Nữ người mẫu mới tới thay thế Cao Lộ Tư tên là Bạch Dao, tuy không nổi tiếng bằng nhưng tính cách rất thân thiện hoà đồng.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu chụp nhé!” Viên Khải cầm máy ảnh đến, điều chỉnh ánh sáng, tập trung vào ống kính.
“Timothy, nghiêng mặt qua trái khoảng 5 độ.”
“Bạch Dao, đầu hơi ngẩng lên, môi trễ xuống một chút.”
Cả hai người mẫu chỉnh sửa tư thế xong liền hết sức tập trung tạo dáng để Viên Khải chụp.
“Tách, tách, tách!” Viên Khải bấm máy ảnh liên tục, qua ánh mắt có thể thấy được, bộ ảnh này anh khá hài lòng.
Buổi chụp hình kết thúc cũng đã hơn 12 giờ trưa.
Buổi chiều còn một concept nữa, vì thế mọi người quyết định gọi cơm hộp văn phòng về ăn.
Bạch Dao cầm theo hai hộp cơm đi đến chỗ Bách Lý Giai Ninh.
“Chị Giai Ninh, ăn cơm thôi.”
Sau hơn nửa ngày chụp hình, Bách Lý Giai Ninh và Bạch Dao bắt đầu chị chị em em vui vẻ.
Hai người cũng chỉ cách nhau có hai tuổi, cho nên rất nhanh đã thân thiết.
Vừa mới ngồi xuống ăn được hai miếng, Bách Lý Giai Ninh đã nhận được điện thoại của Hán Đông Khuê.
“Ninh Ninh, xong việc chưa?”
“Xong nãy giờ rồi, em đang ăn cơm.”
“Lên vườn hoa ăn trưa với anh đi.”
Bách Lý Giai Ninh mỉm cười.
“Được, em lên bây giờ đây.”
“Chị Giai Ninh cười tươi thế, bạn trai gọi à?” Bạch Dao tò mò hỏi.
“Không nói cho em.” Bách Lý Giai Ninh cất điện thoại vào túi áo khoác, đứng lên nói với ekip chụp ảnh.
“Mọi người ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi nhé, tôi ra ngoài có chút việc, đầu giờ chiều sẽ quay về chụp nốt.” Nói rồi cô cầm hộp cơm bước về phía thang máy để đi lên tầng 33.
“Nhớ về sớm đấy.” Viên Khải gọi với theo.
“OK!”
Vườn hoa trên tầng 33 ban đầu là một khoảng không không gian lớn không dùng vào việc gì, về sau Hán Đông Khuê đã mời kiến trúc sư đến thiết kế một sân thượng, sau đó gọi nghệ nhân đến trồng rất nhiều hoa, còn lắp đặt cả ghế gỗ, xích đu, tiểu cảnh trang trí.
Anh muốn tạo không gian nghỉ ngơi thư giãn cho nhân viên, nhưng hình như chẳng ai có nhu cầu lên trên đó cả.
Hoặc là do tính chất thời đại, nhịp độ công việc của con người ta ngày càng dày đặc, đến thời gian nghỉ ngơi tử tế còn không có nữa là thảnh thơi ngắm cảnh.
Những tán lá cây xanh ngắt nặng trĩu xoè ra, tạo thành những tấm khiên to lớn, rất hữu hiệu trong việc ngăn gió lạnh vào mùa đông và che nắng vào mùa hè.
Lúc Bách Lý Giai Ninh lên đến nơi thì đã thấy Hán Đông Khuê ngồi trên ghế gỗ rồi, cô bước tới ngồi xuống cạnh anh.
“Ăn thôi.”
“Bỏ cơm hộp đó đi, hôm nay anh làm thức ăn mang theo.” Hán Đông Khuê đưa cho cô hộp cơm giữ nhiệt, bên trong có vài món ăn đơn giản nhưng nhìn qua đã thấy rất đủ dinh dưỡng.
Đối với Hán Đông Khuê mà nói, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm trưa ở công ty, mọi ngày anh đều ăn bên ngoài cho tiện.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ngắm nhìn vườn hoa kể từ khi nó được xây xong.
Hai người vừa ăn vừa thoải mái thưởng thức phong cảnh tươi đẹp xung quanh.
Sau khi ăn xong, Bách Lý Giai Ninh dọn dẹp hộp cơm rồi chuẩn bị đi xuống.
Đúng lúc hai người định rời đi thì lại nghe thấy có tiếng người đi lên, Bách Lý Giai Ninh chớp chớp mắt, cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô vẫn chưa muốn công khai quan hệ của bọn họ.
Hán Đông Khuê nắm lấy tay cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Sao vậy Ninh Ninh? Em sợ à?”
Bách Lý Giai Ninh cắn môi nhìn anh: “Anh không sợ sao?”
Hán Đông Khuê cười khẽ, hôn lên trán cô một cái: “Ở trong cái tập đoàn này anh là to nhất, sao anh phải sợ ai ngoài em chứ? Cùng lắm là chúng ta công khai thôi.”
Câu nói của anh làm Bách Lý Giai Ninh không khỏi bật cười.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đang tới càng lúc càng rõ, cô lại đột nhiên sợ tới mức túm lấy tay anh, đẩy vào trong một góc khuất người: “Suỵt, không được lên tiếng.”
Hán Đông Khuê nở một nụ cười lười biếng, thản nhiên ôm lấy cô vào trong ngực, vùi đầu thật sâu vào trong tóc cô, lẩm bẩm một câu: “Em thơm quá.”
Bách Lý Giai Ninh nhất thời không chú ý đến hành vi mờ ám của Hán Đông Khuê, cô trợn tròn mắt nhìn hai người đang hôn nhau phía bên kia sân thượng.
Cô cứ chốc chốc lại len lén nhìn chằm chằm về bên đó, còn anh thì cô lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Hán Đông Khuê bị cô ép vào góc tường, lại còn áp sát lên người anh, liền cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Là ai thế?”
“Tô Tuyết và Trần Hiểu Minh.” Bách Lý Giai Ninh thì thầm đáp lời.
“Không biết.” Hán Đông Khuê cảm thấy hai cái tên này rất xa lạ.
“Là ai?”
“Nhân viên phòng em.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói.
“Thường ngày hai đứa oan gia này cãi nhau như chó với mèo, người trong phòng cũng hay trêu đùa gán ghép hai đứa với nhau.
Ai ngờ đúng là có gian tình.”
Hán Đông Khuê bóp mũi cô, đến khi cô sắp thở không nổi nữa mới chịu buông tay.
Thấy cô hít thở không thông, anh cười rộ lên rất vui vẻ, ghé sát vào tai cô, thân mật nói: “Chỉ là hai nhân viên nho nhỏ mà em phải sợ à?”
“Hai đứa này được cả phòng đặt biệt danh là loa phóng thanh và đài truyền hình, đứng đầu tổ bát quái đấy.
Nếu để hai đứa chúng nó phát hiện ra thì mệt lắm.”
Hán Đông Khuê lười quan tâm đến người lạ, anh vươn tay ôm chặt eo cô, cười nói: “Eo của em nhỏ thật đấy.”
Bách Lý Giai Ninh lúc này mới để ý đến động tác của anh, cô hạ thấp giọng hỏi: “Sao anh ôm em chặt thế?”
“Em muốn bị phát hiện à?” Anh liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, ý bảo cô đừng lộn xộn.
Bách Lý Giai Ninh đành phải ngoan ngoan bất động để cho anh ôm.
Hai người đứng gần nhau như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực anh.
Lòng bàn tay anh đặt trên eo cô truyền đến cảm giác nóng rực, khiến cô không tự chủ mà khẽ run lên.
“A...!Đừng mà...”
Tiếng rên rỉ nũng nịu truyền thẳng vào trong tai bọn họ, cơ thể Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh trở nên cứng đờ cùng một lúc.
Cô nắm tay thành nắm đấm, bi phẫn nói: “Giữa ban ngày ban mặt sao lại yêu đương vụng trộm thế này? Không thể chờ đến lúc tan ca về nhà nhau rồi hẵng làm được à?”
“Đấy gọi là tình thú.” Hán Đông Khuê cười nói, trong mắt loé lên một tia gian xảo.
Bách Lý Giai Ninh xấu hổ đỏ mặt, hơi hơi giãy giụa trong ngực anh, bờ mông vểnh cao của cô lập tức nhận được một cái bóp cảnh cáo.
Cô tức giận chau mày, Hán Đông Khuê cúi đầu nói nhỏ: “Em mà còn tiếp tục cựa quậy thì chính chúng ta mới là người bị phát hiện đấy.”
Cô lập tức đứng im, khuôn mặt xinh đẹp xụ xuống, dáng vẻ vô cùng uất ức.
Hán Đông Khuê nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như mèo của cô, vui vẻ cúi đầu hôn lên trán cô một cái, tay khẽ vuốt tóc cô.
Phía bên kia, tiếng thở dốc và rên rỉ càng lúc càng rõ ràng.
Hán Đông Khuê cười cười: “Tình huống bên ngoài làm anh lại nhớ đến hôm chúng ta đi xem phim.”
“Chuyện linh tinh sao anh vẫn còn nhớ rõ vậy? Anh thích xem AV lắm à?” Bách Lý Giai Ninh lườm anh.
“Không, anh thích diễn AV với em hơn.” Hán Đông Khuê cười tủm tỉm.
“Ai thèm diễn với anh, lưu manh!”
Âm thanh ái muội càng lúc càng lớn, sắc mặt Bách Lý Giai Ninh đỏ bừng, đứng bất động như cá chết trong lòng anh.
Hán Đông Khuê giơ tay che kín tai cô, tránh cho cô cảm thấy xấu hổ.
Hán Đông Khuê một mình chịu trận, bỗng nhiên cảm thấy trong bụng bắt đầu nhen nhóm lửa nóng, anh cúi đầu xuống, môi mỏng nóng rực đặt lên môi cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi của anh đã nhanh chóng trượt vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô.
Nụ hôn ban đầu còn dịu dàng, dần dần trở nên bá đạo, anh chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng, hút hết hơi thở thơm tho trong miệng cô.
Bách Lý Giai Ninh cuối cùng cũng phải đầu hàng, ngửa đầu về phía sau phối hợp.
Hán Đông Khuê thấy vậy thì rất hài lòng, thỏa sức liếm mút khiến cô thở dốc liên tục.
Bàn tay anh lặng lẽ trượt xuống, ôm trọn bờ mông khêu gợi của cô, xoa bóp một cách say mê.
Trong người như có ngọn lửa âm ỉ chỉ chực bùng lên, Bách Lý Giai Ninh cảm giác được dục vọng trong cơ thể hai người đều đã rục rịch.
Vật lớn bên trong quần âu của anh đã sưng phồng lên từ lúc nào, không ngừng đưa qua đưa lại cọ xát vào hạ thân cô.
“A Minh, đừng nghịch nữa...” Tô Tuyết thở hổn hển.
“Ở đây không an toàn đâu.”
“Em đừng lo, làm gì có ma nào lên đây.”
“Nhưng mà sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta phải xuống thôi, không là mọi người nghi ngờ mất.”
“Tô Tô, cho anh làm mấy cái thôi, anh không nhịn được nữa.” Trần Hiểu Minh vừa sờ soạng hạ thân Tô Tuyết vừa nói.
“Một chút thôi đấy nhé.” Tô Tuyết cắn môi nói.
Cô vừa đồng ý thì Trần Hiểu Minh ngay lập tức kéo khoá quần, tay kéo quần lót của cô sang một bên, nhanh chóng thúc eo vào.
“Bảo bối, lát nữa thít chặt vào để anh mau ra.”
Tô Tuyết ngoan ngoãn làm theo, ngay lập tức tiếng nước lép nhép, tiếng cơ thể va vào nhau vọng đến.
“A… sướng quá… kẹp anh chặt vào Tô Tô.” Trần Hiểu Minh rên rỉ.
“Chơi ở chỗ công cộng có phải rất sướng không bảo bối?”
“A… ừm…” Tô Tuyết há miệng cất tiếng nỉ non.
Khoảng 5 phút sau đã thấy Trần Hiểu Minh thấp giọng đè nén âm thanh gầm gừ, hiển nhiên là đã xong việc rồi.
Hai người bọn họ lau dọn qua loa, không ai nói với ai câu nào nữa, sau đó một trước một sau đi xuống.
Bọn họ đi rồi, vườn hoa lại trở nên yên lặng như lúc ban đầu, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua kẽ lá.
Đâu ai biết trong góc khuất có một đôi nam nữ đang đứng ôm hôn nhau thắm thiết.
Hán Đông Khuê nặng nề thở hắt ra một hơi, sâu trong đáy mắt lóe lên tia dục vọng nồng cháy.
Anh cảm thấy toàn cơ thể như bị ai đốt lửa, mồ hôi trên trán rịn ra, bụng dưới căng chướng.
Anh nắm tay Bách Lý Giai Ninh sải bước về phía thang máy chuyên dụng, bấm số tầng 32.
Vừa vào trong thang máy, Hán Đông Khuê lại đột nhiên ôm chầm lấy cô từ phía sau, nhiệt độ cơ thể anh bao trùm lấy cô.
“Đông Khuê?”
Đáp lại cô là nụ hôn dịu dàng rơi xuống cần cổ trắng mịn của cô, khiến trái tim cô lại không khỏi đập lỡ một nhịp.
Bàn tay anh khẽ vén áo trước bụng cô, mười ngón tay ám muội nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực, da thịt non mềm dần dần nóng lên.
Cô ngượng ngùng quay đầu nói nhỏ: “Đang ở trong thang máy, có camera mà.
Anh đừng như vậy.”
Hán Đông Khuê cười khẽ, bàn tay lưu luyến một lúc rồi mới ngừng lại: “Thang máy chuyên dụng của anh không có camera, nhưng nếu em muốn thì vào phòng anh tiếp tục cũng được.”
“Đừng nghịch nữa, hết giờ nghỉ trưa rồi.”
“Anh muốn nghỉ đến lúc nào chẳng được.”
Bách Lý Giai Ninh trừng mắt nhìn anh.
“Em còn phải chụp nốt một concept nữa.”
Thang máy đã xuống tới nơi, Hán Đông Khuê ôm lấy người nào đó vẫn đang lải nhải cự tuyệt anh bước thẳng vào trong văn phòng Tổng giám đốc.
Bàn tay phủ lên bầu ngực cao ngất của cô lại bắt đầu xoa bóp, môi mỏng xấu xa khẽ mấp máy: “Ninh Ninh…”
Cô giãy giụa, hai tay đặt trên ngực anh muốn đẩy anh ra, không ngờ động tác của anh lại nhanh hơn một bước, một tay mở cửa, một tay vẫn ôm chặt lấy eo cô không cho chạy thoát.
Anh vừa hôn vừa ôm cô vào phòng, đầu óc cô đã trở nên choáng váng, lúc này chỉ còn biết vươn tay đặt lên vai anh.
Đầu lưỡi của anh mãnh liệt trượt vào trong miệng cô, hung hăng khuấy đảo khắp nơi, tiếng mút mát ướt át vang vọng.
“A… ưm…” Cô không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, thân thể càng lúc càng trở nên mẫn cảm.
Nghe thấy giọng nói của mình, cô ngượng ngùng cắn chặt răng, chặn lại tiếng rên sung sướng đang muốn trào ra.
“Anh muốn… Bảo bối, cho anh.” Hán Đông Khuê thấp giọng nỉ non.
“Đông Khuê… đừng mà…” Đầu óc Bách Lý Giai Ninh có chút mụ mị, miệng thì phản đối nhưng hai tay lại vô thức ôm lấy cổ anh.
Hán Đông Khuê dùng chân đá cửa, cửa lập tức bị đóng lại, bàn tay anh trượt xuống bên dưới, vén tà váy lên, điên cuồng vuốt ve nơi giữa hai chân cô, lẩm bẩm: “Bảo bối ướt đẫm rồi.” Vừa nói anh vừa cầm lấy tay cô đặt vào đũng quần đã sưng phồng của mình, nhỏ giọng ra lệnh.
“Cởi nó ra.”
Giờ phút này cô giống hệt một con rắn đang quấn lên trên người Hán Đông Khuê.
Đúng lúc Bách Lý Giai Ninh kéo khoá quần Hán Đông Khuê xuống được một nửa thì cô phát hiện ra trên sofa có một bóng người đang ngồi đờ đẫn, trên mặt người đó mang theo sự kinh ngạc: “Hai người đang làm cái gì vậy…?” Mấy chữ sau cùng nhỏ dần rồi biến mất trong cổ họng.
Không biết Hán Đông Vũ rút cục đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết lúc này sắc mặt anh ta vừa xanh vừa trắng.
Bách Lý Giai Ninh khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt đang mê man mở to, vội vàng đẩy Hán Đông Khuê ra, bối rối ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, chạy trối chết vào phòng ngủ phía bên trong văn phòng Tổng giám đốc.
Hán Đông Vũ cười xấu xa: “Hai người thật là… Không thể đợi đến lúc về phòng ngủ sao? Sau này đừng có làm những việc trái với thuần phong mỹ tục như này nữa nha, nếu bị lộ ra sẽ tổn hại đến bộ mặt của tập đoàn đấy.”
“Cút!” Hán Đông Khuê sắc mặt đen kịt, trực tiếp đuổi người.
“Em đi ngay đây, hai người cứ thong thả làm nốt chuyện còn dang dở đi nha.” Nói rồi anh ta nhanh nhẹn đứng lên rời đi, tay không quên chốt cửa phòng, trước khi đi hẳn còn ngoái đầu lại nói một câu: “Thì ra đây là lí do anh muốn làm thỏ ăn cỏ gần hang.”
Hán Đông Vũ đi rồi, bỏ lại Hán Đông Khuê vô cùng tức giận, chỉ hận không thể sút cho thằng em trai mình một cái.
Anh mang theo sắc mặt u ám đi vào trong phòng, đã thấy Bách Lý Giai Ninh chỉnh trang đầu tóc quần áo xong xuôi rồi.
“Em đi làm đây.” Cô vừa nói xong đã ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Sắc mặt của Hán Đông Khuê lại càng khó coi hơn, đang đắm chìm trong tình yêu lại bị người ta bắt quả tang.
Không đúng, anh hôn người phụ nữ của mình trong phòng mình thì có gì sai? Văn phòng này là của anh, anh muốn làm chuyện thân mật gì mà chẳng được.
Nhìn hai ngón tay ướt đẫm chất lỏng trong suốt ngọt ngào, anh lắc đầu cười khổ đi vào phòng tắm.
Chúa mới biết anh đã phải kìm nén thế nào mới không đè cô ra ngay xích đu trên sân thượng, ai ngờ lại bị phá đám.
Tất cả là tại cái thằng nhóc Hán Đông Vũ chết tiệt kia!