Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


“Các vị, đây chính là người mà tôi vừa kể với mọi người, bạn thân nhất của tôi, Bách Lý Giai Ninh.” Đồng Tĩnh Nghi có hơi rượu trong người, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, cười sảng khoái nói: “Ban nãy tôi nói đó là một cô gái cực kì mỹ lệ, thế nào? Tôi không hề ba hoa phải không?”
“Xin chào mọi người, tôi là bạn thân của Đồng tổng, mọi người có thể gọi tên là Giai Ninh.” Bách Lý Giai Ninh vui vẻ chào hỏi mọi người, sau đó tự mình giới thiệu qua về bản thân.

“Tôi làm trong ngành quảng cáo thời trang, hiện đang làm việc tại tập đoàn Aurora.”
“Ninh Ninh nhà tôi không những xinh đẹp lại còn giỏi giang, mới 24 tuổi mà đã lên được chức trưởng phòng rồi đấy.” Không biết hôm nay Đồng Tĩnh Nghi ăn phải cái gì mà lại nhiệt tình quảng cáo cho cô như vậy, không khác gì mấy bà mẹ dẫn con cái đi xem mắt, khoe khoang về con mình đến nỗi nước miếng văng đầy trời.
Lúc này, bọn họ không ai bảo ai dẹp Đồng Tĩnh Nghi sang một bên, ánh mắt đều tập trung trên người Bách Lý Giai Ninh.

Mặc dù bọn họ sớm đã nghe Đồng Tĩnh Nghi hết lời khen ngợi Bách Lý Giai Ninh, nhưng khi nhìn thấy người thật bên ngoài bọn họ vẫn không khỏi kinh ngạc.

Nhan sắc kiều mị của cô khiến nhiều cô gái khác xách dép cũng không đuổi kịp, tuy dáng người nóng bỏng nhưng lại không hề có chút mị tục nào.
Hơn nữa cô còn có một loại khí chất vô cùng đặc biệt, vừa quyến rũ vừa tự tin nhưng lại phảng phất thái độ duy trì khoảng cách lúc xa lúc gần với người khác giới.
Trừ Đồng Tĩnh Nghi ra thì hai cô gái duy nhất có mặt ở đây, xét về vóc dáng hay dung mạo đều kém xa so với Bách Lý Giai Ninh.

Trong buổi tối ngày hôm nay, nếu nói Bách Lý Giai Ninh là cô gái đẹp nhất cũng không quá lời.

“Xin chào, tôi là Nhâm Tiếu Phong, tôi cũng làm trong ngành quảng cáo thời trang, xem ra chúng ta thật có duyên.

Cô còn trẻ thế này mà đã làm trưởng phòng, rất có tiền đồ đấy! Tương lai chắc chắn sẽ còn tiến xa.”
“Chào cô, tôi là Tôn Nguyệt Nhi, phụ trách mảng nhân sự của MiHu, cũng là đàn em của Đồng tổng.

Giai Ninh à, cô thực sự xinh lắm luôn á.

Nếu cô không tự giới thiệu nghề nghiệp, tôi còn tưởng cô là người mẫu đấy.”
“Rất vui được gặp Giai Ninh, tôi là Diệp Hàng, giám đốc truyền thông của tập đoàn mỹ phẩm SOLEUS.”
“Xin chào, tôi là Chu Hành, trợ lí tổng giám đốc ngân hàng Thịnh Thế.

Ngân hàng chúng tôi đang là đối tác chiến lược của tập đoàn Aurora đấy.” Anh ta nói xong còn đưa tay ra muốn bắt tay cô.
“Tôi có nghe nói đến, rất hân hạnh được gặp anh.” Bách Lý Giai Ninh cũng khách sáo bắt tay với anh ta.
“Chào mỹ nữ, tôi là Christian, giám đốc xưởng thời trang Marvichi, chuyên cung cấp nguyên liệu và hợp tác sản xuất với các thương hiệu thời trang cao cấp.

Nghe nói phụ nữ Trung Quốc rất xinh đẹp, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Người đàn ông ngồi đối diện Bách Lý Giai Ninh là một người Mỹ tóc vàng mắt xanh, chắc là mới đến Trung Quốc chưa được bao lâu nên tiếng Trung lơ lớ của anh ta hơi khó nghe.

“Xin chào Bách Lý tiểu thư, tôi là Izumi Zhao, Triệu Y Từ Mị.

Tôi là nhà thiết kế thời trang tự do.

Sắp tới tôi có ra mắt một bộ sưu tập nhỏ nhưng chưa chọn được người mẫu ưng ý.

Tôi thấy khí chất của cô rất phù hợp với các thiết kế của tôi, tôi muốn mạo muội mời cô làm người mẫu chụp hình được không?”
“Xin lỗi thiết kế Triệu, tuy khá thích đề nghị này nhưng công việc của tôi rất bận, thực sự không có thời gian.

Cảm ơn nhã ý của chị.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười lịch sự từ chối.
“Ôi, tiếc quá nhỉ? Đây là danh thiếp của tôi, bất kì lúc nào cô đổi ý thì gọi liền cho tôi nhé.”
Những người này ai nấy đều ăn mặc quần áo hàng hiệu, trên tay toàn là trang sức và đồng hồ của các nhãn hiệu nổi tiếng đắt đỏ.

Rất rõ ràng, bọn họ đều có xuất thân không tầm thường, không phú thì cũng quý.
“Giai Ninh, tôi là Ngôn Tử Kỳ, rất vui được làm quen với em.

Lần đầu gặp mặt, tôi mời em một ly.” Đây chính là người đàn ông ngồi cạnh cô, cũng là người đàn ông duy nhất không tự giới thiệu bản thân.
Bách Lý Giai Ninh quay sang thầm đánh giá Ngôn Tử Kỳ, người đàn ông này trạc tuổi Hán Đông Khuê, mặc áo sơ mi đen cùng quần tây Tom Ford vô cùng nam tính.
Anh ta rất đẹp trai, mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ, điểm thu hút người đối diện nhất có lẽ chính là đôi mắt hoa đào với mí mắt sâu giấu sau gọng kính bằng vàng.

Nếu như Hán Đông Khuê tuấn tú theo kiểu lạnh lùng xa cách thì Ngôn Tử Kỳ lại rất cuốn hút, đôi mắt hoa đào kia không biết đã hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ.
Ngôn Tử Kỳ rót một ly rượu cho Bách Lý Giai Ninh, sau đó rót một ly khác cho chính mình.

Không đợi cô trả lời, Ngôn Tử Kỳ đã đưa ly rượu lên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khẽ cười nói: “Giai Ninh, đến lượt em rồi.”
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại có tác phong quyết đoán nhanh gọn như vậy.
Đồng Tĩnh Nghi nhìn thoáng qua cũng biết vị Ngôn tổng chắc chắn là đã để mắt đến Ninh Ninh nhà mình, nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng giả vờ bày ra bộ mặt khó xử.

“Ngôn tổng, Ninh Ninh không uống được rượu, hay là tôi uống thay cô ấy nhé?”
“Đồng tổng.” Anh chàng trợ lí giám đốc ngân hàng tên là Chu Hành đột nhiên nói: “Người được Ngôn tổng đích thân mời rượu trước giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay anh ấy chủ động như vậy, xem ra là rất nể mặt Giai Ninh đấy.

Dù thế nào Giai Ninh cũng nên uống một ly để thể hiện thành ý chứ.”

Ngôn Tử Kỳ chỉ mỉm cười ôn hoà, trên tay vẫn cầm ly rượu, trong ánh mắt có một tia mong chờ.

Mọi người xung quanh ai ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra Ngôn Tử Kỳ có ý với Bách Lý Giai Ninh.
“Tôi xin phép giới thiệu một chút, vị này là Ngôn Tử Kỳ, một trong những nhân vật nổi tiếng của thành phố Bắc Thần, 28 tuổi đã là Tổng giám đốc tập đoàn Bất động sản Paradise, chủ thầu của hàng chục công trình lớn ở Bắc Thần.” Chu Hành sợ Bách Lý Giai Ninh không nhận ra còn cố ý nói thêm.

“Tôi quen Ngôn tổng nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiêm thấy anh ấy mời rượu phụ nữ.”
Bách Lý Giai Ninh đâu có ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra người đàn ông đẹp trai này để mắt đến mình, cô còn đang tìm cớ từ chối thì Ngôn Tử Kỳ đã mỉm cười đưa tay cho cô.

“Giai Ninh không uống được rượu cũng không sao, tôi không để bụng đâu.

Nhưng tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”
Vì câu nói của Ngôn Tử Kỳ mà bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên vô cùng khó xử.

Ai mà chẳng biết mời nhảy còn táo bạo hơn cả mời rượu.
Bách Lý Giai Ninh trong lúc lơ đãng bỗng nhiên phát hiện trong góc quầy bar có một đôi nam nữ đang lẳng lặng uống rượu, còn ai khác ngoài Hán Đông Khuê và Trịnh Hiểu Mộng.

Tim cô không tự chủ được nảy lên một cái.
Ban nãy lúc lái xe cô gọi cho Hán Đông Khuê, trái với sự kì vọng của cô, anh không do dự nói dối là đi gặp đối tác, còn dặn dò cô nhớ về sớm.

Cô ngồi từ xa nhìn Hán Đông Khuê, bất luận ở góc độ nào, gương mặt của anh cũng không hề có góc chết, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Trong ánh đèn mờ ảo thoắt sáng thoắt tối của quán bar, cô không thể nhìn rõ nét mặt anh lúc này ra sao, nhưng cô đoán là anh đang không vui, bởi vì cái cằm cương nghị của anh hơi bạnh ra.
Ngắm nhìn một bên khuôn mặt đẹp như bức tượng điêu khắc của người đàn ông đó, trong lòng cô bỗng trào dâng cảm giác thất vọng sâu sắc.
Anh đã nói dối cô hai lần liên tiếp.
Hán Đông Khuê không hề biết Bách Lý Giai Ninh cũng đang ở đây, lại còn đang ngồi uống rượu rất gần anh.

Anh chỉ chăm chú vào ly rượu trước mặt, thỉnh thoảng mới nhấp môi một ngụm.
Trong tâm trí cô bỗng bùng lên ngọn lửa giận hừng hực khó có thể giải thích được, cùng với đó là một quyết định vô cùng phóng túng liều lĩnh.
Bách Lý Giai Ninh cầm ly rượu khẽ chạm ly với Ngôn Tử Kỳ, sau đó ngửa cổ uống cạn trước sự chứng kiến của mọi người, đặt chiếc ly rỗng không xuống bàn cười nói: “Cũng không phải không uống được, chẳng qua nếu uống say sẽ mất kiểm soát, mỹ nữ động thủ không động khẩu.”

Khoé môi Ngôn Tử Kỳ bỗng nhiên nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm.
“Ha ha ha.” Ngay khi Bách Lý Giai Ninh nói xong, tất cả mọi người đều bật cười vui vẻ, bao gồm cả Đồng Tĩnh Nghi.
“Hay! Hay lắm! Tôi rất thích phụ nữ hào sảng.

Tôi cũng mời cô một ly, uống hết ly này chúng ta từ đồng nghiệp trở thành bạn bè.” Nhâm Tiếu Phong cụng ly với cô.
Mọi người qua một vòng rượu bắt đầu trò chuyện thân thiện cởi mở hơn.

Thấy Bách Lý Giai Ninh xinh đẹp lại phóng khoáng, ai nấy đều rất cao hứng, không ngừng uống cạn ly với cô.
Một ly lại một ly, chất lỏng ngọt nồng rót vào yết hầu, vị ngọt lan từ cổ xuống đến dạ dày.

Rượu Chivas 15 này không quá mạnh lại dễ uống, nó có hương vị ngọt ngào của mứt cam pha lẫn với quế và nho khô, sau đó dần chuyển thành nhiều tầng hương vị khác nhau, đặc biệt là vị trái cây dịu ngọt kèm hỗn hợp kẹo bơ đường caramel, điểm nhấn kết thúc nơi đầu lưỡi là hương vanilla ngầy ngậy mượt mà.
Lúc Bách Lý Giai Ninh uống xong ly rượu thứ bảy, Hán Đông Khuê vẫn còn chưa nhận ra sự có mặt của cô.
Sau mấy ly liên tiếp, khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh liền đỏ ửng lên, đôi mắt mơ màng như có hơi nước, trông vô cùng quyến rũ.
Với vẻ ngoài hấp dẫn như bây giờ, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cô còn mê mệt, huống chi là đàn ông?
Thấy cô còn muốn uống tiếp, một bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt Bách Lý Giai Ninh, giữ lấy ly rượu trong tay cô đặt xuống mặt bàn.

“Giai Ninh, em uống nhiều rồi, rượu tây tác dụng chậm.” Ngôn Tử Kỳ nói xong liền chuyển ly rượu sang nơi khác, tránh xa khỏi tầm tay của cô, sau đó quan tâm hỏi.

“Có tâm sự?”
“Không có, chỉ là đột nhiên hơi khát nước.” Bách Lý Giai Ninh nhàn nhạt đáp.
“Để tôi gọi nước hoa quả cho em.”
“Ngôn tổng, cảm ơn anh, không cần đâu.”
Đột nhiên, âm nhạc trong quán bar nháy mắt sôi động hơn hẳn, thì ra mới thay DJ.

DJ nước ngoài vừa lên sàn, trong quán tức khắc náo nhiệt hẳn lên, âm nhạc sôi động khiến người ta không nhịn được mà điên cuồng nhảy nhót.
“Nhạc bốc quá, chúng ta cũng ra quẩy đi.” Izumi hưng phấn chỉ tay về phía sàn nhảy.

Christian thậm chí đã cởi áo khoác và cravat ném sang một bên, không những thế còn cởi bớt cúc áo sơ mi trước ngực.

Bách Lý Giai Ninh cũng không từ chối, vui vẻ đi theo bọn họ cùng nhau ra trung tâm sàn nhảy.
Hai tay cô giơ lên trên đỉnh đầu, eo nhỏ uốn lượn, thân thể gợi cảm dẻo dai như một con rắn, xoay mình theo tiết tấu âm nhạc như một vũ công chuyên nghiệp.

Trong ánh đèn nhấp nháy đủ màu, lại có hơi rượu trong người, tất cả mọi người đều tận tình vặn vẹo thân mình.
Không để ý đến ánh mắt thèm khát và sự đụng chạm như có như không của những người đàn ông xung quanh, Bách Lý Giai Ninh xoay người tiếp tục đung đưa cơ thể dưới những ánh đèn nhấp nháy đủ màu.
Nếu là trước đây, Bách Lý Giai Ninh đã sớm tránh đi nhưng đêm nay có lẽ cô đã say thật rồi.


Biết rõ đám sói đói xung quanh không có ý gì tử tế nhưng cô vẫn thoải mái lắc lư người theo điệu nhạc.
Ngực Ngôn Tử Kỳ cách một lớp sơ mi vô cùng rắn chắc, như có như không xẹt qua trước khuôn ngực mềm mại của cô.

Mắt anh không tự chủ được liếc qua da thịt tuyết trắng trước ngực Bách Lý Giai Ninh, đôi mắt hoa đào khẽ loé lên tia yêu thích.
Dưới ánh đèn mờ ảo của sàn nhảy, đôi môi căng mọng đỏ tươi của Bách Lý Giai Ninh hấp dẫn đến dị thường, làm Ngôn Tử Kỳ có chút thất thần.

Anh không còn tâm trạng để hưởng thụ không khí nóng bỏng của sàn nhảy và tiếng nhạc sôi động bên tai nữa, chỉ muốn hôn vào đôi môi ngọt ngào đang hé mở của Bách Lý Giai Ninh.
Ngôn Tử Kỳ là người theo phái hành động, anh vươn tay định nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, nhưng cô rất nhanh đã né được, bàn tay của anh liền bắt hụt vào không khí.
Lúc định thần trở lại đã thấy cô cười cười như có như không với anh, môi đỏ cong lên.

“Ngôn tổng, như vậy là hư lắm nhé.” Nói rồi cô xoay người lại với anh, đứng đối diện với Đồng Tĩnh Nghi tiếp tục điệu nhảy.

Ngôn Tử Kỳ chỉ còn có thể thấy một nửa tấm lưng trần trắng nõn của cô, anh khẽ nhếch môi, không biết là đang nghĩ gì.

“Đông Khuê, em muốn về nhà.” Trịnh Hiểu Mộng từ lúc ngồi xuống đã uống không ít, thân người nghiêng ngả dựa vào Hán Đông Khuê.
Hán Đông Khuê duỗi tay ra đỡ lấy cô, dùng thanh âm lạnh nhạt nói: “Anh bắt xe cho em.”
“Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, anh nhẫn tâm để một cô gái say xỉn đêm hôm một mình đi taxi về à?” Trịnh Hiểu Mộng hai mắt mơ màng, một tay ôm lấy cổ Hán Đông Khuê, một tay kéo cravat của anh, chu mỏ nũng nịu.
Hán Đông Khuê gỡ hai tay Trịnh Hiểu Mộng ra khỏi người mình, cầm lấy áo dạ vắt trên ghế khoác lên người cô.

“Em say rồi, anh đưa em về vậy.”
Trịnh Hiểu Mộng đột ngột kiễng chân lên hôn vào môi Hán Đông Khuê.

Anh sững người, ngay lập tức đẩy cô ra.

“Hiểu Mộng, em đừng trẻ con như thế nữa.”
“Coi như là món quà sinh nhật cuối cùng anh tặng em đi.

Ha ha, đi về thôi, em hơi nhức đầu rồi.” Trịnh Hiểu Mộng đẩy ghế ra đứng dậy.

Cô ta uống say mèm, cả người lắc lư lảo đảo không vững, Hán Đông Khuê phải nửa ôm nửa dìu cô ta ra ngoài.
Mắt thấy bóng dáng Hán Đông Khuê ôm Trịnh Hiểu Mộng say chuếnh choáng biến mất ở cửa quán bar, Bách Lý Giai Ninh đột ngột dừng lại động tác nhảy nhót.
Cô cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể nháy mắt đã cạn kiệt gần như sạch sẽ, trái tim như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt, lồng ngực co rút đau đến mức không hít thở nổi.

Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Hán Đông Khuê và Trịnh Hiểu Mộng hôn nhau không ngừng quay cuồng trong đầu.
Đứng giữa sàn nhảy huyên náo, cô chỉ có thể thẫn thờ ngước nhìn lên trần nhà, để ánh sáng từ những bóng đèn LED bảy màu làm cho chói mắt, ngăn thứ chất lỏng trong suốt đang chực trào ra khỏi hai khoé mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận