10 phút trước, Tần Hạo vừa nghe xong một cuộc điện thoại nội bộ, vội vàng đến mức không thèm gõ cửa, trực tiếp mở toang cửa văn phòng Tổng giám đốc “rầm” một tiếng.
Hán Đông Khuê còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì Tần Hạo đã cuống quýt báo cho anh chuyện Bách Lý Giai Ninh bị Cao Lộ Tư bắt làm con tin trong quán trà gần công ty, trong tay Cao Lộ Tư còn có dao.
Tần Hạo đã gọi cảnh sát, đội đặc nhiệm với nghiệp vụ chuyên nghiệp ngay lập tức đã đến nhưng con tin đang bị khống chế gắt gao, bọn họ chưa tìm được cơ hội để hạ thủ.
Hán Đông Khuê lập tức biến sắc, một câu cũng không nói, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến quán trà.
Chen chúc qua đám đông vòng trong vòng ngoài mới vào được đến cửa quán trà, cả người Hán Đông Khuê đột ngột khựng lại, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Giai Ninh đang bị Cao Lộ Tư giữ chặt.
Cả cuộc đời anh chưa từng có cảm giác sợ hãi như giờ phút này, thậm chí sợ đến mức quên cả hô hấp.
Mắt thấy con dao sáng loáng trong tay Cao Lộ Tư chỉ cần không cẩn thận một giây thôi là sẽ dễ dàng sượt qua cổ Bách Lý Giai Ninh, anh cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Cao Lộ Tư, cô có nghe thấy tôi nói gì không? Cô muốn gì, tôi sẽ cho cô hết.
Chỉ cần cô thả cô ấy ra.” Hán Đông Khuê lặp lại lời nói, giọng anh hơi run lên vì căng thẳng.
Bách Lý Giai Ninh thấy Hán Đông Khuê đứng cách đó không xa, sống mũi bỗng nhiên cay cay, vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng kêu.
“Hán Đông Khuê!”
Hán Đông Khuê nhìn thẳng vào Bách Lý Giai Ninh, ánh mắt kiên định ấm áp giống như đang tiếp thêm dũng khí cho cô, nói cho cô là anh đã đến rồi, cô không cần sợ.
Cao Lộ Tư nghe thấy Bách Lý Giai Ninh gọi tên Hán Đông Khuê, giọng nói yếu ớt của cô như đổ thêm dầu vào lửa, cánh tay cô ta siết chặt lấy cổ Bách Lý Giai Ninh, chặt tới mức khiến cho cô không thể hô hấp, hơi thở tắc nghẽn, khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng cả lên.
Cô chỉ có thể há to miệng thở gấp, dùng tay túm thật chặt tay cô ta, cố gắng kéo ra để cho mình dễ thở hơn.
“Gọi nữa đi, thử gọi nữa đi!” Cao Lộ Tư trừng mắt quát lên, mấy giây sau cánh tay dần dần buông lỏng, cô ta không thể để con tin trong tay mình chết dễ dàng như thế được.
Hô hấp tuy đã thông nhưng Bách Lý Giai Ninh phát hiện cổ họng khàn đặc, không thể nói nên lời.
Cô thở hổn hển một cách khó nhọc, ra sức ho khan.
Hán Đông Khuê thấy thế, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Anh nhìn vẻ mặt Bách Lý Giai Ninh đang rất khổ sở, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ho, anh không tự chủ được bước lên một bước.
“Cao Lộ Tư, trước hết cô hãy buông cô ấy ra.”
“Đứng im!” Cao Lộ Tư kích động la lên, bàn tay có chút không khống chế được lực đạo, lưỡi dao lướt nhẹ qua cổ của Bách Lý Giai Ninh, tạo thành một vết cứa dài.
Máu đỏ tươi từ từ rỉ ra, chói mắt vô cùng.
“Hừ…” Bách Lý Giai Ninh bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ.
Hán Đông Khuê lập tức dừng bước, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn, hai bàn tay bên hông cũng siết lại thật chặt, móng tay cắt tỉa gọn gàng đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
“Cao Lộ Tư! Bỏ con dao xuống, chúng ta từ từ thương lượng.
Cuối cùng thì cô muốn gì hả?” Hán Đông Khuê mất bình tĩnh nói, nhìn vết thương rỉ máu trên cổ Bách Lý Giai Ninh, anh không thể giữ bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
“Anh thử bước thêm một bước nữa xem.” Cao Lộ Tư lạnh lùng đe doạ, con dao trong tay cô ta lại kề sát vào vết thương trên cổ Bách Lý Giai Ninh.
Tim Hán Đông Khuê như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, anh cắn chặt răng, hết sức nhịn xuống cảm xúc hỗn loạn của mình.
Anh muốn tiến lên phía trước một bước nhưng lại không dám, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Cao Lộ Tư.
Bàn tay cầm dao có chút run rẩy, chỉ cần sâu thêm 1 cm nữa thôi là lưỡi dao kia sẽ cứa vào cổ Bách Lý Giai Ninh.
Hán Đông Khuê nhắm mắt lại, cố không để bản thân tưởng tượng lung tung nữa.
Sau đó anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình ổn trở lại, dùng giọng nói hòa hoãn thương lượng với cô ta: “Cao Lộ Tư, cô muốn cái gì? Cô muốn tôi phải làm gì? Cô cứ nói ra điều kiện, tôi sẽ đồng ý thực hiện tất cả, chỉ cần cô thả cô ấy ra.”
“Anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên 3 à mà có thể lừa được tôi? Các người mà lại để cho tôi sống yên ổn sao? Không, các người sẽ tống tôi vào tù ngay khi có thể.” Cao Lộ Tư cười lạnh nói.
“Anh hỏi tôi muốn gì hả? Tôi muốn con đàn bà này phải chôn cùng tôi.
Tôi biến thành bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay đều là do anh bức tôi đến điên.
Phong sát tôi còn chưa đủ sao, anh còn ép Hoa Mộng huỷ hợp đồng với tôi.
Chính anh, Hán Đông Khuê, chính anh dồn tôi vào đường cùng.” Cao Lộ Tư tâm tình kích động gào lên, cả người giống như hung thần ác sát, hai mắt đỏ ngầu giận dữ, mặt mũi méo mó dữ tợn.
Cao Lộ Tư càng nói càng kích động, con dao đặt trên cổ Bách Lý Giai Ninh lại cứa sâu hơn một chút, máu đỏ tươi trên cổ cô chậm rãi chảy xuống thành từng giọt lớn.
Vết thương cũng không quá sâu, nhưng da Bách Lý Giai Ninh lại rất trắng, khiến cho màu đỏ của máu nổi bật cả lên, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hán Đông Khuê không còn tâm trí nào để mà nghe Cao Lộ Tư lải nhải nữa, một chữ của cô ta cũng không lọt vào lỗ tai anh, ánh mắt anh thậm chí không dám rời sang nơi khác.
Giờ phút này, điều duy nhất anh quan tâm chỉ là an toàn của Bách Lý Giai Ninh.
“Cao Lộ Tư, cô buông cô ấy ra, tôi thế chỗ cô ấy làm con tin của cô, cô thả cô ấy ra đi!”
“Ha ha, bây giờ anh mới chạy đến van xin tôi à? Chẳng phải ban nãy anh còn lạnh lùng tống cổ tôi ra khỏi công ty của anh sao?” Cao Lộ Tư cười điên cuồng, sau đó lắc đầu.
“Cưng ơi, quá muộn rồi.
Tôi không cần cái mạng của anh, nhìn anh đau lòng vì cô ta tôi lại thấy sung sướng hơn đấy.
Bây giờ tôi chỉ muốn chết, nhưng chết một mình thì cô độc lắm, tôi muốn đường xuống hoàng tuyền có cô ta đi theo bầu bạn.”
“Không muộn, không bao giờ là muộn, chỉ cần cô buông cô ấy ra.
Cô muốn bao nhiêu? 10 triệu tệ? Hay 100 triệu tệ?” Hán Đông Khuê kiên nhẫn nói.
Nghe thấy số tiền lớn như vậy, Cao Lộ Tư nhất thời phân tâm, trong lúc cô ta không chú ý, Hán Đông Khuê liền bước thêm một bước.
Nhận ra biểu cảm có phần biến đổi trên khuôn mặt Cao Lộ Tư, biết mình đã đi đúng hướng, Hán Đông Khuê vừa chầm chậm bước tới, vừa tiếp tục dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ cô ta.
“Thư kí của tôi đứng ngay đằng sau, chỉ cần cô đồng ý, cậu ta sẽ mang chi phiếu đến, tôi sẽ kí vào ngay lập tức.
Cô muốn ra nước ngoài, tôi sẽ lo mọi chi phí visa và thủ tục cho cô, nếu cô muốn nhập tịch tôi cũng sẽ giúp cô.
Chúng tôi cũng sẽ không kiện cô, chỉ cần tôi nói sai nửa lời, toàn bộ tập đoàn Aurora sẽ là của cô, cổ phần ở Hoa Mộng của tôi cũng sẽ là của cô.
Những lời tôi nói đều là sự thực, tất cả những người trong đám đông ở đây sẽ đứng ra làm chứng.”
“Đúng, đúng, đúng, chúng tôi sẽ làm nhân chứng.” Đám đông nhao nhao cả lên.
Tần Hạo cũng rất phối hợp, ngay lập tức mang một tờ chi phiếu đến.
Hán Đông Khuê cúi đầu kí tên, kí xong liền giơ lên trước mặt nói: “100 triệu tệ của cô đây!”
“Thật không?” Cao Lộ Tư nghi ngờ hỏi.
“Thật sự là 100 triệu.” Hán Đông Khuê gật đầu khẳng định.
Trong tình huống này, bằng mọi giá, anh phải khiến Cao Lộ Tư buông dao.
100 triệu này thì tính là gì, tiền có thể từ từ kiếm lại được, nhưng mạng sống của người anh yêu một khi đã mất đi, sẽ không thể tìm lại được nữa.
“Anh mang nó qua đây, một mình anh thôi!” Cao Lộ Tư quơ quơ con dao loạn xạ về phía đám đông xung quanh.
“Ngoài anh ta ra, không một ai được đến gần.”
Hán Đông Khuê chầm chậm bước đến, khi đã tiếp cận được Cao Lộ Tư ở khoảng cách gần, anh giơ tay ra sau lưng ra hiệu cho đội đặc nhiệm đang mặc thường phục chuẩn bị sẵn sàng động thủ.
Đúng lúc này, Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên mấp máy môi.
“Em đánh lạc hướng, anh xông lên nhé!”
Hán Đông Khuê nheo mắt tỏ ý không cho phép.
Bách Lý Giai Ninh mỉm cười, nói ba chữ: “Tin tưởng em.”
“Sao còn chưa đưa chi phiếu đây? Định lật lọng à?” Cao Lộ Tư trừng mắt.
“Vứt xuống dưới chân tôi, sau đó lùi lại.”
Hán Đông Khuê ngay lập tức làm theo lời cô ta.
“Cao Lộ Tư, cô có biết video đánh người là ai tung lên mạng không? Cả đống ảnh cô cặp kè với Tổng giám đốc Hoa Mộng nữa?” Bách Lý Giai Ninh chợt cười nói.
“Mày nói cái gì cơ?” Cao Lộ Tư sững sờ, cánh tay trên cổ Bách Lý Giai Ninh hơi buông lỏng.
“Tất cả đều là do tôi làm đấy.
Chính tôi là người đứng đằng sau lệnh phong sát cô đấy.
Cao Lộ Tư, cô thật ngu ngốc!” Bách Lý Giai Ninh cười lạnh, nhìn về phía Hán Đông Khuê, mắt trái nháy một cái.
“Mày… mày… A a a… Đi chết đi!” Cao Lộ Tư điên cuồng gào thét, bàn tay giơ cao lên, con dao trong tay đâm về phía cổ Bách Lý Giai Ninh.
Đám đông xung quanh bị một màn này dọa cho sợ hãi, đồng thanh kêu lên.
Con dao gọt trái cây rất nhanh liền đâm xuống, nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của Hán Đông Khuê.
Tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn khiến Cao Lộ Tư kêu lên thành tiếng: “Á!” Con dao trong tay cô ta rơi xuống đất, cánh tay trái bị hất mạnh ra, ngực bị đẩy về phía sau, cả người lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
Khi đã phản ứng lại được rồi, Cao Lộ Tư muốn túm lấy Bách Lý Giai Ninh lần nữa nhưng đã quá muộn, Hán Đông Khuê đã kéo được Bách Lý Giai Ninh về phía anh, đồng thời giơ chân đá một cú vừa nhanh vừa mạnh lên bụng cô ta.
Cú đá mạnh đến nỗi người bình thường sẽ không thể chịu được, Cao Lộ Tư hét lên một tiếng, cúi gập người nhăn nhó, hai tay ôm chặt lấy bụng, hai chân lảo đảo không vững, cả người theo quán tính ngã nhào ra phía sau.
Hán Đông Khuê một tay ôm Bách Lý Giai Ninh vào trong ngực, cái ôm này rất chặt.
Anh sợ, anh sợ người trong lòng không còn hơi ấm, sợ cô chỉ là ảo giác sinh ra trong lúc anh quá hoảng loạn.
Bách Lý Giai Ninh cũng ôm chặt lấy anh, nước mắt không tự chủ được trào ra.
Cô cũng thực sự rất sợ, sợ mình cứ thế mà chết, sợ mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ôm rất chặt, rất chặt.
Đột nhiên Cao Lộ Tư lồm cồm bò dậy, nhìn hai người trước mắt với ánh mắt cuồng loạn.
Cô ta cúi đầu nhặt con dao gọt hoa quả vừa rơi xuống đất, sau đó đứng bật dậy xông về phía Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh.
Đám đông thấy thế la lên: “Cẩn thận sau lưng!”
Tốc độ của Cao Lộ Tư rất nhanh, khi Hán Đông Khuê kịp phản ứng thì chỉ còn kịp xoay lưng lại để che chắn cho Bách Lý Giai Ninh, giơ tay phải lên hất con dao đi nhưng lực không đủ.
Lưỡi dao cắt một đường rất ngọt vào lòng bàn tay anh, máu tươi từ tay chảy xuống từng giọt, nhuộm đỏ cả chuôi dao.
Hán Đông Khuê cắn răng chịu đựng đau đớn trên tay, bàn tay tuy chảy máu đầm đìa vẫn cố giữ chặt tay Cao Lộ Tư, tìm cách cướp con dao trong tay cô ta.
Bách Lý Giai Ninh nhìn những giọt máu từ trên tay Hán Đông Khuê không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, cô giãy ra để tiến đến gần Cao Lộ Tư hòng cướp lấy con dao, nhưng lại bị bàn tay lành lặn còn lại của Hán Đông Khuê túm chặt lại.
“Ninh Ninh, ngồi im! Không được manh động! Cảnh sát đến rồi, để họ xử lí!”
“Anh bỏ em ra! Anh muốn đứt gân tay à?”
“Ngồi im!” Hán Đông Khuê lặp lại câu ra lệnh.
“Bùm!” Anh vừa dứt lời, một tiếng súng bất ngờ vang lên.
Hình như bị tiếng súng này dọa sợ, đám đông xung quanh đột nhiên im lặng như tờ, chỉ thấy ống quần màu trắng nơi bắp chân trái của Cao Lộ Tư máu đỏ sẫm loang ra.
Cao Lộ Tư mặt mũi tái nhợt, miệng há hốc vì đau, chân trái khuỵu xuống, cả người vô lực ngã ra phía sau.
Bàn tay cầm dao gọt hoa quả từ từ buông lỏng, con dao rơi xuống nền nhà.
Mũi dao chạm vào mặt đá cẩm thạch tạo nên một tiếng “keng” chói tai.
Hán Đông Khuê co chân đá văng con dao đi xa cả chục mét.
Mọi thứ diễn ra đột ngột chỉ trong vòng vài giây.
Tiếng còi cứu thương hú lên inh ỏi kéo đám đông trở về với thực tại.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy đội trưởng đội đặc nhiệm vẫn giữ nguyên tư thế bắn súng, trên tay là một khẩu súng lục, phát súng vừa rồi là do anh ta bắn.
Khoảnh khắc Cao Lộ Tư vừa ngã xuống, đội đặc nhiệm ngay lập tức xông lên khống chế cô ta.
Cao Lộ Tư bị còng tay, sau đó bị áp giải lên cáng cứu thương để chở đến bệnh viện.
Bách Lý Giai Ninh nắm lấy tay Hán Đông Khuê, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, giận dữ quát anh: “Hán Đông Khuê, anh bị thiểu năng à? Anh không biết tránh đi thì thôi, lại còn dùng tay chặn con dao lại.
Anh nghĩ anh bất tử giống Superman hay là Deadpool? Anh nghĩ tay anh làm từ kim loại hả?” Vừa nói cô vừa rơi nước mắt, hành động của anh khiến cô vừa giận vừa thương.
Hán Đông Khuê dùng bàn tay trái không bị thương nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, lắc đầu với cô, khẽ cười nói: “Anh không sao mà, em bình an vô sự là tốt rồi.”
“Nói dối, vết thương sâu như thế này mà kêu không sao.” Cô vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi.
“Lỡ như từ nay về sau bàn tay này bị phế, không nấu cơm được nữa thì sao? Anh không sợ em bỏ đi theo người khác hả?”
“Em dám đi không? Anh đảm bảo với em, em chỉ cần đào một góc tường nho nhỏ thôi là sẽ chết chìm trong nước bọt của những người xung quanh đây.” Hán Đông Khuê vừa tức vừa đau, nghiến răng nói.
Một nhân viên cảnh sát đưa Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê lên xe cứu thương đến bệnh viện.
Nhân viên y tế tiến hành xử lí vết thương cho hai người.
Vết thương trên bàn tay Hán Đông Khuê tương đối sâu, nhưng rất may chỉ là bị thương phần mềm, không tổn thương đến gân cốt, tuy nhiên vẫn cần phải khâu gần 10 mũi.
Sau khi được xử lí, vết thương đã không còn đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống điều độ, tránh nước và tránh hoạt động mạnh để vết thương không bị nhiễm trùng, hàng ngày phải thay băng và bôi thuốc.
Vết thương trên cổ Bách Lý Giai Ninh cũng không nghiêm trọng, lưỡi dao chưa cứa vào sâu, chỉ cần băng bó qua là được.
Nhưng theo yêu cầu của Hán Đông Khuê, Bách Lý Giai Ninh vẫn phải cùng anh thực hiện một loạt kiểm tra.
Bác sĩ đề nghị Hán Đông Khuê ở lại bệnh viện 3 ngày để tiện thay băng và bôi thuốc vết thương, Hán Đông Khuê liền yêu cầu bệnh viện sắp xếp cho hai người bọn họ một phòng bệnh cao cấp, có đầy đủ vật dụng cơ bản và trang thiết bị điện tử, thoải mái không kém gì ở nhà.