Bạch Phát Hoàng Phi

Tông Chính Vô Trù chậm rãi đạp xuống ván xe, nam tử kia đang chờ đem hắn vạn kiếm xuyên tim cưỡi ở trên lưng ngựa, từ trên cao ngó xuống nhìn hắn, trong mắt ngọn lửa giận dữ của cừu hận làm như muốn đem xương xác của hắn toàn bộ thiêu đốt đến không còn một mảnh. Sắc mặt của hắn thản nhiên trấn định, chuyện gì cũng không sợ. Thôi vậy, hoàng vị đã đoạt, thù cũng báo rồi, cho dù hôm nay hắn vì người mình yêu mà chết, cũng không có gì là không tốt. Hơn nữa mẫu thân vẫn còn sống, còn lại thì để cho mẫu thân tự mình đi hoàn thành đi.

Tông Chính Vô Trù đứng yên, nhìn Tông Chính Vô Ưu yên ổn ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: "Mạng của ta ở đây, ngươi tới lấy đi."

Trăm người cùng động, đang muốn giết chết người này. Tông Chính Vô Ưu đột nhiên giơ tay ngăn lại, lệnh tất cả lùi ra sau. Hắn xoay người nhảy xuống lưng ngựa, trong tay cầm kiếm rạch đất đi về phía trước, sức lực thấu qua thân kiếm, đánh mạnh lên trên mặt đất tạo ra một đường nứt thật dài, như là muốn đem trời đất bổ ra làm hai.

Gió lạnh phần phật, thổi tới bên tai ô ô rung động. Trên bầu trời mây đen hợp tan vô định, tuyết lớn bay tán loạn, bông tuyết giống như lông ngỗng rơi đầy trời, mênh mang bát ngát, nhìn không thấy cuối. Thảm kịch nhân gian, không gì hơn là thủ túc tương tàn. (huynh đệ tàn sát lẫn nhau)

Mạn Yêu nhìn từ xa xa, không có tiến lên phía trước. Một đường phóng ngựa chạy như điên, tâm tư chuyển biến trăm lần. Tông Chính Vô Ưu cả người phát ra sát khí mãnh liệt như địa ngục Diêm La, phảng phất như muốn hủy thiên diệt địa, đó là một mặt mà nàng trước nay đều chưa từng thấy qua. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ sự khác thường của hắn hôm nay là có nguyên nhân khác, lấy sự hiểu biết của nàng đối với hắn, nếu chỉ là hiểu lầm, hẳn là không đến nỗi này. Mà cừu hận giữa hai người bọn họ quá sâu, đã sâu đến bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản, bao gồm cả ông trời.

Khoảng cách khoảng một trượng, huynh đệ hai người cầm kiếm chỉ nhau, sát khí tăng lên. Tông Chính Vô Ưu ngưng tụ nội lực trên thân kiếm, lúc vung kiếm múa may, một đạo hàn quang chói mắt cao chọc trời vừa xuất hiện, kiếm hắn đã chỉ thẳng trước ngực Tông Chính Vô Trù, tốc độ giống như tia chớp, khí thế kia tấn mãnh tuyệt luân.

Tông Chính Vô Trù vội vung kiếm đi chắn, kiếm đâm chói tai, khí thế to lớn. Kiếm khí cùng nội lực mạnh mẽ chấn động đến ngoài trăm bước người ngã ngựa đổ. Hắn dùng mười thành lực đạo toàn lực đi chắn, cũng chỉ là một chiêu, liền phân ra thắng bại. Thương thế của hắn vốn đã nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều, lúc này vận dụng nội lực đã là điều đại kị, mà một kiếm này của Tông Chính Vô Ưu ít nhất dùng bảy thành lực đạo, thế là, thân hình của Tông Chính Vô Trù giống như con diều bị đứt dây bay nhanh ra ngoài, đụng lên trên sườn núi ở một bên, văng ngược lại thật mạnh lên trên mặt đất, hắn không thể kiềm chế mà kêu rên ra tiếng, miệng phun ra máu tươi, vết thương rách ra, ngũ tạng lục phủ phảng phất như đều dời chỗ.

Tình hình này vượt ra ngoài dự đoán củaTông Chính Vô Ưu, hắn (TCVU) không khỏi hơi sửng sốt, híp nửa mắt phượng, lạnh lùng cười nhạo nói: "Ngươi sao lại trở nên vô dụng như thế?" Hay là hắn(PT) lại đang dùng âm mưu quỷ kế gì?

Tông Chính Vô Trù đối với sự khinh miệt của hắn (TCVU) chỉ lấy cười tự giễu hồi lại, giơ tay lau một bên khóe miệng, lại ngăn không được máu tươi vẫn không ngừng trào ra. Sinh mệnh trôi đi, không có mang đến cho hắn tuyệt vọng cùng bi thương, hắn nhặt lên thanh kiếm ở bên người, tự mình miễn cưỡng chống đỡ, lấy kiếm chống đất, gian nan đứng lên. Ở trước mặt kẻ địch, cho dù chết, cũng phải chết đứng! Ánh mắt hắn sâu kín xuyên qua vô số người ngựa, rơi trên người nữ tử tóc bạc đang cưỡi trên lưng ngựa cách đó không xa, thê lương cười nói: "Dung Nhạc, sau khi ta chết, nàng... có thể nhớ kỹ ta bao lâu?" Một ngày? Một năm? Hay là cả đời? Vấn đề này, hắn thật sự rất muốn biết.

Cả người Tông Chính Vô Ưu chấn động, tay cầm kiếm hơi run lên, hắn bỗng nhiên cũng muốn biết đáp án như vậy. Nếu như, người này vì nàng mà chết ở trong tay hắn, như vậy, người này có phải hay không sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng nàng? Loại khả năng này, khiến cho bước chân hắn như bị đóng đinh ở trên mặt đất, không thể đi về phía trước. Hắn dừng lại thân mình, quay đầu đi ngóng nàng, trong gió tuyết, mái tóc bạc của nàng bay phấp phới, thân hình mỏng manh, gió thổi tốc chiếc áo khoác hồ cừu của nàng lên, như là tùy thời đều muốn đem nàng cuốn đi.

Ánh mắt Mạn yêu trầm tĩnh giống như bầu trời đêm nay, nàng mím chặt môi, vấn đề này, nàng sẽ không trả lời, cũng không thể trả lời.

Sau một lúc trầm mặc, chỉ có gió tuyết rét lạnh cuốn theo hơi thở lạnh lẽo của trời đất xẹt qua người bọn họ, hàn khí một chút một chút xuyên thấu qua da thịt, dừng lại ở trong lòng ba người.

"Vì sao không trả lời?" Người hỏi câu này, là Tông Chính Vô Ưu, hắn nhìn nàng ôm thực vật nho nhỏ vào trong ngực, ánh mắt lạnh băng phức tạp.

Mạn Yêu nắm chặt dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, ruổi ngựa tiến lên. Đến phía trước mới nhảy xuống, đi đến trước mặt Tông Chính Vô Ưu cách xa năm bước, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, sắc mặt bình tĩnh, than nhẹ hỏi: "Chàng muốn nghe thiếp nói cái gì?"

Tông Chính Vô Ưu dời đi ánh mắt không nhìn nàng, giọng nói lạnh băng mang theo một chút lo sợ không yên bất an, "Không phải ta muốn, mà là nàng muốn."

Mạn Yêu dương môi, cười đến cực kỳ chua xót: "Thiếp muốn? Thiếp muốn cái gì chàng không biết sao? Thiếp ở tại trên đời này, bất quá chỉ là một cô hồn..., nếu không phải là chàng, cô hồn của thiếp từ lâu đã bay mất đi, mà thế giới này, trừ chàng ra, không có bất luận cái gì đáng giá để thiếp lưu luyến. Thiếp muốn bất quá chỉ là, chàng sống, thiếp sẽ sống, chàng chết, thiếp sẽ chết, chỉ vậy thôi!" Ánh mắt nàng thẳng thắn thành khẩn mà kiên định, ưu thương ở đáy mắt rõ ràng như vậy, có thể nhìn thấy được. Như vậy có đủ hay không? Mệnh nàng là của hắn, thân nàng là của hắn, tâm nàng cũng là của hắn, hắn rốt cuộc còn có cái gì không yên tâm?

Đáy lòng Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù đồng thời chấn động, nàng thẳng thắn mà trực tiếp như thế. Tông Chính Vô Ưu làm như lập tức vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ngơ ngẩn mà đảo mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt lại trước sau chưa từng biến ấm áp.

Tông Chính Vô Trù bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến thê lương thảm đạm, "Ta thật hy vọng ở khách điếm một kiếm kia, nàng không có đâm lệch." Như vậy, hắn sẽ nghe không thấy lời hứa hẹn sống chết có nhau của nàng nói với Tông Chính Vô Ưu, như vậy, cho dù chết, cũng sẽ không chết đến đau lòng như thế đi? Nếu chết ở trong tay nàng, có lẽ, hắn còn có thể ở trong lòng nàng... sống lâu thêm mấy ngày.

Mạn Yêu nghe thấy, mím chặt môi, tay nắm lấy kiếm, xoay người hướng Tông Chính Vô Trù đi qua. Tông Chính Vô Ưu nhìn nàng, không có ngăn cản.

Bước chân của Mạn Yêu nặng nề chậm chạp, mỗi một bước đều đang đem chính tim mình biến thành sắt đá. Có một số việc nên nhìn rõ ràng, cũng nên suy nghĩ cẩn thận, nếu hai người bọn họ chú định chỉ có một người có thể sống, vậy nàng căn bản không cần lựa chọn. Mà Phó Trù, nàng không muốn hắn bởi vì nàng mà chết, nhưng nếu hôm nay hắn không thể tránh khỏi cái chết, vậy cùng với việc để Vô Ưu động tay, không bằng để Phó Trù chết ở trong tay nàng.

Nàng chỉ là một cái phi tần, một cái hồng nhan họa thủy trong mắt người đời, lại tàn nhẫn độc ác cũng không quan tâm đến đại cục. Mà Vô Ưu lại không giống, hắn là đế vương! Thiên hạ này, chung quy cũng chú ý đến những cái nhân nghĩa đạo đức, những thứ bề ngoài, người khác có thể không để ý, nhưng là đế vương, lại không thể không để ý. Làm hoàng đế chính là như vậy, rất nhiều việc không như ý mình. Thiên hạ chưa định, đế vương không thể cho người ta ấn tượng lục thân không nhận tàn bạo bất nhân, nếu không dân tâm sẽ quay đi, giết Phó Trù rồi, Phó Thái Hậu nắm giữ hoàng quyền lại há là dễ dàng đối phó như vậy?

Nàng nhìn Tông Chính Vô Trù tư thế gian nan chống đỡ để đứng thẳng người, dùng biểu tình tươi cười che dấu thống khổ cố tình làm như không có việc gì, giống như là bộ dáng dường như không có việc gì ở bên cạnh nàng trong khi vừa chịu qua nỗi đau xuyên cốt. Trong lòng nàng chua xót, nàng không cấm hồi tưởng lại, kiếp trước kiếp này nàng sống hơn hai mươi năm, có mấy người đối với nàng trả giá qua thiệt tình như vậy? Trừ bỏ Vô Ưu, sợ cũng chỉ có Phó Trù. Vận mệnh trêu người, bọn họ đều bất lực cùng không thể chống lại.

Nàng xoay đầu, nhìn đêm tối mênh mang, ép xuống tất cả cảm xúc trong lòng, âm thanh lạnh lùng mà bình tĩnh. "Nếu ngươi muốn, ta có thể thỏa mãn ngươi, bù thêm một kiếm. Lần này, tuyệt đối sẽ không lại có lệch lạc. Nhưng ngươi không cần trông mong, ta sẽ bởi vậy mà áy náy cả đời."

Cũng không biết là nói cho người khác nghe hay là nói cho chính mình nghe, nàng nói xong đem Huyết Ô trong tay đưa đến trước mặt hắn, cũng không nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, bất quá thứ này, ta đã không cần dùng đến, thỉnh ngươi thu hồi."

Tông Chính Vô Trù nhìn sườn mặt vặn qua một bên của nàng, lông mi hơi rũ che dấu biểu tình lạnh nhạt xa cách trong con ngươi, mà phía sau biểu tình kia, luôn có một tia bi thương khiến người không thể đụng vào. Hắn rũ mắt quét qua thực vật nho nhỏ đưa tới trước mặt hắn, chính là vì muốn tìm thực vật nho nhỏ này, hắn buông xuống triều đình còn chưa đủ yên ổn, đích thân chạy tới biên quan, ba tháng liền có thể bình định chiến loạn, hắn lại dùng thời gian hơn nửa năm, xuất động tất cả người ngựa, không tiếc trả hết thảy mọi giá, chỉ vì ba ngàn sợi tóc bạc của nàng. Tìm kiếm thu được vật ấy, lại hơn ba tháng, không biết hút bao nhiêu máu tươi của hắn, làm tổn thương bao nhiêu nguyên khí của hắn. Thân thể bị thương chỉ cần thời gian liền có thể khôi phục lại, nguyên khí tổn thương rồi, lại là khó có thể khôi phục lại giống như trước, nếu như ở lúc trước, cho dù chịu một kiếm, hắn cũng sẽ không không chịu nổi một kích như thế. Nhưng thứ này, còn có ích gì?

"Nếu không cần dùng đến, thì cứ ném đi." Tông Chính Vô Trù tiếp nhận Huyết Ô, đem đồ vật đã từng quý trọng như sinh mệnh tùy tay ném đi ra ngoài. Chậu hoa gốm sứ tinh xảo một cái chớp mắt vỡ vụn, rễ cây của thực vật bị đứt gãy, có máu đỏ thắm chảy ra, làm như vì vận mệnh bất hạnh chết non của nó mà biểu đạt thương cảm nồng liệt.

Mạn Yêu chỉ nhìn thoáng qua, liền nâng cằm lên, không muốn nhìn nữa.

Tông Chính Vô Trù khẽ mỉm cười nói: "Dung Nhạc, động thủ đi. Có thể chết ở trong tay nàng, chuyến đi này, ta cũng không phải chạy không một chuyến." Dứt lời chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi một kiếm của người yêu xuyên tim. Hắn cả đời này sống hai mươi hai năm, người người đều nói tâm tư hắn kín đáo tính toán không lộ chút sơ hở, nhưng lúc này đây, từ bỏ tính kế, không hề trù tính, chỉ cầu đi ra khỏi địa ngục, tìm một cái giải thoát.

Mạn Yêu mở to hai mắt nhìn trời, hơi hơi hít khí, bông tuyết lọt vào trong mắt nàng, cảm giác lạnh băng lạnh băng, từ đầu lan tràn đến lòng bàn chân. Nàng nhắm mắt lại, tay cầm kiếm chậm rãi nâng lên, thế nhưng nặng nề vô cùng. Đột nhiên, cánh tay nâng lên bị một bàn tay to cầm lấy, cái tay kia thật lạnh, không còn ấm áp như trước.

Tông Chính Vô Ưu không biết khi nào đã đi đến bên cạnh nàng, thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn đã biết trước đó nàng đã đâm Phó Trù một kiếm, khó trách Phó Trù lại vô dụng như thế! Nếu mẫu tử Phó Trù chưa từng hủy di thể mẫu thân hắn, có lẽ hắn sẽ suy xét buông tha cho Phó Trù lần này, chờ ngày sau lại quang minh chính đại quyết đấu với hắn (PT), nhưng mà, thủ đoạn của mẫu tử bọn họ ti tiện như thế khiến người khinh thường, hắn cần gì phải quản hắn (PT) có bị thương hay không?

"Mạng của hắn, là của ta." Ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Hắn tuyệt đối sẽ không để người nam nhân này chết ở trong tay nàng, cho dù là một cái người chết, cũng không thể cùng hắn đoạt lấy vị trí trong lòng nàng.

Mạn Yêu quay đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, nhíu mày nói: "Vô Ưu, chàng phải lý trí một chút, hắn không thể chết ở trên tay chàng được, cho dù chàng hận hắn như thế nào đi chăng nữa."

Tông Chính Vô Ưu tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, nhưng hắn không để ý. Mặt hắn không có biểu tình, nói: "Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng làm hắn chết như thế. Nàng tránh ra."

Hắn không có quên lúc trước người này đã đối đãi hắn như thế nào, khuất nhục khắc cốt, tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm của hắn, buộc hắn trước mặt mọi người xưng hàng, làm hắn từ bỏ giang sơn cùng với hơn mười ngày tra tấn xích sắt khóa cốt trong ám điện, mỗi một khoảng, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Mạn Yêu bị đẩy qua một bên, nhìn thấy thần sắc hắn kiên định như thế, nàng biết rõ khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể ở dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài. Thôi, hắn chưa bao giờ để ý mấy chuyện đó, tranh đoạt thiên hạ cũng bất quá là vì báo thù mà thôi.

Tông Chính Vô Trù mở to mắt, trào phúng cười, xem ra tâm nguyện cuối cùng của hắn cuối cùng cũng là không thể đạt thành.

Tông Chính Vô Ưu gắt gao nhìn thẳng Tông Chính Vô Trù, chậm rãi giơ kiếm, quét ngang không, kiếm quang lạnh thấu xương đem trường kiếm mà nam nhân đối diện dùng để chống đỡ toàn bộ thân hình chém làm hai đoạn.

Tông Chính Vô Trù mất lực chống đỡ, thân hình tức khắc nghiêng đảo, ngã xuống ở trên mặt đất lạnh băng cứng ngắt, ngũ tạng lục phủ đều đang kêu gào đau đớn. Bởi vì ẩn nhẫn đau nhức, ấn đường hắn nhíu thật chặt, lại vẫn cứ cắn chặt răng, trở tay chống ở trên mặt đất, chống đỡ nửa người, thần sắc bình tĩnh mà nhìn hàn kiếm chỉ đến trước ngực, kiếm khí kia lạnh lẽo thẳng thấu phế phủ, mang theo một luồng thống hận muốn đem hắn lột da ăn thịt, xem ra Tông Chính Vô Ưu cũng sẽ không để hắn được chết có tôn nghiêm, tựa như hắn đã từng đem tôn nghiêm này đạp dưới lòng bàn chân. Hắn vô vị cười cười, thần sắc trấn định, nhàn nhạt nói: "Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc. Bại ở trong tay ngươi, muốn giết muốn róc, tùy tiện."

Biểu tình như vậy bình tĩnh không sao cả khiến cho Tông Chính Vô Ưu vô cùng khó chịu, hắn hơi hơi nheo lại mắt phượng, mũi kiếm chậm rãi di dời xuống, đi vào khớp xương khuỷu tay đang chống thân thể của hắn (PT). Mũi kiếm sắc bén cắt qua da thịt, đâm vào máu thịt, chậm rãi đi vào chỗ tương liên yếu ớt nhất bên trong khớp xương.

Gân xanh trên trán nổi lên, tại đêm đông tuyết lạnh, mồ hôi lạnh lặng lẽ bò lên trên da thịt nam tử, dọc theo khuôn mặt từng giọt lớn lăn xuống. Hàm răng bị cắn đến chảy máu, Tông Chính Vô Trù vẫn không kêu ra một tiếng. Chỉ là tay bắn rất đau, lại không có sức chống đỡ, thân hình lại ngã trên mặt đất lạnh băng, sau ót "bốp" một tiếng chấm đất, trước mắt sao Kim lóng lánh. Hắn nhắm mắt lại, há mồm thở dốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt chấn động.

Mạn Yêu hơi quay mặt đi, tất cả mọi người chung quanh đều nín thở. Đêm dài yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hổn hển đau đớn phập phồng không chừng.

Trong mắt Tông Chính Vô Ưu nổi lên một tia vui sướng, phun ra từng chữ như băng: "Nói, các ngươi đến tột cùng đem tro cốt của mẫu thân ta xử trí như thế nào?"

Tông Chính Vô Trù lông mi nhẹ nhàng rung động, làm như tốn rất nhiều sức lực, mới lại mở ra hai mắt. Hắn nhìn Tông Chính Vô Ưu, mày kiếm khẽ nhếch, trong mắt thần sắc khó hiểu, làm như không rõ hắn(TCVU) vì sao đột nhiên hỏi loại vấn đề không thể hiểu được.

Tông Chính Vô Ưu oán hận mà trừng mắt hắn (PT), nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trầm thấp, "Đừng giả bộ hồ đồ. Mẫu tử các ngươi ngoan độc như thế, ngay cả một cái người chết cũng không chịu buông tha! Mười lăm năm trước, Phó Uyên lợi dụng sự cừu hận của Tần gia đối với hoàng tộc, dùng Tiêu Hồn tán đối với mẫu thân ta, hại người chết thê thảm không chịu nổi. Một năm trước, các ngươi vì đối phó ta, trò cũ lại làm lần nữa, muốn hại chết A Mạn, khiến ta cùng hắn (Lâm Thiên hoàng hiện giờ là Thái thượng hoàng) giống nhau, vĩnh viễn sống ở trong hối hận cùng thống khổ, nhưng người tính không bằng trời tính, gian kế của các ngươi chung quy cũng không thể thực hiện được."

Trái tim Mạn Yêu rung mạnh, Vân Quý phi chết bởi Tiêu Hồn tán? Chuyện này nàng trước nay cũng không biết. Nói như thế, ngày ấy nàng gặp chuyện là đang lặp lại cảnh tượng Vân Quý phi tử vong? Như vậy, Vô Ưu hạ quyết tâm cứu nàng phải yêu cầu dũng khí bao lớn? Lại là gian nan cỡ nào? Nàng vẫn luôn cho rằng từ bỏ giang sơn dễ như trở bàn tay còn có tôn nghiêm của nam nhân nặng như sinh mệnh với hắn mà nói, đã là cái giá lớn nhất, thì ra thế nhưng không phải! Từ bỏ giang sơn cùng tôn nghiêm, thậm chí tính mạng của hắn, đều không sánh kịp lặp lại cảnh tượng ngày xưa của cha mẹ, càng bi ai thống khổ gấp trăm lần. Nàng giờ phút này đáy lòng vô cùng chấn động, đó là tình yêu Vô Ưu đối với nàng!

Vân Quý phi tử vong thảm thiết như vậy, tạo thành ám ảnh tâm lý của Vô Ưu, cho nên hắn cấm kỵ nữ nhân. Hắn hận phụ thân hắn, cho dù hắn biết đó cũng không phải là hoàn toàn do lỗi của phụ thân hắn, nhưng hắn lại không cách nào tiếp thu được sự thật mẫu thân hắn chết ở dưới thân phụ thân. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sống ở trong mâu thuẫn cùng giãy giụa. Nàng không có một khắc nào, giống như giờ phút này cảm kích mái tóc bạc của mình, nó khiến cho nàng không có trở thành một vết thương khác trong lòng Vô Ưu.

Tông Chính Vô Ưu một câu chọc trúng chỗ đau trong lòng Tông Chính Vô Trù, sự kiện một năm trước kia, cuối cùng tạo thành không phải là hận thù bén rễ trong lòng Tông Chính Vô Ưu, mà là đem hắn (PT) đánh nhốt vào địa ngục vô biên.

Tông Chính Vô Ưu lại nói: "Mà nay, các ngươi thương tổn không được ta, liền đi hủy lăng mộ mẫu thân ta, đem di thể của người nghiền cốt thành tro." Nói đến chỗ này, hai mắt hắn đỏ bừng, phát ra tia sáng lạnh lẽo thị huyết, mũi kiếm chỉ thẳng đôi mắt nam tử trên mặt đất, ngữ khí âm hiểm tàn nhẫn nói: "Ngươi... Nếu ta khoét đôi tròng mắt của ngươi, đưa đi cho Phó Uyên làm lễ chúc mừng trừ tịch (ngày cuối cùng của năm), bà ta sẽ có cảm tưởng như thế nào?"

Một câu nghiền cốt thành tro, khiến Mạn Yêu hít hà một hơi, hoàn toàn chấn động ngay tại chỗ, thì ra đây mới là nguyên nhân khiến hắn khác thường!

Tông Chính Vô Trù sửng sốt nói: "Lăng mộ mẫu thân ngươi vẫn còn tốt, ta mặc dù có hận cách mấy, cũng không đi......" Hắn muốn nói: Cũng không đi động đến một cái người chết, nhưng lời còn chưa dứt, đã là dừng lại, bỗng dưng hắn nhớ tới câu đại lễ kia của mẫu hậu? Trong lòng không khỏi kinh động, ánh mắt thay đổi mấy lần, nhìn thanh kiếm sắc bén trước mắt, khuôn mặt không hề bình tĩnh. Nếu mẫu hậu thật huỷ hoại di thể Vân Quý phi, hắn hoàn toàn tin tưởng Tông Chính Vô Ưu thật sẽ khoét đôi mắt của hắn đưa đến kinh thành. Hắn chết đi không quan trọng, nhưng mẫu hậu nhìn đến tròng mắt của hắn, sẽ phản ứng như thế nào?

"Chậm đã." Tông Chính Vô Trù nhìn kiếm sắp rơi xuống, kêu lên.

Tông Chính Vô Ưu hết sức khinh miệt nói: "Ngươi cũng biết sợ hãi?"

Tông Chính Vô Trù không để ý sự cười nhạo của hắn, sắc mặt thập phần nghiêm túc, mang theo cảnh cáo nói: "Ngươi đừng quên, còn có một người ở trong hoàng cung Bắc triều ta! Mẫu hậu ta dù chưa có ý giết hắn, nhưng ta không cam đoan khi người nhìn đến tròng mắt của ta còn có thể bảo trì thanh tỉnh cùng lý trí." Vẫn luôn đều rất hận một người, vì sao nghĩ đến hắn (Lâm Thiên hoàng) sẽ chết, trong lòng lại là mùi vị như vậy? Tông Chính Vô Trù chậm rãi rũ xuống mí mắt, lông mi nồng đậm dấu đi thần sắc trong mắt.

Tông Chính Vô Ưu nao nao, tiện đà lạnh giọng cười nhạo nói: "Ngươi dùng sống chết của hắn uy hiếp ta? Hừ! Sống chết của hắn, ta, không quan tâm." Môi mỏng mím chặt, hắn vừa nói hơi hơi nhìn qua một bên, ánh mắt phóng đến nơi xa xa, bị đêm đen nhánh cắn nuốt.

Mạn Yêu đứng ở một bên bất động. Nàng nhìn hai người nam nhân kia đối chọi gay gắt, đã không có cách nào nhúng tay vào ân oán giữa bọn họ. Khó mà tin được, Phó Uyên thế nhưng ngoan độc như thế, không biết rốt cuộc là hận đến cái dạng gì, thế nhưng có thể khiến một người điên cuồng đến muốn đem một người đã chết mười lăm năm đào ra hủy thi nghiền cốt!

Nơi xa xa có tiếng vó ngựa mãnh liệt mà dồn dập truyền đến, cửa quan ải Hồi Đồng đột nhiên được mở rộng ra, bên trong bụi khói màu tuyết, hơn một ngàn thiết kỵ (Thiết giáp quân cưỡi ngựa) đạp tuyết lao nhanh, như thủy triều mãnh liệt mà đến, một mảnh đen nghìn nghịt.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu sắc bén, sắc mặt lại một chút cũng không thay đổi. Lãnh Viêm giơ tay làm cái thủ thế, hai trăm thị vệ huyền y huy động roi, cùng "Giá" một tiếng, che ở phía trước rút kiếm chỉ ngang chuẩn bị nghênh địch. Kiếm khí điên cuồng gào thét, quay cuồng ở trong trời đêm, khí thế kia không hề thua kém ngàn kỵ Thiết giáp quân.

Cách xa hơn ba trượng, thủ lĩnh áo đen thiết kỵ ghì chặt dây cương dừng lại, nhìn đối diện kiếm khí sắc bén tạo thành trận thế sắp ập vào trước mặt, lập tức giơ kiếm kêu lên: "Chậm đã! Bổn tướng là Lý Thạch tướng quân canh giữ quan ải Hồi Đồng, phụng ý chỉ Hoàng Thái Hậu triều ta, có hai thứ muốn dâng lên cho Hoàng đế Nam triều." Nói xong từ phía sau bên trái tiếp nhận một chiếc áo màu trắng đã xếp gấp ngay ngắn, cao cao giơ lên.

Mây đen nồng đậm trên không trung làm như bị kiếm khí xông trời bổ ra một khe hở, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên trên vùng đất lớn tràn ngập mùi máu cùng sát khí, trên mặt đất máu tươi đã đọng lại, màu máu đỏ băng hỗn loạn với thi thể cụt tay cụt chân, dần dần bị băng tuyết trắng xoá bao trùm lấy.

Cuồng phong gào thét, Lý Thạch dương tay ném xuống, chiếc áo trắng bị gió cuốn bay, ở không trung tung bay, giống như cờ xí trắng bệch trong âm tào địa phủ đang lay động.

Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu lập tức thay đổi, Lãnh Viêm cũng nhận ra vật ấy, vội vàng vỗ lên lưng ngựa thả người bay vọt lên, đem chiếc áo kia tiếp lấy ở trong tay. Sắc mặt hắn nghiêm trang, chậm rãi đi đến trước mặt Tông Chính Vô Ưu, quỳ xuống, cúi đầu, cung kính mà dùng đôi tay nâng chiếc áo kia qua khỏi đầu.

Tay cầm kiếm của Tông Chính Vô Ưu nhè nhẹ run lên, năm ngón tay bỗng nhiên mất đi sức lực, trường kiếm tức khắc rơi xuống trên mặt đất. Hắn nhìn chiếc áo trắng trong tay Lãnh Viêm, trong mắt toàn là nồng đậm bi thương cùng áy náy. Ấn đường hắn giật giật run rẩy, tay run run nắm lên chiếc áo trắng bóp chặt, đau khổ trong lòng khó ức chế, nhưng lại cố gắng hết sức ẩn nhẫn.

Mạn yêu cũng nhận ra chiếc áo kia đúng là chiếc áo của Vân Quý phi mặc, nằm ở trong quan tài hàn ngọc, gấm trắng, chỉ tơ vàng thêu hình hoa sen phảng phất như nở rộ đến cực điểm lại vĩnh viễn sẽ không điêu tàn. Nhìn thấy biểu tình cố nén đau buồn của Vô Ưu, nàng cực kỳ đau lòng, đi nhanh tiến lên, lo lắng mà kêu hắn một tiếng. Tông Chính Vô Ưu không phản ứng, chỉ chậm rãi quay đầu đi nhìn nam tử trên mặt đất, ánh mắt kia thật hung dữ, tựa hóa thành ngàn vạn thanh kiếm sắc bén, muốn đem người trên mặt đất xé rách nát.

Mạn Yêu nhíu mày, Phó Thái Hậu làm như thế là có ý gì? Ở ngay lúc này kêu người đưa tới chiếc áo của Vân Quý phi, chẳng khác nào là muốn đổ thêm dầu vào lửa, đặt con mình vào tử địa? Tâm nàng vừa nghĩ đến, quay đầu nói với Lý Thạch: "Thứ còn lại là gì?"

Lý Thạch hướng phía sau bên phải duỗi tay, một tên Thiết giáp kỵ binh đem một chiếc hộp gỗ nửa thước vuông màu đen trong tay chuyển qua trên tay Lý Thạch, Lý Thạch giơ lên trước ngực, giương cao giọng nói: "Đây là Hoàng Thái Hậu tặng cho Hoàng đế Nam triều lễ mừng năm mới, cụ thể là vật gì, thiết nghĩ Hoàng đế Nam triều cũng đã biết được. Nếu không muốn bổn tướng mở nắp hộp ra, làm cho tro cốt lưu tại trên mảnh đất này tùy người lẫn vật giẫm đạp, vậy thì thỉnh cho phép bổn tướng phái người tiếp Bệ hạ triều ta vào quan ải Hồi Đồng."

Mạn Yêu chấn động, tro cốt? Là tro cốt của Vân Quý phi?! Phó Uyên thật sự tàn nhẫn độc ác, nghiền cốt còn chưa đủ, còn muốn đem tro rải bay khắp nơi!

Tông Chính Vô Ưu vừa nghe thấy, ấn đường nhíu thành một cái chữ xuyên (川), trong mắt hiện lên sát khí dữ tợn. Hắn siết chặt nắm tay, mũi chân khiều một cái, thanh kiếm trên mặt đất lại lần nữa bị hắn nắm trong tay, mũi kiếm để ngay ngực Tông Chính Vô Trù, không để ý tới Lý Thạch, chỉ đối với Tông Chính Vô Trù lạnh giọng nói: "Kêu bọn hắn đem đồ đưa qua đây. Bằng không, ta lập tức mổ tim ngươi."

Tông Chính Vô Trù rũ mắt nhìn kiếm, lại xốc lên mí mắt, "Thả ta đi, bọn họ tự nhiên sẽ giao đồ ra."

Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Ngươi vọng tưởng!" Dứt lời, mũi kiếm khoét một cái, áo và vải trắng bao vết thương trên ngực Tông Chính Vô Trù đều bị rách ra, lộ ra vết thương đang chảy máu.

Tông Chính Vô Trù cũng không thèm nhìn một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi cứ chờ tro cốt mẫu thân ngươi bị bay tán."

Nghiền xương thành tro, ở thế giới này đại diện cho tội ác tày trời, sau khi chết linh hồn không nơi nương tựa, vĩnh thế không được siêu sinh, là trừng phạt nặng nhất. Nếu là ở lúc trước, Mạn Yêu có lẽ sẽ không tin việc con người còn có linh hồn, nhưng sau khi tự nàng xuyên qua, lại không thể không tin, người, xác thật có linh hồn.

Tông Chính Vô Ưu đem lưỡi kiếm đẩy về phía trước, thuận theo miệng vết thương chậm rãi đâm vào, lưỡi kiếm lạnh lẽo ánh lên máu huyết đỏ thắm, tử vong, liền ở trong chớp mắt.

Con ngươi của Tông Chính Vô Trù bỗng mở thật lớn, sắc mặt trắng bệch, yết hầu phát ra tiếng động nuốt xuống thật lớn, lại vẫn ngăn không được máu lan tràn ở trong miệng.

"Kêu bọn họ đem hộp gỗ đưa lại đây." Tông Chính Vô Ưu lặp lại, âm thanh so với băng tuyết giữa tháng chạp càng lạnh gấp trăm lần. Ánh mắt hắn(TCVU) lạnh lùng tàn bạo, gân xanh trên tay từng cọng cọng nổi lên, kiếm trong tay thuận thế ở trong máu thịt hắn (PT) khuấy động, lấy làm cảnh cáo.

Thân thể Tông Chính Vô Trù run rẩy một cái, phun ra một ngụm lớn máu tươi bắn đầy đất.

Lý Thạch kinh hãi hét lớn: "Bệ hạ! Hoàng đế Nam triều mau mau dừng tay, nếu không, bổn tướng sẽ phải mở nắp hộp ra." Tay hắn đặt lên trên nắp hộp, làm bộ muốn mở ra.

Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, kiếm trên tay chưa từng thu về, "Trẫm ngược lại muốn xem, Hoàng Thái Hậu của các ngươi là hủy một cái người chết quan trọng, hay là tánh mạng nhi tử của bà ta quan trọng hơn?" Kiếm của hắn dừng ở bên cạnh trái tim của Tông Chính Vô Trù, chỉ cần lại động một cái, nam tử dưới kiếm liền sẽ đi đời. Hắn cũng không tin, một cái mẫu thân có thể không quan tâm đến tánh mạng nhi tử của mình!

Tông Chính Vô Trù há mồm, đã suyễn không được khí, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, không có chút ý tứ muốn thỏa hiệp. Thống thống khoái khoái chết đi (chết một cách sảng khoái), so với rơi vào tay Tông Chính Vô Ưu từ từ chịu tra tấn nhục nhã còn tốt hơn nhiều.

Trong mắt Lý Thạch hiện lên một tia sắc hoảng loạn, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định, ghi nhớ lời dặn dò của Hoàng Thái Hậu. Ngón tay nắm chặt nắp hộp gỗ, thật sự mở ra một cái khe hở, cuồng phong thổi qua, cuốn động tro bụi mờ ảo bay ra, như là biểu hiện linh hồn sắp mai một.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lập tức thay đổi, Mạn Yêu vội kêu lên: "Đợi đã."

Lý Thạch dừng lại động tác, chậm rãi khép lại nắp hộp gỗ, đuôi mắt nhướng lên lớn tiếng hỏi: "Như thế nào? Đồng ý sao?"

Mạn Yêu tiến lên hai bước, sắc mặt uy nghiêm trang trọng, ngẩng đầu trầm giọng nói "Lý tướng quân, ngươi có biết ngươi làm như thế là đang đuổi Bệ hạ các ngươi vào con đường chết hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn làm tội nhân thiên cổ của Bắc triều sao? Ngươi nếu còn muốn làm thần tử của Bắc triều, nên lập tức đem hộp gỗ trên tay ngươi đưa lại đây, lấy làm bảo đảm Bệ hạ các ngươi không chết." Nàng không biết nếu Lý Thạch đưa hộp gỗ qua, Vô Ưu có thể buông tha Phó Trù hay không, nhưng mà nàng biết, nếu tro cốt của Vân Quý phi thật giữ không nổi, Vô Ưu nhất định sẽ thống khổ hối hận cả đời.

Sắc mặt Lý Thạch biến đổi, đáy lòng vằn vặt giãy giụa, tội nhân thiên cổ của quốc gia, ai nguyện ý lưng đeo tội danh như vậy? Nhưng hắn lại không có lựa chọn. Hoàng Thái Hậu nói chỉ có dựa theo ý tứ của bà ta mới có thể cứu được Bệ hạ về, nếu không, Bệ hạ chắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn đối mặt lên trời thở dài một hơi, làm như bất đắc dĩ rồi lại kiên định, nói: "Các ngươi nói cái gì cũng đều vô dụng. Không dối gạt các ngươi, chuyến này bổn tướng đã ký quân lệnh trạng, một nhà già trẻ của bổn tướng đều ở trong tay Hoàng Thái Hậu, nếu mà ta giao hộp gỗ ra lại không cứu được Bệ hạ trở về, một nhà của bổn tướng sẽ bị trảm, dù sao cũng là chết, các ngươi, định đoạt đi!" Lời hắn nói là thật.

"Bà ta đối với ngươi cũng bất quá chỉ như thế!" Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng châm chọc.

Tông Chính Vô Trù nhíu đôi chân mày, rũ xuống lông mi, chỉ làm như không nghe thấy.

Mạn Yêu thấy Lý Thạch lại lần nữa muốn mở nắp hộp, mà động tác lần này không giống như là thử, nàng vội vàng ngăn cản: "Chậm đã! Ngươi làm sao để chúng ta tin tưởng ngươi?"

Lý Thạch nói: "Bổn tướng tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng về danh dự, điểm này vẫn phải có. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không tin ta." Hắn hạ thấp ánh mắt nhìn cái hộp trong tay mình, ý tứ kia thực rõ ràng, bọn họ không có lựa chọn.

Mạn Yêu quay đầu lại, sau khi hơi hơi do dự, dùng âm thanh ôn nhu, khuyên nhủ: "Vô Ưu, chàng muốn giết hắn, sau này còn có rất nhiều cơ hội. Nhưng mà mẫu thân...... Chúng ta đánh cuộc không nổi."

Tông Chính Vô Ưu nhìn chằm chằm Tông Chính Vô Trù, chậm rãi rút kiếm về, rũ mắt cắn răng nói: "Lần sau, ta sẽ không lại buông tha cho ngươi."

Tông Chính Vô Trù khóe miệng nhẹ giơ lên một nụ cười trào phúng mà thảm đạm, mẫu hậu quả nhiên thực hiểu biết Tông Chính Vô Ưu! Hắn muốn tự chống người dậy, lại hoàn toàn đã không còn sức lực, Lý Thạch lập tức phái người tiến đến nâng hắn dậy, đem hắn an trí lên xe ngựa. Khi xe ngựa khởi động, hắn dựa vào trong xe, gian nan giơ tay vén lên tấm màn xe, cuối cùng liếc nhìn một cái đến nữ tử duy nhất ở nơi này, mà trong mắt nữ tử đều là tràn đầy đau lòng cùng lo lắng cho Tông Chính Vô Ưu. Xe ngựa rời đi, nàng cũng chưa từng quay đầu nhìn một cái.

Đợi xe ngựa vào trong quan ải Hồi Đồng, Lý Thạch ruổi ngựa lùi lại, cách hơn mười trượng mới xoay người xuống ngựa, chậm rãi đem hộp gỗ trên tay nâng chuyển bằng phẳng đặt trên mặt đất, rồi mới khóe miệng nhấp một cái nhợt nhạt hình cung không dễ dàng nhìn thấy, một bộ dáng biểu tình chúc các ngươi may mắn, tiện đà xoay người lên ngựa, vung tay lên dẫn dắt ngàn Thiết kỵ binh nghênh ngang mà đi.

Tông Chính Vô Ưu ngơ ngẩn mà nhìn cái hộp gỗ nơi xa, phảng phất như đã mất đi năng lực động đậy. Lãnh Viêm đối với thị vệ ra hiệu, một tên thị vệ huyền y bước nhanh đi đến chỗ hộp gỗ.

Mạn Yêu nhíu chặt mày, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, rồi lại không thể nói ra. Phó Uyên một nữ tử tàn nhẫn độc ác như vậy, có thể sử dụng phương thức như vậy hại chết Vân Quý phi, lại hủy thi nghiền cốt, thật sự sẽ dễ dàng đem tro cốt trả lại cho Vô Ưu như vậy sao? Trong đầu nàng không ngừng hồi tưởng lại biểu tình khi Lý Thạch rời đi, còn có động tác hắn tiếp nhận hộp gỗ cùng với đem hộp gỗ chuyển qua trên mặt đất.

Tông Chính Vô Ưu cũng đang suy tư, cảm giác tro cốt này có được quá dễ dàng. Thả Phó Trù đi là bất đắc dĩ, A Mạn nói đúng, Phó Trù đi rồi tương lai còn có cơ hội giết hắn, nhưng tro cốt của mẫu thân tuyệt đối không thể hủy. Hắn cho rằng bọn họ sẽ không tuân thủ chữ tín, cho dù bọn họ mang tro cốt đi, sau này hắn cũng có cơ hội một lần nữa đoạt lại, nhưng Lý Thạch lại dễ dàng như thế để lại hộp gỗ, ngược lại làm cho người không thể không sinh nghi ngờ. Phó Uyên nếu muốn cho hắn thống khổ, không có đạo lý lại đem tro cốt mẫu thân đưa cho hắn.

Gió càng thổi càng dữ dội, tàn sát bừa bãi tuyết bay ngang trời loạn múa. Thị vệ huyền y đã đến gần hộp gỗ, hắn ngồi xổm người xuống, đôi tay bưng lên.

Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu lâm vào trầm tư, có cái gì ở trong đầu miêu tả thực sinh động, nàng bỗng dưng cả người chấn động, hoảng loạn kêu lên: "Đừng nhúc nhích!"

Cùng lúc đó, Tông Chính Vô Ưu cũng là vội vàng bật thốt lên: "Dừng tay!"

Đáng tiếc, đã quá muộn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui