Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Việc đầu tiên mà Đồng Tĩnh Nghi nghĩ đến mỗi khi rảnh rỗi chính là hẹn Bách Lý Giai Ninh đi tụ tập.
Nói về ăn uống hay vui chơi giải trí, Đồng Tĩnh Nghi chính là thổ địa ở thành phố Bắc Thần.

Cô ấy mới tìm được một quán pub có nhạc sống tên là Euphoria, dịch ra là “cảm giác lâng lâng hưng phấn”.

Quán pub này chuyên phục vụ dòng nhạc dream pop, rất phù hợp cho phụ nữ công sở sau những giờ làm việc mệt mỏi, hoặc những người muốn được đưa vào cõi ảo mộng, tránh xa thế tục ồn ào.
Dream pop là thể loại âm nhạc khá kén người nghe bởi ca từ trong các ca khúc nghiêng về tự sự nội tâm, nội dung có chút u buồn với giọng hát thì thầm, nhẹ nhàng như hơi thở của một cô gái đang đứng ở ranh giới giữa hư và thực.
Cả căn phòng đều đang thưởng thức ca khúc “Happiness is a Butterfly” của nữ nhạc sĩ ca sĩ người Mỹ Lana Del Rey.

Đồng Tĩnh Nghi ngả lưng vào ghế sofa, chăm chú lắng nghe tiếng hát ma mị của nữ ca sĩ trên sân khấu, đồng thời nhắm mắt tận hưởng không gian lãng đãng mê hoặc của Euphoria.
“Happiness is a butterfly
Try to catch it like every night
It escapes from my hands into moonlight.”
Hạnh phúc giống như một con bướm đang bay, nó đến và đi như một cơn gió thoảng qua, nó chẳng ở bên ta mãi.

Nếu ta càng cố bắt lấy nó, càng cố có được nó thì nó lại càng dễ thoát khỏi lòng bàn tay ta, sau đó tan vào ánh trăng.
Đồng Tĩnh Nghi mấp máy môi theo lời bài hát.
“Do you want me or do not you?” Liệu người có khao khát em hay không?
“If he's as bad as they say, then I guess I'm cursed.” Nếu anh ấy tồi tệ như lời đồn, thì chắc hẳn là em bị trúng lời nguyền rồi.
“I was one thing, now I'm being another.” Em từng là một người, và giờ em thành một kẻ khác.
“Baby, I just wanna dance with you.” Cưng ơi, em chỉ muốn nhảy cùng anh.
Những chữ cuối cùng được hát nhỏ lại như một lời thì thầm, mềm mại đến độ thấm sâu vào từng dây thần kinh cảm xúc.

Ca sĩ đã hát xong một lúc lâu, trong đầu Đồng Tĩnh Nghi vẫn cứ vang lên lời bài hát đó.
“Phụ nữ độc thân lâu ngày bỗng nhiên có hơi đàn ông đúng là như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, bảo sao da mặt chị dạo này bóng láng, không có một nốt mụn nào.

Nói đi, chị với Hán Đông Vũ sao rồi?” Bách Lý Giai Ninh cuối cùng cũng thoát khỏi những dòng ca từ day dứt ám ảnh ban nãy, cô nhấp một ngụm rượu vang, chống cằm cười nói.
“Chị ngừng liên lạc rồi, sau đó tiện tay đổi luôn số điện thoại.” Đồng Tĩnh Nghi cụng ly với Bách Lý Giai Ninh, khẽ nở một nụ cười buồn.
Bách Lý Giai Ninh ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Em tưởng chị yêu anh ta, mà anh ta dây dưa với chị như thế, chắc chắn cũng có tình cảm với chị.”
Đồng Tĩnh Nghi cúi đầu nhìn ly rượu trên tay, một lúc lâu sau mới nói: “Bởi vì chị sợ, sợ vì yêu anh ấy mà tiếp tục phá vỡ các nguyên tắc của bản thân.

Càng sợ sau khi đánh mất hết nguyên tắc và tôn nghiêm của mình, anh ấy lại phủi tay bỏ đi, lập tức đến bên người khác.

Hán Đông Vũ không bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh, yêu loại đàn ông này, có ngày chết lúc nào không biết.


Ban đầu là chết chìm trong sự dịu dàng ngọt ngào của anh ấy, sau đó chết trong sự nghi ngờ ghen tuông và cảm giác thiếu an toàn, cuối cùng là chết trong cô đơn và đau khổ khi anh ấy phũ phàng quay lưng.”
“Chị suy nghĩ tiêu cực quá rồi, chị còn chưa thử yêu đương nghiêm túc với anh ta mà.

Thật ra vẫn có cách khiến một người trăng hoa như anh ta phải thần phục đấy.” Bách Lý Giai Ninh ghé sát vào tai Đồng Tĩnh Nghi, nhỏ giọng nói.

“Có muốn nghe thử không?”
Đồng Tĩnh Nghi mở to đôi mắt mơ hồ, tò mò hỏi: “Cách gì?”
“Chọc thủng bao cao su, sinh một đứa trẻ bụ bẫm trói chân anh ta.

Ông nội anh ta mong có chắt nội như thế, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để anh ta phải cưới chị.” Bách Lý Giai Ninh nheo mắt cười gian.
“Mày nhìn chị giống một người phụ nữ dùng cái thai trong bụng để ép cưới lắm à?” Đồng Tĩnh Nghi nhăn mặt nói.
“Bây giờ không giống, biết đâu trong tương lai lại giống.

Chị có thai mà anh ta sống chết không chịu trách nhiệm thì cũng chẳng sao cả, về đây em nuôi cả hai mẹ con.”
“Còn cách nào có tự trọng hơn không?”
“Còn! Em cho người đâm anh ta què một chân, chị tranh thủ chăm sóc anh ta, đảm bảo anh ta sẽ cảm động đến chết.

Trường hợp không đủ đô thì cán đứt một chân luôn cũng được, nhưng mà cách này lại ảnh hưởng đến chất lượng quan hệ chăn gối của hai người về sau, cần cân nhắc thật kĩ.” Bách Lý Giai Ninh liến thoắng nói.
“Trong đầu mày chứa cái quái gì thế?” Đồng Tĩnh Nghi rút cục không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu bố mẹ mày mà biết mày lợi dụng gia thế để làm mấy chuyện thương thiên hại lí như vậy, khẳng định sẽ đánh gãy chân chó của mày.”
“Trái không được, phải cũng không xong.

Vậy thôi, tiếp tục làm một bà già ủ rũ đi.

Nghe nói phụ nữ thiếu chuyện tình dục khí sắc sẽ cực kì kém, mất ngủ, giảm trí nhớ, hay cáu gắt, lên mụn nhọt.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói.
“Mày còn không nhìn lại mình đi.” Đồng Tĩnh Nghi trừng mắt.
“Em chưa trải qua, tất nhiên khác với người trải qua rồi bỗng nhiên bị tắc nghẽn.” Bách Lý Giai Ninh cười cười.

“Mà kể cả suốt đời em không yêu ai cũng chẳng sao, bố mẹ em không có ý kiến trong chuyện hôn nhân của con cái.

Cùng lắm là 35 tuổi về hưu sớm, nuôi một dàn tiểu thịt tươi cùng tiểu chó săn, để bọn họ cung phụng em như lão phật gia.”
“Ước gì chị có một cuộc sống tự do tự tại như mày, Ninh Ninh ạ.” Đồng Tĩnh Nghi thở dài rầu rĩ.
“Nghi Nghi, em từng nghe qua một câu nói này, nó rất giống với lời bài hát lúc nãy: Happiness is a butterfly, which when pursued, is always just beyond your grasp, but which, if you will sit down quietly, may alight upon you.

Hạnh phúc như một con bướm, thứ mà khi càng đuổi theo thì nó sẽ mãi mãi vượt ra khỏi tầm với, nhưng cùng lúc ấy, nếu bạn yên lặng ngồi xuống, thì nó sẽ nhẹ nhàng đậu lên bạn.


Chị hãy cứ sống và yêu đi, cứ làm những điều mình muốn miễn là không trái với lương tâm, đừng suy nghĩ quá nhiều về những nỗi đau trong trí tưởng tượng, cũng đừng chìm đắm vào một viễn cảnh tươi đẹp mà quên mất thực tại.

Chắc chắn hạnh phúc sẽ đến với chị lúc chị không ngờ nhất.” Bách Lý Giai Ninh nắm tay Đồng Tĩnh Nghi, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
“Hạnh phúc là làm tiểu tam xen vào mối quan hệ của người khác à? Tôi nhổ vào cái loại hạnh phúc dơ bẩn của các người.” Đồng Tĩnh Nghi và Bách Lý Giai Ninh còn chưa trò chuyện được bao lâu, một cô gái không biết từ nơi nào chui ra, kích động xông tới trước mặt Đồng Tĩnh Nghi, chỉ thẳng tay vào mặt cô ấy mắng mỏ.

“Đồng Tĩnh Nghi, cô không có liêm sỉ à? Cô có tiền có nhan sắc, sao cứ nhất định phải dụ dỗ đàn ông của người khác thế? Tôi đã gặp cô nói chuyện đàng hoàng một lần rồi, tại sao còn không chịu buông tha cho A Vũ của tôi?”
Bách Lý Giai Ninh nhận ra người này.

Cô ta tên là Lâm Bối Bối, một ca sĩ nổi tiếng thuộc Công ty Truyền thông Hoa Mộng, mới debut được hơn 1 năm đã phát hành 2 album, còn có liveshow riêng.

Khuôn mặt cô ta rất ngây thơ nhưng dáng người lại nóng bỏng, câu nói mặt thiên thần body ác quỷ chính là để miêu tả những người như cô ta.

Nhưng Lâm Bối Bối lại dính phải tin đồn công phu trên giường rất cao siêu, từng ngủ với nhà sản xuất để đổi lấy tài nguyên.
Đồng Tĩnh Nghi cười lạnh, không thèm đáp lời, kéo tay Bách Lý Giai Ninh đi vòng qua cô ta.
Lâm Bối Bối thấy Đồng Tĩnh Nghi trực tiếp ngó lơ mình, tức giận ném túi xách lên mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm Đồng Tĩnh Nghi, hai con ngươi như muốn bốc cháy.

“Đứng lại, Đồng Tĩnh Nghi, cái đồ tiểu tam vô liêm sỉ này.

Tôi cảnh cáo cô, tránh xa A Vũ ra!”
“Cô có tư cách gì mà dám lớn tiếng cảnh cáo tôi?” Đồng Tĩnh Nghi dừng bước, trợn mắt nói.
“Tất nhiên là tư cách người yêu của anh ấy nửa năm trời, trước giờ không một ai có thể ở bên anh ấy quá 3 tháng cả.

Đồng Tĩnh Nghi, cô cũng giống mấy đứa con gái trước đây anh ấy chơi bời qua đường thôi, tôi cũng chẳng thèm bận tâm đâu.

Nhưng tôi vẫn phải nói cho cô biết, cô đừng có nằm mơ được anh ấy để vào trong lòng.

Cô có biết anh ấy vì muốn lăng xê tôi đã làm những gì không? Các tài nguyên âm nhạc, các hợp đồng đại diện nửa năm đổ lại đây đều do anh ấy đem về cho tôi, anh ấy kết nối mọi mối quan hệ trong giới cho tôi, cho tôi tiền tổ chức liveshow, thậm chí căn hộ cao cấp trong tiểu khu Thần Quang cũng là anh ấy mua cho tôi.

Còn cô, cô được anh ấy cho những gì rồi? Hay là không có gì cả? Với anh ấy, tôi là người đặc biệt duy nhất, cô hiểu chưa?”
Đồng Tĩnh Nghi nghe những lời này, lồng ngực bỗng co thắt lại, trái tim đau âm ỉ từng cơn.

Trong lòng cô trào lên cảm giác chua xót, khoé mắt không tự chủ nóng lên.

Lâm Bối Bối vừa nói vừa lấn tới, vươn tay định đẩy vai Đồng Tĩnh Nghi, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Bách Lý Giai Ninh túm lấy, bóp chặt.

Bách Lý Giai Ninh thấy vẻ đau đớn xuất hiện trên mặt cô ta mới buông tay, trừng mắt nói: “Muốn làm gì hả?”
Lâm Bối Bối ôm bàn tay sưng đỏ trước ngực, loạng choạng suýt ngã, tức giận bặm môi, gằn giọng.

“Tôi muốn gì hả? Tôi muốn bạn cô cút khỏi A Vũ của tôi! Anh ấy là của tôi, đừng hòng cướp anh ấy khỏi tôi.

Đồng Tĩnh Nghi, nếu còn để tôi bắt gặp cô quyến rũ anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi độc ác.

Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đâu.”
“Lâm Bối Bối, cô cũng chỉ là công cụ ấm giường của Hán Đông Vũ mà thôi.

Đừng tưởng tôi không biết sau lưng anh ấy, cô ngủ với bao nhiêu nhà sản xuất để có được nhiều tài nguyên hơn.

Còn về phía Hán Đông Vũ, anh ấy đã chia tay cô rồi, đừng có ăn mày quá khứ rồi đến làm phiền tôi nữa.

Cô nói tôi không đặc biệt như cô? Cô nói đúng rồi đấy, tôi khác cô, tôi và cô căn bản không cùng là một loại người.

Cô đến với anh ấy vì tiền tài vật chất, còn tôi yêu anh ấy thật lòng.

Cô không có tư cách đứng đây lên mặt với tôi.

Đồ đàn bà trơ trẽn, biến khỏi tầm mắt của tôi ngay.” Đồng Tĩnh Nghi mất kiên nhẫn, há miệng quát to.
“Chính vì cô nên anh ấy mới chia tay tôi.” Lâm Bối Bối gào lên.

“Rút cục cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho A Vũ của tôi hả?”
“Muốn cô cút khỏi đây, ngay bây giờ!” Đồng Tĩnh Nghi lạnh lùng nhếch mép.
“Hồ ly tinh!” Lâm Bối Bối vừa nói vừa cầm ly rượu trên bàn hắt thẳng vào người Đồng Tĩnh Nghi, chất lỏng màu đỏ sẫm ngay lập tức loang ra.

Phần ngực chiếc váy màu trắng của Đồng Tĩnh Nghi rất nhanh đã bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn qua có chút chói mắt.
Đồng Tĩnh Nghi không thể tin được Lâm Bối Bối lại dám hắt rượu vào người mình, cô đứng chôn chân tại chỗ, miệng há hốc vì kinh ngạc, lồng ngực nhấp nhô không ngừng, trong lòng bùng lên cơn giận dữ.
“Cô dám hắt rượu vào người tôi?” Đồng Tĩnh Nghi kích động nói, mặt đỏ bừng vì tức giận, khoé mắt hơi hồng hồng, vươn tay cầm ly rượu còn lại hắt ngược lại vào Lâm Bối Bối.

“Trả cho cô!”
“Đồng Tĩnh Nghi, con khốn này.” Lâm Bối Bối vươn tay túm tóc Đồng Tĩnh Nghi, kéo mạnh xuống dưới.

Đồng Tĩnh Nghi cũng không vừa, duỗi tay túm lấy tóc Lâm Bối Bối, dùng sức giật mạnh ra đằng trước.
“Dừng lại! Đừng đánh nhau nữa!” Bách Lý Giai Ninh không thể trơ mắt nhìn bạn mình bị ức hiếp, cô xông vào nắm cổ tay Lâm Bối Bối để cô ta buông tóc Đồng Tĩnh Nghi ra.

Lâm Bối Bối bị đau, theo phản xạ giơ chân đá lung tung, trúng vào đầu gối Bách Lý Giai Ninh.


Bởi vì không gian xung quanh chật hẹp, Bách Lý Giai Ninh không kịp tránh, cả người ngã nhào xuống đất, va đầu vào cạnh bàn, mạnh đến mức chảy máu.
“Con chó này! Mày dám đánh bạn tao!” Đồng Tĩnh Nghi nổi điên, thoạt nhìn như một con gà mẹ xù lông khi thấy gà con bị bắt nạt, dù da đầu bị kéo căng hết cỡ nhưng vẫn cố nén đau, dùng đầu gối huých mạnh vào bụng Lâm Bối Bối mấy cái.
Lâm Bối Bối bất ngờ bị đau, ôm bụng ngã xuống đất, khuỷu tay đụng phải khay rượu trên mặt bàn.

Đống cốc chén thi nhau rơi xuống mặt đất “choang” mấy tiếng rồi vỡ tan, mảnh vỡ và rượu văng tung toé khắp nơi, bắn cả vào tay chân ba người bọn họ.
Không khí trong phòng vừa nãy vẫn còn rất yên lặng, nhưng vì vụ ẩu đả giữa hai người phụ nữ, trong phút chốc trở nên vô cùng huyên náo.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

Có người nhận ra Lâm Bối Bối là người nổi tiếng còn lôi điện thoại ra quay phim chụp ảnh, thế nhưng không một ai có ý định vào can.
Tiếng ồn ào ở một góc nhỏ của quán pub đã khiến nhân viên phục vụ chú ý.

Anh ta chạy ra nói nhỏ vào tai nhân viên bảo vệ một câu, người kia gật đầu đi theo anh ta.
Lâm Bối Bối tiếp đất còn không quên kéo theo Đồng Tĩnh Nghi.

Hai người dính chặt lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, không ai chịu nhường ai.

Lâm Bối Bối bóp cổ Đồng Tĩnh Nghi, Đồng Tĩnh Nghi cũng bóp lại.

Lâm Bối Bối lại đổi sang trò cào cấu, Đồng Tĩnh Nghi bị móng tay sắc nhọn của Lâm Bối Bối cào vào mặt, khiến má trái đau rát.

Đồng Tĩnh Nghi không nuôi móng tay dài cũng không làm móng giả, có cào cũng không ăn thua.

Thế là cô giơ tay bóp thật mạnh vào ngực Lâm Bối Bối, khiến cô ta rú lên như heo bị chọc tiết.
Bách Lý Giai Ninh lúc này mới hết choáng váng do cú va đập lúc nãy, lồm cồm bò dậy lắc đầu mấy cái, tay sờ lên trán, không nhịn được chửi tục một câu.

“Mẹ kiếp, chảy máu rồi!”
Cánh tay Lâm Bối Bối ngay lập tức bị Bách Lý Giai Ninh túm lấy, dùng sức bẻ ra sau lưng.
“Lâm Bối Bối, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?” Bách Lý Giai Ninh gằn giọng.
Cô từng được học Karate, sức lực từ cổ tay rất lớn, Lâm Bối Bối bắt đầu lớn tiếng gào khóc.

“Đau quá, mau buông tôi ra!”
Nhân viên bảo vệ đúng lúc chạy đến, anh ta và Bách Lý Giai Ninh mỗi người túm lấy một người, dùng hết sức tách hai người đang đánh nhau ra.

Lâm Bối Bối bị Bách Lý Giai Ninh kẹp chặt khuỷu tay, hai chân vẫn không ngừng đá loạn xạ trong không khí.
Trên mặt, trên cổ Đồng Tĩnh Nghi đều có vết thương do mảnh vỡ thuỷ tinh bắn vào, váy áo dính đầy rượu vang xộc xà xộc xệch, tóc tai bù xù, trông vô cùng thảm hại.

Lâm Bối Bối cũng chẳng khá hơn là bao, mái tóc dài màu nâu đỏ rối tinh rối mù, trên cổ tay có mấy vết máu, dưới bắp chân còn bị xước một đường khá dài do ngã đè phải mảnh thuỷ tinh vỡ, bây giờ bắt đầu rỉ máu.

Cô ta là minh tinh, hàng ngày chăm sóc thân thể rất kĩ, bây giờ thấy trên người có một đống vết thương, sắc mặt liền trắng bệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận