Bạch Phát Hoàng Phi

Hoàng cung Khải Vân quốc, ở phía trên ba cái đài cao của chính điện Hiên Viên, nguy nga tráng lệ, khí thế hùng vĩ. Trên đài cao ở trước điện, nghi trượng rực rỡ lộng lẫy trải rộng.

(Nghi trượng: cờ, dù, quạt...)

Một chiếc phượng liễn bốn phía rũ màn lụa màu vàng kim, Thái hậu Khải Vân quốc ngồi ngay ngắn trong đó, một bộ tư thái đoan trang nhàn nhã, lâu lâu liếc mắt một cái, nhìn nam nhân bên cạnh đang dựa nằm ở trên lưng ghế.

Nam nhân kia trông hơn bốn mươi tuổi, rất gầy, chỉ còn da bọc xương, hình dáng ngũ quan vốn dĩ anh tuấn hiện tại thoạt nhìn có chút xấu xí dữ tợn. Nam nhân kia trừng mắt, trong mắt mang theo hận ý sâu sắc, còn có nồng đậm lo lắng. Hồ tổng quản thái giám Từ Tất cung đứng ở bên cạnh phượng liễn.

Ở phía trước bọn họ, dưới cái lộng màu vàng tươi, Khải Vân đế thân mặc long bào, đầu đội mũ đế vương, khác hẳn với ngày thường, trước mũ có mười hai sợi chuỗi ngọc rũ xuống che khuất toàn bộ khuôn mặt của hắn.

Hắn ngồi ở trên long ỷ, đôi tay đặt ở hai bên tay vịn có khắc đầu rồng, không nhúc nhích. Thái giám thân cận Tiểu Tuần Tử đang đứng ở bên cạnh hắn.

Chung quanh không có văn võ đại thần, cũng không có trăm vạn đại quân bảo vệ quốc gia, chỉ có lác đác mười mấy tên cung nữ thái giám, cùng với ba ngàn thị vệ áo đen, chia làm hai bên.

Bầu trời của tháng 11 mây đậm sương dầy, luồng khí lạnh xông thẳng vào cổ của mọi người, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì bên dưới đài cao, có một cái hố lửa lớn vừa sâu lại vừa rộng. Than gỗ đỏ như lửa đang cháy hừng hực trong hố lửa, mỗi cây đinh sắt dài một thước, tổng cộng có chín trăm chín mươi cây toàn bộ bị thiêu đến đỏ bừng ở trong ngọn lửa cháy không ngừng trong gió.

(một thước bên Trung khoảng 33 cm)

Bọn cung nữ, thái giám đứng ở trên đài cao, luôn cố tình hay vô tình đều lui về sau, thầm nghĩ: Nếu ai đó không cẩn thận ngã vào cái hố lửa kia, không bị lửa đốt chết cũng sẽ bị đinh sắt đâm chết, sợ là cả thi thể cũng không vớt được.

Quảng trường rộng lớn phía dưới đài cao chia làm hai tầng, cầu thang bên cạnh một tầng hơi cao, hai gã nam tử ngồi ở trên lưng tuấn mã, bọn họ phân biệt khoác áo choàng màu huyền và màu xanh đậm, phần phật bay múa ở trong gió lạnh gào thét, bên trong là áo giáp vàng giáp bạc đều là chuyên thuộc về đế vương, theo gió thổi quét mà rung động phát ra âm thanh leng keng. Hai người đó chính là Nam Đế Tông Chính Vô Ưu cùng Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù suất lĩnh đại quân đánh vào Hoàng thành. Hai người ngày xưa thù sâu như biển, giờ phút này sánh vai ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng chính giữa có khoảng cách, nhưng nhìn qua thế nhưng hòa hợp đến lạ lùng.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn một vòng chung quanh, không có hành động thiếu suy nghĩ. Lẽ ra Khải Vân quốc ít nhất cũng còn có mười vạn binh mã, nhưng vì sao, bọn họ đều đánh đến trong hoàng cung rồi, nơi này lại chỉ có ba ngàn thủ vệ?

Thái hậu Khải Vân nhìn phía sau lưng Tông Chính Vô Ưu và Tông Chính Vô Trù, đội quân năm mươi vạn người, chạy dài vài dặm, nhìn không hết.

Những tướng sĩ đó đều theo Đế vương phá quan trảm tướng, tắm máu mà đến. Sát khí của năm mươi vạn người xông thẳng lên trời, bao trời lấp đất, tựa như muốn đem cả tòa hoàng cung này bao phủ.

Cửu hoàng tử một thân khôi giáp bạc cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là hai vạn cung tiễn thủ, đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cung kéo dây, nhắm ngay người ở trên đài cao, chỉ chờ một tiếng ra lệnh, sẽ đem đám người Khải Vân đế vạn tiễn xuyên tim. Mà trong quảng trường này, tướng sĩ tinh nhuệ của Nam, Bắc triều hoàn toàn đã đến đông đủ.

Thái hậu Khải Vân đối mặt với trận thế như thế, sắc mặt lại vô cùng trấn định, đoan trang cười nói: "Khó có được Nam đế, Bắc Hoàng cùng quang lâm triều ta, ai gia cùng Hoàng Thượng ở nơi này đã đợi rất lâu rồi. Không biết dọc theo đường đi, phong cảnh Khải Vân quốc của chúng ta có làm nhị vị vừa lòng hay không?"

Tông Chính Vô Ưu giơ tay, mắt phượng lạnh băng, hắn híp hai mắt lại, lười cùng bọn họ làm bộ khách sáo, chỉ lạnh lùng nói: "Trẫm, chỉ có hứng thú đối với cái đầu trên cổ của các ngươi mà thôi. Trẫm đếm đến ba, còn không giao thê tử của trẫm ra, trẫm lập tức hạ lệnh bắn tên! Một, hai......"

Sắc mặt của Thái hậu Khải Vân không thay đổi, khóe miệng hơi hơi cong lên, liếc mắt nhìn ở một bên mái hiên. Tông Chính Vô Ưu mới vừa đếm tới hai, chỗ mái hiên cong vút của Hiên Viên điện bỗng nhiên có hai người rớt xuống. Trong miệng hai người kia đều bị nhét vải, hai tay hai chân đều bị trói chặt, treo ngược ở dưới mái hiên. Một trong hai người đó mặc hoa phục phượng hoàng, có chút dơ bẩn, tóc tai tán loạn, nửa bên mặt có vết bỏng. Mà nữ tử còn lại mặc một thân áo trắng, mái tóc dài trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ. Bên dưới bọn họ, là miệng hố lửa thật lớn kia, ngọn lửa trong hố cuồng cuộn, làm như muốn mãnh liệt cắn nuốt hết thảy mọi thứ.

Một tên hắc y nhân đứng ở trên nóc nhà, trong tay nắm lấy hai sợi dây thừng treo ngược hai nữ tử.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù lập tức biến đổi, không tự giác nhìn nhau liếc mắt một cái.

Thái hậu Khải Vân cười nói: "Nam Đế ngươi nỡ để cho nàng ta chết, thì cứ việc bắn tên."

Tông Chính Vô Ưu nhìn nữ tử tóc bạc đang bị treo ngược, trong lòng mãnh liệt run rẩy, hắn khắc chế hoảng loạn cùng xúc động, trên mặt nhìn như bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng cái tay nắm chặt dây cương lại không khống chế được mà run rẩy, tiết lộ nội tâm của hắn giờ phút này đang khủng hoảng. Hắn nhìn về phía màn lụa màu vàng kim, cảm giác được ánh mắt sắc bén phía sau màn lụa, lại nhìn về phía Khải Vân đế, trầm giọng nói: "Ngươi đối đãi với muội muội của mình như vậy sao?"

Trên đài cao, Khải Vân đế bị chỉ trích không có phản ứng, vẫn như cũ ngồi thực ngây ngắn, không mở miệng, cả ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích.

Thái hậu Khải Vân khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt, liếc mắt đến long ỷ ở phía trước, nhìn thấy sắc mặt một bên mặt của Khải Vân đế xám trắng, hai mắt mở to, không nháy mắt một cái. Bà ta lại xuyên thấu qua màn lụa, cười nhìn sự đau lòng cùng hoảng loạn chợt lóe rồi biến mất ở đáy mắt của Tông Chính Vô Ưu. Bà ta không cấm thầm than, nữ tử này, quả nhiên là một quân cờ tuyệt diệu, lấy một người khống chế ba người, có thể nói là dùng trăm lần vẫn linh nghiệm. Bà ta lại nhìn về phía Tông Chính Vô Trù, thế nhưng nhìn không ra biểu tình của Tông Chính Vô Trù, chỉ thấy sắc mặt Tông Chính Vô Trù đạm mạc, ánh mắt thâm trầm, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thần sắc của Tông Chính Vô Trù trấn định dị thường, nhìn cái tay túm chặt dây cương của Tông Chính Vô Ưu, cố tình bỏ qua sự khẩn trương trong lòng mình, âm thanh nghe đến làm như thực bình tĩnh: "Tuy là có mái tóc bạc, cũng không đại biểu nhất định chính là nàng, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy."

Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng liếc nhìn Tông Chính Vô Trù một cái, nghĩ lúc này đây, y vẫn còn có tâm tình chế nhạo hắn! Tông Chính Vô Ưu môi mỏng nhấp một cái, hừ lạnh nói: "Trẫm khẩn trương thê tử của mình, cùng ngươi có quan hệ gì? Quản tốt chính ngươi đi." Hắn đương nhiên biết nữ tử kia không nhất định là nàng, nhưng chỉ sợ có một chút khả năng, hắn cũng không thể chịu đựng nổi. Bởi vì hắn đánh cuộc không nổi! Kỳ thật, bọn họ cũng đều biết, đây cũng không phải là một màn bắt chẹt đơn giản.

Tông Chính Vô Trù ấn đường nhíu lại, Tông Chính Vô Ưu ý tại ngôn ngoại, hắn đương nhiên hiểu rõ, nhưng nếu là có thể quản được trái tim của mình, hắn hiện tại đâu cần ở nơi này!

Mấy tháng trước, liền ở trong lúc Tông Chính Vô Ưu lui binh đêm đó, Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu của Bắc triều mất tích ly kỳ, tung tích không rõ. Cho đến một tháng trước, sau khi Nam triều Hoàng phi cũng bị mất tích có được tin tức, lập tức liền truyền ra Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu của Bắc triều cũng ở trên tay Khải Vân đế, hết thảy mọi chuyện, có phải hay không quá đúng lúc rồi? Rõ ràng là dẫn bọn họ lại đây, còn về có âm mưu gì, hiện tại Tông Chính Vô Trù không dám xác định. Nhưng nếu không phải vì Dung Nhạc, hắn cần gì phải làm chuyện không có nắm chắc đến bực này? Dù sao Tông Chính Vô Ưu nhất định sẽ đánh tới đây, hắn chỉ cần làm ngư ông chẳng phải càng tốt hơn sao? Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là luyến tiếc nàng, muốn vì nàng dốc hết một phần sức lực, cho dù nàng có lẽ cũng không cần đến. Quay đầu, đối với hắc y nhân trên nóc nhà lạnh lùng hỏi: "Thường Kiên, ngươi có thể suy nghĩ kỹ xem muốn chết như thế nào?"

Hắc y nhân trên mái hiên đúng là thị vệ bên người Tông Chính Vô Trù trước kia, cũng từng đi theo Tông Chính Vô Trù vào sinh ra tử, người mà hắn từng đã rất tín nhiệm, chỉ là không nghĩ tới, người như vậy, thế nhưng cũng sẽ phản bội hắn.

Ánh mắt Thường Kiên lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Tông Chính Vô Trù, rũ mắt nói: "Thuộc hạ phản bội lại Bệ hạ, tự biết tội đáng chết vạn lần. Hôm nay qua đi, nếu thuộc hạ vẫn còn sống, mặc cho bệ hạ xử trí."

Tông Chính Vô Trù trầm giọng nói: "Uổng cho trẫm lúc trước đối với ngươi cực kỳ tín nhiệm, ngươi lại phản bội trẫm, ngươi xác thật tội đáng chết vạn lần!"

Thường Kiên gục đầu xuống, dây thừng trong tay vẫn bị nắm chặt không buông. Tông Chính Vô Trù lại nói: "Nhưng niệm tình ngươi đã từng cùng trẫm vào sinh ra tử, trẫm lại cho ngươi một lần cơ hội. Nói cho trẫm biết, mẫu hậu của trẫm cùng Dung Nhạc hiện tại ở nơi nào? Chỉ cần ngươi chịu nói thật, trẫm chẳng những sẽ bỏ qua chuyện cũ, lại còn sẽ giống như lúc trước xem ngươi là tâm phúc, phong ngươi làm thống lĩnh cấm vệ quân."

Thường Kiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi dao động, mày nhíu chặt, tựa như đang ở trong lòng vùng vẫy tranh đấu. Hắn chưa bao giờ muốn phản bội lại tướng quân từng cùng sống cùng chết. Nhưng mà, hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu thích bị chết, cho nên, hắn vẫn là lựa chọn phản bội.

Hồ tổng quản bên cạnh Thái hậu Khải Vân thấy thế, mày nhăn lại, khụ hai tiếng, thần sắc Thường Kiên lập tức chấn động, khôi phục lại như thường, nhìn về phía hai người bị treo ngược ở phía dưới, nói: "Bọn họ liền ở trong tay của ta."

Tông Chính Vô Trù cùng Tông Chính Vô Ưu không tự giác nhìn nhau liếc mắt một cái, hành động này của Thường Kiên, đã nói rõ là có vấn đề.

Thái hậu Khải Vân lại lần nữa mở miệng, âm thanh trầm thấp lại sung sướng: "Ai gia nghe nói Nam Đế cùng Bắc Hoàng hai người đều có võ công cái thế, ai gia rất tò mò, các ngươi hai người...... Rốt cuộc ai giỏi hơn ai? Không bằng, đánh một trận đi. Lấy sinh tử định thắng bại, ai thắng, có thể lựa chọn cứu một người. Như thế nào?"

Ánh mắt Tông Chính Vô Trù hơi chấn động, bình tĩnh nhìn tấm màn lụa ở trước mặt Thái hậu Khải Vân, đáy mắt ở trong nháy mắt hiện lên vô số biểu tình.

Thái hậu Khải Vân quay đầu nhìn nam nhân ở bên cạnh, phảng phất như nhìn thấy lại bộ dáng của hắn hơn hai mươi năm trước nói với bà ta "Cuộc đời này độc sủng một mình nàng". Bà ta cười đến xinh đẹp sáng lạn, phong hoa lưu chuyển ở trên dung nhan chưa từng già đi, bà ta ở bên tai nam nhân kia thấp giọng cười nói: "Như thế nào? Trò chơi này không tồi đi? Vẫn Hách, chàng nói đi? Hai người bọn họ...... Ai sẽ thắng? Ai lại sẽ thua? Bất luận ai thắng ai thua, màn kịch này, đều rất xuất sắc, chàng nói có phải hay không?"

Không sai, người nam nhân bên cạnh bà ta, đúng là Thái Thượng Hoàng của Bắc triều - Tông Chính Vẫn Hách. Vừa nghe bà ta nói như vậy, đồng tử Tông Chính Vẫn Hách trương lớn, trong mắt hận ý càng thêm nồng liệt, làm như muốn một phen bóp chết cái phụ nhân tâm địa ác độc này.

Thái hậu Khải Vân nhìn đôi mắt của Tông Chính Vẫn Hách, chính là cặp mắt kia, đã từng tràn ngập thâm tình mật ý, lừa gạt cảm tình của bà ta, chỉ dùng thời gian ba tháng liền huỷ hoại cả đời bà ta. Nụ cười bên môi của Thái hậu Khải Vân vẫn sáng lạn như cũ, ánh mắt lại là rét lạnh như băng, "Chàng không cần trừng mắt nhìn thiếp như vậy, thiếp không sợ chàng hận, thiếp chỉ sợ... chàng không hận."

Tông Chính Vẫn Hách cực kỳ thống hận, nhưng lại không mở miệng được, tức giận mà di chuyển ánh mắt, không muốn nhìn bà ta nữa. Tông Chính Vẫn Hách nhìn hai huynh đệ trên quảng trường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tông Chính Vô Ưu nhíu mày một cái, mắt phượng thâm trầm, Tông Chính Vô Trù nhàn nhạt nhìn qua, hai người cũng không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Thái hậu Khải Vân nhướng mày, cười lạnh nói: "Như thế nào? Các ngươi hoài nghi hai người kia là ai gia kêu người giả dạng? Thường Kiên, thả dây. Ai gia ngược lại cũng muốn nhìn xem bọn họ bị thiêu chết, người đau lòng rốt cuộc là ai?"

Thường Kiên đem dây thừng bên tay trái buông một đoạn, Thái hậu Bắc triều bị treo ngược kia mắng một tiếng, tóc bị ngọn lửa sém đến, tản ra một mùi khét. Mà hơi nóng hừng hực quanh mặt Thái hậu Bắc triều, nháy mắt liền đã đỏ bừng, cảm giác sắp bị bỏng khiến bà ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt, như là con cá sống chiên ở trong chảo nóng. Ánh mắt bà ta nhìn Tông Chính Vô Trù, thập phần ai oán.

Tông Chính Vô Trù có sửng sốt trong nháy mắt, không tự giác tiến lên một bước, lại dừng lại, mắt nhìn trên đài cao.

Thường Kiên vẫn chưa buông tay phải, cau mày nhìn Tông Chính Vô Trù, có chút nôn nóng cùng giãy giụa, chậm chạp không thả dây.

Hồ tổng quản thấy chỉ buông một cái, liếc mắt quay đầu lại, dùng ngữ khí cảnh cáo kêu lên: "Thường Kiên!"

Thường Kiên không tiếng động thở dài, định buông tay, ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, giơ tay ngăn cản nói: "Chậm đã!" Thần sắc của Thường Kiên khiến cho trong lòng Tông Chính Vô Ưu sinh ra hoài nghi. Hay là Phó Uyên là giả, A Mạn là thật?

Thái hậu Khải Vân nói: "Nam Đế nghĩ kỹ rồi?"

Tông Chính Vô Ưu nói: "Trẫm muốn xác nhận, rốt cuộc có phải là nàng hay không?"

Thái hậu Khải Vân nói: "Ngươi muốn xác nhận như thế nào?"

Tông Chính Vô Ưu nói: "Trẫm muốn nàng mở miệng nói chuyện."

"Không được." Thái hậu Khải Vân một ngụm cự tuyệt, không hề có thương lượng. Lại nói: "Độc trong cơ thể nàng ta phát tác, ai gia sai người cho nàng ta uống thuốc, hiện tại nàng ta không mở miệng được. Nếu ngươi nhất định phải kiên trì, vậy vẫn là chờ nhìn xem nàng ta bị đinh sắt trong lửa xuyên tim đi. Dù sao trên tay của ai gia...... có rất nhiều lợi thế."

Tông Chính Vô Ưu nhíu chặt mày, hai đạo ánh mắt sắc bén xuyên thẳng qua màn lụa, âm thanh lạnh lẽo vô cùng: "Nàng ta nếu chết đi, tất cả các ngươi ở nơi này, một người cũng đừng nghĩ muốn sống sót."

Thái hậu Khải Vân ha ha cười nói, "Nàng ta không chết, ngươi có thể buông tha cho ai gia sao? Ai gia nếu đã chờ ở nơi này, cũng đã không quan tâm đến sống chết. Nhưng mà nàng ta, là người ở trong lòng hai vị Hoàng đế Nam, Bắc triều, có nàng ta bồi ai gia cùng chết, ai gia cảm thấy rất có giá trị. Thế nào? Nghĩ kỹ rồi sao? Ai gia không có nhiều kiên nhẫn mà chờ các ngươi từ từ suy xét." Dứt lời đối với Hồ tổng quản sử dụng ánh mắt ra hiệu, Hồ tổng quản phất tay muốn Thường Kiên lập tức thả dây thừng.

Tông Chính Vô Ưu trong lòng kinh động, tuy rằng khoảng cách cách xa nhau hơn hai mươi trượng, lại cách tấm màn lụa, nhưng ánh mắt kia từ phía sau màn lụa xuyên thấu tới đây, khiến trực giác của người cho biết đó là một đôi mắt cực kỳ sắc bén. Bà ta tuy là cười nói, nhưng sự nghiêm túc cùng lãnh tuyệt trong giọng nói khiến người không thể không để tâm.

Không đợi Hồ tổng quản phất tay, Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù nhìn nhau liếc mắt một cái, tiện đà nhấc kiếm trên tay lên. Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình nói: "Được. Nếu Thái hậu Khải Vân có nhã hứng như vậy, muốn nhìn trận chiến giữa trẫm cùng Bắc Hoàng, vậy thì trẫm liền thành toàn cho Thái Hậu!"

Dứt lời, quay đầu ngựa lại, đối mặt với Tông Chính Vô Trù, ánh mắt âm trầm, một thân hàn khí toát ra lạnh thấu xương. Giơ bảo kiếm lên, nội lực xuyên qua lòng bàn tay vừa chấn động, trường kiếm phát ra âm thanh "Tranh!!", phá không mà ra, một đạo sát khí xông thẳng lên trời nghiêm nghị lạnh thấu xương, nhấc những sợ tóc bạc của hắn bay múa trong gió, tuấn mã dưới thân cất vó hí vang.

"Phó Trù, rút kiếm đi!"

Nam, Bắc triều tướng sĩ đứng ở tầng phía dưới trên quảng trường, tất cả đều kinh hãi, bọn họ sáng vai đánh vào Hoàng thành, kẻ địch chưa diệt, sao hai vị Hoàng đế muốn đánh nhau trước rồi?

Có người tiến lên muốn khuyên giải, Thái hậu Khải Vân không kiên nhẫn nói: "Khiến cho tất cả bọn họ đều lui ra ngoài đi, ai gia nhìn chướng mắt."

Tông Chính Vô Ưu phất tay, Vô Tướng Tử thở dài một hơi, chỉ cần đụng đến chuyện có liên quan đến Hoàng phi, Hoàng Thượng luôn là như vậy, vì bảo vệ cho Hoàng phi, bất luận sự nỗ lực có trả giá bao nhiêu thì đều có thể từ bỏ dễ như trở bàn tay. Vô Tướng Tử bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn đại quân lui ra phía sau, ra khỏi quảng trường Hiên Viên điện. Cửu hoàng tử lại ở đứng ở chỗ cũ bất động.

Tông Chính Vô Trù khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Cũng được, trận chiến này vốn là không thể tránh được, đánh trước cũng không sao." Hắn nhìn về phía đài cao, ánh mắt thật sâu sắc, phức tạp khó hiểu, đồng thời cũng vẫy lui tướng sĩ Bắc triều.

Không đến một lát, mấy chục vạn người trên quảng trường lui hết, chỉ còn lại có ba người.

Tông Chính Vô Trù lúc này mới giơ kiếm lên, chỉ thẳng trời cao lồng lộng, hắn liếc mắt nhìn nữ tử bị treo ngược ở phía trên hố lửa, ánh mắt phức tạp khó phân biệt. Cánh tay tụ lực chấn động, vỏ kiếm bằng kim loại đột nhiên nứt vỡ ra, hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ, mang theo sức mạnh ngàn cân, không hề dự báo trước mà hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh ra.

"A ——!!" Bọn cung nữ thái giám trên đài cao không ngờ đến có nước cờ này, người bị mảnh nhỏ đánh trúng, kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất đứt hơi mà chết.

Bọn thị vệ chung quanh vội giơ kiếm đi chắn, lại không ngờ trường kiếm trong tay cũng rung động theo những mảnh vụn ồ ạt bắn tới, kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ bị xướt rách, huyết nhiễm cả lòng bàn tay.

Ánh mắt Thái hậu Khải Vân sắc bén liếc một cái, đứng lên, tay áo vung lên, những mảnh nhỏ liền giống như đánh ở tường đồng vách sắt bắn ngược trở về. Mà ở ngay một cái chớp mắt đó, Tông Chính Vô Ưu lấy tư thái tấn mãnh tuyệt luân từ trên ngựa nhảy dựng lên, bay thẳng lên đài cao, tốc độ nhanh như mũi tên rời cung, nhanh đến khiến cho người ngay cả bóng dáng cũng nhìn không rõ.

Một kiếm chặt đứt dây, một cái tay khác bắt lấy dây thừng nhấc đi tới nơi khác. Chờ khi Thái hậu Khải Vân đánh rơi những mảnh vụn, ổn định lại thân người, thì hai nữ tử bị treo ngược ở trên hố lửa hừng hực cũng đã ở trong tay Tông Chính Vô Ưu.

Tông Chính Vô Ưu nắm cổ áo của Thái hậu Bắc triều, giống như ném rác mà lập tức ném về phía Tông Chính Vô Trù. Hắn (TCVU) không có lập tức giết chết cái Thái hậu Bắc triều kia, là bởi vì hắn còn không xác định được người nọ có thật sự là Phó Uyên hay không, hơn nữa, lần này phối hợp, cũng coi như là hai người ý kiến đạt thành nhất trí, trước cứu người, tiếp đến diệt Khải Vân quốc, cuối cùng giải quyết ân oán giữa bọn họ. Tông Chính Vô Ưu trở lại trên lưng ngựa, người còn chưa ngồi ổn, liền đi kiểm tra nữ tử trong lòng ngực là thật hay giả.

Thái hậu Khải Vân hung hăng lập tức thay đổi sắc mặt, trên đời này, thế nhưng còn có người có thể ngang nhiên từ ở dưới mí mắt của bà ta cướp người đi! Bà ta nhìn Tông Chính Vô Ưu đã quay trở về, lại nhìn Tông Chính Vô Trù ngồi đó không nhúc nhích, có chút khó có thể tin, hai người có thù không đội trời chung, thế nhưng có thể phối hợp đến ăn ý như vậy. Vậy, bà ta hơn hai mươi năm qua ở đáy lòng của Phó Trù gieo trồng cừu hận thì tính là cái gì? Trong mắt bà ta tức khắc nổi đầy lửa giận, quay đầu lại nhìn nam nhân bên cạnh mình.

Ánh mắt của Tông Chính Vẫn Hách lộ ra thần sắc thưởng thức, trong lòng cũng là vạn phần vui mừng. Thầm nghĩ: Không hổ là hai huynh đệ, mặc dù còn không biết quan hệ của nhau, nhưng phần ăn ý trời sinh từ trong xương cốt lại không phải người bình thường có thể có. Hắn tình nguyện nghĩ là như thế, mà không muốn nghĩ, sự ăn ý của hai người bọn họ kỳ thật là dưới sự thù hận sâu sắc mà hiểu biết lẫn nhau. Hai người đều là vương giả trên vạn người, ngạo khí nghiêm nghị trong xương cốt, không cho phép bọn họ bị người ép buộc quyết đấu, để cho người coi như là diễn tuồng mà ở bên cạnh thưởng thức xem kịch vui.

Sắc mặt Thái hậu Khải Vân lại là càng thêm khó coi, vung mạnh tay áo, cực kỳ tức giận cười nói: "Ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm, kịch hay bất quá chỉ mới mở màn." Dứt lời nhìn Khải Vân đế ở trên long ỷ trước sau cũng không có phản ứng gì, nhíu mày nói: "Tề nhi, con hôm nay làm sao vậy? Một câu cũng không nói."

Tiểu Tuần Tử xoay người hành lễ, trên mặt lo lắng sốt ruột, ngữ khí cung kính nói: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng hôm nay dậy sớm cổ họng không được thoải mái, cả ngày cũng chưa từng mở miệng."

Thái hậu Khải Vân hơi rũ mắt phượng, liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt trên tay vịn của long ỷ, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn Ban Chỉ tượng trưng cho thân phận, không bao giờ rời khỏi người, trên nhẫn Ban Chỉ có khắc hình rồng, màu vàng xán lạn, càng khiến cho bàn tay tái nhợt như quỷ càng thêm nổi bật. Ánh mắt của bà ta lóe lên, không nói cái gì nữa, cho rằng Khải Vân đế là bởi vì cái nữ tử kia mà tức giận bà ta.

(Nhẫn Ban Chỉ là chiếc nhẫn bằng ngọc bảng bự, thường đeo trên ngón tay cái của vua, hay các quan lại...)

Tông Chính Vô Trù nhìn cái người được gọi là Thái Hậu Bắc triều bị trói tay sau lưng, ngũ quan và khuôn mặt giống nhau, thuật dịch dung thực tinh vi, nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là không phải. Không khỏi nhíu mày, phủi tay đem người nọ ném đi ra xa, người nọ ở trên mặt đất phun ra một ngụm máu, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Hắn lại quay đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, chỉ thấy Tông Chính Vô Ưu nhíu chặt mày nhìn chăm chú nữ tử bất tỉnh nhân sự trong lòng ngực, biểu tình nghi hoặc, làm như không thể xác định.

"Sao rồi, nàng nhắm mắt lại, ngươi liền nhận không ra nàng sao?" Tông Chính Vô Trù trào phúng nói.

****hết chương 101

Trễ một chút Yên Hoa sẽ đăng ngoại truyện của Dung Tề phần tiếp theo ở bên dưới. Các bạn nhớ quay lại đọc nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui