Bách Lý Giai Ninh bước thấp bước cao đi ra từ văn phòng Tổng giám đốc đã là chuyện của 1 tiếng sau.
Hai chân cô run rẩy, đầu gối cô như nhũn ra, gần như không thể đứng vững.
Dù sao cũng đã biến mất hẳn 1 tiếng đồng hồ, Bách Lý Giai Ninh đứng trong WC thong thả chỉnh trang quần áo, dặm lại son phấn, chờ đến khi sắc mặt trở lại như cũ mới đi thang máy xuống tầng 15.
Vừa mới về đến văn phòng, Tô Tuyết lập tức chặn đường tra hỏi: “Chị Ninh, sao chị đi lâu vậy?”
“Ừ, báo cáo kế hoạch hoạt động giảm giá ngày Quốc tế Phụ nữ sắp tới nhiều sai sót quá, bị sếp tổng mắng không thương tiếc.” Bách Lý Giai Ninh giả vờ trưng ra khuôn mặt ai oán như bị quỵt tiền.
Từ bây giờ đến 8/3 còn gần 2 tháng, sự thực là chẳng có cái báo cáo nào cả! Nhưng đây là lí do duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này, may mà Giám đốc Điền không ở đây, nếu không ông sẽ vạch trần lời nói dối của cô trong chớp mắt.
Bởi vì cuộc hoan ái bất ngờ trong văn phòng Tổng giám đốc, cả buổi chiều đầu óc Bách Lý Giai Ninh cứ mơ mơ màng màng.
Cô viết báo cáo thôi mà cũng gõ nhầm loạn xạ, đọc tài liệu thì cứ một lúc lại thất thần, chỉnh sửa brief để giao cho phòng Thiết kế cũng mất nửa ngày.
Tô Tuyết ngồi bên cạnh chốc chốc lại quay sang quan sát cô, rút cục không thể nhịn được nữa, kéo ghế dịch sang nói thầm vào tai cô: “Chị Ninh, nhìn bộ dạng hồn phi phách tán của chị, có phải vừa đi chiến đấu với sếp tổng về đúng không?”
Bách Lý Giai Ninh hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời, ai mà biết Tô Tuyết ngày càng bạo dạn: “Chị Ninh, em đoán đúng rồi đúng không? Làm trên sofa hay trên mặt bàn? Hay là đè lên cửa sổ sát đất?”
Bách Lý Giai Ninh rời mắt từ màn hình máy tính sang phía Tô Tuyết, cười như không cười: “Vẫn không bằng ai đấy ngắm hoa trên sân thượng được.”
Tô Tuyết thoáng cái mặt đỏ bừng như cà chua chín, nhanh chóng lùi về chỗ của mình, khuôn mặt nhỏ bị nghẹn đến uất ức: “Chưa từng thấy ai xấu tính như chị.”
“Em với thằng nhóc công tử đài truyền hình kia thế nào rồi?” Bách Lý Giai Ninh hếch mũi về phía Trần Hiểu Minh ngồi phía đối diện Lâm Tuyết, ghé vào tai cô bé nói nhỏ.
“Anh ấy xin lỗi còn muốn níu kéo em mấy lần, nhưng em không chịu quay lại.” Tô Tuyết mặt ỉu xìu xìu như bánh bao ngâm nước.
“Thật sự?”
“Thật sự! Em không muốn yêu đương lén lút nữa.”
“Ừm, em còn trẻ lại xinh xắn lanh lợi, tương lai phía trước còn dài lắm, không cần vì một bông hoa mà bỏ lỡ cả một rừng hoa.” Câu nói này Bách Lý Giai Ninh cố ý nói to lên cho cả Trần Hiểu Minh nghe cùng.
“Đúng vậy, em sẽ chờ bạch mã hoàng tử của em cưỡi ngựa đến đón, đường đường chính chính nắm tay em đi dưới ánh mặt trời.”
Hai cô gái kẻ tung người hứng, dường như là cố tình nói cho người nào đó nghe.
“Bông hoa” họ Trần nãy giờ vẫn dỏng tai lên nghe ngóng, khuôn mặt đẹp trai nhất thời đen kịt lại.
Đúng là thà đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với phụ nữ.
Bách Lý Giai Ninh còn tưởng Hán Đông Khuê nói chơi, ai ngờ anh lại giữ lời, rất nhanh đã gửi bản báo cáo khai xuân đã được chỉnh sửa cực kì chi tiết cho cô.
Cô hí hửng đem đi nộp cho Giám đốc Điền, được ông gật gù khen ngợi mấy câu liền mím môi cười trộm.
Yêu đương ấy mà, lâu lâu cũng phải có một ít phúc lợi như này mới đúng nha.
Bách Lý Giai Ninh vừa mới quay lại bàn làm việc của mình đã thấy điện thoại đặt ở một bên phát ra tiếng thông báo WeChat.
Cô mở ra xem thì thấy có một lời mời thêm bạn trên WeChat.
Đối phương là Trịnh Hiểu Mộng, để ảnh đại diện là hình chụp selfie, trong ảnh cô ta đeo một đôi khuyên tai vàng trắng gắn đá thạch anh hình giọt nước.
Hừ, thì ra Trịnh Hiểu Mộng cố tình vứt lại một chiếc khuyên tai trong văn phòng Hán Đông Khuê để thị uy với cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân viên vừa nãy gọi cô lên phòng Hán Đông Khuê chính là người của cô ta.
Nghĩ đến trò mèo này, Bách Lý Giai Ninh chỉ cảm thấy thật nực cười!
Ban đầu Bách Lý Giai Ninh còn mặc kệ, mãi sau cô ta liên tục gửi lời mời tới mấy lần cô mới bất đắc dĩ ấn đồng ý.
Trịnh Hiểu Mộng nhanh chóng gửi đến một tin nhắn: [Tôi là Trịnh Hiểu Mộng, cô còn nhớ tôi không?]
Cô đương nhiên vẫn còn nhớ, nhưng cô không trả lời, đợi cô ta nhắn tiếp.
[Mấy hôm trước gặp cô ở siêu thị, tôi quả thực đã thất lễ rồi.
Mong cô đừng để bụng.]
Bách Lý Giai Ninh trả lời cụt lủn: [Ừm.]
Trịnh Hiểu Mộng chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên chuyển chủ đề: [Tôi từng nghĩ tới việc buông tay Đông Khuê, thật lòng muốn chúc phúc hai người.]
Bách Lý Giai Ninh im lặng, muốn xem rút cục trong hồ lô của Trịnh Hiểu Mộng bán thứ thuốc gì.
Trịnh Hiểu Mộng lại nhắn tiếp: [Cho dù anh ấy không đáp lại tình cảm của tôi, tôi vẫn muốn lẳng lặng đứng sau lưng nhìn anh ấy hạnh phúc.
Người đời thường nói hạnh phúc chính là khi được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, phải không? Miễn là anh ấy vui vẻ khi ở bên cô, miễn là anh ấy được làm điều mình thích, tình cảm đơn phương của tôi không còn quan trọng nữa.
Tôi rất muốn chúc phúc cho hai người.]
Bách Lý Giai Ninh nhếch môi cười nhạt: [Nhưng cô không làm được, đúng chứ?]
Trịnh Hiểu Mộng viết mỗi một tin nhắn đều rất dài: [Giai Ninh, tôi phải công nhận là cô rất thông minh.
Đúng, tôi không làm được.
Cứ nghĩ đến cảnh cô và Đông Khuê ở bên nhau, tôi lại ghen tị muốn phát điên.
Tôi không thể bịt tai trộm chuông để mà chúc phúc cho hai người được, không thể trơ mắt nhìn anh ấy yêu cô hay bất kì một người phụ nữ nào khác.]
Bách Lý Giai Ninh bắt đầu cảm thấy con người cô ta quá vô vị: [Cô nói với tôi những chuyện này để làm gì? Tôi không phải bạn bè của cô, càng không phải bác sĩ tâm lí.]
Trịnh Hiểu Mộng nhắn liên tiếp mấy tin: [Hai gia đình chúng tôi quen biết đã gần 20 năm, riêng tôi và Đông Khuê cũng quen nhau 13 năm.
Lúc chúng tôi còn nhỏ, người lớn trong nhà anh ấy còn nói đùa muốn đón tôi về làm con dâu.
Đối với người lớn cũng chỉ là vui vẻ qua lại mấy câu, không ai xem là thật cả, nhưng ngần ấy năm tôi vẫn luôn cho là thật.]
[Gia đình anh ấy rất yêu quý tôi, coi tôi như con cháu trong nhà mà đối đãi.
Còn cô thì sao, hai người yêu nhau nhưng anh ấy đã đưa cô đi gặp người lớn bao giờ chưa? Anh ấy đã đưa cô đi gặp bạn bè bao giờ chưa? Hay cô cũng chỉ được biết đến là bạn gái tin đồn, thậm chí tình nhân được anh ấy bao dưỡng?]
[Giai Ninh, tôi thật lòng muốn khuyên nhủ cô, đừng tin vào tình yêu trong tiểu thuyết ngôn tình hay là phim thần tượng mà nghĩ mình là nữ chính.
Cô không phải người phụ nữ đặc biệt như cô nghĩ đâu.]
[Người có gia cảnh như anh ấy phải kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối.
Cô và Đông Khuê vốn dĩ không cùng một thế giới.]
[Đừng lãng phí quá nhiều thời gian với Hán Đông Khuê nữa, cô cũng đã 24 tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu.
Cô xinh đẹp như vậy thì thiếu gì người muốn yêu thương chăm sóc, tại sao lại phải cố chấp với một người không cùng đẳng cấp với mình?]
Từng câu nói của Trịnh Hiểu Mộng nghe qua thì có vẻ rất sắc nhọn, tựa như một mũi dao đâm thẳng vào lòng người khác đến nỗi máu chảy đầm đìa.
Cô ta nghĩ là có thể doạ được cô, nhưng cô ta thật ra lại chẳng biết một tí gì về cô cả.
Một lúc lâu sau Bách Lý Giai Ninh mới nhắn lại: [Mỏi tay chưa? Rút cục cô muốn nói gì?]
Trịnh Hiểu Mộng hình như đang chầu chực cô trả lời, bởi vì cô ta ngay lập tức gửi tiếp tin nhắn: [Tôi sẽ đoạt lại anh ấy từ tay cô.
Hôm nay tôi muốn nói những lời này, hi vọng cô có thể nhớ kĩ.
Nói đi nói lại, thật ra tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô.]
Bách Lý Giai Ninh nở nụ cười khinh thường: [Trịnh tiểu thư cũng cao thượng quá nhỉ?]
Trịnh Hiểu Mộng không do dự mà nhắn lại: [Tôi không tỏ vẻ cao thượng, tôi thấy cùng là phụ nữ với nhau nên muốn nhắc nhở mấy câu thiện chí thôi.]
Bách Lý Giai Ninh quyết định nhắn cho cô ta một tin cuối cùng trước khi kết thúc cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này: [Người ngu ngốc nhất trên thế giới này không phải là người không biết gì, mà là người tưởng mình biết tất cả mọi chuyện nhưng thật ra cái gì cũng không biết.
Tôi cũng lười giải thích với người lạ, cô có giỏi thì tự tìm hiểu chút chuyện về “thế giới” của tôi đi, rồi muốn làm gì tiếp theo là tuỳ cô.]
Bách Lý Giai Ninh nói xong cũng không để Trịnh Hiểu Mộng trả lời, trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.
Hoá ra “đối tác” ở trong miệng Hán Đông Khuê là Trịnh Hiểu Mộng, nếu là cô ta thì tại sao anh phải nói dối?
Những giả thiết linh tinh bắt đầu xuất hiện, càng lúc càng không thể khống chế.
Trong lòng Bách Lý Giai Ninh bất ngờ sinh ra một loại tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Cô hoàn toàn có tư cách yêu cầu anh cho cô một lời giải thích rõ ràng, nhưng đến cuối cô lại chọn cách im lặng, không hỏi gì cả.
Cô yêu anh, cũng muốn tín nhiệm anh.
…
Tuy đã quyết định là không truy cứu nhưng Bách Lý Giai Ninh vẫn vô tình để lộ ra sự trầm tư.
Hán Đông Khuê nấu cơm trong phòng bếp, nhìn thấy Bách Lý Giai Ninh ngồi ngẩn người trên sofa, chân mày khẽ nhíu chặt, hình như là đang nghĩ ngợi gì đó.
Hán Đông Khuê tay cầm xẻng xào đồ ăn lật nốt một lượt cuối cho thịt chín hẳn, sau đó xúc thịt bò xào ra đĩa, thử khẽ gọi.
“Ninh Ninh?”
Hình như cô không nghe thấy, vẫn dán mắt vào TV.
Bộ phim truyền hình đã hết được hơn 10 phút, trên màn hình đang phát mấy bài nhạc thiếu nhi mà cô vẫn không chuyển kênh, mặc dù trong tay đang cầm điều khiển TV.
Hán Đông Khuê nhận ra Bách Lý Giai Ninh từ lúc tan làm về nhà đã có điểm bất thường, anh đặt xẻng xào vào trong chảo, bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Ba món mặn một món canh rất nhanh đã được bày lên: gà kho nấm hương, cải thảo cuộn sốt dầu hào, bò xào bông hẹ, canh xương hầm khoai mỡ kỳ tử.
Hán Đông Khuê thong thả đi về phía phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Giai Ninh, vùi đầu vào hõm vai cô cắn một cái đau điếng.
Vì động tác bất ngờ của anh mà Bách Lý Giai Ninh giật mình lấy lại tinh thần, khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó: “Anh là chó à mà cứ hứng lên là cắn người vô tội vạ thế?”
“Không phải chó sao chơi doggy với em?” Hán Đông Khuê làu bàu.
“Gần đây em mới phát hiện ra anh ăn nói càng ngày càng thô bỉ.
Đàn ông các anh đúng là giống như trẻ con, lâu lâu lại khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.”
“Vậy mới khiến em nhớ kĩ một đạo lí không bao giờ sai, đó là đừng đánh giá người khác dựa vào vẻ bề ngoài.”
Lần đầu tiên gặp Hán Đông Khuê, anh là một người đàn ông lạnh lùng xa cách nhưng vẫn rất lịch thiệp.
Lần thứ hai gặp lại, anh đã thu liễm sự lạnh lẽo đi một chút, nhưng lại mang thêm mấy phần bá đạo.
Đến tận bây giờ anh mới lộ rõ bản chất là một tên sắc lang thích nói chuyện vô lại, không những thế còn hay tự luyến.
“Thế còn anh? Lần đầu gặp em, anh thấy em là người như thế nào?” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được tò mò hỏi.
“Ngực to, eo nhỏ.” Hán Đông Khuê cười xấu xa.
“Còn có chân dài, mông cong.”
“Anh không thể nói chuyện đứng đắn hơn được à?” Bách Lý Giai Ninh mím môi mím lợi véo vào thắt lưng Hán Đông Khuê một cái.
“Đầu tiên là thấy cực kì xinh đẹp… ừm… tuy nói chuyện thô lỗ nhưng rất thú vị.” Hán Đông Khuê nhẹ nhàng cắn lấy vành tai trắng nõn tinh xảo của cô, thanh âm có chút hư hỏng.
“Vừa rồi đang mải nghĩ gì đấy, gọi em mà không thấy phản ứng.
Có phải nghĩ xem tối nay muốn thử qua tư thế nào mới không?”
Bách Lý Giai Ninh bị cắn cảm thấy ngưa ngứa, duỗi tay đẩy anh ra: “Anh bớt bớt lại đi, em mải suy nghĩ chuyện công việc ở tập đoàn thôi.”
“Ai da, bảo bối nghiện công việc.
Nào, có thực mới vực được đạo, đi ăn cơm thôi.” Hán Đông Khuê ôm cô vào trong phòng bếp, còn chu đáo kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Anh ngồi bên cạnh, đặt bát cơm trắng tinh vẫn còn bốc khói nghi ngút trước mặt cô, tay phải gắp một miếng gà kho để lên trên, chăm sóc cô cẩn thận còn hơn trẻ con.
”Hôm nay anh nấu toàn món em thích đấy, ăn nhiều một chút.”
Bách Lý Giai Ninh cầm đũa bắt đầu ăn, nếm qua một lượt đồ ăn anh làm.
Những món ăn gia đình hàng ngày qua bàn tay tài hoa của anh có hương vị thơm ngon đậm đà không hề thua kém đầu bếp.
Sức ăn của Hán Đông Khuê tuy không quá lớn, nhưng dù sao anh vẫn là đàn ông nên tốc độ ăn khá nhanh.
Tuy ăn nhanh nhưng dáng vẻ khi ăn của anh lại rất tao nhã, muốn nhìn thấy một hạt cơm rơi ra bàn cũng khó.
Bách Lý Giai Ninh hiện tại không có khẩu vị lắm nên ăn một bát đã buông đũa, chống cằm nhìn Hán Đông Khuê ăn cơm.
“Bảo bối, hôm nay em ăn ít vậy? Trong người không khoẻ à? Hay là đồ ăn không ngon?” Hán Đông Khuê thấy cô đặt đũa xuống bàn thì khẽ nhíu mày, tiện tay múc một bát canh đưa cho cô.
“Không có khẩu vị.” Bách Lý Giai Ninh uống hết bát canh, buột miệng hỏi.
“Anh học nấu nướng là vì Trịnh Hiểu Mộng à?”
Lời này vừa thốt ra cô đã thấy hối hận muốn cắn đứt lưỡi, bởi vì ý cười trên mặt Hán Đông Khuê bỗng trở nên sâu xa.
Đôi mắt đen láy của anh hơi híp lại, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm: “Thảo nào cứ ngây ngốc nửa ngày trời, hoá ra là nổi cơn ghen.”
Bách Lý Giai Ninh trừng mắt, khinh thường xoay mặt sang hướng khác: “Ai thèm ăn no rửng mỡ rồi đi ghen tuông linh tinh!”
Hán Đông Khuê cố ý trêu chọc: “Anh thấy em ăn no mà, một bụng toàn là giấm chua.”
“Vô vị.” Bách Lý Giai Ninh không thèm đấu võ mồm với anh, nhổm người dậy muốn đi, lại bị Hán Đông Khuê ôm lại.
“Ninh Ninh đừng tức giận mà, anh học nấu ăn là vì chính bản thân mình chứ không phải là vì ai khác.
Anh sống ở Mỹ nhiều năm vẫn không quen đồ ăn bên đó, tuy có đầu bếp riêng nhưng thỉnh thoảng anh muốn tự mình nấu nướng rồi gọi Hiểu Mộng sang ăn chung cho có không khí gia đình.
Có lẽ việc đó đã làm cô ấy hiểu lầm, tự suy diễn là anh học nấu ăn để phục vụ cô ấy.
Đó là trước đây, còn bây giờ anh muốn nâng cao tay nghề thì đúng là để phục vụ em đấy.
Anh không biết Hiểu Mộng nói những gì với em, nếu em muốn thì có thể kể cho anh, còn đâu không cần quan tâm đến cô ấy.”