sau dẫn anh trở về.

Sốt không liên tục chưa hết hẳn.

Có lẽ lương tâm Chu Bá Ninh thức tỉnh, thật sự sợ con thỏ nhỏ chết bầm này chết ở nhà, nhưng để tiết kiệm tiền, ông ta đến phòng khám nhỏ mua kim tiêm, thuốc hạ sốt linh, thuốc tiêu viêm linh tinh, tự mình ra tay tiêm cho anh hàng ngày.Chu Khải Thâm tuổi nhỏ không đầy đủ dinh dưỡng, nhỏ như mầm hạt đậu, sao mà chịu nổi Chu Bá Ninh làm ẩu làm càn.

Ông ta hoàn toàn thầy bói xem voi mò vị trí mạch máu, đâm xuống một lần không đúng lại rút ra đâm chỗ khác lần hai.Đến khi anh khỏi hẳn thủy đậu, dùng từ trăm ngàn lỗ thủng để hình dung cũng không quá đáng.Bóng ma trong lòng hình thành từ khi đó.Đương nhiên, kỹ thuật của y tá này rất tốt, lấy máu gần như không thấy đau.

Bảy ống máu được đánh số, Cố Hòa Bình rất cay độc, nhàn nhã nói: “Ai không biết còn tưởng anh đẻ mổ sinh con đấy.”Lão Trình bước lên, quan tâm hỏi han: “Chu Nhi, đầu tư (nạp tiền) thêm đi, bệnh viện to nhỏ toàn Bắc Kinh đều xứng được có anh là khách VIP.”Chu Khải Thâm cười mắng, "Hai người ngậm miệng được chưa? Ngoài đau đầu ra thì tôi không còn bệnh gì trong người cả.”Khi nhắc đến những lời này, bầu không khí lại thay đổi.Chuyện này không cười nổi, Cố Hòa Bình càng nghĩ càng thấy ngột ngạt, đi tới đi lui trước giường anh, cuối cùng lo lắng dừng lại, hỏi: “Anh nói một câu xác định tiểu phẫu này ở mức độ nào đi?”Chu Khải Thâm thành thật: “Thật sự không nghiêm trọng, ít ra phim X-quang là vậy.”“Ít ra cái rắm.” Cố Hòa Bình phiền muộn mất kiên nhẫn, “Tôi không thích nghe lời này.”Chu Khải Thâm cười nhạt, “Trên đời nào có trăm phần trăm, nhất là đã vào bệnh viện.

Cậu đi hỏi xem bác sĩ nào có thể đảm bảo cái này cho cậu? Có thể ca phẫu thuật thuận lợi nhưng kết quả sinh thiết không tốt thì cũng không có cách nào ngoài chấp nhận vận mệnh.”Lão Trình và Cố Hòa Bình cùng kêu lên: "Phi phi phi!!"Chu Khải Thâm: “…”Anh nhíu mày, “Giấu bệnh sợ bác sĩ đâu có ích lợi gì, nếu thời điểm đó tới thật cũng phải tích cực đối mặt.”Lão Trình: “Anh đừng nói quá rộng lượng từ bi như thế, làm gì có ai ngốc đâu? Nếu là trước đây, tôi sẽ không tin.

Nhưng bây giờ có đánh chết tôi cũng vẫn không tin.

Anh đã kết hôn, có gia đình, có vợ, anh không thể từ bỏ.

Để lại một mình Tiểu Tây cô độc trên cõi đời này, có lẽ cô ấy sẽ buồn bã một thời gian, nhưng cô ấy còn quá trẻ, không thể ở góa cả đời vì anh được.

Một ngày nào đó cô ấy sẽ quên anh, sau đó kết hôn với người đàn ông khác, sinh con, thêm vài chục năm nữa trôi qua, ngay cả dáng vẻ của anh cô ấy cũng không nhớ nổi nữa… Anh thật sự cam lòng à?”Chu Khải Thâm im lặng, màu sắc trong ánh mắt dần dần phai nhạt.“Sống không dễ, chết càng khó.” Lão Trình nói: “Anh Chu, như anh gọi là giả phóng khoáng.

Sáng nay tôi đến anh đang làm kiểm tra, tôi và Tiểu Tây ở ngoài nói chuyện một lúc lâu.

Anh đoán xem cô ấy nói gì.”Đôi mắt anh nhìn sang chăm chú.“Cô ấy nói nếu anh khỏe mạnh ra khỏi phòng giải phẫu, cô ấy sẽ sống một cuộc sống tốt với anh.

Nếu anh không khỏe mạnh, cô ấy sẽ dẫn anh ra nước ngoài điều trị, tìm bác sĩ tốt nhất, phục hồi tốt nhất, không sợ tốn kém.

Trừ phi anh chết, nếu không dù anh có biến thành người thực vật, cô ấy cũng nguyện ý.”Nguyện ý vì anh.Không kể giàu nghèo, ốm đau khỏe mạnh.Nguyện ý cả đời vì anh.Lão Trình thở dài, "Cưới được vợ như vậy là phúc phận của anh đó anh Chu.”Nửa câu sau anh ta không nói ra ―― Nỗ lực đúng lúc, thời gian không chờ đợi ai.

Tan hợp vài độ đã đến thời sinh tử.

Hãy đối tốt với cô ấy cả đời.Ca phẫu thuật của Chu Khải Thâm được sắp xếp vào hai giờ chiều, tự đội ngũ y tế bệnh về não tốt nhất của bệnh viện phụ trách.Phẫu thuật khoa não không thể so với khoa khác, xâm lấn tối thiểu phải quan sát tuyệt đối trên giường trong 48 giờ.

Y tá nam đến làm bước chuẩn bị cuối cùng cho anh trước khi phẫu thuật, Chu Khải Thâm thay quần áo phẫu thuật, tóc anh khẽ rũ xuống, nhìn có vẻ dịu dàng hơn nhiều.Thư ký Từ cũng ở đây, vây quanh giường thành một vòng.Chu Khải Thâm chậc một tiếng, “Mấy người đổi đội hình được không? Như đang từ biệt xác chết vậy.”Cố Hòa Bình cà khịa anh: “Không thích thì cố gắng lên cho tôi, phẫu thuật cho nhanh, nếu không ngày nào cũng chọc tức anh, ngày nào cũng sắp xếp cho vợ anh đi xem mặt.”Hai tay Chu Khải Thâm ôm quyền, chịu phục.Sau đó, họ ăn ý ra khỏi phòng bệnh, để không gian cho đôi vợ chồng.Khung cảnh tĩnh lặng một lúc, rèm cửa sổ một giây trước còn bị gió cuốn giờ nãy cũng bất động.Chu Khải Thâm vẫn tuấn tú như xưa, nếu không phải mặc đồ bệnh nhân thì thật sự không nhìn ra tí bệnh trạng nào.

Anh đưa tay về phía Triệu Tây Âm, “Tây Nhi, đến đây.”Triệu Tây Âm ngoan ngoãn nắm lấy tay anh, nép mình trong lồng ngực anh.Giường đơn chật hẹp, hai người ôm chặt nhau.Triệu Tây Âm vùi đầu vào cổ áo anh hít sâu, nhỏ giọng nói: “Em không thích mùi thuốc trên người anh.”Chu Khải Thâm ừm một tiếng, "Sau này chỉ có mùi của em.”Triệu Tây Âm cau mày, "Miệng Chu Khải Thâm toàn nói lời lừa đảo.”Anh cười, “Anh bảo đảm đây là lần cuối.”Triệu Tây Âm ôm hông anh, ngón trỏ miết nhẹ.Chu Khải Thâm nắm cổ tay cô, nhẹ giọng, “Sau khi anh phẫu thuật, thư ký Từ đã thu xếp giám hộ, mấy ngày này em không cần đến bệnh viện, để bọn Hòa Bình đưa em đi vỗ béo một chút.

Em gầy, sắc mặt cũng không tốt, nghỉ ngơi cho kỹ, không được phép vất vả.”Triệu Tây Âm không đáp, nhắm mắt lại, chợp mắt một giấc ngắn ngủi trong lồng ngực anh.Nửa giờ sau, y tá đến gõ cửa, thông báo Chu Khải Thâm tiến vào phòng phẫu thuật.Triệu Tây Âm yên lặng rời giường, từ sau khi đó vẫn luôn im lặng đứng một bên.Lão Trình hỗ trợ bọn họ, một đám người vây quanh giường Chu Khải Thâm đẩy đến phòng phẫu thuật ở tầng 10.Khoảng cách chỉ còn mười mét, bác sĩ ra hiệu dừng lại.Chu Khải Thâm nằm trên giường, hơi ngẩng đầu lên tìm Triệu Tây Âm theo bản năng.

Nhưng cô vẫn luôn cúi đầu, tâm trạng bình tĩnh.Cửa phòng phẫu thuật đã chậm rãi mở ra.“Chu Khải Thâm!” Triệu Tây Âm bỗng gọi tên anh, sau đó bước nhanh qua.Tay hai người nắm lấy nhau theo bản năng.Chu Khải Thâm đang định an ủi cô, Triệu Tây Âm bỗng nhiên cúi người ghé vào tai anh nói: “Đã có kết quả báo cáo giám định của anh và dì Phỉ.”Chu Khải Thâm sững sờ.Triệu Tây Âm: “Anh muốn biết không? Muốn thì ra ngoài an toàn cho em.

Nếu anh dám xảy ra chuyện gì thì em sẽ vĩnh viễn không nói cho anh.”Khóe môi Chu Khải Thâm khẽ run.Bác sĩ lại giục, đã đến giờ rồi.Giường được tiếp tục đẩy về phía trước, nắm tay hai người dần kéo xa.Khi đầu ngón tay tách ra, Triệu Tây Âm nhìn anh, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, "Chu Khải Thâm, nếu anh dám không sống sót đi ra, em sẽ mang theo con anh tái giá, để nó lấy họ người đàn ông khác, rồi lại dùng tiền của anh đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, cho anh tức chết.”Cuối cùng nước mắt Triệu Tây Âm rơi như mưa, cô nắm chặt ngón tay anh, không nỡ, không nỡ.Cô ghé bên tai anh nghẹn ngào nói: “Anh Chu, em và Tiểu Chu Chu cùng chờ anh.”……Cùng ngày hôm đó sau khi phẫu thuật, bác sĩ nói bệnh nhân này thật sự rất kỳ lạ.Ngay cả khi đã gây mê toàn thân, nhịp tim đập của anh vẫn ở mức 180 không hạ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui