Hán Đông Khuê bước vào thang máy chuyên dụng, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ lạnh lùng âm u như muốn giết người.
Ngay từ lúc biết Bách Lý Giai Ninh làm việc dưới trướng mình, anh đã muốn công khai mối quan hệ hai người nhưng cô không đồng ý.
Thì ra anh chưa từng đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ, thân phận của hai người ở trong công ty quá khác biệt, khiến cho mọi người có cơ hội để suy diễn, thêu dệt thành những lời đồn vô căn cứ.
Trước giờ anh chỉ nghĩ đơn giản anh thân là Tổng giám đốc của một tập đoàn, anh muốn làm gì là việc của anh, không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài.
Nhưng hôm nay nghe được những lời này, anh biết mình đã sai rồi, anh cũng đã hiểu lí do vì sao cô không muốn làm rình rang mối quan hệ của hai người.
Những lời đồn đại đàm tiếu này, Hán Đông Khuê hoàn toàn có thể một tay ngăn chặn, nhưng nếu xử lí không khéo thì người tổn thương nhất sẽ là Ninh Ninh của anh.
Cô gái nhỏ của anh chắc chắn đã sớm biết chuyện, thế mà không thèm tìm anh cáo trạng lấy một tiếng.
Nghĩ đến người phụ nữ đáng đánh này, tâm trạng anh lại càng trở nên âm trầm.
Hán Đông Khuê cầm lấy điện thoại trên mặt bàn định gọi cho Bách Lý Giai Ninh thì đã thấy tin nhắn của cô gửi đến trước: [Chiều nay em xin nghỉ làm, đi mua sắm với bạn, sẽ quay lại trước giờ tan làm.
Yêu anh.]
Hán Đông Khuê thấy cô vẫn còn tâm trạng vui vẻ đi mua sắm, tâm tình anh cũng theo đó mà thoải mái hơn một chút, nhanh chóng nhắn lại cho cô: [Chú ý an toàn, nhớ về sớm.
Yêu em.]
Bách Lý Giai Ninh thấy Tô Tuyết ủ rũ nửa ngày thì kiên quyết xin nghỉ việc cho cả hai, sau đó đưa cô ấy đi mua sắm cho khuây khoả.
“Lần trước không phải em nói thích mê cái túi Balenciaga Hourglass hả?” Bách Lý Giai Ninh kéo Tô Tuyết vào store của Balenciaga.
“Lấy một cái đi, chị tặng, coi như quà sinh nhật sớm.”
Thanh toán xong, nhân viên cúi đầu đóng gói, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, giây phút Tô Tuyết cầm túi xách hàng hiệu trên tay còn tưởng mình đang nằm mơ, lẩm bẩm như người nói mơ: “Muốn cái gì thì mua cái đó, không cần nhìn giá, đúng là phú bà.”
Bách Lý Giai Ninh cười tít mắt, vui vẻ kéo tay Tô Tuyết sang store của Louis Vuitton và Chanel mua một lúc cả chục bộ quần áo, còn tiện tay cho Tô Tuyết hai bộ, làm cô bé đứng giữa store oà khóc vì sung sướng.
Bách Lý Giai Ninh và nhân viên bán hàng phải dỗ mãi cô bé mới chịu nín, sau đó cô bé hí ha hí hửng cầm quần áo vào phòng thử đồ uốn éo tạo dáng cả trăm bức ảnh.
Quả nhiên, túi xách và quần áo luôn là những người bạn thân thiết của phụ nữ.
Có những người bạn mới này, nỗi buồn hậu thất tình bị Tô Tuyết trực tiếp quẳng ra sau đầu.
Cô bé còn nhờ Bách Lý Giai Ninh chụp cho mấy chục bức ảnh mặc quần áo và đeo túi mới, đăng kèm cả hoá đơn lấp lấp ló ló lên vòng bạn bè.
Ngay lập tức một đống tin nhắn WeChat của bạn bè Tô Tuyết gửi đến, ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ.
Bách Lý Giai Ninh đối với hành động sống ảo này của Tô Tuyết cũng không tỏ thái độ gì, bây giờ ai mà chẳng như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Hai cô gái mua quần áo xong thấy vẫn còn sớm, Tô Tuyết kêu trong nhà vừa mới hết nguyên liệu nấu ăn nên muốn đi mua một ít, bọn họ liền dẫn nhau vào siêu thị cũng trong trung tâm thương mại.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nổi hứng muốn mày mò làm thử mấy món pasta đơn giản, hỏi Tô Tuyết thì cô bé nói món vừa ngon vừa dễ làm có mỳ spaghetti tôm sốt kem phô mai.
Bách Lý Giai Ninh tra thử công thức trên Baidu, thấy cũng không phức tạp lắm, liền đi về khu vực bán hải sản gần đó để mua tôm.
Tô Tuyết rẽ sang quầy rau củ quả, hẹn khi nào cả hai chọn xong xuôi sẽ quay lại quầy thanh toán đợi nhau rồi cùng ra về.
Bách Lý Giai Ninh một mình đẩy xe chở hàng, bỏ từng nguyên liệu cần thiết vào trong xe.
Khu vực cuối cùng cô đặt chân đến là quầy phô mai và bơ sữa.
Cô vươn tay lấy một tảng phô mai Mozzarella thì đột nhiên một bàn tay da dẻ mịn màng cũng cầm vào nó, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là người đó không giành lấy mà thả ngược lại tủ cấp đông.
Bách Lý Giai Ninh thấy hành động kì quái này liền ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Cô gái đứng đối diện khá xinh đẹp, da trắng tóc nâu, thân hình mảnh dẻ, thấp hơn cô một cái đầu, điểm đáng chú ý nhất trên khuôn mặt cô ta là đôi mắt hơi buồn, dưới khoé mắt còn có một nốt ruồi lệ.
Cô ta cũng đang nhìn cô chăm chú, sau đó nở một nụ cười hoà nhã: “Muốn làm spaghetti tôm sốt kem phô mai thì phải dùng phô mai Cheddar mới ngon.”
Bách Lý Giai Ninh ồ một tiếng, sau đó lịch sự nói câu cảm ơn, theo lời cô ta bỏ tảng phô mai Cheddar vào trong xe đẩy.
Cô gái kia cũng đẩy xe chở hàng đi bên cạnh cô, vừa đi vừa quan tâm hỏi: “Cô mua thức ăn chuẩn bị bữa tối à?”
“Đúng vậy.” Bách Lý Giai Ninh khách sáo trả lời.
Cô còn đang mải suy nghĩ lí do vì sao dạo gần đây đi mua sắm cứ hay được người lạ bắt chuyện, hết bác Tần đến cô gái này, cô ta đã lại mở miệng nói tiếp: “Thật ra Đông Khuê thích spaghetti sốt bò băm hơn.
Hồi chúng tôi mới sang Mỹ, tôi khá kén ăn, anh ấy đã học nấu ăn để tự mình vào bếp, thế nên tôi biết rất rõ khẩu vị của anh ấy.”
Bách Lý Giai Ninh sửng sốt, động tác đẩy xe ngưng lại, cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta không hề nói quá, tay nghề nấu ăn của Hán Đông Khuê quả thực rất xuất sắc, thậm chí còn ngon hơn một số đầu bếp nghiệp dư.
Không ngờ anh từng học nấu ăn vì một người phụ nữ, nghĩ đến chuyện này trong lòng cô có chút khó chịu.
“Bách Lý tiểu thư, tôi là Trịnh Hiểu Mộng.” Cô gái xinh đẹp tự giới thiệu.
Bách Lý Giai Ninh khựng lại trong giây lát.
“Có thể cô không biết về tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ về cô.” Trịnh Hiểu Mộng đánh giá Bách Lý Giai Ninh một lượt từ trên xuống dưới.
“Cô đến tìm tôi có việc gì?” Bách Lý Giai Ninh bình tĩnh hỏi.
“Cũng không có việc gì quan trọng cả, chủ yếu là đến xem người được Đông Khuê bao nuôi là người như thế nào thôi.” Trịnh Hiểu Mộng khẽ cười.
“Công nhận cô rất xinh đẹp, bảo sao lại được Đông Khuê chiều chuộng nâng niu đến vậy.”
“Cảm ơn Trịnh tiểu thư, cô quá khen rồi.
Nhưng có điều này chắc là cô hiểu nhầm rồi, chúng tôi là người yêu của nhau, chứ không phải mối quan hệ tình nhân như người ta đồn thổi.”
“Tôi thấy cô thực sự rất lợi hại, tôi theo đuổi anh ấy từ năm 12 tuổi đến năm 25 tuổi, lại không bằng cô gặp anh ấy vài tháng.” Trịnh Hiểu Mộng dường như không thèm để lời cô nói vào trong tai.
“Nếu Đông Khuê thích cô thì đã không để cô phải chạy theo anh ấy tận 13 năm.” Bách Lý Giai Ninh cũng không giả vờ nữa, dứt khoát đáp trả thái độ ngấm ngầm khiêu khích của Trịnh Hiểu Mộng.
“Giai Ninh, xin phép cô cho tôi được gọi như vậy, tôi khuyên cô không nên tự đắc quá sớm.” Trịnh Hiểu Mộng không có chút biểu hiện nào là tức giận, liếc nhìn Bách Lý Giai Ninh bằng ánh mắt thâm thuý.
“Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, lại môn đăng hộ đối, bác Tần chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ấy ở bên một người như cô đâu.”
“Trịnh tiểu thư, cô nói xong chưa? Nếu cô nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước, bạn tôi đang đợi.”
“Giai Ninh, vì tôi mà anh ấy bao năm nay quyết tâm giành giật lại Hoa Mộng, chắc cô cũng biết chuyện này?” Trịnh Hiểu Mộng cười dịu dàng.
“Tôi biết chứ, chính tôi là người giúp anh ấy thuyết phục Chu Triết Hưng bán cổ phần mà.” Bách Lý Giai Ninh nở nụ cười thoải mái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Mộng thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Cô không những xinh đẹp mà còn hài hước thật đấy.”
“Tin hay không tuỳ cô.” Bách Lý Giai Ninh đẩy xe chở hàng đã chất đống nguyên liệu về phía quầy thu ngân.
“Giai Ninh, nếu tôi nói chỉ vì tôi bị sốt một trận mà Đông Khuê bỏ dở toàn bộ công việc, bay sang Mỹ chăm sóc tôi gần một tháng trời, ngay tại thời điểm tập đoàn bận rộn chuẩn bị lễ hội mua sắm 11/11, cô nghĩ sao?” Trịnh Hiểu Mộng cắn môi, nói với theo.
“Ừm, chứng tỏ cô có một người anh trai rất tốt đấy.” Bách Lý Giai Ninh đầu cũng không thèm ngoảnh lại, không phát hiện được phía sau cô, nụ cười của Trịnh Hiểu Mộng ngay lập tức tắt ngấm.
Bách Lý Giai Ninh vẫy taxi cho Tô Tuyết, sau đó chính mình cũng bắt xe về nhà.
Bây giờ trong lòng cô đang bực bội, không muốn về công ty chờ Hán Đông Khuê nữa.
Cô gửi cho anh một tin nhắn: [Em tiện đường nên về nhà trước rồi, lát nữa tan làm anh không cần đón em.]
Khi Hán Đông Khuê về đến nhà, vừa mở cửa ra đã thấy phòng bếp đang trong tình trạng vô cùng bừa bãi, đủ loại nguyên liệu nấu ăn bày kín mặt bàn.
Phô mai Cheddar được bào thành sợi, một ít còn rơi vãi trên bệ bếp, tỏi băm không đều miếng to miếng nhỏ.
Trong bồn rửa bát, nước được xả ra đầy bồn nhưng bó rau mùi tây còn nguyên xi chưa được đụng vào.
Bách Lý Giai Ninh đứng giữa phòng bếp, mím môi mím lợi trợn mắt nhìn chằm chằm mấy con tôm đang bật tanh tách trong nồi.
Trên mặt, trên tóc cô dính đầy bột phô mai Parmesan.
Hán Đông Khuê nhìn khung cảnh lộn xộn này khoé mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười không che giấu được, đôi môi không tự chủ được mà cong lên, trong thâm tâm có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Anh thay giày tây bằng dép đi trong nhà, cởi áo khoác treo lên giá, đặt cặp táp xuống sofa, vừa đi vào phòng bếp vừa cười gọi: “Ninh Ninh.”
Lúc này Bách Lý Giai Ninh mới giật mình quay đầu lại, thấy anh không biết đã đứng trong phòng bếp từ lúc nào thì hơi sửng sốt.
“Anh về rồi à?” Vừa dứt lời cô liền đứng dịch về phía bếp từ nhằm che khuất nồi mỳ luộc cháy xém nham nhở.
“Em giấu cái gì sau lưng thế?” Hán Đông Khuê không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Đâu có gì đâu.” Bách Lý Giai Ninh cười gượng gạo.
“Phần đầu sợi mỳ không tiếp xúc với nước chạm vào thành nồi nên bị cháy xém đúng không?” Hán Đông Khuê kéo cô lại gần, hôn một cái lên má, phủi hết bột phô mai bám trên người cô rồi cười nói.
“Em vào tắm đi, để anh làm nốt cho.”
Bách Lý Giai Ninh chỉ chờ có thế, gật đầu cười tươi như hoa rồi phi thẳng vào trong phòng tắm.
Cô vừa tắm xong đi ra đã thấy Hán Đông Khuê bưng hai đĩa spaghetti trang trí tinh xảo đặt lên mặt bàn.
Người đàn ông này nấu nướng đã ngon lại còn thích trang trí cầu kì như đi ăn ngoài nhà hàng, làm cho người tự nhận mình là phụ nữ như cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hán Đông Khuê cởi tạp dề vắt lên thành ghế, kéo Bách Lý Giai Ninh ngồi xuống, vuốt tóc cô cười xấu xa: “Em ăn nhanh đi, lát nữa còn có sức mà kêu.”
Bách Lý Giai Ninh liếc mắt lườm Hán Đông Khuê một cái, cầm lấy cái nĩa anh đưa cho cô, cuốn lấy những sợi mỳ vàng tươi, cúi đầu ăn ngon lành.
Không bao lâu sau, cả đĩa mỳ spaghetti tôm sốt kem phô mai đã chui hết vào bụng cô.
Ăn uống no nê, Bách Lý Giai Ninh cầm hai cái đĩa định đi rửa, bị Hán Đông Khuê ngăn lại.
“Để đấy cho anh.
Anh nghiên cứu hết một lượt rồi, bát đĩa cốc chén nhà em toàn pha lê quý hiếm, nhìn qua đã biết là đồ đắt tiền, nếu làm vỡ thì phí lắm.”
“Anh cứ làm như em chưa từng rửa bát bao giờ ấy.” Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng kháng nghị.
“Em có dám khẳng định là bình thường em đổ mỳ ra bát thay vì ăn thẳng trong nồi không?”
Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức á khẩu.
Đối với người lười biếng như cô, chẳng dại gì mà đi tranh giành khổ cực về mình, thế nên rất nhanh đã im lặng nhường việc rửa đĩa cho Hán Đông Khuê.
Hán Đông Khuê đứng trước bồn rửa bát, lưng hơi khom xuống, ngón tay thon dài dính đầy bọt xà phòng.
Hình ảnh ấm áp tươi đẹp này khiến Bách Lý Giai Ninh đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác kì lạ, cô thấy hai người chẳng khác gì một đôi vợ chồng cả.
Hán Đông Khuê rửa bát đĩa xong vươn người về phía bệ bếp lấy khăn lau khô hai tay, sau đó thong thả vào phòng ngủ thay quần áo.
Bách Lý Giai Ninh mở tủ lạnh chọn mấy quả táo chín đỏ tươi, cho vào rổ mang đến bồn rửa bát.
Đang rửa táo, cô đột nhiên cảm thấy phía sau có một áp lực vô hình đè lên, hai bên eo nhỏ xuất hiện hai cánh tay đặt lên trên bồn rửa.
Nói cách khác, giờ phút này Hán Đông Khuê đang đem cô vây giữa anh và bồn rửa bát.
Hán Đông Khuê cách cô rất gần, cô tựa hồ còn cảm thấy cả hơi thở nóng rực của anh phà vào đỉnh đầu.
Cô xoay người lại, duỗi tay muốn đẩy người đàn ông đang chống trước mặt ra, kết quả đã không đẩy được còn bị anh cố ý áp sát thêm, cánh tay siết chặt lấy thân thể cô kéo sát vào ngực mình.
Hai người lúc này cơ hồ đã dính chặt vào nhau không còn một khe hở, không khí trong phòng bếp cũng vì thế mà trở nên ái muội.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy toàn thân nóng ran lên, gương mặt ửng hồng.
“Anh muốn làm gì?”
Hán Đông Khuê vùi đầu vào hõm vai cô, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên da thịt cô, giọng nói khàn khàn.
“Anh muốn làm rất nhiều chuyện, chắc là em cũng biết.”
“Anh đi làm về còn chưa tắm mà, hay là vào tắm đi đã.” Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng kháng nghị.
“Không cần, đằng nào lát nữa đổ nhiều mồ hôi cũng phải tắm lại.”
Bách Lý Giai Ninh còn muốn phản bác, vừa mở miệng, gương mặt đẹp trai tuấn tú của Hán Đông Khuê đã hạ xuống, đôi môi nóng rực dò tìm trên môi cô, đầu lưỡi tách mở hai hàm răng, luồn lách vào trong khoang miệng cô mút lấy mút để.
Ban đầu nụ hôn còn nhẹ nhàng thong thả, càng lúc càng nóng bỏng.
Khi Hán Đông Khuê bế Bách Lý Giai Ninh đặt lên bệ bếp, cả cơ thể đã chộn rộn lắm rồi.