Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời.
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên thẳng qua cửa kính sát đất, tràn ngập khắp căn phòng gam màu xám lạnh lẽo.
Trước trán và hai bên thái dương truyền đến cảm giác đau nhức khiến Bách Lý Giai Ninh vừa mới tỉnh giấc đã phải nhíu mày.
Cô mở mắt ra, đưa hai tay lên day day trán.
Bách Lý Giai Ninh theo thói quen cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn và mail công việc, vừa xem vừa lẩm bẩm một mình.
“Sao lại có thể đau đầu như vậy chứ? Mới uống có mấy ly thôi mà.”
“Dậy rồi sao?” Hán Đông Khuê không biết từ đâu xuất hiện, nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm.
Nhìn thấy Hán Đông Khuê đứng cạnh giường khiến cô tưởng mình bị hoa mắt.
Đối diện cô là một người đàn ông cao trên 1 mét 85, trước ngực buộc tạp dề màu xám kẻ caro.
“Chào buổi sáng, anh… đang làm gì vậy?”
“À, tôi đang làm bữa sáng.”
“Anh biết nấu ăn hả?” Bách Lý Giai Ninh không tin nổi vào tai mình nữa.
Hán Đông Khuê biết nấu ăn?
Anh gật đầu.
“Biết, trước đây tôi sống một mình bên Mỹ, tuy có đầu bếp riêng nhưng cuối tuần vẫn tự mình nấu nướng.
Thôi, cô đừng ngồi đấy nữa, vào vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng đi, tôi chuẩn bị nấu xong rồi.”
Bách Lý Giai Ninh xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, nhanh nhẹn bước vào phòng tắm.
Cô nhìn kĩ mình trong gương, váy trên người vẫn nguyên vẹn, trên cổ trên ngực không hề có dấu vết mờ ám nào.
“Hừm, xem ra anh còn có chút nhân tính.” Lẽ nào tin đồn anh ta là playboy thực sự chỉ là tin đồn thất thiệt?
Làm xong vài món ăn đơn giản, Hán Đông Khuê ngồi trên bàn ăn, chống cằm suy nghĩ.
Thực ra trong lúc Bách Lý Giai Ninh còn đang ngủ, anh đã phát hiện ra một chuyện quan trọng: cô gái này chắc chắn không phải Đồng Tĩnh Nghi.
Lúc anh dậy, cô vẫn còn đang ngủ rất say.
Anh tiện tay lấy điện thoại ra gõ mấy chữ “Phó tổng MiHu Đồng Tĩnh Nghi” vào ô tìm kiếm trên trang web tra cứu Baidu, 1 giây sau màn hình hiện ra rất nhiều kết quả.
Thật bất ngờ, người con gái trên ảnh không hề giống người con gái đang nằm trên giường lấy một điểm.
Vậy cô gái này rút cục là ai?
Đúng lúc này Bách Lý Giai Ninh men theo cầu thang đi xuống dưới nhà, bước từng bước chậm rãi vào phòng bếp.
“Cùng ăn sáng đi.” Hán Đông Khuê thu lại luồng suy nghĩ, đứng dậy kéo ghế cho Bách Lý Giai Ninh.
Cô nhìn lướt qua, trên bàn có trứng ốp la, thịt nguội hun khói, bánh pancake phủ mật ong, đi kèm với vài lát kiwi và quả việt quất tươi cùng hai cốc nước cam ép, đúng là một bữa sáng đậm chất kiểu Mỹ.
Bữa ăn trôi qua trong sự im lặng, đến tận lúc ngồi trong ô tô của Hán Đông Khuê đưa cô về, Bách Lý Giai Ninh mới quay sang phía anh, rụt rè nói: “Hán tiên sinh, cảm ơn anh vì tối qua…”
“Cô tin tôi không phải là playboy rồi chứ?” Hán Đông Khuê thừa hiểu cô đang nói đến chuyện gì, thản nhiên đánh lái rẽ ra đường lớn, sau đó vươn tay vặn nhỏ tiếng radio lại.
“Tôi tin rồi.” Bách Lý Giai Ninh thẹn thùng gãi đầu, chun mũi lè lưỡi làm một động tác vô cùng dễ thương, vô ý làm tim Hán Đông Khuê đập lỡ mất một nhịp.
“Ừm, tại sao cô lại muốn phá buổi xem mắt?” Hán Đông Khuê đè xuống cảm giác rung động khác thường, quyết định chuyển đề tài.
“Anh cũng nhận ra là tôi muốn phá à? Ha ha, vậy là tôi diễn kịch hơi lố rồi.” Bách Lý Giai Ninh cười khan một tiếng, quay mặt ra cửa sổ nhăn nhó.
“Cô… bị ép đi xem mắt sao?” Hán Đông Khuê quyết định hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“Nếu anh đã hỏi như thế thì tôi cũng đành trả lời vậy.
Đúng, tôi bị mẹ ép đi xem mắt.
Ông nội anh và bố mẹ tôi muốn có một đám cưới giữa Hán gia và Đồng gia.
Tôi không hề muốn nó được xảy ra.”
Hán Đông Khuê nghe cô quả quyết như thế, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thất vọng.
Anh đẹp trai ưu tú như vậy, lại còn là một người đàn ông tốt, một Tổng giám đốc tập đoàn thời trang nổi tiếng khắp châu Á, đang đi những bước đầu trên con đường toàn cầu hoá.
Cô một chút cũng không thích anh sao?
Không để anh trả lời, Bách Lý Giai Ninh đã nói tiếp: “Hán tiên sinh này, anh có thể giúp tôi thuyết phục người nhà anh mau chóng kết thúc chuyện này được không? Hiện giờ tôi thực sự không thể kết hôn với anh.”
“Gọi tôi là Đông Khuê!” Anh có chút tức giận, ngữ điệu bất chợt cao lên vài phần.
“Hán… Đông Khuê, anh giúp tôi nhé?”
“Cũng được, nhưng tôi chỉ đồng ý với một điều kiện.
Cô cho tôi số điện thoại, tiện thể thêm WeChat luôn đi.” Hán Đông Khuê lấy chiếc điện thoại đời mới nhất trong hộc xe ra đưa cho cô.
WeChat của cô không đặt tên thật, anh ta sẽ không phát hiện ra cô là “hàng giả” đâu nhỉ?
Bách Lý Giai Ninh chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhập vào điện thoại một dãy số, mở app WeChat quét mã, sau đó đưa trả lại cho Hán Đông Khuê.
Dù sao nhiệm vụ của cô tới đây là hoàn thành rồi, sau này đến công ty chỉ cần tránh xa anh ta ra là được.
Mà chắc cũng không có cơ hội chạm mặt nhau đâu, anh ta là Phó tổng giám đốc tập đoàn, một mình một tầng làm việc rộng thênh thang.
Còn cô chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ ở tầng 15 mà thôi.
“Đến nơi rồi.” Thấy trước mắt đã là toà căn hộ chung cư cao cấp thuộc khu dân cư biệt lập Lục Gia Trang nơi cô đang ở, Bách Lý Giai Ninh tháo dây an toàn, định mở cửa bước ra thì bị Hán Đông Khuê lấy tay chặn cửa xe lại.
“Đồng Tĩnh Nghi.”
Nghe được tiếng gọi của anh, cô ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô chăm chú.
“Hẹn gặp lại.” Hán Đông Khuê mỉm cười nói.
“Gặp lại cái gì chứ? Chúng ta về sau tốt nhất không nên gặp nhau nữa.” Theo phản xạ, cô ngay lập tức phản đối lời nói của anh.
Nhưng sau khi nghe thấy ba chữ “Ông nội tôi” từ miệng anh, cô lại giả lả cười nịnh nọt, nhanh chóng sửa lại lời nói: “Ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi.
Gặp lại, chắc chắn sẽ gặp lại mà.”
Anh cúi thấp đầu xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhìn cô không nói một lời.
Bỗng nhiên bị một người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy, Bách Lý Giai Ninh cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt mình càng ngày càng tăng cao.
“Tốt nhất là nói đùa.” Hán Đông Khuê nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói tràn đầy uy hiếp, đem câu nói kia nhắc lại lần nữa: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại… Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Sau đó cô đẩy tay anh ra, mở cửa bước xuống xe, còn vẫy vẫy tay mấy cái lấy lệ.
Chiếc Maybach màu đen dần dần lăn bánh rời đi, Bách Lý Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm, dùng đôi bàn tay vỗ nhẹ lên mặt để giúp bản thân tỉnh táo hơn, sau đó quay đầu bước vào đại sảnh toà nhà chung cư cao cấp.
Đến lúc đã yên vị trên ghế lười cạnh cửa sổ sát đất, Bách Lý Giai Ninh mới lôi điện thoại ra gọi cho Đồng Tĩnh Nghi, giọng nói vui vẻ: “Thông báo, nhiệm vụ đã thành công!”
Đầu dây bên kia, Đồng Tĩnh Nghi cũng phấn khích vô cùng: “Chị yêu em, trăm vạn lần yêu em.
Hán Siêu Việt vừa gọi đến rồi, nói là cháu trai ông ta không ưng chị, sau đó còn nói là sẽ cố gắng sắp xếp một buổi gặp mặt khác xem tình hình có khả quan hơn không.
Nhưng chị tin chắc là mình sẽ có thể đường đường chính chính từ chối, bởi vì Tổng giám đốc Aurora rất thích dự án ‘Pretty, Foxy, Naughty’ của chị.
Anh ta còn nhiệt tình thảo luận với chị về những ưu khuyết điểm của nó, sau đó bảo chị đợi vài tuần để Aurora họp cổ đông rồi sẽ cho MiHu kết quả.”
“Thế thì tốt quá rồi, em cũng tin là bọn họ sẽ đồng ý rót vốn đầu tư vào dự án của chị.” Bách Lý Giai Ninh cao hứng khích lệ bạn thân.
“Có điều, chị thấy một điểm khá kì lạ.
Anh ta có vẻ hơi đào hoa, không giống với miêu tả là một người cuồng công việc, không gần nữ sắc.”
“Nghi Nghi, nguồn tin của chị bị chó gặm rồi.
Tay Phó tổng mà chị nói là playboy thay người yêu như thay áo ấy, thực chất lại là một chính nhân quân tử.
Rất tử tế, rất ưu tú, lại còn là phú nhị đại chính hiệu luôn! Chị chắc chắn không muốn gả cho anh ta chứ?”
“Đùa nhau chắc? Mẹ kiếp, có lẽ nguồn tin của chị đúng là có vấn đề rồi.
Nhưng mà thôi, anh ta có tốt đến mấy vẫn không thể làm lung lay con tim dành trọn cho MiHu của chị được đâu.”
“Chị mà cứ như thế, rồi một ngày quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện bản thân từ một cô gái kén cá chọn canh biến thành bà cô già ế chồng cho mà xem.” Bách Lý Giai Ninh cười khúc khích nói.
“Cái con bé này, mày soi gương nhìn lại chính mình đi, xem có khá hơn được chút nào không mà dám chọc chị?”
Bách Lý Giai Ninh không phải người tiêu cực, trái lại cô rất tin tưởng vào tình yêu.
Chỉ là cô vẫn luôn mong chờ, chờ một ngày tình yêu định mệnh sẽ rơi trúng đầu mình, như câu chuyện tình tuyệt đẹp được số phận sắp đặt của bố mẹ cô vậy.