Đồng Tĩnh Nghi đang hừng hực khí thế nhảy nhót bỗng nhiên phát hiện Bách Lý Giai Ninh đứng bất động nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngay lập tức dừng động tác uốn éo, đặt tay lên trán cô lo lắng hỏi: “Ninh Ninh, em có ổn không? Say rượu à? Sao sắc mặt lại kém thế này?”
Bách Lý Giai Ninh không muốn làm bạn thân mất hứng, chỉ lắc đầu ghé sát tai Đồng Tĩnh Nghi nói: “Không sao, nãy giờ nhảy sung quá, hơi chóng mặt.
Mọi người cứ quẩy tiếp đi, em nghỉ một lát rồi quay lại!”
“Nếu không khoẻ thì nhớ bảo chị một câu đấy!” Giữa bầu không khí hỗn tạp huyên náo đầy tạp âm, Đồng Tĩnh Nghi phải nói rất to cô mới có thể nghe thấy.
Bách Lý Giai Ninh lách mình qua đám đông kích động, đi ra khỏi sàn nhảy, mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Trên mặt bàn còn sót lại một ly cocktail Cosmopolitan uống dở ban nãy, Bách Lý Giai Ninh không ngần ngại duỗi tay cầm lấy, ngón tay khẽ cong lại, ngửa đầu lên uống cạn.
Đầu óc có chút mông lung, hình ảnh trước mắt hơi nhoè nhoẹt, Bách Lý Giai Ninh lắc đầu mấy cái để cho tầm nhìn rõ ràng hơn.
Buồn bực trong lòng càng thôi thúc cơn thèm rượu, ly cocktail vừa rồi quá nhẹ, cô uống hết sạch không chừa một giọt mà vẫn chưa thấy đủ.
Bách Lý Giai Ninh ngó nghiêng xung quanh kiếm rượu, cuối cùng cũng tìm được dưới chân bàn một chai rượu tây vẫn còn non nửa.
Cô chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ngó lơ nhãn hiệu cùng năm sản xuất in trên vỏ chai, cũng không thèm rót vào ly mà ngửa cổ dốc ngược chai rượu uống ừng ực như uống nước lã.
Thứ chất lỏng vừa cay vừa đắng đó lúc vừa rót vào miệng thì vẫn bình thường, nhưng khi trôi qua cổ họng mới bắt đầu đốt cháy yết hầu của cô, xuống tới bụng thì lại càng như có lửa đốt.
Có vẻ đây là rượu mạnh, khiến dạ dày cô bị giày vò khó chịu đến cùng cực.
Cô thực sự muốn uống say, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân sự luôn thì càng tốt.
Không phải nói say rượu có thể giúp con người ta quên đi mọi nỗi buồn phiền trên đời sao?
Một người đàn ông bàn bên cạnh nãy giờ vẫn luôn chăm chú quan sát Bách Lý Giai Ninh, mới nhìn đã biết anh ta là tay chơi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa lá của Gucci mở toang ba bốn cúc trước ngực, tai đeo khuyên bạc lấp lánh, trên mắt là gọng kính đèn LED phát sáng nhấp nháy.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng của Bách Lý Giai Ninh như thiêu đốt ánh mắt của anh ta xuyên qua cả lớp kính bảy màu rực rỡ.
Anh ta cúi đầu nói vài câu với đám bạn cùng bàn, sau đó cầm theo một chai rượu đứng lên đi về phía bàn của Bách Lý Giai Ninh, tiêu sái ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly rượu cười nói: “Mỹ nữ, có thể mời em một ly không?”
“Được thôi.” Bách Lý Giai Ninh không do dự nhận lấy, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Anh ta cười cười tháo kính để xuống mặt bàn, tiện thể rót thêm rượu vào ly cho cô.
“Mỹ nữ, em tên là gì?” Miệng của anh ta ghé sát vào tai Bách Lý Giai Ninh, cô bỗng hơi hơi phục hồi tinh thần, vội vàng nghiêng đầu né tránh.
Ngoài Hán Đông Khuê ra, cô thực sự không quen nói chuyện với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy.
Anh ta có vẻ không hề xấu hổ, trái lại còn choàng tay qua thành ghế sofa đằng sau lưng cô, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “Có thể cho tôi biết tên em được không?”
“Anh vừa mời tôi rượu Rum, vậy thì cứ gọi tôi là Rum đi.” Bách Lý Giai Ninh liếc mắt nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha, em thật hài hước, tôi rất thích.
Tôi tên là Ngôn An Dật, rất vui được gặp em.”
Ngôn Tử Kỳ nhìn xuyên qua những thân thể dính sát vào nhau đang điên cuồng nhảy nhót, tầm mắt chiếu thẳng vào Bách Lý Giai Ninh.
Anh thấy một gã đàn ông ngồi bên cạnh áp sát về phía cô, trên tay cầm ly rượu cười cười nói nói.
Trong ánh sáng nhập nhoà của sàn nhảy, Ngôn Tử Kỳ không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ có thể thấy anh ta hình như đang muốn lợi dụng bầu không khí hỗn loạn để đụng chạm thân thể cô, mà cô hoàn toàn không có vẻ gì là muốn né tránh, sắc mặt Ngôn Tử Kỳ thoắt cái trở nên lạnh lẽo.
Bách Lý Giai Ninh lại đưa ly rượu kề sát môi, còn chưa kịp uống, tay cô đã bị một bàn tay ngăn lại.
“Đừng uống nữa.” Giọng nói của Ngôn Tử Kỳ trầm thấp, mang theo một chút tức giận.
“Ê, ông anh lịch sự một chút đi! Ơ… anh?” Ngôn An Dật đang định hất tay người đàn ông muốn phá đám chuyện tốt, khi nhìn thấy khuôn mặt người đó chính là anh trai của mình thì vô cùng sửng sốt.
“Sao anh cũng ở đây?”
“Dật, bỏ cái tay của cậu ra khỏi người cô ấy.” Ngôn Tử Kỳ lạnh lùng nói, thanh âm không có một chút hơi ấm nào.
“Chán thật đấy, thì ra là người phụ nữ của anh.” Ngôn An Dật nhìn nhìn Bách Lý Giai Ninh với vẻ tiếc nuối, chậm chạp thu tay về, mất hứng trở về bàn của mình.
“Bảo em đừng có uống nữa cơ mà, rượu tây tác dụng chậm.” Ngôn Tử Kỳ chờ em trai mình đi về bàn rồi mới ngồi xuống cạnh Bách Lý Giai Ninh, dịu giọng nói.
“Ngôn tổng, anh là ai mà đòi quản tôi?” Bách Lý Giai Ninh cướp lấy ly rượu trong tay anh, đưa lên trên môi, một lần nữa lại bị ngăn cản.
Bách Lý Giai Ninh bực bội hất tay Ngôn Tử Kỳ ra, nhưng lần này anh không cầm lấy tay cô nữa mà trực tiếp ném thẳng ly rượu thuỷ tinh xuống sàn nhà.
“Choang” một tiếng, ly thuỷ tinh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Bách Lý Giai Ninh bị hành động bất ngờ của anh làm cho ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại thì Ngôn Tử Kỳ đã nhanh chóng đứng dậy, cầm áo lông bên cạnh khoác lên người cô, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi quán bar.
“Tôi đưa em về nhà!”
“Ngôn tổng, xin hãy tự trọng.
Chúng ta vừa mới gặp nhau, anh lôi lôi kéo kéo tôi như vậy không hay lắm đâu.
Hơn nữa tôi có bạn trai rồi.” Bách Lý Giai Ninh thẳng thừng thừa nhận, không chút vòng vo từ chối ý tốt của Ngôn Tử Kỳ.
Cô nhăn mặt giãy giụa muốn thoát, nhưng bàn tay cứng như gọng kìm của Ngôn Tử Kỳ càng nắm tay cô chặt hơn.
“Loại bạn trai để bạn gái một mình say khướt trong quán bar cho một đám đàn ông nhòm ngó, xứng đáng sao?” Bách Lý Giai Ninh quá thẳng thắn, không hề nể mặt Ngôn Tử Kỳ chút nào làm cho anh không nhịn được cơn tức giận, nhếch mép cười chế giễu.
“Cũng không đến lượt anh quản.” Bách Lý Giai Ninh xác định không thể giãy ra được, đành làu bàu một câu phản kháng rồi im lặng để Ngôn Tử Kỳ kéo đi.
Thứ ánh sáng bảy màu chói mắt dần dần biến mất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng xa dần.
Ra khỏi quán bar, Bách Lý Giai Ninh thở hắt ra một hơi, mùi rượu nồng nặc từ cổ họng tuôn ra dội vào trong không khí trước mặt, phả ngược lại vào hai cánh mũi cô.
Men rượu vừa mới dằn xuống lại một lần nữa dấy lên khiến cô có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
“Tránh ra!” Bách Lý Giai Ninh khó chịu chau mày, lấy tay vuốt vuốt cổ họng để đè nén cơn buồn nôn lại.
Nhìn sắc mặt cô kém đến cực điểm, Ngôn Tử Kỳ nhỏ giọng nói: “Giai Ninh, em muốn nôn à?” Nói xong anh liền ôm cô về phía một góc khuất trong con ngõ đằng sau quán bar.
Bách Lý Giai Ninh cố gắng nuốt xuống cảm giác nhờn nhợn, dạ dày hiện giờ vô cùng nhộn nhạo khó chịu, một luồng khí nóng từ dạ dày xộc lên, thoáng cái đã đến cổ họng.
Theo bản năng cô đưa tay che miệng lại, một tay khác đẩy Ngôn Tử Kỳ ý bảo anh tránh xa ra.
Ngôn Tử Kỳ nhìn cô gái trong lòng một chút, biết cô sắp nôn rồi, bước chân đi về phía góc tường lại càng nhanh hơn.
Chỉ còn hai bước nữa là đến nơi, dạ dày bất chợt quặn lại, miệng ậm ạch một tiếng, cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo, tưởng chừng như muốn nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Trong chốc lát, trước ngực và mũi giày Ngôn Tử Kỳ bị ướt một mảng lớn, không thể chật vật hơn nữa.
Cả người anh bị mùi rượu nồng nặc bao trùm.
Bách Lý Giai Ninh ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó lại muốn nôn tiếp.
Cô đẩy mạnh anh ra lần nữa, nhưng lần này Ngôn Tử Kỳ nhanh tay xoay người cô sang một bên, tránh cho cô lại nôn vào người anh.
Ngôn Tử Kỳ gần như không quan tâm đến vết bẩn trên người, chỉ tập trung vuốt lưng cho Bách Lý Giai Ninh.
Lần này cô nôn không nhiều, chỉ có một ít dịch dạ dày.
Chất lỏng mà cô nôn ra lập tức trôi xuống cống thoát nước ở góc tường, chớp mắt đã mất tung mất tích.
Thật may mắn là tối nay Bách Lý Giai Ninh chưa ăn gì, nôn ra toàn rượu là rượu, nếu nôn ra thức ăn thì không biết sẽ còn kinh khủng đến mức nào.
Sau khi nôn ra đủ các loại rượu đã uống vào trong bụng, Bách Lý Giai Ninh bủn rủn gần như ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc như sắp chết đến nơi.
Thời điểm hai đầu gối mềm nhũn sắp quỵ xuống, eo cô bỗng nhiên bị siết chặt, Ngôn Tử Kỳ kịp thời vươn tay kéo cô vào lòng.
Vừa nôn xong, Bách Lý Giai Ninh gần như tỉnh rượu hẳn, sững sờ nhìn chằm chằm Ngôn Tử Kỳ, áo khoác Givenchy và sơ mi Tom Ford hàng hiệu của anh dính đầy thứ bẩn thỉu cô vừa phun ra.
Cô bỗng chốc không phản ứng kịp, lúng búng mãi mới nói được thành tiếng.
“Ngôn tổng, xin lỗi, tôi…”
Thấy cô đã nôn hết, Ngôn Tử Kỳ lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lau vết bẩn trên khoé miệng cô, sau đó mới cúi xuống lau đống nhớp nhúa trên người mình.
Buổi tối hôm nay Ngôn Tử Kỳ chỉ uống vài ly, nhưng gió lạnh thổi tới làm mùi rượu toả ra nồng nặc, khiến anh cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Cho đến khi ngồi vào xe của Ngôn Tử Kỳ, Bách Lý Giai Ninh mới dần bình ổn hơi thở, cô cúi đầu nói: “Ngôn tổng, thành thật xin lỗi anh.
Tôi sẽ đền quần áo mới cho anh.”
Bàn tay đang đặt trên vô lăng thoáng cứng đờ, trên mặt anh hiện lên nét cười nhàn nhạt: “Em cảm thấy tôi cần sao?”
“Nếu Ngôn tổng đã phóng khoáng như vậy thì tôi cũng chỉ biết chân thành nói hai từ cảm ơn.” Bách Lý Giai Ninh bình thản nói.
“Em định cảm ơn tôi thế nào đây? Lời cảm ơn nói bằng miệng không có thành ý lắm.”
Bị anh hỏi câu này, Bách Lý Giai Ninh cũng không bối rối, liếc mắt nhìn anh nói: “Giúp người còn muốn được đền ơn, chi bằng không giúp thì hơn đấy.”
“Tôi là thương nhân, chỉ dùng lợi ích để nói chuyện.” Ngôn Tử Kỳ gõ gõ ngón tay thon dài lên vô lăng.
“Vậy anh muốn tôi phải làm gì?”
Ngôn Tử Kỳ cười cười, nhanh chóng khởi động xe, đạp mạnh chân ga, xe lập tức lao đi: “Địa chỉ nhà em?”
“Tiểu khu Lục Gia Trang.”
“Ồ.” Ngôn Tử Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
Lúc Ngôn Tử Kỳ đưa Bách Lý Giai Ninh về tới dưới đại sảnh, cô thuận miệng hỏi một câu: “Anh muốn đi lên thay quần áo không? Trong nhà tôi có quần áo nam.”
Lời nói của cô hoàn toàn trong sáng, nhưng qua tai Ngôn Tử Kỳ lại trở thành cô có dụng ý khác.
“Em xác định sẽ mời đàn ông mới quen lên nhà vào giờ này?”
“Làm ơn đi, người nói vô tâm người nghe lại để bụng à? Tôi đơn giản chỉ muốn mời anh lên ngồi uống ly trà, thay bộ quần áo sạch thôi.
Nếu muốn tình một đêm với anh thì tôi đã bảo anh chở thẳng đến khách sạn rồi.
Tôi không đói khát đến độ dẫn đàn ông lạ về nhà lăn giường.”
“Ha ha ha.” Ngôn Tử Kỳ bật cười vui vẻ.
“Em có biết là mình rất thú vị không hả? Em đã nhiệt tình như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngôn Tử Kỳ theo chân Bách Lý Giai Ninh đi lên trên nhà cô.
Đèn trong nhà không bật, đồng nghĩa với việc Hán Đông Khuê vẫn còn chưa về.
Ngôn Tử Kỳ tắm rửa qua rồi mặc vào một bộ quần áo mới tinh cô vừa đưa cho.
May là dáng người của Ngôn Tử Kỳ và Hán Đông Khuê không chênh lệch là bao, anh mặc vừa như in.
Ngôn Tử Kỳ tắm ở phòng tắm dành cho khách đi ra, Bách Lý Giai Ninh đã pha xong trà giải rượu.
Vừa mới rót nước trà ra hai cái ly trên mặt bàn, điện thoại bỗng vang lên.
Thì ra là bảo vệ tiểu khu gọi đến, anh ta nói xe Ngôn Tử Kỳ đang đỗ ở bãi gửi xe tạm thời dưới sân, bảo cô xuống chuyển vào tầng hầm vì đã quá 11 giờ đêm.
Ngôn Tử Kỳ ngửa cổ uống hết ly trà, sau đó với tay lấy áo khoác đã gột sạch của mình, nói với cô: “Tôi đi về đây.”
“Tạm biệt.” Bách Lý Giai Ninh thản nhiên vẫy tay.
“Em không định tiễn tôi à?” Ngôn Tử Kỳ nheo mắt mỉm cười, đôi mắt hoa đào dưới gọng kính vàng khẽ cong lại.
Nghe thấy câu hỏi này của Ngôn Tử Kỳ, Bách Lý Giai Ninh rất muốn thẳng thừng từ chối, đơn giản là vì cô lười.
Nhưng khi nhìn thấy vết nôn loang lổ thấp thoáng trên áo khoác của anh, cô đành bấm bụng đi theo anh xuống bãi gửi xe.
Làm người không nên qua cầu rút ván.
Thời điểm Ngôn Tử Kỳ đã yên vị trong chiếc Range Rover màu đen, Bách Lý Giai Ninh vươn tay định đóng cửa thì một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cô.
“Cho tôi số điện thoại và WeChat của em.”
“Ngôn tổng, anh xác định muốn làm tiểu tam thật à?” Bách Lý Giai Ninh không ngần ngại nói thẳng toẹt ý nghĩ trong đầu.
“Đối với người đàn ông không coi trọng một cô bạn gái xuất sắc như em, tôi không ngại đào góc tường.” Ngôn Tử Kỳ thản nhiên trả lời.
“Xin lỗi Ngôn tổng, tôi là người có nhân cách tốt, rất kị việc hồng hạnh xuất tường.
Nếu tôi chia tay bạn trai, anh nhất định sẽ có cơ hội xếp hàng theo đuổi tôi.
Số thứ tự của anh tạm thời là 12345, nhớ nhé.”
“Nếu tôi nói, ngày nào cũng đỗ xe dưới cửa tập đoàn của em bấm còi ầm ĩ thì sao?” Ngôn Tử Kỳ vẫn chưa chịu buông tha.
Bách Lý Giai Ninh tức giận trừng mắt, sau một hồi cân nhắc cuối cùng cũng chịu làm theo, còn cố tình lưu tên mình trong điện thoại anh là “Mỹ nữ vạn người mê, tôi không có cửa đâu.”
Ngôn Tử Kỳ nhận lấy điện thoại, cười đến hai vai run rẩy.
Sau đó Bách Lý Giai Ninh không cần biết mình có đang thất lễ hay không, trực tiếp đóng sập cửa xe trước mặt Ngôn Tử Kỳ, thong thả quay đầu đi về phía thang máy lên nhà.
Ngôn Tử Kỳ dõi theo bóng lưng của cô đến tận lúc cô đã biến mất sau hai cánh cửa inox, anh mới rút ra một điếu thuốc lá trong bao, châm lửa đưa lên miệng rít một hơi.
“Giai Ninh, em cứ đợi đấy.”