Thời tiết mùa đông năm nay thay đổi rất thất thường, giữa trưa bầu trời rõ ràng vẫn còn hửng nắng, chớp mắt một cái đến giờ tan tầm đã thấy một khoảng không xám xịt u ám bao trùm khắp vạn vật.
Mây đen vần vũ kéo đến, những hạt mưa nặng trịch bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
Buổi sáng Bách Lý Giai Ninh dậy muộn, không muốn lái xe nên bắt taxi đi làm.
Tan tầm đã hơn 10 phút, cô vẫn đứng ở đại sảnh nhìn ra ngoài trời, trong lòng chỉ biết thở ngắn than dài.
Trời đang mưa, ai ai cũng hối hả về nhà, cô đứng vẫy gãy cả tay mà vẫn không bắt được xe.
“Trời mưa bắt taxi khó thế nhỉ, sớm biết thế này thì sáng nay đã tự lái xe.” Bách Lý Giai Ninh lẩm bẩm một mình.
Những chiếc taxi chạy vụt qua đều đã có khách, thậm chí đặt xe trên app chuyến nào chuyến nấy đều bị huỷ.
Cô vốn định gọi cho anh Du – con trai bà chủ tiệm tạp hoá dạo trước, cuối cùng lại từ bỏ ý định.
Nắng ráo thì thôi không nói, nhưng mưa gió thế này cô cũng không nỡ làm phiền người ta.
Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt thốc vào mặt, làm cho cô hít phải một trận khí lạnh, hai chân không nhịn được run rẩy, rùng mình hắt xì một cái.
Không biết trận mưa này còn kéo dài bao lâu, Bách Lý Giai Ninh lại không muốn đứng chờ một cách nhàm chán.
Mắt thấy góc đường đối diện có một siêu thị mini 24 giờ biển hiệu nhấp nháy, nghĩ thấy chủ ý trú mưa giết thời gian bên trong không gian ấm áp đó cũng không tệ, cô liền lấy túi xách che đầu rồi băng qua đường.
Mưa mùa đông làm cho cái giá buốt ngay lập tức biến thành lưỡi dao găm thẳng vào da thịt.
Bàn tay trắng nõn nuột nà mới chịu vài giọt mưa lạnh đã trở nên se sắt, từng đường gân xanh tím nổi lên làn da trắng bệch vì lạnh khiến cho người ta phải xót xa.
Đôi môi xinh đẹp tái nhợt cả đi, hai hàm răng trắng bóng khẽ va vào nhau lập cập.
Đúng lúc này, có một chiếc Maybach màu đen từ dưới tầng hầm đi lên.
Trong nháy mắt, Hán Đông Khuê đã nhận ra bóng dáng xinh đẹp kia.
Đôi chân dài thẳng tắp không ngừng chuyển động, bởi vì chạy nhanh trong gió mà ống quần vải bay phấp phới, giày cao gót 5 phân chạm đất rồi lại nhấc lên khiến cho vũng nước dưới chân văng tung toé.
Chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong áo khoác dạ đã ướt nhẹp, hoa văn tinh tế trên bra như ẩn như hiện, mấy lọn tóc ướt sũng dán lên khuôn mặt cô, lúc này trông cô xinh đẹp một cách… rất chật vật.
Hán Đông Khuê đánh vô lăng, chiếc xe chạy về phía cô.
Đến sát bên cô anh mới dừng xe lại, hạ kính cửa sổ: “Lên xe!”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quen thuộc vang thẳng vào trong tai Bách Lý Giai Ninh.
Thanh âm của anh không nặng không nhẹ nhưng rất có uy lực, cô ngay lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên, cách một màn mưa liền trông thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn tú.
“Lên xe nhanh!” Giọng điệu anh cương quyết như ra lệnh, rõ ràng là không cho phép cô từ chối.
Bách Lý Giai Ninh đành phải nghe lời, ngoan ngoãn mở cửa chui vào trong xe.
Cô còn chưa kịp ngẩng mặt lên đã ngửi thấy mùi hương biển thơm mát từ chiếc khăn bông trắng muốt mềm mại trùm trên đầu.
“Lau mặt đi.” Giọng nói của anh rất lạnh lùng, mang theo một chút không hài lòng, vừa nói vừa khởi động xe, không quên tăng nhiệt độ điều hoà lên.
Bánh xe chậm rãi lăn trên đường, cần gạt nước gạt qua gạt lại không ngừng.
“Sao anh lại mang theo khăn bông đi làm?” Bách Lý Giai Ninh nhướng mày thắc mắc.
“Tôi định đi tập gym, giờ không đi nữa.” Hán Đông Khuê trả lời ngắn gọn.
Nước mưa làm mái tóc đen mượt của cô hơi xù lên, từng giọt li ti còn đọng lại trên hàng mi dài cong vút, khiến cho khuôn mặt cô trở nên xinh đẹp động lòng người.
Cô cầm khăn bông chậm chạp lau khô nước trên mặt trên đầu, còn chưa kịp mở miệng đã hắt xì một cái.
Cô xấu hổ cười cười đem khăn trả cho anh, lại thấy người đàn ông bên cạnh cởi áo khoác đang mặc ra, vung tay lên, chiếc áo liền rơi xuống đầu cô.
“Cởi áo ngoài ra, mặc áo của tôi vào.”
“Anh có thể đừng ném đồ lên đầu tôi được không? Tôi không phải cái giỏ quần áo.” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được quơ quơ nắm đấm trong không khí.
“Ai bảo chiều cao cô có hạn.” Hán Đông Khuê nhếch môi cười vui vẻ.
“Này anh, tôi cao 1 mét 72 đấy nhé.
So với chiều cao trung bình của phụ nữ, tôi có thể tự hào là mình thuộc top trên rồi.”
“Nói nhiều quá, mặc vào đi.”
“Áo của anh to như vậy, mặc vào trông giống như đang khoác cái bao tải, rất buồn cười.” Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng làu bàu, nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác dạ ẩm ướt vắt vào ghế sau, cầm áo khoác màu xám của Hán Đông Khuê mặc vào.
Trong nháy mắt hương gỗ đặc trưng của anh vương vấn khắp khoang mũi cô, cô đưa vạt áo lên mũi hít hà một hơi, cảm thấy toàn thân rất dễ chịu, trong lòng vô cùng ấm áp.
Cơn mưa ngoài trời lúc này đã ngớt dần, chuyển thành mưa nhỏ tí tách.
Trước mặt là ngã tư, bây giờ đang là đèn đỏ, Hán Đông Khuê giảm dần tốc độ rồi dừng xe.
“Sao tay lại lạnh thế này hả? Lại còn ăn mặc phong phanh như vậy, phụ nữ các cô đều thích tự hành hạ bản thân à?” Hán Đông Khuê bất ngờ nắm lấy tay cô, tay của anh rất ấm, trong lòng bàn tay còn có vết chai mỏng, chắc là do hay phải cầm bút.
Hơi ấm từ tay anh truyền đến, len lỏi vào trái tim cô.
“Trong phòng làm việc có điều hoà hai chiều, trên bàn còn có cả máy sưởi, cần gì phải mặc nhiều.
Đối với phụ nữ chúng tôi, nhất là phụ nữ làm trong lĩnh vực thời trang, vấn đề nhan sắc rất quan trọng.”
“Nhan sắc quan trọng hơn hay sức khoẻ quan trọng hơn?”
“Đương nhiên là nhan sắc.” Bách Lý Giai Ninh khẳng định chắc nịch.
“Người vốn xinh đẹp thì có mặc áo ngủ đi làm vẫn sẽ xinh đẹp.” Hán Đông Khuê liếc nhìn cô.
“Anh đang khen tôi xinh đẹp đúng không?” Bách Lý Giai Ninh nghiêng đầu cười ngọt ngào.
Hán Đông Khuê không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hừ khẽ một tiếng ngầm đồng ý.
“Sao cô lại xuất hiện ở công ty tôi vào lúc này? Đến tìm tôi à?” Hán Đông Khuê bỗng nhiên quay sang hỏi.
Bách Lý Giai Ninh hơi hoảng, sao lại để Hán Đông Khuê phát hiện ra chứ? May mà đầu óc cô vốn thông minh sắc bén, lúc nguy cấp nảy số rất nhanh, vuốt tóc cười nói: “Ai tìm anh chứ? Xe tôi bị hỏng gần đây, xe cứu hộ kéo đi rồi.
Ban nãy mưa to quá, tôi đứng trú nhờ một lát.”
“Hôm nay mưa lạnh, qua nhà tôi ăn cơm.”
Đèn xanh sáng lên, Hán Đông Khuê nắm tay cô không muốn buông, cô hơi dùng sức rút tay ra nhưng không được.
“Này, đèn xanh rồi, anh không định lái xe à?” Bách Lý Giai Ninh huých nhẹ vai vào cánh tay anh.
Cô vừa nói xong thì xe phía sau bấm còi inh ỏi thúc giục.
Hán Đông Khuê tuy lưu luyến nhưng vẫn phải buông tay cô ra, tiếp tục lái xe.
…
Về đến căn biệt thự, Hán Đông Khuê xua Bách Lý Giai Ninh đi tắm nước nóng, còn mình sau khi thay một bộ quần áo trong nhà thì ngay lập tức vào phòng bếp nấu cơm.
Bách Lý Giai Ninh tắm xong lò dò xuống phòng khách ngồi chơi, tiện tay cầm điều khiển TV trên bàn trà mở lên xem.
Hán Đông Khuê nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp trong suốt, thấy cô đang ngồi trên sofa chăm chú xem phim, khoé môi anh không tự chủ được nhếch lên.
Trên TV đang chiếu lại bộ phim cổ trang “Hậu Cung Như Ý Truyện”, phim này cô đã xem đi xem lại hai lần, sắp thuộc làu làu lời thoại đến nơi rồi nên thấy hơi chán, chuyển kênh mấy lần vẫn không có gì để xem.
Cô xuống sofa, xỏ chân vào dép đi trong nhà, đứng dậy đi vào trong bếp.
Cô đứng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng cao ngất của Hán Đông Khuê từ phía sau.
Hán Đông Khuê đeo tạp dề màu xám kẻ caro, đứng quay lưng về phía Bách Lý Giai Ninh.
Anh đang rửa rau, những ngón tay thon dài cùng với những khớp xương rõ ràng cầm bó rau cải thìa xanh ngắt cẩn thận vò nhẹ dưới dòng nước.
“Để tôi giúp cho.” Bách Lý Giai Ninh đi vào, xung phong nhận việc.
“Trong này ám mùi khói dầu, cô ra ngoài ngồi chơi đi.”
“Ngồi mãi cũng chán, anh để tôi giúp đi mà.”
“Cô biết làm những món gì?” Hán Đông Khuê thấy cô mè nheo như vậy, không khỏi buồn cười nhìn cô.
Bách Lý Giai Ninh bị anh nhìn đến phát ngượng, mím môi im lặng, cuối cùng ho nhẹ một tiếng rồi chém gió: “Chiên xào luộc nướng, mỗi loại biết vài món.” Cô sẽ không nói với anh là cô chỉ biết cắm cơm, luộc rau và nấu mỳ tôm đâu.
“Vậy cô xào măng tây đi, để tôi đi làm thịt.”
Hán Đông Khuê cúi đầu thái thịt, tiếng lưỡi dao va vào mặt thớt kêu “lạch cạch”, mũi dao lên lên xuống xuống nhịp nhàng.
Thái thịt xong, anh lấy ớt chuông ra sơ chế, Bách Lý Giai Ninh nhìn trộm động tác lưu loát thành thạo của anh, không khỏi gật gù tán thưởng.
Bách Lý Giai Ninh nhìn chán chê mới rót dầu ăn vào chảo, sau đó thả măng tây đã được cắt sẵn vào.
Măng vẫn còn hơi ướt, lửa đang để to bỗng chốc bùng lên, dầu ăn dính nước bắn tung toé ra ngoài, bắn cả lên mu bàn tay cô.
“Oái!” Bách Lý Giai Ninh bị đau liền rụt tay lại, nhịn không được hét toáng lên.
Xẻng xào thức ăn trong tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng chát chúa.
Ngay lập tức hai cánh tay cường tráng rắn rỏi ôm chầm lấy cô, xoay một vòng, đưa cô tránh xa khỏi chảo dầu.
Cô còn chưa kịp định thần thì đã thấy mình đang nằm trong vòng tay Hán Đông Khuê.
Một tay anh cầm cái nắp bên cạnh đậy lên chảo để dập lửa, một tay nhanh nhẹn tắt bếp, sau đó cầm tay cô dí vào vòi nước lạnh.
Nép trong vòng tay ấm áp của anh, chóp mũi vương vấn mùi cơ thể anh, thân thể hai người dán chặt vào nhau, cộng với hơi thở nam tính nóng hổi phà lên đỉnh đầu, hai chân Bách Lý Giai Ninh không tự chủ được mềm nhũn cả ra, phải dựa vào người anh mới đứng vững được.
“Đau không?” Hán Đông Khuê nhíu mày lẩm bẩm.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Hơi rát…” Bách Lý Giai Ninh lí nhí nói.
Hán Đông Khuê nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô bị dính vài vết dầu, may là dầu chưa nóng nên chỉ bị sưng đỏ một chút, cũng không có gì nghiêm trọng.
Hán Đông Khuê dẫn cô ra sofa, ấn cô ngồi xuống.
“Ngồi đây, chờ tôi một lát.” Sau đó anh đi về phía tủ thuốc, lấy ra một tuýp kem trị bỏng và túi bông băng.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, mở nắp tuýp kem bóp một ít lên miếng bông y tế, nhẹ nhàng bôi khắp mu bàn tay của cô.
“Suốt ngày để bị thương, chắc tôi sắp thành bác sĩ riêng của cô rồi.” Hán Đông Khuê nắm tay cô, mỉm cười nói.
Chất kem man mát lành lạnh, mùi lô hội thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
“Muốn đun nóng dầu thì để lửa vừa thôi, đồ ăn phải vẩy cho ráo nước hãy cho vào chảo.
Còn nữa, tôi chưa từng thấy ai thả măng tây vào trước cả tỏi băm như cô.” Hán Đông Khuê vẫn đang chăm chú bôi kem cho cô, đầu cũng không ngẩng lên.
“Đã không biết lại còn đòi làm, đúng là đồ trẻ con vụng về.”
Bách Lý Giai Ninh im lặng, lúc này cãi lại chính là tự làm mình bẽ mặt.
Sau khi cất tuýp thuốc, Hán Đông Khuê quay lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng.
Bách Lý Giai Ninh biết thân biết phận ngồi ngoan ngoãn trên sofa nghịch điện thoại.
Hán Đông Khuê nhìn qua cửa kính thấy cảnh tượng ngoài phòng khách lúc này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mềm mại.
Bốn món mặn, một món canh rất nhanh được bày lên.
Đùi gà hấp cải thìa, thịt heo xào ớt chuông hành tây, cá chép om dưa, măng tây xào tỏi, và một bát canh mướp trứng gà.
Bách Lý Giai Ninh ngồi trên bàn ăn, hít lấy hít để hương thơm ngào ngạt.
“Thơm quá!”
Hán Đông Khuê đặt nồi cơm lên bàn, đưa cho cô bát đũa.
Bách Lý Giai Ninh gắp một cọng măng tây xanh mướt bỏ vào miệng.
Măng tây giòn ngọt kết hợp với tỏi phi thơm ngậy, tiêu xay cũng được nêm nếm rất vừa miệng.
Cô đảo mắt sang đĩa đùi gà hấp, vừa cắn một miếng thì hai mắt như phát sáng.
Da gà chín vàng đẹp mắt, thịt gà vừa mềm vừa thơm kết hợp với vị ngọt thanh của cải thìa.
Gà hấp tuy không béo ngậy như gà rán hay đậm đà như gà kho nhưng lại giữ được hương thơm nguyên bản của thịt gà, kết hợp với cải thìa giòn giòn sực sực, vô cùng hấp dẫn.
Cá chép chín vàng hai mặt, còn nguyên vẹn không hề bị nát, thịt ngon ngọt bùi ngậy, dưa chua rất mềm nhưng vẫn giữ được độ giòn cần thiết, nước om chua nhẹ.
Thịt heo chín mềm không bị dai, ướp đậm đà vừa miệng, ớt chuông thơm nồng hoà vào chút cay cay của hành tây.
“Ngon quá, tay nghề của anh xịn thật, không hề thua kém đầu bếp đâu.” Bách Lý Giai Ninh mỗi món đều ăn thử một miếng như nàng công chúa Bạch Tuyết, không nhịn được mở miệng ca ngợi.
“Ngon thì ăn nhiều vào.” Hán Đông Khuê thấy cô ăn ngon lành, tâm trạng bất giác vui vẻ lên rất nhiều.
“Thấy tôi đảm đang không?”
“Ừ, không ngờ anh lại đảm đang như thế đấy.” Bách Lý Giai Ninh vừa cắn một miếng đùi gà vừa giơ ngón tay cái.
“Hôm trước thấy anh làm bữa sáng, tôi lại cứ tưởng anh chỉ biết nấu nướng sơ sơ thôi.”
“Đẹp trai không?” Hán Đông Khuê bỗng chuyển sang chủ đề khác.
“Đẹp trai.” Bách Lý Giai Ninh thành thực gật đầu.
“Nhiều tiền không?”
“Cũng nhiều.” Bách Lý Giai Ninh suy nghĩ mấy giây rồi lại gật đầu.
“Tóm lại là hoàn mỹ đúng không?”
“Ừm… Cũng có thể nói là hoàn mỹ.”
“Hoàn mỹ như vậy sao không nhanh tay chiếm đoạt, lừa tôi vào tròng, sau đó công thành đoạt đất, gạo nấu thành cơm?”
Bách Lý Giai Ninh suýt thì nghẹn thịt gà, ho khù khụ mấy cái mới ổn định lại được hơi thở.
“Cô mà cứ buông lỏng tôi như thế là tôi sẽ…” Hán Đông Khuê nheo mắt cười gian xảo.
“Sẽ làm sao?” Bách Lý Giai Ninh tò mò hỏi.
“Là tôi sẽ nghĩ cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi đấy.
Người đàn ông hoàn mỹ như tôi trên đời này không có nhiều đâu, tranh thủ đi.”
Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, không thèm tranh cãi với con người tự luyến này nữa.
Ăn cơm xong, Bách Lý Giai Ninh tranh phần rửa bát nhưng Hán Đông Khuê nhất quyết không cho, sợ cô sẽ đập vỡ hết bát đĩa nhà anh.
Cô đành ngậm ngùi đứng bên cạnh giúp anh lau khô bát đũa rồi cất lên tủ bếp.
Ngoài trời mưa đã tạnh, Hán Đông Khuê lái xe đưa Bách Lý Giai Ninh về.
Buổi tối, cô nằm trên giường không ngừng nghĩ ngợi, nếu mỗi ngày trôi qua đều được ăn ngon thế này thì thật tốt biết mấy.
Bách Lý Giai Ninh không biết nấu ăn, hàng ngày không đi ăn hàng thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài về.
Đôi lúc cô cũng muốn thuê đầu bếp riêng nhưng công việc của cô khá bận rộn, hay phải tăng ca, ăn uống cũng thất thường nên cô lại gạt bỏ ý định đó đi.
Hay là đồng ý hẹn hò với Hán Đông Khuê, hàng ngày qua nhà anh ăn chực uống chực?
Bởi vì tối hôm trước Bách Lý Giai Ninh nằm trên giường miên man suy nghĩ về tương lai của mối quan hệ giữa mình và Hán Đông Khuê, thế nên sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại mà ngơ ngác.
Bình thường 8 giờ cô đã dậy cho kịp 9 giờ vào làm, bây giờ đã là 8 giờ rưỡi rồi!