Bạch Phát Hoàng Phi

Tông Chính Vô Ưu khẽ hôn trán nàng, bưng chén thuốc qua, đưa tới bên môi nàng, ôn nhu nói: "Nàng uống thuốc đi."

Nàng bưng lấy chén thuốc, một hơi uống cạn, vị thuốc đắng chát, nàng nhăn lại hai hàng lông mày, "Đây là thuốc gì? Sao đắng như vậy?" So với các thứ thuốc mà trước kia nàng đã từng uống còn muốn đắng hơn rất nhiều lần.

Tông Chính Vô Ưu dời đi ánh mắt, thuận miệng nói: "Thuốc an thai, thuốc đắng dã tật."

Nàng chuyển mắt qua, nhìn ánh đèn mờ nhạt trong trướng, làm như nhớ tới cái gì, hỏi: "Lần này, thiếp ngủ bao lâu? Sẽ không lại là nửa tháng đi? Chúng ta hiện tại là ở nơi nào?"

Tông Chính Vô Ưu bưng chén thuốc xuống, dùng ngón tay lau đi một giọt nước thuốc màu nâu còn dính ở khóe miệng nàng, "Còn ở Phất Vân quan, nàng đã ngủ ba canh giờ."

Mới ba canh giờ sao? Nàng sao cảm thấy đầu lại nặng như vậy? Như là đã ngủ thật lâu thật lâu, tỉnh ngủ rồi, cảm giác so với trước khi chưa ngủ còn muốn mỏi mệt hơn.

Nàng nhíu mày nghi ngờ, rõ ràng lúc ở chiến trường còn tốt, sao đột nhiên té xỉu? Mấy tháng này, thân thể nàng luôn không bình thường, vốn tưởng rằng duyên cớ thích ngủ cùng dễ dàng mỏi mệt là bởi vì mang thai, nhưng mà, hiện tại nghĩ đến, giống như không đơn giản như vậy. Còn nhớ Khả nhi cùng vài vị đại phu bắt qua mạch của nàng đều nói qua mạch tượng của nàng rất kỳ lạ, còn có chứng đau đầu của nàng, cùng với những giấc mộng không thể hiểu...... Đêm hôm đó trong Vương cung Trần Phong quốc, âm thanh mà nàng nghe được, cảnh tượng nhìn thấy đều mơ hồ, một tiếng "Tề ca ca......" kia buột miệng thốt ra.......Trên đường trở về, nàng ngủ một giấc thì đã hơn mười ngày, cảm xúc đau thương mà trong lúc lơ đãng Vô Ưu biểu lộ ra, Khả nhi trầm mặc......, hết thảy tựa hồ đều có ý không tầm thường.

"Vô Ưu, thân thể của thiếp...... Có phải có vấn đề hay không? Hài tử, không có việc gì đi?" Giọng nói của nàng thấp thỏm, hỏi xong cảm giác được thân hình Tông Chính Vô Ưu chấn động, hắn rũ mắt nhẹ trách mắng: "Nàng đừng suy nghĩ lung tung! Hài tử không có việc gì."

Thật sự chỉ là suy nghĩ lung tung sao? Trong lòng nàng càng ngày càng bất an, nhưng thấy sắc mặt hắn không vui, ấn đường rối rắm, nàng liền dấu xuống những cái cảm xúc đó, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt cười nói: "Hài tử không có việc gì thì tốt rồi. Chàng đừng vẫn luôn trông sóc thiếp, mới vừa công phá Tử Tường quan, nhất định có rất nhiều sự tình yêu cầu cần xử lý. Chàng bận việc của chàng đi, thiếp ngủ tiếp thêm một lát nữa."

Tông Chính Vô Ưu nghĩ nghĩ, hiện tại xác thật có rất nhiều việc cần phải làm, thấy nàng thần sắc mệt mỏi, hắn gật đầu, để nàng nằm lại trên giường, sau khi dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, mới rời đi.

Phỏng đoán hắn đã đi xa, nàng mới xốc chăn lên, mặc thêm quần áo rời giường.

Bên ngoài sắc trời thực tối, nàng đi ra lều lớn, muốn đi xem Chiêu Vân trước.

Trong doanh trướng màu xám, Chiêu Vân ngồi ở trên giường, mở to hai mắt ảm đạm vô thần, vãnh tai nghe tiếng động bên ngoài. Từ khi đôi mắt nhìn không thấy, thính giác liền trở nên nhanh nhạy, cho dù là một chút gió thổi cỏ lay, đều nghe được thập phần rõ ràng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài trướng truyền đến, nàng nhẹ giọng hỏi: "Là ai tới?"

Mạn Yêu đi đến mép giường ngồi xuống, "Chiêu Vân, là ta."

"Ồ, là tỷ tỷ a!" Giọng nói của Chiêu Vân bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười, không có điên khùng cuồng loạn giống như mấy ngày trước đây.

Mạn Yêu vui mừng cầm tay nàng (CV), vui vẻ nói: "Chiêu Vân, muội có thể nhận ra giọng nói của ta? Muội đã khỏe rồi phải không?"

Chiêu Vân gật gật đầu, cầm ngược lại tay nàng (MY), xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, tỷ tỷ. Muội làm cho tỷ lo lắng rồi!"

Mạn Yêu áy náy nói: "Muội đừng nói như thế, là ta không tốt, đã hại muội."

Chiêu Vân lắc đầu, trấn an nói: "Tỷ tỷ sao lại nói thế? Cái này sao có thể trách tỷ tỷ? Là muội tự mình không cẩn thận, mới bị phát hiện, tỷ tỷ không cần tự trách."

Mạn Yêu trong lòng đau xót, Chiêu Vân càng như vậy, nàng càng cảm thấy thiếu nợ nàng (CV). Còn muốn nói nữa, lúc này màn trướng bị người xốc lên, Tiêu Sát xách theo một người bước nhanh tiến vào, hắn không chút khách khí đem người nọ ném lên trên mặt đất, còn đạp một cái, "Quỳ xuống."

Đôi tay người nọ bị trói sau lưng, bị nhét vải trong miệng, bị hung hăng đá một cái, đau đến kêu không ra tiếng, chỉ là kêu rên. Hắn nghe lời mà quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Chiêu Vân ngồi ở trên giường, ngẩn ra, trên mặt thần sắc kiêu ngạo mấy ngày trước lại không còn nữa thấy, chỉ là sợ hãi cùng hoảng loạn. Người này chính là tên cầm thú Lữ hiệu úy, ngày đó quất roi lăng nhục Chiêu Vân.

Chiêu Vân nghe được âm thanh, kêu một tiếng: "Tiêu Sát?"

Tiêu Sát thấy Mạn Yêu cũng ở đây, hơi chút ngẩn người, rồi mới chắp tay cùng nàng chào hỏi, mới đối với Chiêu Vân nói: "Quận chúa, lời hứa hôm qua mà Tiêu Sát hứa với Quận chúa, nhất định sẽ bắt được cái tên cầm thú đem về giao cho Quận chúa xử trí. Hiện tại, hắn đang quỳ gối ở dưới chân ngài, ngài muốn xử trí hắn như thế nào đều có thể."

Tiêu Sát nói xong kéo miếng vải trong miệng người nọ xuống, người nọ lập tức mở miệng xin tha, "Cầu Quận chúa tha cho tiểu nhân một mạng, ta không phải là người, không nên đối với Quận chúa nổi lên sắc tâm......"

"A!!!...A!!...!" Chiêu Vân vừa nghe giọng nói của người này, sắc mặt lập tức trắng bệch, một màn nghĩ đến là kinh hãi nháy mắt hiện lên trong đầu, giống như lại trải qua thêm một lần nữa, đau không thể chịu nổi, nàng bỗng nhiên nổi cơn điên, hai tay ôm đầu, kinh hoàng kêu to.

Mạn Yêu vội nói: "Mau làm hắn câm mồm."

Tiêu Sát lập tức điểm huyệt đạo của người nọ, trong trướng tức khắc an tĩnh, Chiêu Vân cuộn tròn thành một đống, thân hình mảnh khảnh không ngừng run rẩy. Mạn Yêu đau lòng không thôi, nhìn nàng (CV), lại không biết nên nói cái gì.

Tiêu Sát đi đến mép giường, nói: "Quận chúa, ngài không cần sợ hãi, có Tiêu Sát ở đây, sẽ không để cho người khác thương tổn ngài. Người này, ngài muốn cho hắn sống, hay là để hắn chết? Hoặc là, sống không bằng chết. Ta đều có thể thay ngài làm được."

Chiêu Vân chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên hướng đến phương hướng của Tiêu Sát nhào tới, Tiêu Sát tiếp được nàng, nàng liền bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.

Mạn Yêu sửng sốt, Tiêu Sát khi nào cùng với Chiêu Vân qua lại gần đến như thế? Hắn biểu hiện ra sự quan tâm làm nàng cảm thấy kỳ lạ, mà động tác bổ nhào vào trong lòng ngực hắn của Chiêu Vân càng làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu, nàng cau mày, nhìn hai người kỳ lạ này, chỉ thấy Chiêu Vân ở trong lòng ngực Tiêu Sát, ỷ lại nói: "Tiêu Sát, ta sợ quá! Ta không cần nhìn thấy cái tên súc sinh này, ngươi mau làm hắn cút đi."

Tiêu Sát trấn an nói: "Được rồi, ta kêu người dẫn hắn đi ra ngoài, ngài yên tâm, nổi khổ mà ngài chịu, ta nhất định làm hắn hoàn lại gấp trăm lần."

Chiêu Vân liên tục gật đầu, "Ân."

Sau khi Lữ hiệu úy bị mang đi, Mạn Yêu còn đang ngây người, một lát sau, cảm xúc của Chiêu Vân đã ổn định, mới ngồi ngay ngắn lại, quay đầu đối với phương hướng Mạn Yêu, hơi mang xấu hổ, mất tự nhiên cười nói: "Làm tỷ tỷ chê cười rồi!" Mạn Yêu còn chưa có lên tiếng, Chiêu Vân giống như làm một cái quyết định trọng đại, sắc mặt đứng đắn nghiêm túc, lại nói: "Tiêu Sát, ngươi dám hay không dám đem lời nói ngày hôm qua của ngươi nói với ta, ở trước mặt tỷ tỷ lặp lại một lần nữa?"

Tiêu Sát ngẩn ra, không thể thấy nhíu mày một cái, đối với ánh mắt nghi ngờ của Mạn Yêu nhìn qua đây, hắn chậm rãi rũ xuống lông mi, thực mau lại giơ lên, trong mắt bình tĩnh như thường, hắn trịnh trọng nói: "Được. Vậy thỉnh chủ tử làm chứng, Tiêu Sát muốn chiếu cố Quận chúa cả đời, xuất phát từ tấm lòng."

Mạn Yêu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lòng kinh ngạc cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm.

Chiêu Vân đợi một lát, không nghe thấy Mạn Yêu nói chuyện, mới cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói, có được hay không?"

Mạn Yêu ngơ ngẩn sững sờ, nửa ngày không lên tiếng, qua một hồi lâu, mới nói: "Tiêu Sát, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Tiêu Sát yên lặng thối lui đến bên ngoài trướng.

Mạn Yêu nhìn biểu tình phảng phất e lệ ngượng ngùng của Chiêu Vân, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề hít thở không thông, "Chiêu Vân, muội..."

Nàng mới mở miệng, Chiêu Vân cười ngắt lời nói: "Tỷ tỷ, tỷ không thay muội vui mừng sao? Tỷ xem, người giống muội như vậy, thế nhưng còn có người thích, được đến không dễ dàng! Tiêu Sát a, hắn nói phải làm đôi mắt của muội, ngày hôm qua hắn cõng muội từ nơi này đi ra ngoài, kể cho muội nghe những gì hắn nhìn thấy, muội cảm thấy giống như chính mình cũng nhìn thấy được, thật sự! Thì ra bên người tỷ tỷ, còn có một nam tử tốt như thế, muội trước kia sao không phát hiện ra?" Nàng (CV) thoạt nhìn cười đến rõ ràng là vui sướng.

Mạn Yêu lại dời đi ánh mắt, không dám nhìn mặt Chiêu Vân, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: "Đây là lời nói trong lòng muội sao?" Chiêu Vân, nếu không nhìn thoáng cũng không cần vì người khác mà tùy ý xử trí cuộc đời của chính mình.

Chiêu Vân nói: "Đúng vậy, muội liền biết tỷ tỷ sẽ không tin. Không sai, muội là thích Vô Ưu ca ca, nhưng mà Vô Ưu ca ca huynh ấy không thích muội, huynh ấy luôn là hung dữ với muội. Từ sau khi Vân di nương mất đi, huynh ấy đối với muội không có sắc mặt tốt, muội luôn là trăm phương nghìn kế tiếp cận huynh ấy, làm hết thảy mọi chuyện mà muội có khả năng làm để đi lấy lòng huynh ấy, nhưng mà, huynh ấy ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc mắt một cái. Vô luận muội vì huynh ấy trả giá bao nhiêu, muội ở trong lòng huynh ấy, cũng không bằng một phần của tỷ tỷ. Muội cảm thấy......thích một người như vậy thật sự mệt mỏi quá a! Cho nên, muội không muốn thích Vô Ưu ca ca nữa, muội muốn có một người tốt với muội bồi muội, sống hết cả đời này."

Mạn Yêu trầm mặc, nói như thế cũng không có gì không đúng. Tuy rằng chuyện này đối với Chiêu Vân mà nói, chưa chắc không phải là một chuyện tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy có phải chuyển biến quá nhanh rồi hay không? Nhanh đến có chút không bình thường, nhưng lại nói không nên lời. Nàng đứng lên, thở dài nói: "Chiêu Vân, muội nghỉ ngơi đi, ta ngày mai lại đến xem muội."

"Ân." Chiêu Vân cười đáp lại, nghe tiếng bước chân của Mạn Yêu đã đi xa, màn trướng buông xuống, một chuỗi nước mắt trong suốt chảy xuống, dừng ở khóe miệng mỉm cười của nàng một tia mằn mặn chua xót. Cổ họng nàng nghẹn ngào, không thể cùng với Vô Ưu ca ca cùng nhau hạnh phúc, vậy ở bên cạnh huynh ấy, nhìn huynh ấy hạnh phúc. Cho nên, Vô Ưu ca ca, huynh nhất định phải hạnh phúc, bởi vì...... Chỉ có huynh hạnh phúc, muội mới có thể hạnh phúc. Nàng ở trong lòng nói như vậy, nằm xuống kéo chăn qua che mặt.

Mạn Yêu ra khỏi doanh trướng của Chiêu Vân, Tiêu Sát đứng ở phía trước, ánh trăng trong sáng lạnh lẽo chiếu lên tấm lưng kiên nghị của hắn, tịch mịch cô đơn nói không nên lời.

Nàng chậm rãi đi về phía trước, Tiêu Sát quay đầu, làm như đang chờ nàng mở miệng dò hỏi.

Mạn Yêu đột nhiên không biết nên hỏi cái gì, hơn 5 năm ở chung, tính cách của Tiêu Sát, nàng không dám nói hoàn toàn hiểu rõ, nhưng ít ra cũng hiểu biết một ít. Hắn không phải là một người tùy tiện đối với người khác giao ra cảm tình của mình, hai ngày ngắn ngủn này, liền phải định ra chung thân, không khỏi cũng nhanh quá đi.

"Tiêu Sát, ngươi nói cho ta biết, ngươi là thật sự thích Chiêu Vân sao?" Nàng nhìn hai mắt Tiêu Sát, ánh mắt sắc bén vô cùng, như là liếc mắt một cái liền muốn xem rõ đáy lòng hắn.

Ánh mắt Tiêu Sát khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa trốn tránh, sau khi hơi do dự, khẩu khí kiên định nói: "Đúng vậy."

Mạn Yêu nhíu mày, hắn trả lời khẳng định như thế, có một số lời nàng ngược lại không có cách nào nói ra. Nàng thở dài, "Tiêu Sát, Chiêu Vân chịu quá nhiều thương tổn, ta không hy vọng nàng (CV) lại chịu bất luận thương tổn nào khác, ta càng không hi vọng,... ngươi không hạnh phúc, ngươi có hiểu rõ không?"

Tiêu Sát trong lòng chấn động, vì sao nàng luôn có thể đem hết thảy mọi chuyện nhìn thấu rõ ràng như vậy, giống như cái chuyện gì đều không thể gạt được đôi mắt nàng. Hắn rũ mắt, nghĩ nghĩ, thận trọng gật đầu nói: "Chủ tử yên tâm, ta sẽ làm hết khả năng mà ta có, đối tốt với Quận chúa."

Mạn Yêu nhìn ánh mắt kiên nghị của hắn, nhíu mày lại, nhìn trong chốc lát, mới bất đắc dĩ nói "Tốt. Một khi đã như vậy, ta đây liền chúc phúc cho các ngươi." Còn có thể nói cái gì đây? Hy vọng bọn họ hạnh phúc đi, mặc dù hiện tại không thể hạnh phúc, sau này, ở năm tháng sớm chiều làm bạn, cảm tình được sinh ra từ sự nương tựa lẫn nhau, có thể làm cho bọn họ hạnh phúc cũng tốt. Suy cho cùng, hai người dựa vào nhau luôn luôn tốt hơn một người cô độc sống quãng đời còn lại.

"Đa tạ chủ tử thành toàn!" Tiêu Sát khom lưng chắp tay hành lễ, nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng.

Tình yêu có rất nhiều loại, mà có một loại tình yêu, là đi ở phía trước người mình yêu, dốc hết sức lực, giúp nàng quét dọn những lá chắn rào cản, cản trở hạnh phúc của nàng. Con đường này, sẽ thực vất vả, nhưng mà, có thể ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của người mình yêu, cũng có thể cảm thấy mãn nguyện.

Mạn Yêu cảm thụ được tầm mắt ở sau lưng hướng đến, bước chân vô cùng nặng nề, ngẩng khuôn mặt, nhìn những vì sao trên bầu trời đen tối, lập loè bất định. Nàng ở trong lòng hỏi chính mình: Đời này mắc nợ, nàng phải trả mấy đời mới có thể trả hết?

Nàng đi đến bên ngoài trướng của Tiêu Khả. Còn chưa đi đến lối vào, liền nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền ra một đạo giọng nam, nàng dừng lại bước chân, nghiêng tai lắng nghe, là âm thanh của lão Cửu.

"Nha đầu thúi, những cái mà ngươi nói, rốt cuộc ở nơi nào a? Sao tìm hai canh giờ rồi còn tìm không thấy? Nhiều tờ giấy như thế, chữ lại nhỏ, đôi mắt của ta đều xem đến hoa cả rồi. Ngươi rốt cuộc có biết phương diện này có biện pháp giải độc hay không? Ngươi không biết, ta tìm như thế nào a?"

Âm thanh của lão Cửu tràn đầy oán giận, tính tình giống như tiểu hài tử. Tiêu Khả nói: "Không tìm hết, ta như thế nào biết là có hay không?"

"Hả, ngươi không biết, kêu ta đi tìm, nếu không có, ta đây không phải là lãng phí thời gian vô ích sao?"

Tiêu Khả nói: "Ta mặc kệ, hôm nay nếu tìm không thấy, ngươi đừng hòng mà quay về ngủ."

"Không quay về thì không quay về, ngủ ở nơi này cũng giống nhau thôi, a! Ngươi dám đánh ta!! Ngươi cái nha đầu thúi này."

Chơi trò vô lại không thành lại bị đánh, hai người bọn họ gần nhau vĩnh viễn đều là như thế này, Mạn Yêu cười lắc đầu.

Trong trướng, Tiêu Khả cảnh cáo nói: "Ngươi còn dám nói bậy, ta dùng phấn độc!"

"Ngươi! Xem như ngươi lợi hại! Hừ!"

Bộ dáng hầm hừ của lão Cửu, nàng tưởng tượng cũng có thể tưởng tượng ra được. Mạn Yêu nghe xong trong chốc lát, trong lòng khoan khoái thông suốt. Nàng cười, nhìn lều vải lộ ra ánh đèn màu cam vàng nhàn nhạt, nghĩ hôm nay đừng quấy rầy bọn họ, ngày mai lại tìm Khả nhi hỏi lại một chút.

Nghĩ đến đây, nàng đang xoay người muốn rời đi, bên trong lại truyền đến âm thanh của lão Cửu cố tình đè thấp nói: "Ai, nha đầu thúi, độc trên người Thất tẩu... Thật khó giải như vậy sao? Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp?"

Độc trên người nàng? Mạn Yêu bỗng dưng dừng lại, nhíu mày quay đầu lại.

Trong trướng, Tiêu Khả xếp bằng ngồi ở trên thảm vội vàng giơ tay bịt miệng Cửu hoàng tử, "Ngươi nhỏ tiếng một chút! Vạn nhất bị công chúa tỷ tỷ biết được, ngươi thảm rồi, Hoàng Thượng nhất định sẽ đem ngươi sung quân đến biên cương, ngươi có tin hay không?"

Cửu hoàng tử trừng lớn đôi mắt, chớp một chút, gật đầu, tin, hắn tuyệt đối tin! Kéo tay Tiêu Khả xuống, tay hắn chống ở trên chiếc bàn thấp trước mặt, nghiêng người qua, tiến đến trước mặt Tiêu Khả, thần sắc nghiêm trọng, giọng nói rất nhỏ hỏi: "Ai, nha đầu thúi, ngươi nói, nếu như không giải được độc trên người Thất tẩu, tẩu ấy nếu chết thật, Thất ca ta thật sự sẽ đi theo sao?"

"Phi phi phi, cái miệng quạ đen của ngươi! Ngươi dám trù công chúa tỷ tỷ của ta chết?" Tiêu Khả nổi giận, đôi mắt trừng đến tròn tròn, làm như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

Cửu hoàng tử vội xua tay, "Không, không phải, ta là nói...... nếu như, nếu như......"

"Nếu như cũng không cho nói! Nói cho ngươi biết, nếu thật sự như vậy, Thất ca của ngươi khẳng định sẽ đi theo." Tiêu Khả lật lật y thư ở trước mặt còn chưa có xem xong, thực khẳng định trả lời.

Cửu hoàng tử trừng mắt nàng, tròng mắt không chuyển động, hai người đều nâng nâng cằm, liền như vậy gắt gao trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không chịu thua. Trừng đến đôi mắt đã mỏi, Cửu hoàng tử mới duỗi tay đoạt lấy y thư trong tay Tiêu Khả, chụp đến trước mặt mình, từng câu từng chữ, nghiến răng nói: "Hôm nay, ta không đi, ta cũng không tin, tìm không thấy hai chữ "Thiên mệnh" này. Hừ!" Nói xong, cũng không biết là giận dỗi với ai, hầm hừ quay đầu, vùi đầu vào y thư.

Tiêu Khả liếc mắt nhìn hắn, biết là như thế này mà, vừa nghe nói sự tình liên quan đến tánh mạng của Thất ca hắn, hắn mới có thể liều mạng. Nàng nhìn nhìn biểu tình nghiêm túc mà hắn khó có được, trong lòng hơi động, liền cúi đầu lấy một quyển y thư khác qua, những thứ này đều là bản chép tay mà sư phụ lưu lại, có một số y thư nàng vẫn chưa xem qua.

"Thiên mệnh, là cái gì?"

Sau lưng đột nhiên có người mở miệng, kinh động đến hai người từ trên mặt đất nhảy dựng lên, động tác cực kỳ nhất trí.

"Thất tẩu!"

"Công chúa tỷ tỷ......"

Mạn Yêu nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt nàng bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình, lại hỏi: "Có phải là tên của một loại độc hay không? Trên người ta trúng là loại độc này sao?" Thiên mệnh? Thiên mệnh! Là thiên mệnh không thể trái sao? Nhưng cái gì mới là thiên mệnh?

Sắc mặt Tiêu Khả hoảng hốt, ánh mắt hơi hơi lập loè, há miệng muốn nói không phải, nhưng bị Mạn Yêu nhìn như thế, nàng thế nhưng nói không nên lời.

Cửu hoàng tử tròng mắt chuyển động, gào to kêu lên: "Đương nhiên không phải, đệ nói "Thiên mệnh", À! Là chỉ vũ khí thần bí của Thất tẩu vừa ra, sau này không ai có thể đánh thắng được chúng ta, Thất ca huynh ấy thống nhất thiên hạ sắp đến rồi, đây là thiên mệnh!"

"Là như thế này sao?" Ánh mắt Mạn Yêu hơi trầm xuống, nhìn nhìn Cửu hoàng tử, lại chuyển hướng tới Tiêu Khả, đi hai bước về phía trước, nhìn gần nàng (TK), ánh mắt sắc bén, "Khả nhi, muội không bao giờ nói dối, muội nói cho ta biết."

"Muội......" Tiêu Khả không tự giác mà lui về sau, đặt mông ngồi vào trên bàn, suýt nữa té ngã, Cửu hoàng tử lập tức đỡ nàng một cái, kéo nàng qua, Tiêu Khả cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: "Công chúa tỷ tỷ, muội, muội......"

Mạn Yêu ngắt lời: "Muội không cần khó xử, nếu chuyện này ta đã biết, mặc dù hôm nay các ngươi không nói, ta cũng có biện pháp tra được. Khả nhi, muội là muốn từ muội tới nói cho ta biết, hay là để ta tự mình đi tra? Tình trạng thân thể ta như thế nào, ta có quyền biết."

Tiêu Khả nghe nàng nói như thế, mày liễu rối rắm, có chút do dự, oán trách trừng mắt nhìn mắt Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử vẻ mặt biểu tình vô tội trừng trở về.

Mạn Yêu không chút hoang mang đi đến đằng trước ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, cũng không thúc giục.

Tiêu Khả nghiêng đầu trộm nhìn liếc mắt một cái, thấy sắc mặt Mạn Yêu tuy đạm nhiên mà bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, trong lòng biết, hôm nay không thể gạt được đi. Nàng (TK) xoay người vòng qua bàn thấp, đến bên cạnh Mạn Yêu ngồi xuống, giống như lúc trước kéo cánh tay của nàng(MY), trên mặt lại không có vẻ mặt tươi cười không lo không nghĩ của trước kia, "Công chúa tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội, muội nhất định sẽ nghĩ cách tìm được...... tìm được biện pháp giải nó."

Đây xem như là thừa nhận! Mặc dù trong lòng Mạn Yêu đã đoán được vài phần, cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa xác nhận, trong đầu vẫn là "Ong" một tiếng chấn vang, trống rỗng, thân thể ngăn không được run run lên, trong lòng cực kỳ sốt ruột lo lắng. Nghe Tiêu Khả bảo đảm, rõ ràng không có sự tự tin. Nàng rũ mắt, che lại quang hoa ảm đạm trong mắt, cực lực khống chế hô hấp không ổn của mình, nhẹ giọng hỏi: "Loại độc này, lợi hại bao nhiêu? Ta trúng độc như thế nào? Trúng bao lâu?"

Tiêu Khả mờ mịt lắc đầu, "Muội cũng không rõ ràng lắm. Trước kia chỉ nghe sư phụ nhắc qua một chút, sư phụ nói: "Thiên mệnh, là một loại kỳ độc hi thế hiếm thấy, chẳng những có thể phong ấn ký ức của người, còn có thể thay đổi tâm mạch, có thể ở trong thân thể người ẩn núp thật lâu, chỉ cần không đánh thức nó, mỗi tháng lấy thuốc đặc chế khống chế nó, cũng xem như cả đời đều sẽ không có việc gì."

Mạn Yêu hỏi: "Đánh thức như thế nào? Sau khi đánh thức, sẽ như thế nào?"

Tiêu Khả nói: "Dẫn dược đánh thức nó là một loại hương, cái loại hương này bản thân không độc, nhưng đối với người trúng "Thiên mệnh", nó lại chính là kỳ độc. "Thiên mệnh" bị đánh thức, ký ức bị phong ấn sẽ chậm rãi khôi phục, một khi toàn bộ nhớ lại, nếu không thể giải trừ độc tính, thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm."

Mạn Yêu nhíu mày, ký ức của nàng đều còn, chẳng lẽ là trước khi nàng đi vào thế giới này, khối thân thể này đã trúng "Thiên mệnh"? Ký ức bị phong ấn, là những giấc mộng kỳ lạ lập đi lập lại trong một năm nay?

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Khả, chờ nàng (TK) tiếp tục nói tiếp.

Tiêu Khả nhấp nhấp môi, do dự thấp giọng lại nói: "Sư phụ còn nói, Thiên mệnh,...... Là trên đời này duy nhất một loại độc mà Thất tuyệt thảo cũng giải không được."

Lòng Mạn Yêu chấn động, một loại cảm xúc tên là tuyệt vọng che trời lấp đất đột nhiên hung hăng đả kích nàng, lồng ngực nàng đau nhức, sắc mặt tức khắc trắng bệch.

Cửu hoàng tử vội lại đây an ủi nói: "Thất tẩu, tẩu trước đừng có lo lắng a! Có một câu nói rất đúng, thanh thủ chi vu lam nhi thanh vu lam, nói không chừng nha đầu này so sư phụ nàng còn tài giỏi hơn, có thể tìm được biện pháp."

(thanh thủ chi vu lam nhi thanh vu lam: là câu thành ngữ trò giỏi hơn thầy)

Hai tay Mạn yêu vặn thật chặt, rũ xuống ánh mắt, nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình. Độc mà cả "Thất tuyệt thảo" cũng giải không được độc, còn có thể có biện pháp gì? Nàng không sợ chết, chỉ là, nếu nàng chết rồi, Vô Ưu làm sao bây giờ? Vô Ưu của nàng phải làm sao bây giờ? Bỗng dưng giơ tay nắm chặt ngực, cái loại bi thương này khiến người hít thở không thông chèn ép trái tim nàng, nàng hé miệng, nhưng lại không thở được.

Tiêu Khả kinh hãi, vội xoay người đi qua cầm một khối nhỏ dược liệu ở trên bàn, để nàng ngậm ở trong miệng, Mạn Yêu nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt lại, nỗ lực bình phục nghẹn đau ở trong lòng, mới suyễn ra một hơi, gian nan nói: "Ta...... Còn có bao nhiêu ngày? Hài tử của ta, có thể bình an ra đời hay không?"

Tiêu Khả suy nghĩ mới nói: "Hài tử, hẳn là có thể bình an ra đời."

"Vậy chính là vẫn còn chút thời gian? Vậy thì tốt rồi." Tay nàng nhẹ nhàng đặt ở phía trên bụng nhỏ của mình, trong tuyệt vọng, cái này cũng coi như là một loại an ủi. Ít nhất, vì hắn lưu lại hài tử của bọn họ, lưu lại một đường hy vọng.

Tiêu Khả thấy được biểu tình đau thương của nàng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Công chúa tỷ tỷ, sư phụ muội còn nói, nữ tử trúng "Thiên mệnh", kỳ thật có một loại phương pháp có thể giải, nhưng mà, sư phụ nói cái loại phương pháp này không có một người nữ nhân nào sẽ đồng ý, cho dù có đồng ý, sư phụ cũng sẽ không giúp họ giải độc. Cho nên, sư phụ không cho rằng cái kia là biện pháp giải độc."

Mạn Yêu trong mắt sáng lên một tia quang mang, ngẩng đầu hỏi: "Cái biện pháp gì?"

Tiêu Khả cúi đầu, có chút ủ rũ nói: "Muội còn chưa có tìm được. Mấy ngày này, muội vẫn luôn đang lật xem bản chép tay của sư phụ lưu lại, muội tin tưởng, nhất định có thể tìm được." Bản chép tay của sư phụ thật sự là quá nhiều, chữ viết qua loa, không nhìn kỹ căn bản nhận không ra.

Cửu hoàng tử nói phụ: "Đúng đúng, nhất định có thể tìm được. Đệ hiện tại liền bắt đầu tìm." Dứt lời, hắn chạy nhanh cầm lấy y thư trên bàn cẩn thận xem.

Mạn Yêu lại lần nữa rũ mắt xuống, biện pháp mà cả Tuyết cô Thánh Nữ cũng không cho đó là biện pháp, tìm được rồi cũng không nhất định hữu dụng. Nàng không biết chính mình rời đi như thế nào, cũng nhớ không rõ sau đó Tiêu Khả có nói gì đó, chỉ nhớ rõ trước khi nàng rời đi dặn dò bọn họ đừng nói cho Vô Ưu biết là nàng đã biết chuyện này.

Bên ngoài bầu trời đen nhánh, ngôi sao thưa thớt quang mang (tia sáng) ảm đạm.

Nàng chậm rãi đi lang thang không có mục tiêu ở trong đêm tối yên tĩnh, trăng lạnh bị tầng tầng mây che đậy lộ ra ánh sáng mỏng manh nhạt nhẽo mà mông lung, bao phủ thân thể gầy ốm mỏng manh của nàng, chiếu xuống trên mặt đất một bóng dáng màu đen thật dài, hình dáng có chút mơ hồ không rõ.

Xa xa có một dốc núi, cao bằng lều trại, cô độc sừng sững ở nơi đó. Trên đỉnh núi, có một cái đình nho nhỏ, ở dưới trời cao mênh mông cuồn cuộn trống trải, kể rõ nỗi tịch mịch cùng cô đơn năm này tháng nọ không người làm bạn.

Thiên mệnh, thiên mệnh...... Quả nhiên vận mệnh đã sắp đặt an bài, nàng không thể trường thọ sao?

"Vô Ưu, Vô Ưu, nếu thiếp không còn nữa, ai sẽ đồng hành cùng chàng trong suốt cuộc đời dài lâu mà cô tịch? Ai có thể đứng ở bên cạnh chàng, cùng chàng chia sẻ hỉ nộ ái ố trong sinh mệnh chàng?"

Nàng đi lên dốc núi, thềm đá dưới chân cao thấp không bằng phẳng, bởi vậy mà nàng đi được rất chậm. Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lúc ngủ được người nâng vào đại điện, như tiên nhân không dính bụi trần, đẹp đến khiến người hít thở không thông, làm mê đắm bao nhiêu đôi mắt người. Mà hắn sau khi tỉnh lại, lạnh băng tà vọng như Ma Quân, kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, vô tâm, cũng vô tình.

Là ai đã khiến một người như vậy trở nên có tâm, động tình, hủy diệt lãnh khốc tà vọng trong mắt hắn, rót vào một khoang ôn nhu như nước? Nếu ôn nhu này đổi lấy không phải một đời bên nhau, mà là bi thống cùng tuyệt vọng, vậy nàng tình nguyện, hắn chưa từng yêu nàng. Như vậy, nàng liền có thể yên tâm rời đi, không mang theo đi một mảnh bụi trần.

Đứng ở trong đình, rũ mắt nhìn doanh trướng phía dưới lộ ra quang ảnh mờ nhạt, trong trướng Nghị Sự ở chính giữa, có nam tử nàng yêu thương, cái người vì nàng không màng sinh tử, bất kể được mất, nàng sao nỡ lòng bỏ hắn một mình cô độc sống trên cõi đời này? Nàng sao nỡ lòng được?

Nước mắt trượt khỏi hốc mắt, chảy xuôi theo gò má tuyệt mỹ cuồn cuộn rơi xuống, nàng ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc rống nức nở, hai vai ngăn không được run rẩy.

Vì sao đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, bọn họ vẫn là không thể ở bên nhau đến già? Nếu đây là vận mệnh, vậy nàng thống hận cái vận mệnh này!

Nếu sự xuất hiện của nàng, khiến hắn một đời bi ai, nàng hy vọng chính mình chưa từng có xuất hiện ở trong sinh mệnh hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui