“Anh có gì thắc mắc thì cứ hỏi thẳng đi, hôm nay tôi sẽ cố gắng trả lời tất cả các câu hỏi của anh.” Kết thúc buổi dạ hội, Bách Lý Giai Ninh ngồi ở ghế phụ trong ô tô của Hán Đông Khuê, chủ động mở lời.
“Cô và Đồng Tĩnh Nghi là gì của nhau?” Hán Đông Khuê vừa hỏi tay vừa tăng nhiệt độ điều hoà trong xe lên mấy độ.
Sau lần hai cô gái đánh lộn phải vào đồn cảnh sát, anh đã biết mối quan hệ thân thiết giữa hai người bọn họ, nhưng vẫn muốn nghe lời thú tội từ chính miệng Bách Lý Giai Ninh nói ra.
“Chúng tôi là bạn thân của nhau.
Từ đầu đến cuối đều là tôi đi xem mắt thay cho cô ấy.” Bách Lý Giai Ninh giữ thái độ bình tĩnh trả lời Hán Đông Khuê.
“Tại sao phải làm như vậy?” Hán Đông Khuê tiếp tục chất vấn.
“Buổi tối hôm tôi xem mắt với anh, cô ấy bận đi gặp đối tác… Từ từ đã, lúc nãy anh có nhắc tới dự án của Nghi Nghi, tôi tưởng anh đã biết rồi chứ?” Bách Lý Giai Ninh nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Tôi đã nhìn ra chân tướng sự việc từ lâu rồi, chỉ là tôi muốn nghe cô tự mình nói ra thôi.
Vả lại, ngoài cái tên của cô, tôi không hề có một chút thông tin nào về của cô cả.” Hán Đông Khuê gõ gõ ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng lên vô lăng, nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Giai Ninh.
“Bách Lý Giai Ninh, cô là ai?”
“Với tính cách của anh mà nói, đáng lẽ anh phải cho người điều tra về tôi rồi mới đúng.” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu nghịch viên pha lê trên váy, nhàn nhạt đáp.
“Đã điều tra, nhưng hồ sơ của cô lại trắng xoá.” Hán Đông Khuê nheo mắt, nới lỏng cravat trên cổ.
Bách Lý Giai Ninh liếc mắt nhìn kẹp cravat và khuy măng sét nạm kim cương anh dùng hôm nay, tất cả đều là quà cô tặng anh.
“Giai Ninh, cô có phải gián điệp kinh tế mà MiHu cài vào Aurora để quyến rũ tôi, nhằm moi móc bí mật kinh doanh không? Nếu cô thành thật thú nhận, tôi hứa sẽ không truy cứu trách nhiệm, tiếp tục cho cô làm việc trong tập đoàn của tôi.”
Bách Lý Giai Ninh dở khóc dở cười, con người này đôi khi có những suy nghĩ rất kì lạ, làm cho cô không biết phải phản ứng thế nào.
“Hán Đông Khuê, anh xem nhiều phim truyền hình quá rồi đúng không? Tôi tuyệt đối không có quan hệ gì với MiHu, mối liên kết duy nhất giữa tôi và công ty đó là Đồng Tĩnh Nghi.”
“Cô cứ nói tiếp đi.”
“Nghi Nghi là một nữ cường nhân đi lên bằng chính năng lực của bản thân, không bao giờ có ý nghĩ sử dụng chiêu trò cạnh tranh thiếu lành mạnh, chứ đừng nói đến việc nuôi gián điệp kinh tế.
Nhắc đến MiHu, tôi cũng muốn xin anh một chuyện, hãy cho dự án của cô ấy một cơ hội.
Tôi đảm bảo anh sẽ không phải thất vọng đâu.” Bách Lý Giai Ninh đặt tay mình lên bàn tay trên vô lăng của Hán Đông Khuê, giọng nói vô cùng chân thành và nghiêm túc.
Hán Đông Khuê ngả đầu vào ghế dựa, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của Bách Lý Giai Ninh.
Một lúc sau anh mới khẽ động khoé môi: “Được, với một điều kiện, chúng ta hẹn hò đi.”
“Anh đang nghiêm túc đấy chứ?” Bách Lý Giai Ninh hoàn toàn bất ngờ trước lời đề nghị của Hán Đông Khuê.
“Bách Lý Giai Ninh, tôi lúc nào cũng nghiêm túc.”
“Hẹn hò kiểu bạn trai bạn gái?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng chúng ta đâu có tình cảm giữa bạn trai và bạn gái.”
“Sao cô biết là không có tình cảm?”
Bách Lý Giai Ninh không nghĩ Hán Đông Khuê sẽ trả lời như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh thích tôi sao?”
Hán Đông Khuê sống trên đời 32 năm chưa một lần trải nghiệm qua chuyện tình yêu đôi lứa, dù anh không mặn mà nhưng cũng không cố ý né tránh phái nữ.
Anh luôn nghĩ chuyện tình cảm không cần gấp gáp, cứ để nó thuận theo tự nhiên.
Không nghĩ đến 10 năm vậy mà lại trôi qua nhanh như chớp mắt, nay anh đã bước sang độ tuổi tam tuần có lẻ, hàng ngày bầu bạn với anh vẫn chỉ có công việc, những dự án lớn nhỏ, những cuộc họp dày đặc, những con số nhảy nhót.
Trong từng ấy năm anh đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ khác nhau, không thiếu những người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, nhưng chưa từng có ai khiến anh động tâm, cho đến khi anh gặp Bách Lý Giai Ninh…
Mỗi khi nghĩ đến cô, anh luôn bất giác mỉm cười dịu dàng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp kì lạ.
Cô làm những việc trái ý khiến anh không vui, anh lại không nhịn được mà mềm lòng, cũng tự động nhường nhịn thói xấu lớn nhất của cô là vô tâm.
Anh còn mơ hồ nhận ra tâm tư của mình càng ngày càng giống mấy cậu nhóc 17 18 tuổi mới biết yêu lần đầu, cứ rảnh rỗi là bắt đầu suy nghĩ lung tung, lúc giận hờn cãi vã là y như rằng không tập trung được vào việc gì hết, luôn trong trạng thái cưỡng chế bản thân không được nghĩ đến cô.
Thấy cô đi xem mắt với người đàn ông khác, tâm tư anh vô cùng nhiễu loạn, vừa khó chịu lại vừa đố kị, cả người chua nồng mùi giấm.
Anh sẽ ngấm ngầm điều tra mọi thông tin về những người đàn ông cô gặp mặt, rồi tự so sánh giữa anh và người đó xem ai ưu tú hơn, cuối cùng luôn âm thầm kết luận chỉ có anh mới xứng với cô.
Điều đáng sợ nhất là anh thường gặp phải tình trạng mộng xuân, đối tượng trong mơ luôn là cô gái nhỏ này.
Mỗi lần ngẩn ngơ tỉnh giấc, anh lại thấy đáy quần ướt nhẹp, vật trong quần thẳng tắp cứng rắn, hại anh phải tắm nước lạnh mới ngủ được tiếp.
Đó có thể gọi là yêu rồi chứ?
Nhưng một chữ “yêu” này quá nặng kí nên anh không dám nói ra, sợ cô cảm thấy áp lực sẽ tìm cách trốn tránh.
Anh không dám phá huỷ mối quan hệ tốt đẹp hiện tại, chỉ đành chôn giấu cảm xúc mãnh liệt xuống tận đáy lòng.
“Thích, rất thích.” Hán Đông Khuê cầm tay Bách Lý Giai Ninh đặt lên ngực mình.
“Ngay từ sau buổi xem mắt tôi đã thích em rồi, Giai Ninh.”
“Nhưng nhỡ đâu tôi không thích anh thì sao?” Bách Lý Giai Ninh cụp mắt xuống, cắn cắn môi nói.
“Em có thể giả vờ suy nghĩ một lát rồi mới từ chối được không?” Hán Đông Khuê nheo mắt vẻ bất mãn.
“Không cần suy nghĩ, chẳng ai thích một người vừa nhạt nhẽo vừa bá đạo lại tự luyến như anh cả.”
“Nếu em nói tôi nhạt nhẽo thì tôi chấp nhận, nhưng tôi bá đạo chỗ nào?” Hán Đông Khuê cảm thấy rất ngạc nhiên, trước giờ anh thường được người trong giới đánh giá là điềm đạm trầm ổn, dù khí chất có chút lạnh lùng khó gần.
Cái này không thể trách anh được, thân là một Tổng giám đốc, anh bắt buộc phải trưng ra dáng vẻ uy quyền cao cao tại thượng, có vậy mới khiến cho đối tác tôn trọng và cấp dưới nể trọng tuân phục.
“Nếu không bá đạo thì sao anh lại lấy dự án của Nghi Nghi ra ép buộc tôi? Tình cảm phải xuất phát từ sự tự nguyện của cả hai, anh có hiểu không?” Bách Lý Giai Ninh rút bàn tay lại, khoanh hai tay trước ngực nói.
“Giai Ninh, tôi xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ lấy chuyện đó ra gây khó dễ cho em nữa.
Tôi không cần em trả lời ngay lập tức, chỉ mong em hãy suy nghĩ kĩ có được không?” Hán Đông Khuê dùng ánh mắt hết sức chân thành nhìn cô.
“Tôi có thể đợi, bao lâu cũng được.
Nếu em không trả lời, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Đối với Hán Đông Khuê, cô có một loại thiện cảm đặc biệt không thể giải thích được.
Mỗi lần hai người đứng sát gần nhau, cô lại thấy tim đập rất nhanh.
Nhưng để hẹn hò, cô vẫn phải cân nhắc kĩ càng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bách Lý Giai Ninh mới trả lời: “Được, nếu như anh thực sự muốn thì chúng ta sẽ tìm hiểu nhau.
Trước mắt chỉ dừng ở mức độ tìm hiểu thôi, nếu như tôi cũng thích anh thì mới được chuyển sang mức độ hẹn hò.
Hơn nữa, ở công ty anh phải giả vờ không quen biết tôi, tôi không muốn gặp rắc rối.”
Tuy Hán Đông Khuê nghe lời cô tạm thời giấu kín mối quan hệ giữa hai người, nhưng trong lòng anh vẫn không hoàn toàn tán thành.
Mọi chuyện diễn ra khá bất ngờ, nhưng không hiểu sao Bách Lý Giai Ninh lại thấy thích cái kết quả này.
Trước giờ cô được rất nhiều người ưu tú theo đuổi nhưng chưa từng một ai lọt vào mắt cô, Hán Đông Khuê là người đầu tiên đem lại cho cô cảm giác thoải mái dễ chịu.
Tất nhiên cô sẽ không dễ dàng biểu hiện ra, cô không thể để con người tự luyến này đắc ý nhanh như thế được.
“Ngày mai là cuối tuần, em có dự định gì chưa?” Hán Đông Khuê bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
“Ngủ có được tính là dự định không?” Những ngày này ngoài trời đều có tuyết rơi, thật khiến người ta ngần ngại không muốn ra khỏi nhà.
“Ngủ? Em sống mà không có tham vọng gì à?” Hán Đông Khuê nhếch môi chế giễu nói.
“Có chứ! Tôi muốn được ăn thật nhiều món ngon, đi du lịch khắp nơi trên thế giới.”
Đột nhiên Hán Đông Khuê cảm thấy rất bất lực, anh tự cho rằng bản thân đã ra ám hiệu rõ ràng, thế mà cô gái này còn không biết nắm lấy cơ hội.
“Ngày mai chúng ta đi chơi.” Hán Đông Khuê bắt đầu khởi động xe.
“Anh muốn đi đâu chơi?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần hai người ở bên nhau là được.”
Bách Lý Giai Ninh im lặng vài giây, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Công viên giải trí thì sao?”
Bàn tay trên vô lăng bỗng nhiên cứng đờ, mày kiếm chau lại có vẻ không được tự nhiên.
Một lúc lâu sau anh mới rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn thì ngày mai chúng ta sẽ đi công viên giải trí.”
Bách Lý Giai Ninh vốn dĩ chỉ đang trêu chọc Hán Đông Khuê, cô muốn xem vẻ mặt của anh như thế nào thôi.
Cô đoán rằng Hán Đông Khuê sẽ từ chối hẹn hò ở một nơi dành cho trẻ con, ai ngờ anh lại đồng ý.
…
Ngày hôm sau, Hán Đông Khuê thực sự đưa cô đến công viên giải trí.
Tuyết vẫn đang rơi nên công viên bớt đông người hơn mọi khi, không phải chịu cảnh xếp hàng chen lấn xô đẩy như những ngày cuối tuần hoặc lễ Tết.
Một cặp đôi tuấn nam mỹ như Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh hấp dẫn không ít ánh nhìn.
“Hán Đông Khuê, anh có thể giãn bớt cơ mặt ra được không vậy? Người ta nhìn thấy sẽ nghĩ là anh đến thu mua công viên giải trí thay vì đến chơi đấy!” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được bật cười.
Hán Đông Khuê mím môi.
“Tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này.”
Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười hết sức ngọt ngào.
“Đi theo tôi, cam đoan lần đầu tiên của anh sẽ rất vui.”
Bách Lý Giai Ninh chạy nhảy vui sướng như một đứa trẻ con, thật không giống cô ngày thường một chút nào cả.
Trái ngược với cô, Hán Đông Khuê đã trưởng thành, nếu không phải người bên cạnh là Bách Lý Giai Ninh thì ai mà muốn chơi mấy trò trẻ con này chứ? Còn không phải lần đầu biết yêu một người, không biết phải chủ động làm gì nói gì, sợ cô sẽ chê mình cứng nhắc như một khúc gỗ sao?
Hán Đông Khuê nhìn em trai Hán Đông Vũ cứ quen rồi chia tay biết bao nhiêu người, đều là vì cậu ta không thèm để ý đến cảm nghĩ của đối phương, chỉ biết dùng tiền và tình dục để thoả mãn bọn họ.
Tuy đúng là có nhiều cô gái đến với cậu ta vì vật chất lẫn thú vui về thể xác, nhưng không phải là không có người thật lòng yêu cậu ta.
Bách Lý Giai Ninh rất xinh đẹp, tính cách phóng khoáng tuỳ hứng lại độc lập như thế, chắc chắn cô có cả tá đàn ông theo đuổi mỗi ngày.
Hán Đông Khuê thấy may mắn khi có được một chút thiện cảm từ cô, anh muốn chiều chuộng cô, làm cho cô cảm nhận được tấm lòng của anh, từ đó nhanh chóng xúc tiến bồi dưỡng tình cảm.
Bách Lý Giai Ninh xem bản đồ trong tay, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi trò chơi chiếm diện tích lớn nhất trong công viên – tàu lượn siêu tốc.
“Đi thôi, tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc.
Nếu tuyết rơi dày hơn thì sẽ không được chơi nữa đâu.” Bách Lý Giai Ninh hào hứng nói.
Dứt lời, Bách Lý Giai Ninh không đợi Hán Đông Khuê đồng ý đã trực tiếp kéo tay anh hoà vào trong đám đông.
Sau khi xếp hàng mua vé, hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc.
“Lát nữa nếu như anh sợ thì có thể hét thật to.” Bách Lý Giai Ninh cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở, cô không hề biết Hán Đông Khuê thực ra mắc chứng bệnh sợ độ cao.
Hán Đông Khuê không trả lời, chỉ khẽ nhếch khoé môi, khuôn mặt thoáng qua vẻ căng thẳng rất khó nhận ra.
Bánh xe từ từ chuyển động, con tàu chậm chạp lăn bánh leo dốc lên điểm cao nhất, lên đến nơi con tàu khựng lại mất mấy giây.
Rồi bỗng nhiên nó lao xuống nhanh như một cơn gió, sau đó là các cú ngoặt, khúc quanh, lao dốc đột ngột, kích thích nhất là màn lộn ngược đầu 360 độ.
“A a a a a.”
Tiếng la hét của mọi người trên tàu càng khiến cho bầu không khí tăng thêm phần hồi hộp.
Hai tai Bách Lý Giai Ninh như ù đi, tóc bị gió đánh lòa xòa rối tung bởi con tàu chạy với tốc độ rất nhanh, lên đến cả trăm km/h.
Kết quả là sau một chuyến tàu, Bách Lý Giai Ninh mới phát hiện ra sắc mặt Hán Đông Khuê lúc này đã tái nhợt.
“Anh sao thế? Không khoẻ ở đâu à?” Bách Lý Giai Ninh lo lắng đặt tay lên khuôn mặt của Hán Đông Khuê.
“Tôi không sao, hơi chóng mặt một chút thôi.” Hán Đông Khuê cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn xuống dạ dày.
“Anh sợ độ cao à?” Bách Lý Giai Ninh gặng hỏi.
“Không sợ!” Hán Đông Khuê ngay lập tức phủ nhận, anh đường đường là một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh, sự tự tôn không cho phép anh thú nhận.
Bách Lý Giai Ninh nín cười, cảm thấy người đàn ông này thật ngốc nghếch, câu trả lời “Có!” đã hiện rõ mồn một trên mặt anh rồi kìa.
“Không sợ thế mà có người nắm chặt tay tôi từ nãy đến tận bây giờ.” Bách Lý Giai Ninh liếc mắt xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
“Tôi… tôi thấy em la hét to như vậy, chỉ muốn trấn an em mà thôi.” Hán Đông Khuê luống cuống rút tay lại rồi đút hai tay vào túi quần, vành tai trong nháy mắt đã đỏ ửng.
“Anh không sợ độ cao thì chúng ta chơi tiếp đu quay dây văng, tháp rơi tự do, đu quay lộn đầu có được không?” Bách Lý Giai Ninh chỉ trỏ loạn xạ vào khoảng không trước mặt.
“Theo ý em hết.” Hán Đông Khuê mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn cứng đầu không chịu thua.
Bách Lý Giai Ninh nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Tôi đổi ý rồi, không muốn chơi trò chơi cảm giác mạnh nữa.
Chơi mấy trò này nhiều không tốt cho tim mạch.
Anh ngồi đây nghỉ ngơi đi, đợi tôi một lát.” Bách Lý Giai Ninh ấn Hán Đông Khuê xuống một băng ghế gỗ sạch sẽ, còn mình chạy đến quầy ăn vặt ngay đối diện.
Cô mua hai cốc trà sữa, sau đó quay trở lại đưa cho anh một cốc đã cắm sẵn ống hút, mỉm cười nói: “Anh uống chút đồ ngọt đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
Hán Đông Khuê nhận lấy, hút liên tục mấy ngụm.
Bách Lý Giai Ninh ngồi bên cạnh xoa nhẹ lên lưng anh, thản nhiên nói: “Nếu như chúng ta đã tìm hiểu nhau thì không cần phải giấu giếm gì cả.
Anh thích cái gì hay ghét cái gì cứ nói thẳng với tôi là được.
Ví dụ như chuyện anh không ăn được cay hay chuyện anh sợ độ cao, tôi tuyệt đối sẽ không chê cười anh.”
“Tôi nhớ rồi.” Khóe môi Hán Đông Khuê hơi nhếch lên, mắt nhìn cô chăm chú.
“Nhưng tại sao em lại biết tôi thích uống trà hạt dẻ hoa nhài?”
“Hôm anh phá đám buổi xem mắt đó, anh gọi món này còn gì?” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói.
Chuyện cỏn con như vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ? Hoá ra cô cũng không quá vô tâm như anh nghĩ.
“Em muốn chơi gì tiếp theo?” Hán Đông Khuê mỉm cười, chính anh cũng không phát hiện được, nụ cười của anh có bao nhiêu dịu dàng.
“Nhà ma có được không?”
Hán Đông Khuê không sợ ma cũng không sợ bóng tối nên ngay lập tức đồng ý.