Bách Lý Giai Ninh ăn cơm xong, rảnh rỗi không có việc gì làm liền ngồi trên giường lướt Weibo.
Hán Đông Khuê mở cửa đi vào thấy vậy, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô không thấy Tống Tử Phong, ngẩng đầu lên hỏi: “Nó đâu rồi?”
Hán Đông Khuê vươn tay ôm lấy cô, để cô ngồi dựa vào trong ngực anh, sau đó khẽ vuốt tóc cô.
“Cậu ấy về rồi.”
Bách Lý Giai Ninh đặt điện thoại xuống giường, nắm lấy tay anh đặt vào trong lòng.
“Ban nãy Tử Phong nói gì với anh thế? Nó có trách móc anh không? Thằng bé này lúc nào cũng như ông cụ non ấy, em chỉ sợ nó nói gì không phải với anh.”
Hán Đông Khuê cúi đầu hôn lên tóc cô, khẽ lắc đầu.
“Cậu ấy dặn dò mấy câu thôi, không có gì đâu.”
Bách Lý Giai Ninh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, anh không muốn nói thì cô sẽ không truy hỏi.
“Ninh Ninh, anh xin lỗi.” Hán Đông Khuê ôm lấy cô, trầm giọng nói.
“Hử?” Bách Lý Giai Ninh ừ hử một tiếng, cô cũng không hiểu tại sao anh lại nói xin lỗi.
“Là do anh không tốt, không bảo vệ em chu đáo, làm cho em bị sợ hãi một phen.” Hán Đông Khuê áy náy nói.
“Việc này sao có thể trách anh được.” Bách Lý Giai Ninh ngước mắt lên, chăm chú nhìn anh.
“Là do Cao Lộ Tư tự nhiên phát điên, đâu phải do anh.
Còn nữa, lệnh phong sát là do em làm, lại càng không liên quan đến anh.”
“Thật xin lỗi.” Hán Đông Khuê vẫn lặp lại câu xin lỗi.
“Cao Lộ Tư muốn nhắm vào anh, cô ta vẫn luôn nghĩ anh là người đứng đằng sau lệnh phong sát, nên mới muốn làm hại em để anh phải đau khổ.
Em là bạn gái của anh, là vợ tương lai của anh, bảo vệ em chính là trách nhiệm lớn nhất đời anh.
Để cô ta làm em bị thương là do anh bảo vệ em chưa đủ tốt, anh xứng đáng chịu mọi sự chỉ trích.”
“Vợ tương lai?”
“Đúng vậy, anh dùng việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết khi đưa ra yêu cầu hẹn hò yêu đương với em.
Anh hoàn toàn nghiêm túc muốn lấy em làm vợ, chỉ cần bất kì khi nào em gật đầu đồng ý, chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn.” Hán Đông Khuê kiên định nói.
“Em vẫn còn nhớ rõ, lần đi xem mắt anh nói anh chưa từng có bạn gái.
Vậy em là mối tình đầu của anh có đúng không?” Bách Lý Giai Ninh cười hỏi, ánh mắt có chút mong chờ.
“Tình đầu, cũng là tình cuối.” Hán Đông Khuê mạnh mẽ gật đầu.
“Thế còn Trịnh Hiểu Mộng là ai?” Bách Lý Giai Ninh vẫn còn nhớ những lời Cao Lộ Tư nói với cô trong quán trà.
Tuy cô không tin lời cô ta, nhưng nói cô không để bụng chính là nói dối.
“Trịnh Hiểu Mộng?” Đáy mắt Hán Đông Khuê xẹt qua một tia ngạc nhiên.
“Sao em lại biết cô ấy?”
Bách Lý Giai Ninh nhìn thấy rất rõ biểu cảm lướt qua khuôn mặt anh dù chỉ vài giây, cô nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói: “Cao Lộ Tư nói với em, Trịnh Hiểu Mộng là bạn gái cũ của anh.
Nhưng mà em không tin lời cô ta hay bất kì ai hết, em sẽ chỉ nghe lời do chính anh nói ra.
Anh muốn giải thích với em chứ?”
Cô không muốn suy đoán lung tung, cô cảm thấy trong tình yêu, điều quan trọng nhất sau chân thành chính là thẳng thắn và thành thật với nhau.
Hán Đông Khuê nhìn sâu vào mắt cô.
“Em có tin anh không?”
Bách Lý Giai Ninh không hề chần chừ dù chỉ là nửa giây, ngay lập tức gật đầu.
“Miễn là anh nói, kể cả là nói dối, em vẫn sẽ tin tưởng.
Nhưng nếu để em phát hiện ra, anh đừng mong em quay đầu dù chỉ là một thoáng.”
Nghe cô nói vậy, Hán Đông Khuê đặt tay cô lên lồng ngực mình để cô cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, cam đoan nói: “Cao Lộ Tư nói dối, Trịnh Hiểu Mộng không phải là bạn gái cũ của anh.”
Nghe được lời khẳng định của anh, Bách Lý Giai Ninh chỉ nhàn nhạt cười: “Em tin anh.”
Hán Đông Khuê nhìn cô chăm chú, sau đó vén sợi tóc loà xoà trên trán cô ra sau vành tai.
“Còn gì muốn hỏi anh không?”
“Hoa Mộng…” Bách Lý Giai Ninh đột nhiên có cảm giác mình nhiều lời, liền cong khoé miệng cười nói.
“Em thuận miệng hỏi chút thôi, đừng để ý.”
Hán Đông Khuê ôm lấy bả vai Bách Lý Giai Ninh, để cô ngồi đối mặt với anh.
“Anh biết trong đầu em hiện tại đang có suy nghĩ gì, bởi vì nếu là anh, anh cũng sẽ nghĩ như em vậy.
Ninh Ninh, em hoàn toàn có quyền hỏi mọi chuyện trong quá khứ của anh.
Hoa Mộng là công ty của Trịnh Mông, bố của Trịnh Hiểu Mộng để lại cho cô ấy.
Trịnh Mông là bạn chí cốt của bố anh, hai người bọn họ 10 năm trước gặp tai nạn giao thông, nguyên nhân là do bố anh uống rượu khi lái xe.
Bố anh sống đời sống thực vật cũng từng ấy năm rồi, chuyện này em cũng biết mà.
Còn bố Hiểu Mộng… ông ấy không qua khỏi.
Dù chuyện không phải do anh gây ra nhưng anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, chính vì thế anh muốn thay mặt Hán gia, bù đắp cho gia đình cô ấy nhiều nhất có thể.
Trịnh Mông chết, công ty rơi vào tình thế tranh giành quyền lực.
Trịnh Mạnh, em trai Trịnh Mông, chú ruột Trịnh Hiểu Mộng, cũng chính là Tổng giám đốc Hoa Mộng hiện tại, lúc đó tìm đủ mọi cách lôi kéo cổ đông, thâu tóm công ty về tay mình.
Trịnh Mạnh và vây cánh của ông ta nắm giữ 49% cổ phần Hoa Mộng.
Còn anh góp vốn vào Hoa Mộng dưới danh nghĩa Hiểu Mộng, cùng với những người trung thành với Trịnh Mông sở hữu 51% cổ phần còn lại, tạm thời hai bên giữ thế cân bằng.
Hiểu Mộng vì quá đau lòng sau cái chết của bố nên đã sang Mỹ làm việc.
Khi nào cô ấy trở về, chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽ giúp cô ấy giành lại quyền kiểm soát Hoa Mộng.”
Thấy Bách Lý Giai Ninh vẫn đang chăm chú lắng nghe, Hán Đông Khuê dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Anh thừa nhận là Hiểu Mộng có tình cảm với anh, nhưng anh chưa bao giờ thích cô ấy.
Anh và cả Đông Vũ đều chỉ coi cô ấy như em gái trong nhà.
Người ngoài đồn đoán hay nhìn nhận anh với cô ấy như thế nào, trước giờ anh không quan tâm, cũng thấy không cần thiết phải chạy khắp nơi giải thích.
Nhưng bây giờ thì khác, anh yêu em, anh muốn giải thích rõ ràng với em, tránh việc em nghe người ngoài nói linh tinh lại không vui.
Ninh Ninh, anh sẽ không bao giờ phản bội em.”
“Chỉ cần có lời hứa này của anh là đủ rồi.” Bách Lý Giai Ninh đặt một ngón tay lên môi Hán Đông Khuê.
“Anh không cần kể nữa, em giúp anh chuẩn bị nước tắm.”
Bách Lý Giai Ninh mở nước vào bồn tắm cho Hán Đông Khuê, giúp anh cởi quần áo rồi ngồi vào trong bồn, còn mình thì đi ra ngoài, ngồi trên sofa xem TV.
Nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy Hán Đông Khuê đi ra, Bách Lý Giai Ninh đột nhiên bừng tỉnh, đến dép đi trong nhà cũng không kịp xỏ, lao như bay vào trong phòng tắm.
“Đông Khuê!” Cô đập cửa rồi dán tai vào cánh cửa nghe ngóng một lúc, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì.
“Đông Khuê, anh tắm xong chưa?” Cô gõ cửa một hồi, vẫn không thấy ai trả lời.
Bách Lý Giai Ninh gấp gáp vặn tay nắm cửa, may mà anh không chốt cửa bên trong.
Hán Đông Khuê đã tắm xong từ lâu, đang đứng trước bệ rửa mặt, trên người ngoại trừ một chiếc khăn tắm quấn ngang hông thì không mặc gì cả.
Nhìn thấy Bách Lý Giai Ninh đi vào, ánh mắt đen thăm thẳm của anh bỗng lóe lên, nhìn cô đầy vẻ ái muội.
“Em gọi sao không trả lời? Anh làm em sợ chết khiếp! Tắm xong rồi thì mau mặc quần áo vào kẻo cảm lạnh.” Cô chau mày không vui nói, xoay người định đi ra.
Cánh cửa sau lưng cô đột nhiên bị anh vươn tay ra đóng sầm lại một tiếng.
Bách Lý Giai Ninh giật mình thon thót, một giây sau đã thấy mình ngã vào trong lòng anh.
Anh ôm cô, tựa nửa người vào bệ rửa mặt.
Trong vách phòng tắm có gắn một chiếc gương rất lớn, mục đích là để cho người bệnh có thể thuận tiện quan sát toàn bộ cơ thể, thế nhưng bây giờ nó lại sắp bị sử dụng vào mục đích không trong sáng.
Hơi nước nóng trong phòng chưa tản đi hết, trên mặt gương lớn loáng thoáng hình ảnh hai người ôm nhau, cô dựa vào trước ngực anh.
Người anh dán chặt vào cô, nhất là phía dưới.
Vật ấm nóng cứng rắn cọ vào người cô đầy mờ ám.
Bách Lý Giai Ninh thở dốc, hai gò má đỏ ửng lên, đôi mắt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hai tay chắn trước ngực anh, tức giận nói: “Anh cố ý lừa em đúng không?”
“Đúng.” Hán Đông Khuê không phản bác, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Một tay cô túm chặt lấy vai anh, một tay bám vào thành bệ rửa mặt, giọng nói mềm nhũn vô lực.
“Đông Khuê… sau này không được dọa em như vậy nữa.
Em sợ lắm!”
“Được.” Hán Đông Khuê ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy anh bỏ em ra đã…”
“Thật sự?”
“Chứ không thì thế nào?”
“Thế em còn túm chặt vai anh làm gì?” Anh ghé sát tai cô thì thầm, đầu lưỡi ẩm ướt của anh liếm nhẹ vành tai cô.
Cô khẽ rùng mình, vô thức túm chặt lấy vai anh hơn, cố gắng tìm lí do chống chế.
“Trong này trơn ướt, em sợ bị ngã.”
“Ninh Ninh, đã lừa được em vào đây rồi, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ?” Anh khẽ cười nói, bàn tay lướt trên eo cô xuống đến hông rồi dừng lại trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve đùi non bên trong.
Không biết vô tình hay hữu ý, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lướt qua khu vực giữa hai chân.
“Ưm…” Cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, hai tay bám vào bệ rửa mặt, đầu hơi ngửa lên.
Anh túm lấy một tay cô, ấn vào vật khổng lồ đã sớm ngẩng cao đầu giữa hai chân mình.
Không biết chiếc khăn tắm đã rơi xuống đất từ lúc nào, tay cô trực tiếp chạm vào cự vật nóng rực căng cứng đó.
Cô thở gấp gáp, định rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.
Những lần trước đều là ý loạn tình mê, cô cũng chưa quan sát kĩ càng vật khổng lồ của anh.
Lần này, cô rút cục cũng có cơ hội cẩn thận ngắm nhìn tiểu Đông Khuê.
Nó thật sự rất lớn, vừa thô vừa dài, không những thế còn cứng ngắc, trên bề mặt gân xanh chằng chịt nổi lên.
Vừa thấy nó, cô liền tự động nghĩ tới cảm giác nó tiến vào bên trong mình, giữa hai chân cô bỗng có cảm giác râm ran như có hàng trăm con kiến bò qua.
“Sờ đủ chưa?” Hán Đông Khuê hỏi cô.
Chất lỏng nơi đỉnh đầu cự vật rỉ ra, chạm vào ngón tay cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng chốc đỏ bừng.
“Đồ lưu manh, đồ xấu xa.”
“Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.” Hán Đông Khuê nở một nụ cười trầm thấp mê người, cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn, hơi thở của anh nặng nề, tay vòng ra đằng sau, nhanh chóng mở khoá kéo chân váy của cô.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của anh hiện rõ trong gương, Bách Lý Giai Ninh cắn môi dưới không để mình kêu thành tiếng, thân thể khẽ run lên.
“Soạt!” Chân váy và quần lót của cô bị anh tụt xuống vứt dưới sàn nhà, cảm giác mát lạnh bên dưới khiến cô không tự chủ được khẽ rùng mình một cái.
Ngón tay của anh chạm vào khe hở bí mật giữa hai chân cô, nhếch môi cười hài lòng.
“Bảo bối, chỗ này sao lại ẩm ướt như vậy?”
“Tại trong này nóng quá…” Bách Lý Giai Ninh ngượng ngùng khép chặt hai chân lại, nhưng lại bị anh dùng đầu gối tách ra.
Hán Đông Khuê đưa một ngón tay vào xoa nắn viên trân châu, bốn ngón còn lại vuốt ve dọc theo hai cánh hoa.
“Có thật là do nóng không?”
Cô kêu lên một tiếng yêu kiều, tay nắm chặt lấy bàn tay hư hỏng của anh.
“Bảo bối, bỏ tay ra.” Giọng anh khàn đặc, vì tay còn lại đang bị băng bó nên anh dùng răng cắn bung cúc áo và mắc cài áo lót của cô, bầu ngực trắng muốt căng tròn nảy tung ra.
Cô thở gấp gáp, dựa vào ngực anh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh làm được?”
“Bản năng đàn ông.”
Bên dưới, hai ngón tay vẫn đang cắm vào rút ra, trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe được âm thanh lép nhép mờ ám.
Bách Lý Giai Ninh xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn mình trong gương.
Hán Đông Khuê thấp giọng dỗ dành cô.
“Ninh Ninh ngoan, mở mắt ra… ngắm nhìn anh yêu em.”
Cô hoàn toàn bị anh mê hoặc rồi, làn mi dày khẽ động đậy, đôi mắt long lanh ngập nước từ từ mở ra.
Anh rút hai ngón tay ướt đẫm chất lỏng ngọt ngào của cô ra, nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà, khuôn mặt đặt ngang với nơi giữa hai chân cô, ánh mắt sáng rực như sói đói nhìn chằm chằm vào hoa huyệt cô.
Cô xấu hổ muốn khép hai chân nhưng bị anh ngăn lại, liền hoảng hốt đẩy anh ra, mặt đỏ lựng: “Không được…”
“Tại sao không được?”
“Hôm nay không được… Em còn chưa tắm mà…”
Hán Đông Khuê đưa tay chạm đến miệng hoa huyệt của cô, quẹt một ít chất lỏng trong suốt, đưa lên miệng mút sạch: “Chưa tắm thì có sao, vẫn rất ngon ngọt.”
Bách Lý Giai Ninh mặt đỏ ửng nhìn Hán Đông Khuê.
Anh bị dáng vẻ này của cô làm cho mê mẩn, lập tức đứng dậy ôm cô vào trong ngực, tàn sát bừa bãi trên môi cô, đồng thời tiếp tục dùng ngón tay xoa nắn hoa huyệt ướt át của cô.
Khi môi anh rời khỏi môi cô, Hán Đông Khuê hung hăng ấn lên hoa hạch mẫn cảm, hỏi cô: “Có cho anh ăn không?”
Bách Lý Giai Ninh cong eo lên, hổn hển trả lời: “Để lúc khác em tắm rửa sạch sẽ rồi cho anh nhé…”
Hán Đông Khuê thấy Bách Lý Giai Ninh thực sự không muốn, cũng không muốn bắt ép, vuốt ve khuôn mặt cô, cười nói: “Bảo bối keo kiệt.”
Bách Lý Giai Ninh dựa đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Không phải thế, ý em là…”
Hán Đông Khuê nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Ý em là gì?”
Bách Lý Giai Ninh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn anh, giọng nói vô cùng mị hoặc: “Ý em là em không keo kiệt, bây giờ em muốn anh làm ngay lập tức…”
Hán Đông Khuê thấp giọng chửi nhỏ một tiếng: “Chết tiệt, tiểu yêu tinh!”
Anh đứng thẳng người đặt cô ngồi ngay ngắn lên bệ rửa tay, tay kéo hai chân cô dang rộng, lập tức thúc vật căng cứng đến mức phát đau đó vào bên trong cô.