Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


“Đông Vũ, yêu một người sao lại mệt mỏi đến vậy?” Trịnh Hiểu Mộng lơ đãng nhìn những lá trà xanh biếc lững lờ trôi trên bề mặt tách trà màu trắng làm từ sứ Thanh Hoa, đầu óc miên man theo dòng suy nghĩ.
Trịnh Hiểu Mộng gặp Hán Đông Khuê lần đầu tiên là vào năm cô 12 tuổi, còn anh 19 tuổi.

Ngay sau lần gặp mặt đó cô đã bắt đầu thích anh, cho đến tận bây giờ đã tròn 13 năm.

Hán Đông Khuê dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, sở thích của anh cũng biến thành sở thích của cô.
Cô từng nỗ lực học tập để thi vào cùng trường đại học với anh.

Cô phấn đấu giành học bổng để được đứng cùng một bục khen thưởng cùng anh.

Cô tuy đam mê ca hát, từ nhỏ đã có ước mơ làm ca sĩ, nhưng cuối cùng lại trở thành luật sư, chỉ vì cô muốn kề vai sát cánh bên anh, giúp đỡ cho công việc sau này của anh.
Nhiều năm như vậy, Trịnh Hiểu Mộng vẫn cố chấp theo đuổi Hán Đông Khuê một cách vô vọng.

Mặc dù Hán Đông Khuê đối xử với cô rất tốt, nhưng anh luôn nhấn mạnh anh mãi mãi chỉ coi cô là em gái.
Tuy anh không đáp lại tình cảm của cô, nhưng cô cũng chưa từng thấy bất kì người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.

Cô thậm chí còn tự huyễn hoặc bản thân rằng chỉ vì anh quá bận rộn nên mới chưa chịu tiếp nhận tình cảm của cô.
Nhưng mà bây giờ trong lòng anh thực sự đã có một người phụ nữ, cô nhìn được trong mắt anh thứ tình cảm mãnh liệt và đong đầy dành cho cô ấy.

Cách anh nhắc đến người con gái đó giống hệt với cách cô nhắc về anh.
Có ai tốt bụng nói cho cô biết bây giờ cô phải làm gì không?
Hán Đông Vũ im lặng hồi lâu, rút cục mới nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như mệt mỏi, sao không dừng lại? Tình cảm là chuyện của hai người, một mình em cố gắng là chưa đủ.

Buông tay đi, cho chính mình một cơ hội đi tìm hạnh phúc.

Hiểu Mộng, em là một cô gái rất tốt, đừng tự ngược đãi bản thân thêm nữa.”
“Nhưng hạnh phúc của em chính là anh ấy…” Trịnh Hiểu Mộng tâm trạng có chút khổ sở, nước mắt không tự chủ được mà tràn ra khỏi khoé mắt, những giọt nước mắt long lanh nối đuôi nhau rơi xuống.
“Còn hạnh phúc của anh ấy không phải là em, vĩnh viễn không phải là em.” Hán Đông Vũ biết những lời của anh nói ra có chút tàn nhẫn, nhưng mà anh không muốn nhìn người mà anh coi như em gái trong nhà phải khổ sở, chi bằng hiện tại khuyên cô ấy lựa chọn buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương này.
Trịnh Hiểu Mộng sửng sốt nhìn Hán Đông Vũ, vẻ mặt đờ đẫn như người vô hồn.

“Nếu em tốt như anh nói, tại sao anh ấy không chịu thích em dù chỉ là một chút.”

“Hiểu Mộng, trong tình yêu không có tốt hay không tốt, mà chỉ có yêu hay không yêu.

Muốn yêu người khác, trước hết phải học cách yêu chính bản thân mình, điều này em chưa làm được.”
“Anh… yêu ai rồi sao?” Trịnh Hiểu Mộng sụt sịt mũi, không nhịn được tò mò hỏi.
“Ừ, anh yêu rồi.” Hán Đông Vũ nghĩ đến người phụ nữ nhát gan lúc nào cũng sợ trước sợ sau của anh, trên khoé môi xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
“Thời gian quả là một thứ kì diệu, nó còn khiến cho một hoa hoa công tử như anh cũng biết yêu thật lòng cơ mà.

Em tin là sẽ có một ngày anh ấy quay đầu lại nhìn em.” Trịnh Hiểu Mộng cười khẽ.
“Nó chỉ có khả năng xảy ra với trường hợp anh ấy chưa có bạn gái.

Còn hiện tại nếu em chen chân vào thì em chính là tiểu tam, bị người đời phỉ nhổ.

Anh không mong em gái của anh trở thành một người như vậy.” Hán Đông Vũ thở dài nói.
“Vâng, em biết rồi.” Trịnh Hiểu Mộng nhẹ nhàng đáp, nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm nay Trịnh Hiểu Mộng hẹn anh uống trà, Hán Đông Vũ thậm chí có thể đoán trước được nội dung cuộc trò chuyện này.

Anh biết những lời vừa rồi của anh không hề dễ nghe, Trịnh Hiểu Mộng cần thời gian để suy ngẫm.

“Giai Ninh, chỉnh sửa lại báo cáo về kế hoạch quảng cáo hoạt động khai xuân, nộp cho tôi trước 8 giờ sáng mai.” Giám đốc Điền mở cửa văn phòng riêng đi ra ngoài, sau đó đứng trước bàn làm việc của Bách Lý Giai Ninh phân phó công việc.

“Còn nữa, sắp tới cô phụ trách bìa tạp chí GQ số tháng 3.

Lần này hợp tác với nhiếp ảnh gia Vương Nghê, bà cô này đồng bóng lắm đấy, nhớ cư xử khéo léo một chút nhé.”
Giám đốc Điền là một trong số ít những người biết rõ quan hệ giữa Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê, chứ không như đám nhân viên cấp dưới chỉ biết đồn đoán lung tung.

Mặc dù vậy, ông không những không xun xoe nịnh bợ hay cố gắng lấy lòng Bách Lý Giai Ninh, mà còn tiếp tục duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới một cách bình thường.
Ông không lên tiếng bênh vực cô, cũng không cho cô đãi ngộ đặc biệt, đối với cô như vậy mới là thoải mái nhất.
“Lần này là minh tinh nào lên bìa vậy ạ?”
“Tiêu Tuấn Vũ, Céline và Aurora cùng đẩy bìa.”
“Á, diễn viên Tiêu Tuấn Vũ đúng không ạ?” Tô Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy tên thần tượng, trong mắt bắt đầu bắn ra vô số trái tim, hai tay ôm má mơ màng nói.

“Cậu ấy mới 21 tuổi, bằng tuổi em đấy, người đâu mà đẹp trai thế không biết.”

“Có phải cái cậu diễn viên đại bạo chỉ sau một bộ phim huyền huyễn, phim gì ấy nhỉ?” Bách Lý Giai Ninh gõ tay vào trán, cố gắng nặn óc để nhớ ra tên phim.
“Phim ‘Hắc Bạch vô thường’.

Chính là Tiêu Tuấn Vũ đấy, cậu ấy là kiểu người mặc đồ thì tưởng là gầy nhưng cởi đồ ra lại có da có thịt, thậm chí bụng còn sáu múi cơ.”
“Sao em biết rõ thế? Em là fan của cậu ta à?” Bách Lý Giai Ninh chống cằm cười nói.
“Đâu có, trong phim có mấy cảnh cởi trần mà, chị chưa xem hả? Suốt thời gian chiếu phim, Tiêu Tuấn Vũ lên hot search tổng cộng 154 lần, 3 lần trong số đó là vì thân hình sáu múi đấy.” Tô Tuyết ôm ngực, làm động tác bị trúng tên.

“Biết rõ cả số lần người ta lên hot search mà còn không nhận là fan, chẳng lẽ em là người qua đường có tâm à?” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói.
“Tại chị không biết đấy thôi, Tiêu Tuấn Vũ nổi tiếng quá nhanh nên không ít người ghen ghét, fan 10 người thì anti-fan cũng 4 5 người.

Mấy lần bọn em đi khống bình để phản hắc cho cậu ấy đều phải nhận là người qua đường, không là đám anti cắn dai như đỉa.” Cô bé nhân viên tên là Lộ Lộ cũng hùa vào theo.
“Mấy cô đã nghe quy định mới là không buôn chuyện trong giờ làm chưa hả? Về chỗ, về chỗ nhanh.” Giám đốc Điền xua tay giải tán đám thiếu nữ mê trai.
Bách Lý Giai Ninh tuy là trưởng phòng nhưng không yêu cầu sắp xếp văn phòng riêng, cô thích ngồi chung với nhân viên cho vui.

Vả lại công việc của cô phải đi lại trao đổi với các bộ phận khác khá nhiều, nếu ngồi văn phòng riêng, một ngày khẳng định phải mở cửa đóng cửa hàng chục lần, nghĩ thôi đã thấy phiền.
“Trưởng phòng Bách Lý, Hán tổng cho gọi cô.” Một nam nhân viên không biết là người của phòng nào ló đầu vào gọi cô, nói xong cũng không nán lại mà vội vã đi ngay.
“Quái lạ, bình thường nếu Hán tổng triệu tập cấp dưới sẽ liên lạc qua điện thoại nội bộ chứ.” Giám đốc Điền lẩm bẩm, nhưng vẫn vỗ vai Bách Lý Giai Ninh nói.

“Cô cứ lên đi, biết đâu là Trợ lí Tổng giám đốc tiện đường thông báo.”
Hán Đông Khuê chỉ có một thư kí riêng nhưng có đến ba trợ lí, những người này phần lớn là đi xã giao và làm việc bên ngoài.

Bọn họ ít khi làm việc ở công ty nên không nhiều người nhớ mặt cũng là chuyện bình thường.
Bách Lý Giai Ninh không ngần ngại bước vào văn phòng riêng của Hán Đông Khuê, thư kí và trợ lí của anh đều biết cô nên rất tự giác nhường đường.

Hôm nay có một trợ lí xuất hiện ở công ty, nhưng không phải người lúc nãy đứng ở cửa gọi cô.
Bách Lý Giai Ninh cũng không để ý nhiều, chào hỏi bọn họ một tiếng rồi bước vào phòng làm việc của Hán Đông Khuê, đóng chặt cửa sau lưng lại cười hỏi: “Anh gọi em có việc gì đấy?”
Hán Đông Khuê nhìn thấy cô, ngay lập tức đóng nắp bút máy trong tay, tuỳ tiện quăng sang một bên, sau đó đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc kéo cô vào lòng, nụ hôn nóng rực theo đó rơi xuống.

Bách Lý Giai Ninh dựa nửa người lên mặt bàn, bị anh hôn đến ý loạn tình mê.
Sau một nụ hôn dài quấn quýt, quần áo của hai người hơi xộc xệch, hơi thở cả hai dồn dập, không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.

Hán Đông Khuê thô lỗ mở toang cổ áo Bách Lý Giai Ninh, lộ ra bra màu đen bên trong, cùng với khe ngực sâu hun hút mê người.

Gấu váy của cô cũng bị anh đẩy lên đến trên hông, thấp thoáng quần lót lọt khe mỏng manh miễn cưỡng che được một chút vườn hoa thần bí, giờ phút này tuyệt đối là một sự dụ hoặc không thể nào cưỡng lại.
“Nữ nhân viên dâm đãng, mặc loại quần lót này đi làm là để quyến rũ sếp tổng sao?” Hán Đông Khuê duỗi tay mân mê hoa huyệt non mềm của cô, chà xát hai cánh hoa cách một lớp quần lót.
“Hôm nay em mặc váy bó mà, mặc quần lót bình thường sẽ bị lộ viền.” Bách Lý Giai Ninh thở hổn hển giữ chặt tay anh, kéo ra khỏi nơi giữa hai chân mình, giọng nói nũng nịu.

“Thì ra anh gọi em lên đây là để làm trò đồi bại.

Sếp tổng định áp dụng quy tắc ngầm với nữ nhân viên à?”
“Anh gọi em bao giờ? Anh muốn đè em ra lúc nào mà chẳng được, cần gì phải dùng đến thủ đoạn bất minh này hả?” Hán Đông Khuê xoa bóp bầu ngực cô cách một lớp áo.

“Ngược lại là em mới đáng nghi, nhớ anh quá nên bày trò để gặp anh đúng không?”
“Cho anh nói lại, là ai nhớ ai cơ?” Bách Lý Giai Ninh véo nhẹ vào eo anh như muốn kháng nghị.
“Anh nói sai rồi, là anh nhớ em, được chưa?” Hán Đông Khuê vùi đầu vào hõm vai cô, chóp mũi cố ý cọ cọ mấy cái.
“Đừng cọ nữa, nhột lắm…” Bách Lý Giai Ninh tách ra khỏi người Hán Đông Khuê, ngồi xuống sofa trong phòng.

“Rõ ràng là vừa nãy có người đứng ngoài cửa văn phòng Quảng cáo, bảo anh gọi em lên đây, em còn tưởng trợ lí của anh.”
“Không có.” Hán Đông Khuê ngồi xuống bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi.

“Hay là có người cố tình trêu chọc em nhỉ? Thằng nhóc Đông Vũ chẳng hạn.

Lát nữa anh bảo Thư kí xuống phòng An ninh kiểm tra camera.”
“Thôi khỏi, coi như em trốn việc lên trên đây hóng gió một lúc vậy.” Bách Lý Giai Ninh cười cười, liếc mắt một cái thấy trên bàn cafe đặt hai ly trà rỗng không, trong đó có một chiếc còn lưu lại vết son môi ở trên miệng ly.
“Ban nãy anh có khách à?”
“Ừm, đối tác.” Hán Đông Khuê nghiêng người, dán đôi môi mỏng lên vành tai cô.
Ở vị trí của cô hoàn toàn có thể phát hiện thấy dưới mặt đất chỗ gần chân ghế sofa thấp thoáng một chiếc khuyên tai phụ nữ làm từ vàng trắng, treo một viên đá thạch anh hình giọt nước.

Không biết là ai đánh rơi?
“Đối tác là nam hay nữ?”
“Là nữ.” Hán Đông Khuê luồn hẳn tay vào cổ áo để mở của cô, ngón tay miết nhẹ đầu nhũ hoa.
“Hừ! Xem ra anh còn biết đường nói thật.” Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm chiếc khuyên tai, trong lòng không tự chủ được bắt đầu nghĩ ngợi.
“Đang nghĩ gì thế?” Hán Đông Khuê thấy cô đang nói chuyện bỗng nhiên mất tập trung, cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
“Nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh.

Không ngờ người lạnh lùng xa cách hôm đó và người tuỳ ý động dục hôm nay lại cùng là một người.

Đúng là bị lừa.” Bách Lý Giai Ninh khẽ nâng chân nhỏ cọ cọ vào chân anh, cố ý trêu chọc, ở góc độ của cô nhìn thấy rõ ràng yết hầu của anh giật giật mấy cái.

“Biết là bị lừa thì đã quá muộn rồi.

Bảo bối, thế em có nhớ lần đầu chúng ta ân ái không?”
“Không nhớ, những chuyện thiếu trong sáng như vậy tại sao em phải nhớ?”
“Người phụ nữ không tim không phổi này, anh đem lần đầu của anh cho em, thế mà em một chút cũng không nhớ.” Hán Đông Khuê cắn mạnh vào khe ngực cô, để lại một dấu hôn chói mắt.
“Người nào bị ngốc mới tin.

Anh nói anh chưa từng có bạn gái em còn có thể miễn cưỡng cho là thật, nhưng bảo anh thủ tiết 32 năm thì em không tin đâu.”
“Rất tiếc là người yêu em chỉ biết nói thật.” Hán Đông Khuê nhẹ nhàng vuốt ve phần đùi non trắng nõn của cô, thỉnh thoảng còn cố ý lướt lên trên thăm dò.

“Có phải do anh lợi hại quá phải không? Mới lần đầu mà đã mãnh liệt lại dồi dào tinh lực như vậy, khiến em nằm dưới nằm trên nằm sấp nằm ngửa đều không ngừng cầu xin anh tha thứ.”
“Hán Đông Khuê, anh có thể nói chuyện bớt vô lại đi được không hả? Em tin anh, tin là lần đầu của anh, được chưa?” Bách Lý Giai Ninh thẹn quá hoá giận, đấm vào ngực Hán Đông Khuê một cái.

“Đừng nghịch nữa, em phải xuống làm việc tiếp đây.

Em còn báo cáo chưa sửa, sáng mai phải nộp rồi.”
“Báo cáo về hoạt động khai xuân đúng không? Lát nữa anh sửa cho em, còn bây giờ chúng mình cần làm chuyện khác.

Em không nhớ cũng không sao, anh không ngại giúp em nhớ lại một chút.” Hán Đông Khuê xoay người đem Bách Lý Giai Ninh thay đổi tư thế, để cô ngồi mặt đối mặt với anh, tách hai chân của cô sang hai bên.

Khoá quần tây của anh không biết đã bị chủ nhân của nó mở ra từ lúc nào, cự vật căng cứng được phóng thích dựng thẳng đứng như một mũi tên.
Tay trái anh kéo quần lót lọt khe của cô sang một bên, tay phải nâng mông của cô lên đối diện với vật khổng lồ đã ngẩng cao đầu, sau đó chậm rãi ấn xuống, đồng thời chính mình cũng nâng thắt lưng lên, một đường thẳng tắp tiến vào nơi vừa ẩm ướt vừa mềm mại của cô.
Hán Đông Khuê cúi đầu gặm cắn da thịt ở khe ngực của cô, bên dưới mạnh mẽ thọc vào rút ra, làm cô không kịp ứng phó, chỉ có thể nhấp nhô trên đùi anh, ngửa đầu nhỏ giọng rên rỉ.
“Em nhớ ra chưa?” Anh vỗ nhẹ bờ mông căng tròn của cô, ngắm nhìn biểu cảm mê hồn của bảo bối vô giá trước mặt, đôi mắt đen láy của anh lúc này sáng ngời.
“A… vô sỉ!” Cô dựa nửa người vào trước ngực anh run rẩy, tức giận thở hổn hển.

Lần đầu tiên thân mật trong phòng làm việc của anh, khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp lo sợ lại vừa kích thích.
“Bảo bối, tại sao lúc nào em cũng mẫn cảm như thế hả, cái miệng nhỏ bên dưới vừa chặt lại vừa trơn, muốn kẹp chết anh sao?” Hán Đông Khuê vùi đầu vào ngực cô liếm mút, hai tay nắm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô nâng lên hạ xuống phối hợp với anh.
“Ưm… đáng ghét.

Anh nói đủ chưa?” Những lời xấu hổ như vậy tại sao anh có thể nói mà không đỏ mặt chứ?
“Được, anh không nói nữa, anh làm.” Hán Đông Khuê cúi đầu gặm cắn lung tung lên cổ cô, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi dính chặt trước ngực, nơi nào đó đã căng trướng đến cực điểm khiến động tác của anh càng thêm mãnh liệt.
Cả hai vẫn mặc đầy đủ quần áo, chỉ có hạ thân kết hợp gắt gao.
Ở lần tiến vào cuối cùng, Hán Đông Khuê cắm thật sâu cự vật căng cứng vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, hai người đồng thời đạt cao trào.
Trong tiếng nức nở kiều mị và tiếng gầm sảng khoái, anh phóng thích toàn bộ nóng bỏng và nhiệt tình của mình vào bên trong cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận