“Pretty, Foxy, Naughty” là một chiến dịch thời trang dài hạn, kéo dài suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Sắp tới đây là giai đoạn thứ nhất: Spring.
Giai đoạn này mở đầu bằng một bộ sưu tập mới dành cho mùa xuân, dự kiến ra mắt trước Tết một tháng.
MiHu sức mỏng lực yếu, nhân sự và cơ sở vật chất đều không tốt bằng Aurora nên chỉ phụ trách khâu thiết kế thời trang và quản lí quy trình sản xuất thành phẩm.
Toàn bộ khâu truyền thông, quảng cáo và marketing sẽ do Aurora phụ trách.
Đây là bộ sưu tập rất quan trọng, nó sẽ đặt nền móng cho cả chiến dịch, nó cũng mang tính chất quyết định trong việc thăm dò dư luận và nghiên cứu thái độ khách hàng.
Chính vì vậy nhân sự của ba bộ phận này không một ai dám lơ là.
Phòng Thiết kế phối hợp với phòng Quảng cáo của Bách Lý Giai Ninh, chịu trách nhiệm chính trong việc lên concept chụp poster quảng cáo, thiết kế banner và ảnh bìa tạp chí.
Người mẫu được mời tới chụp ảnh bìa lần này gồm có nữ siêu mẫu Cao Lộ Tư rất nổi tiếng trong nước, cùng với nam người mẫu gốc Pháp tên là Timothy Chevalier, một người mới trong làng mẫu mấy năm gần đây, quán quân cuộc thi Top Model năm ngoái.
Cao Lộ Tư tính khí rất kiêu ngạo khó chịu, nếu không phải người quen thì chưa chắc cô ta đã nhận lời chụp ảnh.
Lần này mời được cô ta là nhờ có Đồng Tĩnh Nghi giới thiệu, hai người bọn họ là bạn cũ thời đại học, quan hệ hiện tại cũng không tệ.
Bộ ảnh này được thực hiện bởi Viên Khải, Giám đốc Sáng tạo và cũng là linh hồn của Aurora.
Viên Khải là một nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang, đã tiếp xúc với rất nhiều siêu sao, siêu mẫu trong nước và quốc tế.
Anh ta có tính cách khá quái dị và cực đoan, trong từ điển công việc của anh ta không có chữ “tốt” mà chỉ có “tốt nhất”, vì vậy không phải ai cũng có vinh dự hợp tác với Viên Khải.
Nghe nói có một siêu mẫu trong nước từng được anh ta chụp ảnh, chỉ một bức ảnh thôi mà phải chụp đi chụp lại gần trăm lần mới được anh ta gật đầu, chụp nhiều đến mức gót chân rỉ máu, đau đến phát khóc.
Bộ ảnh lần này được đích thân anh ta chụp bởi vì Bách Lý Giai Ninh ngỏ lời nhờ vả, chứ cả hai người mẫu này đối với Viên Khải đều là “hạng xoàng”.
Nói về Viên Khải và Bách Lý Giai Ninh, không một ai trong tập đoàn biết bọn họ có mối quan hệ như thế nào với nhau, chỉ biết Viên Khải rất tôn trọng và yêu quý cô, mỗi lần đi công tác về đều gửi quà cho cô.
Thậm chí có một khoảng thời gian mọi người còn đồn đoán chính Viên Khải giúp Bách Lý Giai Ninh đi cửa sau vào công ty, nhưng rồi lần nào Viên Khải cũng công khai phủ nhận mọi tin đồn thất thiệt.
Mà Bách Lý Giai Ninh trước giờ cũng chưa từng nhận quà của bất kì ai ngoài Viên Khải.
Bọn họ rất thân thiết với nhau nhưng hoàn toàn không phải người yêu, nói chung là một mối quan hệ bí mật.
Chỉ có hai người trong cuộc mới biết người kia là thanh mai trúc mã của mình.
Nửa đầu buổi chụp diễn ra khá thuận lợi, Timothy và Cao Lộ Tư hợp tác có vẻ ăn ý.
Timothy tuy là người mới nhưng cảm xúc thể hiện qua ánh mắt rất tốt, lột tả được sự đam mê cháy bỏng với đối phương, đặc biệt từ cậu ta toả ra khí chất high fashion hiếm người mới nào có được.
Ngược lại, Cao Lộ Tư tuy có khuôn mặt sắc sảo quyến rũ và đôi chân dài miên man, nhưng ánh mắt lại không có thần, nhìn không ra cảm giác yêu đương say đắm.
“Nhìn tổng thể có thể nói là ổn, qua một lượt photoshop và xử lí hậu kì nữa là được.” Bách Lý Giai Ninh ngó qua ảnh chụp trên máy tính của Viên Khải, giơ hai ngón tay ra hiệu OK.
“Anh chưa từng gặp siêu mẫu nào vô hồn như cô Cao Lộ Tư này.” Viên Khải lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
“Được mỗi cái chân dài, còn khuôn mặt nhìn là biết sửa tùm lum rồi.”
“Anh cứ phiên phiến đi xem nào.” Bách Lý Giai Ninh uống một ngụm Starbucks, nhún vai cười nói.
“Em cũng không thích ánh mắt của Cao Lộ Tư, nhưng người ta lại có lưu lượng, đành phải chịu thôi.”
“Em với Hán Đông Khuê thế nào rồi?” Viên Khải quan tâm hỏi.
“Vẫn đang tìm hiểu thôi.” Bách Lý Giai Ninh thành thật trả lời.
“Nhưng em cũng thích anh ấy, chắc là sắp tới sẽ thử yêu đương chính thức xem thế nào.”
“Bao giờ thì em mới về IRIS? Chơi ba năm bên ngoài chưa đủ à?” Viên Khải gác hai chân lên bàn, bộ dáng vô cùng thảnh thơi.
“Chưa đủ, bao giờ chán thì em về.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói.
Ngay lúc này, một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vọng đến từ khu vực hậu trường: “Tôi không muốn chụp với cậu ta nữa.
Giám đốc, tôi muốn đổi người.”
Bách Lý Giai Ninh và Viên Khải trao đổi ánh mắt nghi ngại với nhau, sau đó cả hai nhanh chóng đứng dậy đi về phía hậu trường.
“Cao Lộ Tư, có chuyện gì thế?” Viên Khải lên tiếng.
“Ai là người phụ trách chính ở đây vậy?” Cao Lộ Tư hất hàm hỏi.
“Là tôi, tôi là Bách Lý Giai Ninh, trưởng phòng Quảng cáo của Aurora.
Cao tiểu thư, xin hỏi cô có gì không vừa lòng?” Bách Lý Giai Ninh quét ánh mắt khắp căn phòng rồi mới lên tiếng.
Quản lí và trợ lí của hai người mẫu cùng với nhân viên hậu trường đứng dạt hết sang hai bên, không ai dám lên tiếng.
“Tôi không cần biết cậu ta là ai, rõ ràng chẳng có chút danh tiếng nào mà lại dám lên mặt dạy đời tôi.” Cao Lộ Tư chỉ thẳng tay vào mặt Timothy một cách vô cùng bất nhã.
“Nếu các người muốn giữ cái thằng miệng còn hôi sữa mẹ này lại thì tôi sẽ không chụp nữa.”
Siêu mẫu Cao Lộ Tư hot nhất nhì trong giới chân dài hiện đang ngồi vắt chân trên ghế nhung, cái cằm nhọn hoắt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ hếch lên tận trời.
“Timothy, chuyện này là thế nào?” Bách Lý Giai Ninh quay sang hỏi.
Đứng đối diện với Cao Lộ Tư là Timothy, lúc này đang dùng khuôn mặt đẹp trai không một chút cảm xúc nhìn thẳng vào Cao Lộ Tư.
Cậu ta bị mắng mỏ sỉ nhục cũng không hề tức giận, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tôi còn tưởng siêu mẫu nổi tiếng phải như thế nào, hoá ra cũng chỉ là hư danh.”
Nhìn nhìn Cao Lộ Tư vài giây, cậu ta lại nói thêm: “Đã thế khuôn mặt nhìn như phẫu thuật thẩm mỹ hỏng ấy, thật không hiểu nổi thị hiếu sắp tới sẽ nát đến mức nào nữa.
Siêu mẫu số 1 số 2 gì không biết, còn không xinh đẹp bằng một nửa Trưởng phòng Bách Lý.”
Bách Lý Giai Ninh giật mình, chàng trai này đáp trả chua ngoa thì thôi không nói, nhưng cậu ta lại còn kéo cả cô vào.
Cậu ta làm trong ngành thời trang chắc chắn phải biết rõ một điều, phụ nữ thường hay ghen ghét đố kị, vì thế rất ghét bị lôi ra so sánh, nhất là so sánh về nhan sắc.
“Cậu… Cậu… Tức chết tôi rồi mà.
Các người đã thấy chưa?” Cao Lộ Tư giậm chân tru tréo.
“Timothy, cậu không được ăn nói bất lịch sự như thế!” Bách Lý Giai Ninh khẽ giọng quở trách.
“Dù gì cậu cũng là hậu bối, không được dùng giọng vô lễ đó để nói chuyện với tiền bối trong nghề.”
“Hừ, nếu như chị bị tiền bối chửi cha mắng mẹ, chị có im lặng được không?” Timothy khoanh tay, cười nhếch mép.
“Là sao? Cậu kể lại từ đầu cho chúng tôi nghe.” Viên Khải nói.
“Lúc nãy trong giờ nghỉ, tôi muốn góp ý với chị ta về việc điều chỉnh một số tư thế để tay và cách điều khiển ánh mắt sao cho có thần hơn.
Chị ta liền hét vào mặt tôi là loại người có cha mẹ ngu dốt, không biết dạy dỗ con cái kính trọng tiền bối.
Mọi người nói xem, chỉ là mấy câu góp ý thôi mà chị ta lại lên cơn khùng điên như vậy.”
Cao Lộ Tư đen mặt chỉ tay vào Timothy, gắt lên.
“Cậu ta sàm sỡ tôi! Tôi không chụp cùng cậu ta nữa đâu!”
Hậu trường buổi chụp ảnh càng ngày càng ầm ĩ.
Timothy cười nửa miệng nói: “Bà chị siêu mẫu rởm, tôi chỉ hướng dẫn chị cách đặt tay vào eo tôi sao cho đẹp mắt nhất, nửa điểm thân thể chị tôi cũng chưa đụng vào.
Nếu mọi người không tin có thể kiểm tra camera.”
Bách Lý Giai Ninh không muốn tình hình càng thêm rối rắm, vội vàng đứng trước mặt Cao Lộ Tư, thấp giọng nói.
“Cao tiểu thư, Timothy còn trẻ, mới 20 tuổi, lại là người mới nên hành xử còn chưa chín chắn.
Cô là người mẫu trong nghề đã lâu năm, đừng chấp nhặt cậu ấy làm gì.
Tôi bảo cậu ấy xin lỗi cô, được không?”
Cao Lộ Tư là siêu mẫu nổi tiếng được Aurora dùng rất nhiều tiền để mời về.
Cho dù xảy ra chuyện gì, Bách Lý Giai Ninh dù không thích thái độ làm việc của Cao Lộ Tư nhưng cũng không muốn làm mất lòng cô ta, để hạn chế tối đa tổn thất cho công ty.
Như tìm được chỗ dựa, Cao Lộ Tư khoanh tay, hất cằm lên cong cớn: “Muốn tôi bỏ qua cũng được thôi.
Các người bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Cao Lộ Tư, chị bị điên rồi à?” Timothy lúc này đã không giữ được bình tĩnh nữa, tức giận quát lớn.
Vốn dĩ không có vấn đề gì to tát cả, hành động của Timothy cũng chỉ xuất phát từ mong muốn làm việc chuyên nghiệp hơn.
Nhưng có lẽ ý tốt của cậu ta đã đụng vào tự ái của Cao Lộ Tư.
Dù sao cô ta cũng có tuổi nghề cao hơn nhiều so với Timothy, chuyện bị một người mới góp ý nhất định đã làm cô ta bẽ mặt, thẹn quá hoá giận.
Câu chuyện bị đẩy đi quá xa, Bách Lý Giai Ninh và Viên Khải cũng không nhịn được nhíu mày bất mãn.
Nếu Cao Lộ Tư cảm thấy khó chịu, bọn họ có thể bảo Timothy xin lỗi.
Nhưng mà quỳ xuống thì thật là quá đáng.
“Cao tiểu thư, cô không thấy bắt người khác quỳ xuống là một việc gây tổn thương đến lòng tự trọng sao? Hơn nữa còn liên quan tới nhân phẩm của một con người, không thể đem ra nói đùa được.” Bách Lý Giai Ninh cố gắng thuyết phục cô ta.
“Hay là thế này đi, tôi sẽ đứng ra thay mặt Timothy xin lỗi cô, có được không?”
“Cô là ai mà tôi phải nghe lời xin lỗi của cô chứ!” Cao Lộ Tư quờ tay cầm lấy cốc cà phê bằng giấy trên bàn ném vào người Bách Lý Giai Ninh.
Ai ngờ bên trong vẫn còn cafe, nước cafe đen đậm văng tung toé vào áo sơ mi của cô.
“Em không sao chứ? Cafe có nóng không?” Viên Khải lo lắng nhìn Bách Lý Giai Ninh nói, thấy cô lắc đầu anh ta mới quay sang Cao Lộ Tư quát lớn.
“Cao Lộ Tư, cô đừng có bắt nạt người quá đáng.
Xin lỗi Trưởng phòng Bách Lý ngay.”
Thái độ của Viên Khải khiến Cao Lộ Tư càng tức giận hơn.
Cô ta vốn dĩ mắc bệnh ngôi sao, đi đến đâu cũng được tung hô, chưa bao giờ bị đối xử như thế này.
Hôm nay không những bị một thằng nhãi lên mặt dạy đời, mà còn bị so sánh nhan sắc với một cô gái nhân viên vô danh tiểu tốt.
Điều khiến cô ta uất ức hơn cả là Bách Lý Giai Ninh thực sự xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, thậm chí đến chiều cao còn nhỉnh hơn.
Cô ta chỉ cao 1 mét 69, Bách Lý Giai Ninh hôm nay đi giày bệt mà vẫn xấp xỉ cô ta đi giày cao gót 7 phân.
Trong sự sững sờ của mọi người xung quanh, Cao Lộ Tư vung tay tát thẳng vào má trái của Bách Lý Giai Ninh.
“Chát!”
Làn da trắng nõn bên má trái của Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức chuyển sang màu đỏ hồng, in rõ dấu năm ngón tay.
Bách Lý Giai Ninh bất ngờ bị Cao Lộ Tư cho một bạt tai, một tay ôm má, sững sờ mở to mắt.
“Cao Lộ Tư, cô đừng có quá đáng!”
Cao Lộ Tư cũng bị hành vi của chính mình làm cho hoảng sợ, nhưng nghĩ tới việc cô ta được người ta bỏ rất nhiều tiền ra mời tới chụp ảnh, còn người trước mặt chỉ là một nhân viên nho nhỏ, liền vững tâm hơn nhiều.
Dù sao tát Bách Lý Giai Ninh được một cái, cô ta cũng cảm thấy trong lòng hả dạ.
Đang lúc vênh vênh đắc ý, Cao Lộ Tự bất chợt cảm thấy mặt mình bỏng rát.
“Chát” một tiếng, âm thanh này lại lần nữa vang lên.
Lúc này người tát là Bách Lý Giai Ninh, cô lạnh lùng nói: “Cao Lộ Tư, đừng tưởng ai cũng dễ bắt nạt.
Cái tát này là tôi trả lại cho cô.”
Tình hình tiếp theo chỉ có thể dùng từ hoàn toàn mất kiểm soát để hình dung.
Cao Lộ Tư không cam lòng bị đánh trả, nổi điên vọt tới đè lên người Bách Lý Giai Ninh để đánh cô.
Rất xui xẻo cho cô ta là Bách Lý Giai Ninh học Karate nên phản xạ rất nhanh, lại sớm đã có phòng bị, nhanh nhẹn lách người sang một bên làm Cao Lộ Tư nháy mắt ngã chổng vó trên sàn nhà.
Quần áo Cao Lộ Tư xộc xệch, tóc cũng rối tung, trang sức phụ kiện rơi đầy ra sàn, trông thảm hại vô cùng.
Mọi người ai nấy đều cuống quýt hết cả lên, đồng loạt xông lên khuyên can, người bên nào liền lôi kéo bên nấy về.
“Bỏ tôi ra, tôi phải cho con nhỏ mất dạy này một bài học.” Cao Lộ Tư bị quản lí của cô ta ôm chặt lấy thì điên cuồng hét lên, vừa nói vừa cầm đồ đạc trên bàn ném lung tung về phía Bách Lý Giai Ninh, vớ được cái gì liền ném cái đấy.
Viên Khải thấy vậy liền lao lên, định lấy thân mình đỡ cho Bách Lý Giai Ninh nhưng lại chậm một bước.
Timothy chớp mắt đã ôm lấy bả vai cô, lấy lưng che chắn cho cô.
Hậu trường ngay lập tức loạn thành một đoàn.
“Các cô đang làm cái gì thế hả?” Một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc bên ngoài hậu trường truyền tới.
Cuộc chiến ngay lập tức dừng lại, mọi người không ai bảo ai đều nhìn về một phía.
Không biết từ lúc nào mà bên ngoài studio đã đầy người, có các lãnh đạo, quản lí và rất nhiều nhân viên đi ngang qua đứng lại xem.
Đứng lẫn trong đám đông còn có Tô Tuyết và toàn bộ người của tầng 15, nghe tin Trưởng phòng của mình bị bắt nạt, bọn họ ngay lập tức chạy xuống cứu giá.
Còn người vừa mới lên tiếng chính là người đang đứng ở trung tâm, Tổng giám đốc Hán Đông Khuê.
Ánh mắt Hán Đông Khuê liếc qua cả studio rộng gần 100 mét vuông, cuối cùng dừng lại ở hai nhân vật chính.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Viên Khải thở dài một hơi đáp: “Hán tổng, hai người mẫu vì một hiểu lầm nho nhỏ mà cãi nhau, Cao Lộ Tư không muốn chụp tiếp.
Trưởng phòng Bách Lý vào khuyên nhủ liền bị Cao Lộ Tư hất cafe vào người, sau đó còn bị Cao Lộ Tư tát một cái.
Cô ấy cũng tát lại, thế là loạn thành một đoàn như vậy đấy.”
Hán Đông Khuê nghe thấy chuyện cô gái của anh bị người ta ức hiếp, trong lòng anh lập tức bùng lên cơn giận mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.