Bạch Phát Hoàng Phi

Phiên ngoại: Thích Hoài (1)

(Thích hoài: Yên Hoa không tìm được chữ tiếng việt thích hợp, chỉ biết nghĩa của nó chính là: Hiểu rõ mà tiếp nhận, hiểu rõ mà buông bỏ, hiểu rõ mà bình tĩnh rời đi, không cần gánh vác quá nhiều vướng mắc bận tâm không cần thiết. Cũng không cần cố chấp mà canh giữ ở một nơi nào đó, không màng tất cả mà chờ đợi. Mặc kệ là trong tình yêu, trong cuộc sống, bất luận là vật chất hay dục vọng, đều yêu cầu phải hiểu được lúc nào cần phải buông bỏ.)

(Hai phiên ngoại Gừng càng già càng cay và Thích hoài, là tác giả muốn truyện hướng đến cái kết HE nên viết thêm cho bản in thành sách, bản web không có.)

*****

Thời điểm sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trong một gian phòng khách ở lầu hai của khách điếm Duyệt Lai phát ra một tiếng kêu rất nhỏ của một bé gái, thị vệ canh giữ ở ngoài cửa phòng nghe tiếng khẩn trương hỏi: "Chủ tử, phát sinh chuyện gì?"

Bên trong không có tiếng đáp lại, hai tên thị vệ sắc mặt nghiêm trọng mà liếc mắt nhìn nhau, rút bảo kiếm ra đẩy cửa đi vào. Vào trong phòng, hai bên cửa phòng bốc lên một luồng khói nhàn nhạt màu trắng, hai tên thị vệ trong lòng âm thầm kêu một tiếng không ổn, ngay sau đó bùm ngã lăn xuống đất.

Phía sau của bức bình phong bằng gỗ khắc hoa, ló ra một gương mặt bé gái, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, tuy là tuổi còn nhỏ, dung mạo đã là thanh lệ vô song. Nó nhón chân dè dặt cẩn thận mà nhìn nhìn hai tên thị vệ ngã nằm trên mặt đất, đối với phía sau cửa vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Đi ra đi."

Hai bên cửa phòng chậm rãi khép lại, chỉ thấy hai bé trai một cao một thấp đứng ở hai bên trái phải, đầy mặt nở nụ cười giảo hoạt. Đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi vỗ tay nhảy lên tiến đến, trong miệng cười hì hì nói: "Chúng ta thành công rồi!"

Đứa còn lại vóc dáng cao đứng ở một bên khóe miệng câu lên cười nhạt, trong đôi mắt phượng tràn ngập giảo hoạt, rất bình tĩnh đứng ôm ngực, ngạo nghễ nói: "Đệ không xem là ai ra chủ ý. Bổn Thái Tử đích thân ra tay, lại há có thể có thất bại."

Đứa nhỏ vội vàng lấy lòng cười nói: "Biết rồi, biết rồi, Thắng ca ca là giỏi nhất!"

Cái vuốt mông ngựa này hiển nhiên vuốt đến thập phần hưởng thụ, đứa lớn nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý.

Thì ra ba đứa trẻ này đúng là Thái tử đương triều Tông Chính Thắng, công chúa Niệm Hương và thế tử của Khương vương Tông Chính Tiêu. Lâm thiên quốc ở dưới sự thống trị tận tâm nhiều năm qua của Thiên Đế Tông Chính Vô Ưu, đã là mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Hai năm gần đây, vừa đến đầu xuân, hắn liền nhính chút thời giờ mang theo Mạn Yêu cùng hai đứa nhỏ cải trang du hành, một là muốn ngầm hỏi dân tình các nơi, hai là nhân lúc thân thể mình khỏe mạnh, mang Mạn Yêu đi khắp nơi. Lần này đây, bọn họ còn chưa có động tĩnh gì, lão Cửu sớm đã dắt theo Tiêu Khả cùng Tông Chính Tiêu tiến cung năn nỉ ỉ ôi không đi theo thì không được, Mạn Yêu tâm địa mềm, chịu không nổi, chỉ phải đồng ý mang theo một nhà ba người này.

Nói là cải trang du hành, bên cạnh khó tránh khỏi có thị vệ đi theo, hai đứa nhóc luôn cảm thấy mang theo thị vệ trói chân trói tay, chơi đến không đủ tận hứng, lúc này đây thề muốn cắt mất cái đuôi này, vì thế liền có một màn dạo đầu kia.

Tông Chính Tiêu thấy đã đắc thủ, rốt cuộc kìm nén không được, gấp không chờ nổi mà kêu lên: "Thắng ca ca, Niệm tỷ tỷ, nhanh lên đi thôi, một hồi hai người bọn họ tỉnh lại, chúng ta có thể đi không được rồi."

Niệm Hương luôn cảm thấy có chút không ổn, không khỏi lo lắng nói: "Chúng ta trốn chạy ra ngoài như vậy, phụ hoàng biết được nhất định sẽ tức giận, mẫu thân cũng sẽ lo lắng......"

Tông Chính Thắng trừng mắt kêu lên: "Tỷ không phải lúc này muốn rút lui có trật tự đi?! Làm cũng đã làm rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, phụ vương khẳng định sẽ đánh mông đệ, thật vất vả mới có thể ra ngoài chơi một chuyến, còn không có chơi cho đã thì phải bị đánh, vậy đệ bị thiệt thòi rồi còn gì a!" Tông Chính Tiêu bĩu môi oán giận, sợ Niệm Hương sẽ đổi ý.

Tông Chính Thắng híp híp mắt, nhắc nhở nói: "Thị vệ đã bị hôn mê rồi, sớm muộn gì sẽ bị phát hiện, Tiêu đệ nói đúng, chơi cũng chưa chơi, đã bị phụ hoàng trách phạt, không khỏi quá không có lời rồi sao. Hơn nữa, tỷ đừng quên, chúng ta lần này chuồn êm đi ra ngoài là vì chuyện gì?...... Trời sắp phải sáng rồi, còn không đi, chờ bị phạt sao?!"

Nghe Tông Chính Thắng nhắc tới sự kiện kia, Niệm Hương lại do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định, đối với hai đệ đệ gật đầu nói: "Ai, được rồi đi đi. Xuất phát."

"Hoan hô!" Tông Chính Tiêu vui mừng quá đỗi, giơ lên hai cánh tay nhỏ dậm chân hoan hô, một phen đã bị Tông Chính Thắng bưng kín miệng, phát ra ô ô âm thanh, Tông Chính Thắng vẻ mặt tức giận trách mắng: "Đệ cái đứa ngu ngốc này, sợ người khác không nghe được à!"

Ba người rón ra rón rén mà ra khỏi phòng, đi vào chuồng ngựa, dắt con ngựa sớm đã chuẩn bị tốt, từ cửa sau khách điếm lén trốn ra ngoài.

Tông Chính Thắng cùng Niệm Hương mỗi người cưỡi một con, Tông Chính Tiêu tuổi quá nhỏ, phí sức của chín trâu hai hổ cũng với không tới bàn đạp, gấp đến độ cứ dậm chân, Tông Chính Thắng sợ nó đánh thức người trong viện, vội kéo Tông Chính Tiêu lên, đem nó an trí ngồi ở trước người mình. Đón tia nắng ban mai đầy trời, hai con tuấn mã nhẹ nhàng nện bước hướng ngoài thành chạy đi.

Chùa Pháp Nghiêm là ngôi chùa có tiếng tăm vang dội nhất Lâm Thiên quốc, ở tại núi Thương Ly, truyền thuyết Bồ Tát nơi này rất linh nghiệm, vì vậy hương khói cực vượng. Khi ba đứa trẻ đuổi tới chân núi, sắc trời đã sáng trưng, đường lên núi tùy ý có thể thấy được có tốp năm tốp ba khách hành hương kết bạn lên núi dâng hương. Ba đứa trẻ xuống ngựa, dọc theo sơn đạo một đường đi lên trên núi.

Núi Thương Ly sơn thế hiểm trở, núi non hùng vĩ, chùa Pháp Nghiêm xây dựng dựa vào núi, tọa lạc ở giữa sườn núi, khí độ bao la rộng lớn, thấp thoáng hòa lẫn cùng với núi non xanh biếc, xa xa nhìn lại, phong cảnh như họa. Tới gần sơn môn, người dần dần nhiều lên, Tông Chính Tiêu một đường nhìn đông nhìn tây, hưng phấn không thôi, Niệm Hương vội vàng dắt tay nhỏ của nó, nắm chặt, sợ nó một cái không chú ý sẽ đi lạc.

Chính giữa đại điện cung phụng tượng phật Thích Ca Mâu Ni, bảo tượng trang nghiêm, khiến người đột nhiên tâm sinh kính sợ. Niệm Hương tiến lên thành kính quỳ lạy, trong lòng âm thầm cầu xin: "Nguyện Bồ Tát phù hộ phụ hoàng thân thể an khang, cả đời không có việc gì lo lắng, nguyện mẫu thân làm bạn bên cạnh phụ hoàng cả đời, suốt đời hạnh phúc ân ái." Thì ra Tông Chính Thắng khi nãy nhắc tới sự kiện kia, đó là Niệm Hương muốn đến ngôi chùa này cầu phúc cho Tông Chính Vô Ưu cùng Mạn Yêu, nếu không, lấy tính tình của Niệm Hương, là sẽ không làm ra việc trái ý trưởng bối.

Dâng hương xong, ba đứa nhỏ đi ra cửa điện, Niệm Hương nhắc nhở nói: "Thời gian đã không còn sớm, chúng ta vẫn là trở về sớm một chút đi."

Tông Chính Tiêu vừa nghe đến phải đi về rồi, lập tức bĩu môi, kháng nghị nói: "Đệ không muốn! Lâu như vậy mới có thể ra ngoài một lần, đệ còn không có chơi đủ đâu! Thắng ca ca, huynh nói đúng không?"

Ánh mắt của Tông Chính Thắng đánh giá mọi nơi, chưa quyết định có đúng hay không. Tông Chính Tiêu có chút nóng nảy, kéo lấy ống tay áo của Tông Chính Thắng, dùng sức mà lay động, vẫn là không ngừng kêu lên: "Đệ không quay về, đệ không quay về! Thắng ca ca huynh dẫn đệ đi chơi đi!"

Niệm Hương nhìn cái đệ đệ nhỏ hơn bọn họ tám chín tuổi, thật rất bất đắc dĩ, chỉ phải dò hỏi Tông Chính Thắng nói: "Chúng ta hiện giờ phải làm sao bây giờ?"

Tông Chính Thắng đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vươn ngón tay chỉ về hướng sau núi, cất cao giọng nói: "Đi nơi đó!"

***

Phi Lai Phong phía sau Thương Ly sơn.

Phi Lai Phong là đỉnh núi cao nhất thuộc về Thương Ly sơn, đứng trên đỉnh núi có thể trông nhìn về nơi xa, cô phong độc lập, tựa như thiên ngoại phi thạch, gọi là Phi Lai Phong, chỉ sơn thế độ dốc rất lớn, người thường khó có thể trèo lên được.

Tông Chính Thắng đứng ở dưới đáy phong, mắt phượng chớp động tỏa ra tia sáng háo hức, tựa hồ có thể cảm nhận được máu trong cơ thể sôi sục, liều mạng đang cổ động nó chinh phục ngọn núi độc lập trước mắt này!

Niệm Hương trên đường đi đều tận lực khuyên can, tuy rằng cả ba bọn họ tập võ từ nhỏ, thân thủ nhanh nhạy, nhưng hôm nay đã là lén đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mà nó là lớn tuổi nhất, thật sự khó giao phó với các trưởng bối.

Tông Chính Tiêu một bên hô to gọi nhỏ, Tông Chính Thắng nhiệt huyết sôi trào, hai tụi nhỏ đều đã là gấp không thể đợi muốn leo lên đỉnh, đối với lời nói của Niệm Hương một chút cũng không nghe lọt vào tai.

Tông Chính Thắng cúi đầu nhìn đứa nhóc bên người, trịnh trọng nói: "Leo lên ngọn núi này cũng không phải là chuyện giỡn, đệ rốt cuộc có được không? Đừng cậy mạnh, nếu không được thì thành thật ngoan ngoãn cùng Niệm Hương tỷ ngốc ở chỗ này đợi đi."

Tông Chính Tiêu vừa nghe đã không vui, vội vàng đem đầu ngước lên, thập phần ngạo khí nói: "Công phu của đệ là do chính người gỗ mặt lạnh dạy cho! Huynh xem thường đệ chính là xem thường sư phụ đệ!"

Tông Chính Thắng lấy tay búng vào sau ót Tông Chính Tiêu một cái, trực tiếp đi về phía trước: "Thật nhiều lời vô nghĩa!" Hoàn toàn làm lơ Tông Chính Tiêu đang kêu đau thảm thiết.

Niệm Hương ngồi xổm người xuống ôn nhu dụ Tông Chính Tiêu nói: "Tiêu nhi, núi này rất nguy hiểm, đệ tuổi còn nhỏ, chúng ta liền ở chỗ này nhìn đệ ấy leo lên có được không?"

Tông Chính Tiêu giả làm cái mặt quỷ đối với Niệm Hương, sau đó nhanh như chớp liền chạy đi. Niệm Hương chỉ phải vội vàng đứng dậy đuổi theo. Tông Chính Thắng dẫn đầu bắt đầu leo núi, Tông Chính Tiêu theo sát sau đó, mà Niệm Hương phụ trách cản phía sau, đi theo bên người Tông Chính Tiêu, sợ nó xảy ra sơ xuất gì.

Ba đứa trẻ không hề nói nhiều, chỉ là nỗ lực hướng đỉnh núi mà leo lên, Niệm Hương thấy Tông Chính Tiêu tuy tuổi còn nhỏ lại bò đến ra dáng ra hình, không thấy có chút hoảng loạn, lúc này mới thoáng yên tâm.

Mặt trời từ từ ngả về tây, gió bên tai ngày càng mạnh, phát ra tiếng vang vù vù, Tông Chính Thắng dừng lại hít sâu một hơi, cúi đầu kêu lên: "Kiên trì một chút, lập tức sắp đến rồi!"

Nơi tiếp cận đỉnh núi, trong khe hở của vách đá sinh ra một cây cổ tùng nghiêng ra ngoài, trên cành cây có hai con sóc con nhảy nhót hái quả tùng, mắt đen tròn nhìn qua thập phần đáng yêu.

Tông Chính Tiêu vừa nhìn thấy vui mừng quá đỗi, không chút do dự hướng về phía cổ tùng phương hướng bò qua, trong miệng thì thầm: "Sóc con, ngươi chờ ta."

Giờ phút này đôi tay của Tông Chính Thắng bám lấy đỉnh núi, dùng sức vừa giẫm một cái, xoay người bò đi lên, Niệm Hương vừa thấy Tông Chính Tiêu thay đổi phương hướng đi bắt sóc, gấp gáp nói: "Tiêu nhi cẩn thận!"

Con sóc vừa thấy có người lại đây, nhảy bắn vài cái theo nhánh cây một đường thẳng đến đỉnh núi mà đi. Tông Chính Tiêu trong lòng khẩn trương, tay chân tức khắc nhanh hơn tốc độ, không ngờ dưới chân đột nhiên trượt một cái, cả người treo ở giữa không trung!

Sắc mặt của Tông Chính Thắng đột ngột biến đổi, vươn nửa người ra duỗi tay đi kéo. Niệm Hương kinh hô một tiếng, tiến lên một tay đem chân nhỏ của Tông Chính Tiêu nâng lên, thật cẩn thận mà dìu nó dẫm đến trên vách đá kiên cố. Tông Chính Thắng dùng sức nâng lên, chân tiểu gia hỏa đá một cái, bị kéo đi lên.

Niệm Hương trong lòng nhẹ nhõm thở mạnh ra một hơi, lúc này mới phát giác đã chảy ra một thân mồ hôi lạnh, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán, tay bắt chặt lấy vách đá chỉ cảm thấy chợt hơi lỏng, hòn đá nháy mắt bóc ra, cả người ngửa ra sau hướng chân núi té xuống!

Tông Chính Thắng cùng Tông Chính Tiêu căn bản không kịp phản ứng, chỉ phải trơ mắt nhìn Niệm Hương rơi thẳng xuống núi, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Không nghĩ tới sẽ là cái dạng phân ly như vậy! Hai cái hình bóng quen thuộc trong tầm mắt Niệm Hương càng ngày càng nhỏ, đầu óc Niệm Hương hiện giờ trống rỗng, thân hình cấp tốc rớt nhanh xuống, gió lạnh hu hu đánh vào mặt cảm giác đau nhức, Niệm Hương dùng sức nhắm hai mắt, chỉ chờ đến một khắc kia. Nhưng nghênh đón không phải là tử vong, mà là giống như một tia ánh nắng ấm áp đầu tiên của mùa đông, nó chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên nhẹ đi, có một cái vòng ôm vô cùng ấm áp đột nhiên đem nó ôm chặt, bay lên đỉnh núi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui